Đúng lúc này, từ phía xa xa truyện tới tiếng vó ngựa. Một đội kỵ quanh
nhanh như điện vọt tới. Người cầm đầu chính là một gã văn sĩ, nhưng toàn thân bọc một kiện Hủy Giáp, bên trong là áo bào xanh, thắt lưng đeo bảo kiếm. Chỉ thấy y thúc ngựa xông tới, binh sĩ hai bên đường rối tít
tránh đường.Mông Tật thấy người này, sắc mặt liền đổi thành màu xanh,
vội vàng tung người xuống ngựa, còn chưa kịp mở miệng, văn sĩ kia đã tới trước mặt y.
Văn sĩ cầm trong tay một chiếc roi ngựa, không nói nhiều lời, trực tiếp la mắng:
- Ngươi chỉ là một hạt dương nhỏ, biết đây là nơi nào không? Dám cả gan
tư đấu, ý đồ vây công quân đội cùng phe. . .Theo ngươi phải xử lý thế
nào? Ngươi nói ta nghe chút, theo ngươi phải xử lý thế nào?
So sánh với Mông Tật, rõ ràng văn sĩ này nhìn vô cùng gầy yếu. Thế nhưng Mông Tật bị y quật, ngay cả cái rắm cũng không dám phóng, chỉ gắng
gượng đứng ở nơi đó mặc cho văn sĩ kia quật. Sau khi liên tiếp quật mười roi, văn sĩ kia mới dừng tay lại:
- Cút ngay về doanh địa của ngươi cho ta, không có mệnh lệnh, không được bước ra khỏi cửa doanh nửa bước.
- Bình Hầu, người kia muốn giết Đồ Đồ!
- Nếu như Đồ Đồ phạm vào quân kỷ, giết y thì có gì sai đâu?
- Ta. . .
Sắc mặt văn sĩ kia âm trầm, vung roi ngựa một cái chỉ về phía đám người quanh thân:
- Cút tất cả về doanh địa cho ta!
Đám sĩ tốt của Mông Quân Hầu nhất thời tan tác như chim muông. Văn sĩ kia liếc mắt nhìn Mông Khác:
- Ngươi cũng trở về, bế quan suy nghĩ lỗi lầm thật tốt.
- Thành Tư Mã, người kia là ai?
Sắc mặt Lý Thành khẽ đổi, nhẹ giọng nói:
- Quân Hầu, đây là Quân Lang tại Vĩnh Chính Nguyên Triệu Bình, cũng là Đông Lăng Hầu trợ thủ cho Vương Ly tướng quân.
Triệu Bình?
Lưu Khám chưa từng nghe nói qua. Ít nhất trong lịch sử cuối Tần, người này không có nhiều ấn tượng.
Bên kia, Mông Tật bị mắng chửi, lúc này mặt mũi xám xịt mang theo nhân
mã bản khúc rời đi. Chỉ là trước khi đi, Mông Tật hung hăng trừng mắt
liếc nhìn Lưu Khám. Thoạt nhìn, tựa hồ vẫn chưa muốn đi! Trong lòng Lưu
Khám thầm than một tiếng, nhưng không có ra lệnh binh sĩ buông vũ khí mà nhìn Triệu Bình nói:
- Văn sĩ kia mau dừng bước, thông báo tên họ.
- Ta đây là Quân Lang tại Vĩnh Chính Nguyên Triệu Bình, Lưu Quân Hầu, mau thu quân trở về doanh địa.
Vừa nói, Triệu Bình liền lấy hổ phù đại doanh Vĩnh Chính Nguyên ra, sai
người đưa tới tay Lưu Khám. Sau khi Lưu Khám nhìn hổ phù trước mặt, mới
xua tay ra hiệu cho nhân mã dưới trướng thu binh. Sau đó nhảy xuống
ngựa, ở ngoài viên môn khom mình hành lễ:
- Tiểu tướng Lưu Khám, không biết Quân Lang đến, không đón tiếp từ xa.
Xin thứ tội cho tiểu tướng mang theo giáp trụ, không thể toàn lễ.
Triệu Bình nhìn Lưu Khám từ trên xuống dưới một hồi. Rồi liếc nhìn ngựa Xích Thố của hắn, đột nhiên nở nụ cười.
- Xem ra Tráng Quận Thủ rất coi trọng ngươi. . .Chẳng những cho ngươi
mượn thân vệ của y, ngay cả Xích Thố của y cũng đưa cho ngươi mượn sao?
Người này thật là. Trước kia ta dùng ba nghìn dật hoàng kim để đổi lấy
Xích Thỏ của y, y lại coi như bảo bối không chịu đấy. Thôi, chúng ta vào doanh trướng nói tiếp.
Trong lòng Lưu Khám vô cùng kinh ngạc, gã Triệu Bình này tựa hồ có quan
hệ rất tốt với Doanh Tráng sao? Hắn liền vội vàng khôm người nhường
đường. Còn Triệu Bình mệnh lệnh cho đám thuộc hạ ở ngoài doanh trướng
chờ, một mình theo Lưu Khám đi vào doanh trướng. Khi đi ngang qua cửa
quân trướng, liền thấy Đồ Đồ bị lột sạch giáp trụ quỳ gối ngoài doanh
trướng. Hắn thoạt nhìn Đồ Đồ, sau đó thất vọng lắc đầu.
Quân trướng cũng không lớn.
Triệu Bình ngồi ở chính giữa, Lưu Khám ngồi phía giữa bồi tiếp.
- Lý Thành, Đồ Đồ xảy ra chuyện gì?
Đều là đệ tử nhà binh, xem chừng Triệu Bình đều biết. Lý Thành không dám giấu diếm nửa điểm, liền vội vàng khom người hành lễ, tường thuật lại
một hồi.
- Tên khốn kiếp này!
Triệu Bình giận tím mặt, vỗ bàn tức giận mắng:
- Mông Tật là mạo tử, Mông Khắc là mạo tử. .. Đồ Đồ chỉ là hạt dưa.
Hạt dưa, trong tiếng Dương Hàm có ý là đứa ngốc.
Đồ Đồ ở ngoài trướng nghe rất rõ ràng. Cúi đầu, trên mắt toát lên vẻ xấu hổ.
Sau khi mắng xong, Triệu Bình nhắm mắt lại, ổn định tâm tình một chút, sau đó nói:
- Lưu Quân Hầu, theo luận Đồ Đồ mắc tội, chém đầu là nhẹ, ngươi xử lý
không có nửa điểm sai lầm. Chỉ là. . .Như thế này, ta và Đồ Tuy là bạn
tri kỷ, Đồ Tuy chết trận tại Nam Cương, lại chỉ có độc một đứa con trai. Tiểu tử này từ nhỏ đã có dã tính, mẹ chết sớm, lão Đồ không có thời
gian quản giáp y, vì thế cho nên không biết nặng nhẹ. Triệu Bình mặt dày khẩn cầu Quân Hầu tha cho y một mạng.
- Quân Hầu, Đồ Đồ nhất thời mạo phạm, xin ngài hãy tha cho y một mạng.
Trần Đạo Tử, Triệu Bình cũng khuyên:
- Đúng vậy, Quân Hầu. Đại chiến sắp bùng nổ, ngay mới đầu đã giết tướng
lĩnh phe ta, thực sự có chút không may mắn. Hơn nữa, giáp sĩ thủ xa đã
bị giết, quân kỷ đã rõ ràng. Không bằng tha cho Đồ Đồ, để y sau này ra
trận lập công chuộc tội.
- Áp giải y lên đây!
Lưu Khám trầm mặt nói.
Chỉ trong chốc lat, Phàn Khoái và Quán Anh áp giải Đồ Đồ vào quân trướng.
- Đồ Đồ, ta và ngươi không tư thù cá nhân. Trước kia khi cha ngươi Tuy
Công ở Tứ Thủy, đã chiếu cố ta rất nhiều, lòng ta thực sự cảm kích. Thế
nhưng, trong quân kỷ luật nghiêm minh, người làm tướng đầu tiên phải
tuân thủ điều luật. Ngươi phụng mệnh thủ hộ cửa doanh, không được mệnh
lệnh của ta, không được phép cho ai vào doanh, ta muốn giết ngươi, ngươi có gì oán hận không?
- Ta. . .
- Ngươi có oán hận hay không không quan trọng. Ta cũng biết, ta là người không có lai lịch sâu, ngươi không phục ta, đây cũng là chuyện bình
thường. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ta bây giờ là chủ tướng của ngươi, mệnh lệnh của ta, ngươi nhất định phải chấp hành. Nếu như không phục, lúc
không người ngươi có thể tìm ta nói chuyện, đấu võ, ta sẽ không để ý. .
.Bỏ đi, Bình Hầu cầu tình cho ngươi, đám người Lý Thành cũng xin khoan
hồng cho ngươi, ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Chỉ là, tội chết có thể
tha, nhưng tội sống khó có thể tha. . .
Ta đánh ngươi 20 mươi côn, thu hồi chức Xa Chính của ngươi. Ngươi có thể trở về Dương Chu bẩm báo với Mông đại tướng quân, rời khỏi bộ nhân mã
trực thuộc sự chỉ huy của ta; nhưng nếu như ngươi muốn lưu lại, sẽ phải
từ một gã Khinh Binh mà lên. Nếu như trên chiến trường ngươi lập được
công lao, ta sẽ vì ngươi xin quan trên thỉnh công cho ngươi. Đi hay ở,
tùy ngươi lựa chọn.
Triệu Bình bên cạnh không khỏi kinh ngạc liếc mắt nhìn Lưu Khám, trong
lòng âm thầm tán thưởng: Mông tướng quân để ý tới tiểu tử này, quả nhiên có đạo lý.
Đồ Đồ ở lại, nhất định phải từ một tiểu tốt làm lên, xét về quân kỷ mà
nói, coi như được giữ gìn. Nếu như Đồ Đồ không chịu lưu lại. . .Vậy y
thực sự không có chỗ đi. Mông Điềm tuyệt đối sẽ không tiếp tục thu nhận
y, thậm chí còn giết y. Quan trọng nhất chính là, y cả đời này đều phải
vác trên lưng cái tiếng đảo ngũ.
- Bình Hầu, ngài cho rằng Khám lần này xử trí như vậy có được không?
Triệu Bình thở dài, gật đầu nói một câu:
- Lưu Quân Hầu xử trí rất thỏa đáng. Đồ Đồ, trước mắt ngươi có hai con đường, ngươi dự định chọn như thế nào?
Đồ Đồ cắn chặt hàm răng, sau một hồi, bỗng nhiên dập đầu:
- Đồ Đồ nguyện ý lãnh phạt, nguyên ở lại dưới trước Quân Hầu.
- Ngươi cần phải hiểu rõ, nếu ở lại trong quân ta, ngươi không được tính là giáp sĩ, không có quan hệ gới tới Tuy Công, chỉ là một gã tiểu tốt
trong bộ khúc của ta. Ta sẽ không chiếu cố cho ngươi nửa điểm, muốn
thành công danh phải giống như bọn họ, dựa vào tính mệnh của ngươi dốc
sức lập công.
Lưu Khám vừa nói vừa chỉ tay vào đám người Phàn Khoái.
Đồ Đồ gật đầu thật mạnh:
- Đồ Đồ nguyện ý ở lại trong quân Lưu Quân Hầu.
Chú thích: Triệu Bình, là Đông Lăng Hầu triều Tần. Tần diệt vong không
làm quan nữa, mà ẩn cư ở phía đông thành Trường An, trồng dưa lập
nghiệp. Có trong " Sử ký thế gia Tiêu Tướng Quốc ".