Theo tính toán của Tần Mạn, Tần Chu xuất phát lúc này, cả đi và về mất chín mươi ngày, theo lộ trình thì Lưu Khám có thể tới huyện Vu trong năm. Sau khi đón
năm mới ở Thục Trung, khi khai xuân hai người cùng xuất phát, quay về
Lâu Thương. Đến lúc đó Tần Mạn sẽ chú ý đến việc xây dựng thành muối
Đông Hải, tuy nhiên khoảng cách không còn xa nữa. Một kế hoạch và sự sắp xếp hết sức hoàn hảo. Nhưng đâu phải chuyện nào cũng được như ý muốn?
Cuối tháng chín, theo lịch đời Tần chính là mấy ngày cuối cùng của năm,
vài ngày nữa là tết của Đại Tần. Ánh chiều tà chiếu nghiêng xuống sông
Vị Thủy, trên mặt sông gầm rú bao trùm một tầng sáng chói màu hồng. Một
đội xe ngựa lao như bay trên đường về phía Hàm Dương. Bên ngoài thành
Hàm Dương, một đội xe đang im lặng đứng đó.
Trung Xa phủ lệnh là Triệu Cao vẻ mặt trang nghiêm, khi nhìn thấy dấu xe ngựa liền thở dài, quất roi phi xe đi.
- Trung Xa phủ lệnh Triệu Cao, phụng chiếu lệnh của bệ hạ cung kính chờ
đợi Lô tiên sư đã lâu. Xe ngựa phía trước đang chờ, tiên sư đổi xe vào
cung, bệ hạ đang ở trong cung đợi người.
Giọng nói không lớn nhưng do là hoạn quan nên có phần the thé chói tai.
Có điều âm thanh đó trong tiếng xe ngựa chạy ầm ầm lại giúp mọi người
nghe rất rõ. Đội xe lập tức dừng lại ở phía trước, một phương sĩ tiên
phong đạo cốt mặc quần áo trắng bước xuống xe.
Triệu Cao cho xe tới gần phương sĩ rồi nhảy xuống xe nói:
- Mời tiên sư lên xe!
- Làm phiền Phủ lệnh!
Vị phương sĩ này nho nhã ôn hòa, giọng nói tạo cảm giác thân thiết. Nói
xong, người bước lên xe của Triệu Cao, chỉ thấy Triệu Cao nhảy lên xe,
ghìm cương ngựa quay về.
Chiến mã hí dài, lao đi vun vút. Các xa sĩ của Trung Xa phủ loáng cái đã dẹp đường cho xe chạy, Triệu Cao phi xe lao thẳng đến cửa chính của
cung Hàm Dương.
Phía sau, hàng trăm xa sĩ của Trung Xa phủ theo sát bảo vệ. Trong ánh
chiều tà, cung Hàm Dương toát lên một vẻ uy nghiêm trầm mặc. Lô tiên sư
theo Triệu Cao vào cung, nhưng thấy dọc đường được canh phòng cẩn mật
bèn ngạc nhiên hỏi:
- Phủ lệnh, không khí trong cung sao lại căng thẳng ngột ngạt như vậy?
Nói rồi liền vội xua tay:
- Để ta tính xem nào!
Chỉ thấy y bấm đốt ngón tay nhắm mắt, sau một hồi im lặng liền kêu “a” một tiếng kinh hãi:
- Bệ hạ đầu năm gặp tai ương đổ máu, không biết long thể đã khỏe chưa?
Mắt Triệu Cao sáng lên, nhìn Lô tiên sinh kính nể:
- Lô tiên sinh quả nhiên thần thông quảng đại. Ở xa tít tắp mà vẫn suy
đoán chính xác như vậy. Quả thật, đầu năm bệ hạ đúng là gặp chút hung
hiểm. Tuy nhiên không gặp việc gì lớn, chỉ bị kẻ xấu của sáu nước liều
lĩnh đâm bị thương bả vai, giờ đã bình phục lâu rồi.
Vừa nói, hai người đã tiến vào cửa cung.
Triệu Cao kéo Lô tiên sư lại:
- Tiên sư xin dừng bước ở đây… Bệ hạ từng có chiếu lệnh, chư thần trên điện không được lại gần đan bệ trăm bước.
Chưa dứt lời đã nghe thấy giọng nói trầm hồn của Thủy hoàng đế vang lên trong điện:
- Triệu Cao, Lô tiên sinh không phải người thường, không cần tuân theo chiếu lệnh.
- Vâng!
Triệu Cao vội nghiêng người, cung kính đáp:
- Tiên sư xin mời.
Lô tiên sư cất bước tiến vào đại điện, nhưng y nhận ra ánh sáng rực rỡ
trên điện trước đây, nay vô cùng mờ mịt. Bốn mặt đều có rèm đên buông
thấp, Thủy hoàng đế ngồi trên đan bệ, cũng lúc ẩn lúc hiện. Không khí
dường như khiến mọi người nghẹt thở, Lô tiên sinh muốn phất tay áo rời
đi. Tuy vậy, y vẫn kiềm chế được... Theo y, cảnh tượng trước mắt chắc
chắn là một cơ hội tốt.
- Tiên sư, trẫm lệnh cho người vượt biển tìm tiên, không biết có thu hoạch gì không?
Lô tiên sư vội vã quỳ rạp xuống đất:
- Ngô hoàng công cái Tam hoàng, đức hạnh Ngũ đế, nhờ vào hồng phúc của
Ngô hoàng, Tử Cao ở hải ngoại quả là đã tìm được sư phụ rồi. Ngô sư Tống Vô Kỵ, ẩn cư trên tiên đảo Đông Hải. Được nghe Tử Cao phụng mệnh Ngô
hoàng tới nên đã ngoại lệ cho Tử Cao đọc một quyển thiên thư. Tử Cao
không không hổ với sứ mạng của mình, nhìn chung cũng có chút thu hoạch.
Thủy hoàng đế ngồi trên đan bệ không khỏi tỏ vẻ xúc động, hơi nghiêng người, trầm giọng nói:
- Vẫn xin tiên sư nói rõ.
Lô Tử Cao cố gắng trấn tĩnh lại, trầm giọng nói:
- Tử Cao từng thấy một loạt các ký hiệu trong thiên thư, đó là chữ viết
của thần tiên… Được Ngô sư chỉ bảo, cuối cùng Tử Cao đã hiểu được hàm
nghĩa trong đó. Chỉ là, Tử Cao không dám nói ra.
Thủy hoàng đế nhíu mày:
- Tiên sư cứ nói đừng ngại, trẫm không trách ngươi.
Lô Tử Cao nói:
- Quyển thiên thư đó tên là “Lạc Thư”, nằm trong tập “Trích vong ích”.
Trong đó có bốn chữ tiên văn, ý là… Vong Tần giả, Hồ! (Kẻ tiêu diệt Tần
là Hồ!)
Thủy hoàng đế giật mình, ngồi ngây người trên đại điện, rất lâu vẫn không nói nên lời.
Vong Tần giả Hồ? Chữ Hồ này… giải thích thế nào?
Tử Cao giải thích:
- Bệ hạ, từ xưa đến nay, khắp Sóc Bắc Địch Nhung đều là Hồ Man. Từ sau
khi Đại Tần Văn Công bắt rồng, Địch Nhung suy yếu. Thế nhưng, phía Bắc
có Hung Nô, Đông Hồ binh thịnh, từ thời Hiếu Công đến nay nhiều lần phạm vào biên quận của ta. Yến Triệu đều là lũ ăn hại, để cho bọn Hồ man tàn sát bừa bãi dân chúng vùng biên giới. Giờ Đại Tần ta thống nhất thiên
hạ, nhưng lũ Hồ Man vẫn ngông cuồng như trước, đã thành đại họa. Tử Cao
cho rằng, Hồ chính là Hung Nô!
Thủy hoàng đế nghe vậy, gật đầu liên tục.
- Đúng, đúng lắm… những lời tiên sư nói khiến ta hiểu ra vấn đề.
Người Hồ cũng là hung Nô. Nếu ta khởi binh tiêu diệt Hung Nô, vậy thì
Đại Tần của ta sao có thể ổn định lâu dài, thiên thu muôn đời được?
- Đúng vậy!
Lô Tử Cao trả lời chắc như đinh đóng cột, từ đó từng bước kiên định thêm quyết tâm của Thủy hoàng đế.
Trên đan bệ, mặc dù không đáp lại nhưng Lô Tử Cao biết rằng, kế sách
giết Hồ này đã thành công. Lũ Hồ man đó chẳng lẽ dễ dàng bị tiêu diệt
vậy sao? Với đầu óc của Lý Mục cũng chỉ duy trì được cục diện không phân thắng bại, chứ truy sát triệt để là điều không thể nào.
Điểm trọng yếu là, Đại Tần ta và Hung Nô cứ dây dưa mãi với nhau.
Ba năm? Năm năm? Binh lực của ngươi tiêu hao ở Biên quận, tới khi binh
lực của Quan Trung trống rỗng thì sáu nước sẽ thừa cơ phục dậy, quét
sạch Quan Trung, khôi phục đại nghiệp của sáu nước.
Tuy nhiên lúc này, Lô Tử Cao lại không nói thêm câu nào nữa. Theo những
hiểu biết của y về Thủy hoàng đế, dừng đến đây là được. Nếu nói quá rõ
ràng, ngược lại sẽ phản tác dụng. Vì thế, y im lặng chờ câu trả lời của
Thủy hoàng đế.
- Tiên sư!
- Có Tử Cao.
- Từ sư… chết rồi!
Đầu tiên, Lô Tử Cao cố ra vẻ ngẩn ra sửng sốt, lập tức bấm đốt ngón tay:
- Từ sư chết rồi… từ từ đã. Từ sư một nửa đã là tiên, sao có thể chết
được? Đợi Tử Cao suy đoán… à, à… bệ hạ, Từ sư không chết mà binh giải
thoát xác thành tiên mà thôi.
Nghĩ trước đây, y ba hoa khoác lác ca ngợi Từ Thị, nếu nói Từ Thị chết
rồi, chẳng phải trước sau mâu thuẫn sao? Vì thế, Từ Thị không thể chết!
Từ Thị thành tiên… đúng, gã binh giải rồi, thành tiên rồi!
Thủy hoàng đế nghe xong ngẩn người ra, có vẻ không hài lòng:
- Lại có chuyện này ư? Binh giải thế nào? Còn nữa, những mảnh thi thể sót lại khắp nơi nên giải thích ra sao?
- Binh giải chính là thoát khỏi xác thịt, vũ hóa thành tiên, so với Ngô
sư ung dung tán tiên thì vượt hơn một bậc. Bệ hạ nghĩ xem, hôm đó viên
đá gần chục nghìn cân, người bình thường sao có thể di chuyển được? Nếu
không có Từ sư làm, liệu ai có đủ bản lĩnh ấy? Lúc binh giải, tự có tiên lực dồi dào… Người thường lại gần có kết cục tốt không? Vì thế những
mảnh xác chết đầy rẫy kia không phải do gã giết, mà là khi Từ sư bay lên đã gây ra.
- Hóa ra là thế. Thảo nào ta mời Trinh mẫu suy đoán nhưng không ra hung thủ là ai.
Thủy hoàng đế lẩm bẩm, lát sau lại hỏi:
- Tiên sư, nhưng chuyến đi này của Từ Thị, thuốc trường sinh bất lão của trẫm phải làm sao bây giờ?
- Cái này…
- Tiên sư đã gặp tôn sư Vô Kỵ tiên sinh rồi, trẫm sẽ sắp xếp cho ba
nghìn đồng nam đồng nữ cùng theo tiên sinh vượt biển, tiên sinh thấy thế nào?
Lô Tử Cao nghe vậy không khỏi giật mình.
Y là phương sĩ, có thể nói nhăng nói cuộn, lan ma lan man, thậm chí có
thể che giấu cái chết của Từ Thị không loan ra ngoài. Tuy nhiên trong
lòng cũng thờ phụng quỷ thần. Y biết rõ kết cục của ba nghìn đồng nam
đồng nữ kia. Tới khi vượt biển sẽ tùy ý ném ra hoang đảo, để mặc cho bọn họ tự sinh tự diệt.
Không sai, điều này quả thực có thể dấy lên sự phẫn nộ của mọi người
trong thiên hạ. Tuy thế bản thân cũng khó tránh được kết cục thảm hại.
Cái chết của Từ Thị nói không chừng chính là lời cảnh cáo của ông trời…
Bằng không, ba lần vượt biển sao đều thất bại? Tới lần thứ tư còn chưa
đi thì đã chết rồi? Lô Tử Cao mặc dù to gan nhưng không muốn giẫm lên
vết xe đổ.
- Bệ hạ, vượt biển đi cũng không có tác dụng, Tử Cao còn có diệu kế khác.
- Hả?
- Lần này Tử Cao gặp được sư phụ, nên từng cầu được diệu pháp, có thể luyện chế thuốc trường sinh!
Bộp!
Chỉ nghe một tiếng kêu trên đan bệ vang lên, Thủy hoàng đế đập xuống thư án, đứng thẳng người dậy:
- Tiên sư có thể luyện chế ra thuốc trường sinh sao?
- Đúng vậy!
- Nhưng không biết phải mất bao lâu mới thành?
Lô Tử Cao nói:
- Ba năm, năm năm, tám năm hay mười năm? Thuốc trường sinh không phải
cái thế gian có được, Tử Cao cũng chỉ biết đơn thuốc chứ chưa hề luyện
qua. Chỉ sợ mất nhiều thời gian, tuy nhiên thời gian cụ thể… Tử Cao cũng không dám bảo đảm, dù sao điều này cần suy xét từ đầu mới được.
Nếu Lô Tử Cao nói y có thể luyện chế ra ngay lập tức, Thủy hoàng đế sẽ
không tin. Nhưng y nói như thế này, Thủy hoàng đế lại tin… Thuốc của
thần tiên ư, sao có thể dễ dàng có được như vậy?
- Tiên sư nói cũng có lý, chỉ là thời gian lại khá dài, có cách nào nhanh hơn không? Xin tiên sư vui lòng chỉ giáo.
Biện pháp nhanh hơn? Lô Tử Cao giả bộ, nhìn thì như rất bối rối nhưng
đầu óc lại đang suy nghĩ rất nhanh. Chỉ đánh nhau vẫn không được, sẽ
khiến quốc lực, tài lực và nhân lực của Đại Tần kiệt quệ…ồ, đây là một
cơ hội, nếu thành công…
Lô Tử Cao mở to mắt:
- Quả thật có một cách có thể nhanh hơn. Tử Cao từng nghe nói, thời
thượng cổ, giữa trời và đất được nối bằng cây cầu dài, con người có thể
trèo lên trời thành tiên. Về sau trời đất chia tách, cây cầu bị gãy. Đến nay, dù không thể lên trời thành tiên nhưng lại thiên nhân cảm ứng.
- Thiên nhân cảm ứng?
Lô Tử Cao nói:
- Ta từng thấy một đàn lên trời trong thiên thư. Bệ hạ đứng trên đó khẩn cầu ông trời ban cho tiên đơn. Nếu thiên nhân cảm ứng, nhất định sẽ ban cho bệ hạ thuốc trường sinh bất lão. Chỉ có điều xây đàn lên trời hao
tốn rất nhiều của cải, nhưng lại là một cách nhanh thành công.
- Đàn lên trời?
Thủy hoàng đế có vẻ rất ngạc nhiên, mãi cũng không thấy trả lời.
Lâu sau, người nói:
- Tiên sư đi đường mệt mỏi, hãy nghỉ ngơi trước đi. Đợi trẫm xử lý một số việc vặt rồi sẽ đàm luận cùng tiên sư.
- Tử Cao tuân chỉ!
Lô Tử Cao thở phào một cái, đứng dậy rời khỏi đại điện.
Y chậm chạp bước về phía cửa cung, chỉ thấy đầu óc quay cuồng từng hồi, nhưng toàn thân y lại ngập tràn hạnh phúc.
Mầm đã gieo xuống, xem lúc nào có thể thu hoạch?
Đang nghĩ thì tiếng bánh xe ào ào phía sau, Lô Tử Cao vội né người thì
thấy Trung Xa phủ lệnh Triệu Cao đánh xe từ trong phủ vụt ra nhanh như
gió.