Chung Ly Muội đại mã kim đao ngồi dưới bóng cây ở giếng trời, một tay phe phẩy quạt, một tay cầm đồng tước.
Trên thành của đồng tước còn bám những giọt nước nhỏ tí xíu, đó là nước quả mới lấy ra từ dưới giếng sâu, còn rất mát.
Trong tiết trời này, uống một ngụm nước quả mát lạnh đúng là một sự hưởng thụ lớn.
Quán Anh đang ngồi trên bệ đá đối diện với gã, lưng dựa vào gốc cây to, nhắm mắt nghỉ ngơi. Giờ Quán Anh và Chung Ly Muội như hình với bóng. Cả ngày lăn lộn tập luyện trong doanh trại, hai bên cũng coi như khá hiểu
nhau. Chỉ là trên phương diện trị binh thì hai người lại trống đánh xuôi kèn thổi ngược.
Có thể là do chịu ảnh hưởng của cuốn binh thư của Tần Khai nên Quán Anh thích kỵ quân.
Đặc biệt là sự cơ động linh hoạt của kỵ quân, còn cả sức tấn công mạnh mẽ, rõ ràng là mê mẩn.
Trong khi đó Chung Ly Muội lại thiên về bộ quân. Về phương diện trị
binh, gã rất thích một câu trong “Binh pháp Tôn Tử - tập quân tranh”: kỳ tật như phong, kỳ từ như lâm, xâm lược như hỏa, bất động như sơn, nan
tri như âm, động như lôi chấn. Vì thế, gã đã xin Lưu Khám giúp gã tìm
được một bộ “Binh pháp Tôn Tử” của Tần Tiểu Triện từ trong dân gian, còn ép Quán Anh dẫn Lữ Thích Chi đến.
Dẫn tới làm gì?
Rất đơn giản, chính là để lúc rỗi rãi, Lữ Thích Chi sẽ đọc binh pháp Tôn Tử cho y.
Ha ha, ai bảo Lữ Thích Chi biết chữ cơ chứ?
Một năm trôi đi, Chung Ly Muội đã thuộc làu làu Binh pháp Tôn Tử. Lúc
trị binh, gã thường lấy Binh pháp Tôn Tử làm gốc để thao luyện diễn võ.
Đôi khi phải thừa nhận trên đời này có sự tồn tại của thiên tài. Như
Quán Anh cũng tốt, mà Chung Ly Muội cũng được, cả hai đều không phải
xuất thân từ quân sĩ chính thống, thậm chí không biết được mấy chữ, chỉ
dựa vào binh thư mà thống lĩnh vệ quân của Lâu Thương đâu ra đấy.
Về điều này, Lưu Khám cũng vô cùng khâm phục.
Lưu Khám không nhúng tay vào việc thống lĩnh vệ quân Lâu Thương. Bởi vì điểm suy nghĩ của gã đặt vào các đồng ruộng sắp được đưa vào sử dụng
nhiều hơn.
Một mẫu ruộng mở cửa là đủ để công khai dưỡng sĩ.
Muốn ăn không sao?
Không thể nào… Lưu Khám không thể vì mỹ danh Mạnh thường quân mà tự
nhiên nuôi không một nghìn người ăn không chờ chết. Điều hắn cần là từ
đám người này tìm được một nhóm người hầu cận đáng để hắn tín nhiệm, từ
đó xây dựng một đội quân tinh nhuệ thật sự.
Đội nhân mã này mới có thể coi là nòng cốt của hắn.
Tuy nhiên, giờ này phút này, Lưu Khám lại đang quanh quẩn ở cửa hậu viện quan sở.
Từ trong phòng ngủ thỉnh thoảng phát ra tiếng gào thét đau thấu tâm
can, khiến trái tim hắn cũng run lấy bẩy theo âm thanh đó.
- A Khám, ngươi chớ đi vòng vòng nữa!
Lữ Văn tỏ vẻ không biết làm thế nào, cười đau khổ nói:
- Ngươi đi đi lại lại làm ta đau đầu quá.
Lưu Khám mơ màng không nghe, hắn đứng trước cửa viện liên tục xoa tay. Tiếng kêu thê lương đó khiến hắn tan nát cõi lòng.
- A Khám… A Khám…
Lữ Tu ở trong phòng ra sức kêu gào tên của Lưu Khám.
Bà đỡ chạy ra:
- Thương lệnh, ngài vào với phu nhân đi, nếu không phu nhân rất căng thẳng… ngài động viên bảo phu nhân chớ có hồi hộp nữa.
Lưu Khám gật đầu lia lịa, không nói gì liền theo bà đỡ đi vào phòng ngủ.
Lữ phu nhân liền thở dài khe khẽ:
- Nhị a đầu đúng là tốt số, nhìn A Khám yêu thương và quan tâm nó, ta cũng coi như yên lòng rồi.
Lữ Văn cũng gật đầu.
Nghĩ trước đây, khi đại a đầu Lữ Trĩ sinh nở, cái tên Lưu Quý đó chẳng thấy bóng dáng đâu.
Không nên so sánh người này với người khác. Hễ so sánh là chắc chắn xảy ra chuyện. Nhìn Lưu Khám yêu thương Lữ Tu, Lữ Văn cảm thấy thương xót
cho Lữ Trĩ. Nhưng còn có thể có cách nào nữa? Nghĩ lại trước đây, gả Lữ
Trĩ cho Lưu Bang cũng là việc bất đắc dĩ.
Giờ hối hận cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Có thể có người sẽ hỏi:
- Vợ chồng Lữ Văn sao lại tới?
Con gái sắp sinh, mặc dù nói con gái xuất giá như bát nước đổ đi, nhưng dù sao cũng là một phần máu thịt cắt ra từ người mình. Lữ Văn cũng muốn nhân cơ hội này xích lại mối quan hệ với con rể, không vì điều gì khác, chỉ cần thấy sự náo nhiệt hiện giờ của Lâu Thương, thật khiến mọi người động lòng.
Người con rể thứ hai càng ngày càng phát đạt.
Nghe nói ngay cả huyện trưởng hai huyện Đồng và Từ hiện thấy Lưu Khám
cũng không dám nhận toàn lễ của hắn. Trên đường, khi Lữ Văn đi qua huyện Đồng đã từng tạm tá túc lại, chủ quán trọ nghe nói ông là thân thích
của Lâu Thương lệnh nên vô cùng nhiệt tình, khiến Lữ Văn rất bất ngờ. So sánh với tình hình khi ông ở Huyện Bái, đúng là một trời một vực.
- Phu nhân, hay là bà cũng vào giúp một tay.
Sau một hồi do dự, Lữ Văn khẽ nói:
- Đừng xảy ra chuyện gì chứ! Ta nhớ rất rõ, khi đại a đầu sinh không
khó như vậy, đây đã sắp một canh giờ rồi, sao vẫn chưa sinh? Ta tức chết đi được, đúng là muốn làm ta sốt ruột chết đây.
Lữ Văn giậm chân giục giã. Ngay cả khi con dâu cả sinh cháu, ông cũng không lo lắng như thế này.
Lữ phu nhân đồng ý rồi bước vào trong viện.
- Lão Quán, ngươi nói xem lần này A Khám sẽ sinh con trai hay con gái?
Trong chốn quan trường, cả Chung Ly Muội và Quán Anh thấy Lưu Khám đều
phải tôn xưng một tiếng Thương lệnh. Có điều lúc riêng tư vẫn gọi tên
của hắn.
Quán Anh đảo mí mắt:
- Lưu Khám sẽ không sinh con!
- Ý ngươi là…
- Được rồi, được rồi, ta biết ngươi muốn hỏi gì? Đợi một lát sẽ biết…
Còn tự xưng là bất động như núi, không có chút định tính gì cả.
- Ta không có định tính, ngươi thì có… Chân ngươi vung vẩy cái gì thế?
- Cưỡi ngựa, ngươi quản làm gì?
Hai ngươi này ở cùng với nhau, chắc chắn sẽ cãi nhau.
Bên kia Tào Tham và Khoái Triệt đang đứng chờ, bọn họ cũng đã quen nên căn bản chẳng thèm quan tâm đến hai người đó.
Khổ Hành Giả nghiêm mặt nói:
- Theo ta suy đoán, sẽ là một bé gái.
- Phì, dựa vào cái gì mà bảo bé gái?
Quán Anh ngồi thẳng người, nghiêm nghị nói:
- Ta lại nghĩ là bé trai.
Chung Ly Muội đảo mắt:
- Hay là thế này, chúng ta đánh cược đi, hai trăm tiền, ta cược bé gái, ai đặt cược, ai đặt cược nào.
- Cầm thú!
Chưa đợi Chung Ly Muội nói hết, đám đông đồng loạt trợn mắt, Quán Anh
và Khổ Hành Giả mắng té tát. Có điều mắng xong, Khổ Hành Giả liền lôi
túi tiền từ trong ngực áo ra rồi vẽ một đường thẳng lên trên bàn đá:
- Một bên là gái, một bên là trai, ta đặc cược bé gái.
- Ta đặt bé trai!
Tào Tham và Chu Xương dở khóc dở cười.
Tuy nhiên ba người này cứ vòng quanh dây dưacũng khiến bầu không khí
dịu đi. Khoái Triệt cũng xông lên đặt cược, còn Trình Mạc nhìn cũng có
vẻ muốn thử xem sao.
- Quyết rồi thì bỏ tay ra, quyết rồi bỏ tay ra mau!
Giọng của Chung Ly Muội mang theo một ma lực hấp dẫn khiến Tào Tham và Chu Xương cũng xiêu lòng.
Đúng lúc này, trong hậu viên vang lên tiếng khóc ròn của trẻ con, Lữ
Văn đang đi đi lại lại ở cửa hậu viện vội vỗ mạnh vào đầu của Lữ Thích
Chi, kích động nói:
- Sinh rồi, sinh rồi!
- Sinh rồi thì sinh chứ sao, đánh con làm gì?
Lữ Thích Chi buồn rười rượi, ôm đầu tỏ vẻ đau khổ.
- Trai hay gái?
Đám đông lao tới, thò đầu ra kêu lên đầy kích động. Hai trăm tiền đặt
cược mặc dù không nhiều nhưng con muỗi có nhỏ thì cũng là thịt mà.
Rèm cửa được vén lên, Khám phu nhân cười hề hề ôm một đứa bé bước ra.
Vương Cơ đỡ lấy bà, nét mặt cũng tươi rói.
- Thẩm thẩm, bé trai hay gái?
Khám phu nhân hạnh phúc đáp:
- Là một bé trai, Lưu gia có hậu rồi!
- Hành Giả, đền tiền!
Phu nhân chưa dứt lời, Chung Ly Muội và Quán Anh đã túm lấy Khổ Hành
Giả đang định trốn thoát. Khổ Hành Giả cao bảy thước, người gầy yếu mà
phải chịu sự giẫm đạp của hai tên như hổ như sói là Chung Ly Muội và
Quán Anh, nên nhất thời cũng kêu gào thảm thiết.
Cùng lúc đó, Lữ Tu mệt mỏi nằm ở trên giường. Trên khuôn mặt tái nhợt có chút đỏ
bừng, một tay nàng vẫn nắm chặt tay Lưu Khám, đôi mắt ánh lên niềm vui
hạnh phúc.
- A Khám, là một bé trai!
Lưu Khám tay kia ôm lấy Lữ Tu, khẽ hôn lên trán nàng. Bà đỡ liền rời khỏi phòng để hai người bên nhau.
- Vậy huynh nghĩ xong chưa, đứa bé tên là gì?
Lưu Khám nghiêng đầu cười nói:
- Gọi tên gì không quan trọng, mấu chốt là nàng không sao… Mẹ đã nghĩ rồi, gọi con là Bình An.
- Không hay, không hay, Bình An, cái tên này không mạnh mẽ lắm. Cha nó
là một hảo hán tài giỏi, nhất định phải nghĩ ra cái tên uy vũ.
Lữ Tu khẽ nũng nịu.
- Vậy gọi là Lưu Tần, được không?
Lưu Khám buột miệng nói, nói xong trong lòng không khỏi giật mình.
Sao lại gọi là Tần?
Không biết tình hình của Tần Mạn giờ ra sao. Đã hẹn lập xuân tới Thương Lâu, nay đã sắp vào thu rồi, sao vẫn không thấy bóng dáng?
Không đúng, không đúng, đang yên lành ta nghĩ đến người đó làm gì?
Không phải vì nàng ấy, chắc chắn không phải vì nàng ấy…
Lữ Tu dường như rất hài lòng, gật đầu nói:
- Tần khá hay, cha nó chính là lão Tần nhân, còn là quan của Đại Tần… ừ, gọi là Lưu Tần đi, muội thấy cũng hay.
Đúng rồi, nhất định là lý do này!
Lưu Khám cứ lặp đi lặp lại với bản thân mình, chắc chắn là vì nguyên
nhân này. Nếu không, đang yên đang lành sao ta có thể nghĩ đến cái tên
Tần này?
Ta là lão Tần nhân, ta là quan của Đại Tần… chắc chắn là nguyên nhân này rồi.