Lưu Khám có chút như đang nằm mơ. Hắn hầu như đã quên mất chuyện này… từ lúc Nhâm Hiêu nói với hắn chuyện này, đến bây giờ đã cách ba bốn tháng. Trong lúc đó xảy ra rất nhiều chuyện, lại thêm Lâu Thương công việc bận rộn nên đã quên béng mất chuyện sân muối ở Đông Môn Khuyết, quên hoàn
toàn.
Đông Môn Khuyết, ở hậu thế được gọi là Tần Đông môn, do Thủy Hoàng đế lập thạch ở đây mà nổi tiếng, nằm ở Cù sơn, sườn núi Phúc Phủ. Đông môn ngày nay là do Thủy Hoàng thiết lập khi thượng vị.
Mở sân muối Đông Môn Khuyết, cũng là chuẩn bị cho những chuyện kế tiếp.
Có người nói, Thủy Hoàng Đế chuẩn bị thiết lập Cù huyện tại sườn núi Cù Sơn. Nhưng cụ thể lúc nào bắt đầu, thì chính người trong vương tộc như
Doanh Tráng cũng không rõ ràng lắm.
Đông Môn Khuyết lúc này, chính là một vùng đất hoang.
Ở đây lẫn lộn rất nhiều thôn xóm, nhân khẩu không tới mười nghìn người. Cự ly từ quận trì Đông Hải đến Đàm huyện còn một khoảng cách. Ngay bản
thân quận Đông Hải, chính là một quận di dân đến, nói cách khác, tại
Đông Môn Khuyết xa xôi, chỉ là một vùng hoang vắng.
Nhâm
Hiêu tuy rằng nói Lưu Khám liên hệ với vị Thanh lão kia. Nhưng nói thật
ra, Lưu Khám thực đúng là không có quá để trong lòng. Loại chuyện có thể gặp mà không thể cầu này, mà trên đời này còn có rất nhiều phú hào có
địa vị hơn Lưu Khám có khối người, nên cũng không đến lượt hắn, cần gì
phải mong nghĩ. Hơn nữa, hai nghìn dật hoàng kim, mười hai nghìn khoảnh
đất, Lưu Khám cũng không phải lo nghĩ.
Không nói đến hắn dựa
vào từng này đất đai, mà trở thành đại hào một phương. Nếu như đổi thành một chỗ khác, sợ là ngay cả một nửa cũng không mua được. Sau lại thêm
Nhâm Hiêu vừa đi, Lưu Khám cũng quên hẳn việc này. Nhưng không nghĩ tới, vị Thanh lão kia lại thực sự phái người đến đây. Hơn nữa nghe khẩu khí
của vị này, thì chính là cháu gái của vị Thanh lão kia. Nhưng vấn đề ở
chỗ, Lưu Khám đến bây giờ còn không biết, đến tột cùng Thanh lão là ai?
Tần Mạn đã đánh giá Lưu Khám từ trên xuống dưới một lượt, một lát sau nở nụ cười khúc khích:
- Nãi nãi nói, ngươi là người có quý nhân tương trợ. Nhưng vì sao ta lại không nhìn thấy điểm nào nhỉ?
- A?
Lưu Khám vô cùng kinh ngạc, nghi hoặc nhìn Tần Mạn, có chút không quá hiểu ý tứ của vị này.
Ta có quý nhân tương trợ? Sao ta lại không biết. Hơn nữa, ta và vị
Thanh lão kia chưa từng gặp mặt, bà làm sao mà biết ta có quý nhân tương trợ.
Lúc này Lưu Khám giống như đang trong mộng. Khi Lữ Tu ra hiệu, Lưu Khám vô tri vô giác ngồi xuống.
Tần Mạn cùng bốn gia thần của nàng cũng ngồi xuống, song phương trầm mặc một lát, Tần Mạn nói:
- Lưu Thương lệnh, Nhâm đại nhân nói, ngài ở đây rất có cơ nghiệp, dọc
đường chúng ta đi tới, quả thực cũng được lĩnh giáo. Ở vùng Lâu Thương
này, ngài cũng được coi là đại hào. Hơn nữa thân phận của ngài chúng ta
cũng đã điều tra qua, mong rằng ngài đừng tức giận. Trước khi đến Lâu
Thương, ta đã gặp qua Doanh thúc phụ ở Huyện Tương, y rất tán thưởng
ngài, điều đó chứng minh lời của Nhâm đại nhân không sai. Với thân phận
của ngài mà nói, rốt cục có thể thỏa mãn điều kiện.
Nhưng còn một vấn đề, nếu thiết lập thành sân muối ở Đông Môn Khuyết, khi thu lợi nhuận, nói vậy trong lòng ngài cũng rõ ràng. Nãi nãi được bệ hạ ân
chuẩn, có thể một mình xây sân muốn Chử Hải. Theo lý mà nói, với tài
lực, nhân lực của Tần gia ta ở Ba Thục cũng không có gì trắc trở. Chỉ
là, nãi nãi nghĩ mọi việc tốt quá lại hóa dở, thượng thư – Đại Vũ mô
cũng có câu: Kiêu ngạo sẽ gặp tổn hại, khiêm tốn có ích lợi, đây chính
là đạo trời. Tần gia ta có thể phân ra một phần lợi ích, nhưng với ngài
mà nói, có thể gia tăng lợi ích gì cho Tần gia ta?
Tiểu nha
đầu này, lại có thể dõng dạc gọi Doanh Tráng là thúc phụ. Phải biết
rằng, dựa theo bối phận, Doanh Tráng chính là tộc đệ của Thủy Hoàng Đế.
Mẹ nó, vậy chẳng phải Thủy Hoàng Đế cũng là thúc phụ của cô ta sao?
Nói cách khác, vị Thanh lão kia dĩ nhiên là trưởng bối của Thủy Hoàng
Đế? Cái mũ này chụp xuống đầu làm Lưu Khám choáng váng.
Sau đó tiểu nha đầu chậm rãi nói, làm Lưu Khám càng thêm sửng sốt.
Biểu hiện qua những lời nói kia, hoàn toàn không hợp với độ tuổi của nàng, làm Lưu Khám ngạc nhiên.
Về phần câu nói cuối cùng, cũng là trọng điểm vấn đề. Người ta mang đến chỗ tốt cho ngươi, thậm chí nói, nhờ Tần gia, ngươi có thể thẳng tiến
tới triều đình. Còn ngươi thì sao, có thể mang đến cho các nàng lợi ích
gì? Phàm là thương nhân, đều là muốn hướng đến lợi ích. Đó gọi là không
có lợi ích thì không dậy sớm, người ta đem một khối thịt lớn như thế
phân cho ngươi, ngươi như thế nào hồi báo?
Nỗi lo lắng trong lòng Lưu Khám dâng lên.
Tần Mạn cũng biết vấn đề này không phải là việc người ta có thể trả lời ngay lập tức. Vì vậy cũng không nóng này, lấy từ trong người ra một cái hộp ngọc, cười hì hì nói với Lữ Tu:
- Lữ gia tỷ tỷ, nữ nhi chúng ta không thích rượu, nơi này ta có hỏa tiền thì, là trà bà nội cho
người lên Mông sơn, Thượng Thanh Phong hái, mời tỷ tỷ thưởng thức.
Vừa nói chuyện, một người gia tướng đứng dậy đi ra ngoài phòng, mang
tới một bộ trà cụ. Chỉ thấy người đó thành thạo nhóm lửa đun nước, đợi
lúc nước sôi, nhúm ra một nhúm lá xanh, nhẹ nhàng thả vào trong nước
sôi.
Nước sôi lập tức cuốn theo lá trà, một tầng bọt trắng
nổi lên, từng búp trà mở ra, như tạo thành những tiếng vang nhỏ. Một làn hương trà nhẹ nhàng tràn ngập đình thượng.
Lưu Khám còn đang suy tư vấn đề, nên cũng không chú ý động tác của Tần Mạn. Lúc hương trà bay tới, trong nháy mắt, hắn bản năng giật giật mũi, ngẩng đầu kinh
ngạc:
- Mông sơn cam lộ?
- A, chẳng lẽ đây cũng là sở trường của Thương lệnh đại nhân?
Lưu Khám không khỏi nở nụ cười:
“Thục thổ trà xưng thánh
Mông sơn vị độc trân
Linh căn tác cao đính
Thắng địa tiên phát xuân
Kỷ thụ kinh sơ noãn
Quần lam cạnh trích tân
Thương điều tầm ám lạp
Tử ngạc lạc khinh lân
Đính lịch hương quỳnh toái
Bồng tùng lục độn quân
Mạn hồng phòng sí thán
Trọng niễn địch khinh trần
Huệ tích tuyền lai thục
Kiền hào trản tự tần
Thập phần điều tuyết phấn
Nhất xuyết yết vân tân
Ốc thụy mê vô thủy
Thanh ngâm kiện hữu thần
Băng sương ngưng nhập cốt
Vũ cực yếu đằng thân
Lạc nhân chân hiền tể
Đường đường tác chủ nhân
Ngọc xuyên hầu vẫn sáp
Mạc yếm ký lai tần”
Ha ha, đây chính là Mông sơn cam lộ được hái giữa Thượng Thanh Phong
trong năm đỉnh Mông sơn Ha ha, ta nghe nói qua, nhưng chưa bao giờ được
thử qua.
Kiếp trước, Lưu Khám cũng là một người yêu thích
trà, mà gia cảnh nhà hắn cũng không kém, đã được thưởng thức không ít
trà ngon. Chính là Mông sơn cam lộ Thượng Thanh Phong này hắn đúng là
chưa từng thưởng thức qua. Ở thời đại kiếp trước của hắn, Thượng Thanh
Phong chỉ còn lại bảy gốc trà. Nói trắng ra, đây là cống trà, mặc dù phụ thân Lưu Khám kiếp trước cũng rất có địa vị, nhưng không cách nào uống
đến. Vì thế trong lòng Lưu Khám còn có chút tiếc nuối, nhưng không ngờ
tới, ở thời đại này, lại có thể được uống trà đó.
Đương
nhiên, phương pháp thưởng thức trà cũng không giống với. Cách hãm trà
của Tần Mạn không giống với cách pha trà kiếp trước của hắn. đi tới thời đại này, vẫn đều là uống rượu. Uống rượu… không nghĩ tới, lại có người
bắt đầu uống trà. Lưu Khám ngửi thấy hương trà, không nhịn được, cười ha hả nói:
- Không biết tiểu thư có thể rót cho ta một chén không?
- Không nghĩ Thương lệnh đại nhân cũng là một người tao nhã.
Tần Mạn hiển nhiên là vô cùng kinh ngạc, lấy ra một chén trà, rót cho
Lưu Khám một chén. Hai người gia thần hai bên lấy đĩa trà bằng bạch
ngọc, nâng chén trà vào, đặt trước mặt Lưu Khám. Chỉ thấy Mông sơn Cam
lộ này màu vàng xanh trong chén trà, hương như mây che phủ, ngưng lại
thật lâu. Nhấp một ngụm, vị ngọt mà thanh, làm cho Lưu Khám cảm thấy một loại thần thanh khí sảng kỳ diệu.
Chốc lát, hắn nhẹ tán thưởng một tiếng:
- Trà ngon!
- Không ngờ Thương lệnh đại nhân và Mạn lại có cùng sở thích, nếu
thích, ngày khác chắc chắn sai người đến tặng… Hì hì, trong nhà tuy có
hàng trăm loại trà, chỉ hận không có người yêu thích. Ngược lại Thương
lệnh đại nhân nấu ra rượu Hoa Điêu, mọi người đều thích. Mạn còn cho
rằng, Thương lệnh đại nhân cũng như người khác chứ.
Nói xong, nàng quay đầu nói với một gã gia thần phía sau:
- Khúc ca mà Thương lệnh đại nhân vừa ngâm, đã ghi nhớ chưa?
- Đã nhớ kỹ!
- Ghi lại cẩn thận, đợi khi về nhà, tìm một nhạc sư phổ nhạc, tấu cho tổ mẫu nghe.
- Vâng!
Khí độ đó, phong thái đó…
Sắc mặt Lữ Tu hơi đổi, ánh mắt có chút phức tạp nhìn sang Lưu Khám.
- Thương lệnh đại nhân, ba ngày sau Mạn sẽ khởi hành về Đông Môn Khuyết. Đến lúc đó, mong rằng đại nhân có thể cho đáp án.
Tần Mạn uống xong chén trà, lại khôi phục dáng dấp lạnh lùng, trong trẻo trước đó.
- Chỉ những người của ngươi, về Đông Môn Khuyết?
Tần Mạn khẽ lắc đầu:
- Đương nhiên không phải. Mạn lần này xuất hành, tổ mẫu phái đội bảo vệ tám trăm người đi theo để bảo đảm an toàn trên đường. Lúc ta gặp Tráng
thúc phụ ở Huyện Tương, chỉ mang theo một bộ phận, muốn xem tình hình
của Thương lệnh. Nói như vậy, lúc này hộ đội đã đến rồi.
Ngay lúc đang nói chuyện, chợt nghe một trận bước chân truyền đến.
Trần Đạo Tử đi tới đình thượng:
- Đại nhân, ngoài cửa có một người xưng là gia thần của Mạn tiểu thư, cũng nói rằng hộ đội đang đóng ở ba dặm ngoài bờ sông.
Tần Mạn nghe vậy, đứng dậy.
- Nếu như vậy, Mạn xin cáo lui trước!
Lúc này Lưu Khám đột nhiên mở miệng nói:
- Mạn tiểu thư, kỳ thực hiện tại ta có thể trả lời ngươi… Khám có thể bảo đảm Tần gia chín kiếp vinh hoa.
Cái gọi là chín kiếp, lý giải theo nghĩa đen chính là chín đời. Nhưng
là ở thời đại này, chín kiếp, hiểu rộng ra hai chữ này nghĩa là: vĩnh
viễn.
Mọi người trên đình thượng đều ngây ngẩn cả người.
- Thương lệnh, hay là ngài suy nghĩ thêm một chút, chớ nhanh chóng trả lời như vậy.
Nói xong, nàng mang theo gia thần rời đi.
Lưu Khám không đi tiễn Tần Mạn. Đứng ở đình thượng, nhè nhẹ vỗ trán.
Kích động…thật mẹ nó kích động… Thế nào lại nói ra những lời này? Nhưng là thiếu nữ này, chỉ sợ cũng không phải là hạng người hiền lành đi.
Lữ Tu nhẹ nhàng kéo tay áo Lưu Khám một chút.
- A Khám, huynh… có phải là huynh thích cô ấy rồi hay không?
Lưu Khám ngẩn ra, không khỏi nở nụ cười, ôm lấy thân thể mềm mại của Lữ Tu, nhẹ giọng nói:
- A Tu, muội chớ suy nghĩ miên man. Chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, ta làm sao có thể thích cô ấy? Hơn nữa, muội xem khí thế của cô ấy, sợ là
vương công quý tộc cũng chưa chắc so được, làm sao có thể để ý ta?
- Muội mặc kệ, ánh mắt cô ấy nhìn huynh đều không bình thường rồi!
Lữ Tu lôi kéo cánh tay Lưu Khám, nhẹ giọng nói:
- A Khám, muội mặc kệ sau này huynh có lấy cô ấy hay không, nhưng muội
muốn huynh phải bảo đảm, vĩnh viễn đều đối tốt với muội.
Lưu Khám không nói gì mà chỉ cố sức ôm Lữ Tu thật chặt.
“Khụ! Khụ! Khụ!”
Một trận ho khan làm hai người giật mình tỉnh lại, quay đầu nhìn, chỉ
thấy Trình Mạc có chút xấu hổ đang đứng ngoài đình. Bên cạnh lão là
Vương Tín đang tròn mắt hiếu kỳ nhìn Lưu Khám cùng Lữ Tu.
Khuôn mặt Lữ Tu đỏ ửng
- A… Trình tiên sinh, ta đang có việc tìm ngươi!
Lưu Khám cũng rất xấu hổ. Nhưng hắn rất nhanh điều chỉnh lại tâm tình, ho khan một tiếng, phong thái lại nghiêm túc:
- A Tu, ta có việc nói với Trình tiên sinh. Muội dẫn Tín đi xuống, nói
với Vương Cơ tỷ tỷ, bảo tỷ ấy chuẩn bị rượu và thức ăn cho ta… còn nữa,
không cần chuẩn bị cơm nước cho Quán Anh. Tên kia lúc trước nói, hôm nay y cùng với Thích Chi ngủ lại ở binh doanh, không về ăn, bảo tỷ ấy không cần nấu phần của họ.
Lữ Tu cúi đầu, đỏ mặt đi xuống.
- Đông chủ, ngài tìm ta có việc?
Lưu Khám gật đầu:
- Đúng vậy, Trình tiên sinh ngồi đi, ta tìm lão kỳ thực…
Đúng rồi, ta tìm Trình Mạc làm gì nhỉ?
Đầu tiên là Tần Mạn, sau lại có một phen xấu hổ, làm Lưu Khám quên mất mục đích tìm Trình Mạc.
Hắn cau mày, vỗ nhẹ trán:
- Trình tiên sinh, ngài làm việc ở Cù Nhẫn, có hiểu biết gì về huyện Vu không?
Không đúng, hình như không phải chuyện này!
Trình Mạc gật đầu:
- Huyện Vu à, ta đương nhiên biết. Từ Cù Nhẫn xuôi dòng là đến Vu huyện.
- Vậy lão có nghe nói đến người nào là Thanh lão chưa? Hẳn là người rất có danh tiếng, hơn nữa tại Ba Thục, rất có thế lực.
- Thanh lão?
Trình Mạc nhíu mày:
- Đông chủ nói là Thanh lão nào?
- Ta cũng không biết, chỉ biết cháu gái của bà là họ Tần.
- Họ Tần?
Tay Trình Mạc nhẹ nhàng vuốt chòm râu, suy nghĩ một lát, bỗng nhiên mở to hai mắt nói:
- Tần? Thanh lão như đông chủ nói, chẳng lẽ là Tần Thanh, quả phụ Thanh sao?
- Quả phụ Thanh?
Lưu Khám suy nghĩ một chút, lúc này mới lưu ý đến: Tần Mạn nhắc tới
chính là tổ mẫu của nàng, cũng không dùng cách xưng hô khác.