Tuy rằng nói là tửu quán tốt nhất của huyện Bái, nhưng bên trong lại
không có bàn nào, chỉ trải chiếu diện tích khoảng 40m2, đặt mấy tấm gỗ.
Thẩm Thực Kỳ cởi hài, ngồi xuống, hai chân rất tự nhiên duỗi thẳng ra.
Ngồi xuống rất thản nhiên nhưng lại khiến Lưu Khám thầm kêu không ổn
rồi.
Thì ra, mọi người ở thời đại này bên trong áo đuôi ngắn
thì không mặc quần chứ đừng nói đến cả nội y. Bình thường mọi người ngồi thì không sao, nhưng Thẩm Thực Kỳ lại duỗi chân như thế, là có thể thấy vật ủ rũ giữa háng ngay ở trên chiếu. Lưu Khám mặc áo dài, vẫn có thể
che giấu được, nhưng nếu hắn cũng ngồi như Thẩm Thực Kỳ, thì chắc chắn
cũng bị lộ hàng ra hết. Nếu là ở hậu thế, ăn mặc kiểu này sẽ bị người ta mắng là mắc chứng bệnh cuồng lộ hàng, ít nhất còn bị phán tội danh làm
nhục văn hóa. Nhưng mà ở thời đại này, tất cả tựa như rất tự nhiên.
Thẩm Thực Kỳ chẳng chút cố kỵ như vậy, nhưng với Lưu Khám thì không thể nào chấp nhận được. Dù không thích kiểu ngồi chổm hỗm như thế nhưng hắn vẫn cắn răng kéo vạt áo quỳ ngồi xuống. Nhưng kiểu ngồi này chỉ hơi cử
động tí thôi là sẽ hở hết cảnh xuân, thật sự là khó chịu mà. Mai này có
vợ, hắn nhất định bảo vợ may quần trong mới được.
Lưu Khám
ngồi trên chiếu, có chút không quen. lúc này rèm được vén lên, một nữ
nhân chừng ba mươi đi vào, vô cùng lẳng lơ khêu gợi, khá xinh đẹp, tuy
rằng chỉ mặc một chiếc váy, không trang điểm nhưng không thể nghi ngờ
cũng vô cùng quyến rũ, dáng người thướt tha như tiên nữ.
- A Kỳ, mấy hôm nay không thấy tới đó nha!
Mỹ phụ nhân bưng rượu và thức ăn đi đến bên Thẩm Thực Kỳ đặt xuống mâm. Có thể thấy nàng vô cùng thân quen với Thẩm Thực Kỳ, nên trong lời nói
rất thân thiết.
Thẩm Thực Kỳ cười nói:
- Vương cơ tỷ tỷ, mấy ngày nay đệ có chút bận rộn. Tỷ xem, lúc này đệ rảnh rỗi là đến đây ngay.
- A Kỳ, đệ đúng là khéo ăn nói mà.
- Hì hì, có phải vậy không, tỷ tỷ cứ thử rồi mới biết được...
Nói xong, tay Thẩm Thực Kỳ không an phận nhẹ nhàng sờ một bên vú của mỹ phụ, mà mỹ phụ lại không hề tức giận, cứ để mặc Thẩm Thực Kỳ xoa bóp
một lúc rồi mới đánh khẽ vào tay y:
- Ngươi làm như vậy, lão nương đi mách mẹ ngươi đấy.
Thẩm Thực Kỳ lập tức cợt nhả:
- Mẹ, con muốn bú sữa.
- Cút!
Lưu Khám ngồi bên không kìm được bật cười. Một màn này nếu ở hậu thế,
mỹ phụ chắc chắn sẽ bị đánh giá là không đứng đắn. Nhưng phát sinh ngay
trước mắt, thì tất cả lại như rất bình thường. Thẩm Thực Kỳ không chút
nào kiêng kỵ, mỹ phụ cũng không chút nào khách khí.
Về phần những khách nhân trong tửu quán, cũng cười ha hả, tựa như đã quen rồi.
- Vị tiểu huynh đệ này là...
Vương Cơ để ý Lưu Khám ngồi nghiêm chỉnh bên canh, hai mắt sáng lên, khẽ hỏi:
- Sao lại lạ mặt vậy, từ đâu đến vậy?
- Vương Cơ, thấy mới mẻ rồi, thì không để ý tới đệ nữa phải không?
- Cút ngay!
Vương Cơ dựng mày liễu lên, quát mắng:
- Các ngươi... lũ trẻ ranh này, lão nương sớm thấy phiền rồi. Tiểu tử
này rất vạm vỡ, hơn nữa cử chỉ đúng mực, nhưng chắc cũng không hơn gì
đám người kia? Cút ngay cút ngay, đừng có làm hỏng việc tốt của lão
nương.
Kiếp trước Lưu Khám cũng coi như là loại người có kinh nghiệm trong tình trường, nhưng bị Vương Cơ nói vậy cũng mặt đỏ tới
mang tai.
Thẩm Thực Kỳ cười nói;
- Tiểu tử ngốc này
mới từ Đan Phụ tới, dự định sẽ định cư ở nơi này, vừa lúc đang nghỉ trọ
tại nhà đệ. Đệ dẫn hắn đi thăm thú, làm quen một chút...A Khám, ta giới
thiệu với đệ, đây là nhân vật nổi danh lừng lẫy tại huyện Bái ta, sau
này đệ có phiền phức gì cứ nói với Vương Cơ một tiếng, tỷ ấy nhất định
sẽ giúp ngươi giải quyết. Hắc hắc, còn không mau kính tỷ tỷ ngươi một
chén rượu đi?
A...không ngờ đây là một nhân vật lớn....
Lưu Khám vội vàng nâng chén:
- Sau này kính xin tỷ tỷ chiếu cố nhiều hơn!
- Ôi ôi..xem nào xem nào. Tiểu tử này thật là lễ nghĩa, còn các ngươi
đó, uống rượu của lão nương còn không trả tiền, lại còn lúc nào cũng ăn
đậu hũ của lão nương. Tiểu huynh đệ, sau này có gì khó khăn, cứ nói với
tỷ tỷ là được.
Vương Cơ cũng là người sảng khoái, cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Lưu Khám đưa chén rượu lên miệng, chỉ thấy một mùi rượu chua gay mũi ập tới, không kìm được cổ họng ngứa ngứa, thiếu chút nữa thì nghiêng đổ
chén rượu. Thì ra, rượu mà bọn họ nói ngửi mùi còn tệ hơn cả nước đái
ngựa ý chứ. Cũng được, nhập gia tùy tục được thôi. Lưu Khám cắn răng một cái, ngửa cổ rót rượu nuốt ực vào bụng.
- Tiểu huynh đệ, ngươi từ Đan Phụ tới?
Lưu Khám trả lời:
- Đúng vậy.
- Là đi theo Lữ gia?
- Đúng vậy!
Vương Cơ cười duyên, nói:
- Lữ gia có hai vị tiểu thư rất xinh đẹp, hôm qua vừa tới huyện Bái thì đã nổi tiếng rồi. Chỉ tiếc, lúc đó ta đang bận rộn, bằng không thì cũng tới đó nhìn một cái...A Kỳ, thái độ của ngươi vậy là sao?
Thẩm Thực Kỳ ngồi bên hai mắt sáng quắc, cười hắc hắc.
- Không có gì, ta cũng không tin, còn có nữ nhân có thể hấp dẫn hơn cả tỷ tỷ.
Nhưng tròng mắt đảo tròn, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lưu Khám, tựa như
là có chút suy nghĩ. Bộ dạng này làm Lưu Khám giật mình.
- Tỷ tỷ, việc làm ăn ở đây thế nào?
Vương Cơ than một tiếng:
- Hai ngày trước rất tốt, nhưng hai ngày này kém rất nhiều. Tên kia không tới, nên khách tới cũng ít đi.
- Hay là ở chỗ Võ Cơ?
Vương Cơ nói:
- Không có! Ba bốn ngày trước, hắn cùng một đám người xuất hiện một
lần, rồi sau không thấy hắn nữa, chắc là có chuyện phải làm rồi. Nhưng
ta cũng quen rồi, nói vậy chắc một thời gian nữa hắn sẽ tới, hôm nay có
lẽ về nhà rồi.
Hai tửu khách bên cạnh nói:
- Không phải đâu, ta nghe nói, hình như hắn xảy ra chuyện rồi.
- Đã xảy ra chuyện?
Vương Cơ ngạc nhiên nói:
- Là chuyện gì? Chung quanh huyện Bái trăm dặm, ai mà không nể mặt mũi hắn chứ? Sao hắn có thể xảy ra chuyện được?
Tửu khách nói:
- Không rõ ràng lắm. Nhưng Đồ tử cũng vài ngày không lộ diện rồi. Hôm
qua vừa lúc ta gặp phải Đường Sinh trên đường, nghe y nói là đi Phong
Ấp. Y còn nói, bản lĩnh của Đồ Tử mà bị người ta đánh cho hôn mê hai
ngày liền, mà "hắn ta" dường như cũng bị trọng thương.
- Không phải chứ, ai mà có thể đả thương được Đồ tử?
Tửu khách nhún vai:
- Ta không biết. Đường Sinh chỉ nói như vậy thôi. Còn nghe y nói, "tên kia" lần này tựa như là bị "ăn quả đắng" rất lớn.
Lưu Khám nghe chẳng hiểu, thấy bọn họ nói thần thần bí bí, nhưng không ai đề cập tới danh tính người kia.
Ai? Bọn họ đang nói đến ai vậy?
Thẩm Thực Kỳ đột nhiên vỗ tay, nghiến răng nghiến lợi nói:
- "Đáng đánh! Ta đã sớm nói rồi, loại người này chỉ thích đấu đá, cả
ngày chẳng làm gì, chơi bời lêu lổng, ta thật không rõ, vì sao lại có
nhiều người khách khách khí khí đối với hắn như vậy. Toàn chỉ nói mạnh
miệng thôi.
- Hư!
Vương Cơ bịt miệng Thẩm Thực Kỳ:
- A Kỳ, đệ đừng gây phiền tới cho ta nữa. Tuy hắn không ở đây nhưng rất có tai mắt. Ta cũng biết, ngươi không vừa mắt với hắn, nhưng...cẩn thận một chút thì tốt hơn, đừng để người của hắn nghe được thì phiền phức
lắm.
- Giỏi thì giết ta, ta sợ hắn sao.
- Ngươi không sợ, ta sợ.
Vương Cơ trừng mắt, trong kiều mỵ có uy nghiêm, làm Thẩm Thực Kỳ ngậm miệng lại.
- Người kia...
Nàng thở dài:
- Tuy nói có chút ngang bướng, uống rượu chỗ ta không trả tiền, nhưng
cũng là kẻ có hào khí. Cái khác không nói, mỗi lần hắn xuất hiện thì
việc buôn bán của ta rất tốt. Hắn dù không trả tiền, nhưng lại mang may
mắn cho ta. A Kỳ, thế đạo hiện nay ai cũng không rõ, tất cả mọi người
đều cầu sống, đừng nói gì nữa.
Thẩm Thực Kỳ hừ một tiếng, không mở miệng nữa. Nhưng có thể nhận ra y cũng không quá tán thành với lời nói của Vương Cơ.
Lưu Khám nghe vậy lại càng khó hiểu, không kìm nổi cất tiếng hỏi:
- Thẩm Thực huynh, Vương Cơ tỷ tỷ, người mà các ngươi đang nói tới rốt cuộc là ai vậy?