Hắn vốn không muốn rắc rối như vậy, Mạc Vy có thể sẽ không giúp mình nên lợi dụng cô ta không còn khả năng, vẫn là tự mình cố gắng.
Là con người, may mắn nhất chính là từ lúc sinh ra đã có mọi thứ hơn những người phải vất vả nâng từng bước chân mà lên, có người kê chân đội trời. Vậy nên hắn luôn lợi dụng mối quan hệ Âu Lăng và Ái Vỹ liên kết trình bày mà đẩy trách nhiệm, chuyện này ít nhất người ngoài có thể coi nó là thật. Tuy nhiên áp dụng nó với Ái Lâm không tránh khỏi bị bại lộ, một lời bất thiện không biết sẽ phải gánh hậu quả nào. Suy nghĩ một lúc hắn mới nghĩ chuyện luồn lách đi qua, lấy nước đổ lửa nhưng mọi suy nghĩ đó đều sụp đổ khi nhìn thấy nhân vật Lam Thiên này, đầu óc hắn trở nên trống rống không biết làm sao mới đúng.
Ái Lâm đối với con người mặt mũi thâm tím bị hất mạnh xuống sàn không chút thương tiếc có phần không tiếp nhận hình thức nhíu mày, nhớ lại lúc đánh nhau với Hắc Chính hắn đặc biệt mặt dày đánh người, hiện trạng bây giờ không hợp mấy, thêm mấy phần lửa nóng bên người, Ái Lâm lạnh giọng hỏi:
- Ngươi với em gái ta là quan hệ gì?
"Quan hệ gì" hắn có phần suy nghĩ.
- Chỉ là quan hệ hợp tác thôi, thiếu gia ngài bớt giận.
- Ái Lâm: Xem ra vẫn còn chút ý thức tự giác, nói đi, ta có thể suy xét lại.
Nghe vậy hắn có thể thấy tiếng tử hình, không dài dòng, rất nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề. Bây giờ giả ngu chính là trốn tránh, mà trốn tránh không chắc thành công như kế hoạch vậy có nên thử không?
- Ngươi đang suy nghĩ gì vậy? Nói cần suy xét đến vậy sao?
Lời nói này vừa cắt ngang suy nghĩ hắn, hắn có thể biết giọng nói này là của ai, tên Lam Thiên bên cạnh hình như tỏ ý nhìn khiến áp lực hắn càng nặng bản năng cúi người xuống một chút nói:
- Đươ...ng nhiên, đây là vấn đề hệ trọng.
Nghe vậy, Ái Lâm cảm thấy như hắn biết một số chuyện nào đó anh bắt đầu bất an hỏi:
- Có vấn đề gì không thể nói cho ta nghe?
- Cái...cái này... Hắn tỏ ý lưỡng lựa nhưng trên thực tế lại toán tính đủ kiểu, mà chuyện này lại bị tên Lam Thiên kia thấu triệt
- Nói nhanh lên muốn câu giờ hả? Tiếng quát lớn vang lên, khiến hắn giật mình, hắn có thể cảm được người này quả thực không có sự nhẫn nạn, hốt hoảng lên tiếng:
- Tôi không thể! Cái...cái này là bí, bí mật. Ta đã hứa không được nói...
- Âu Lăng! Ái Lâm lúc này đứng dậy lên tiếng khuyên bảo: Ta biết ngươi trọng tình, nhưng ngươi phải nghĩ đến ta một chút, ta thấy mấy ngày gần đây em gái ta không được ổn, người làm anh như ta thấy rất lo lắng, mỗi ngày nhìn em gái ta mệt mỏi, lo lắng ta cũng không dám cầm đũa, ăn cũng không vô. Ta muốn dẫn Vỹ Vỹ đi ra ngoài vui đùa một hôm, lại bị em ấy một mực từ chối, sau đó nhận ra em ấy hay chốn tránh ta... Ta...ta không biết làm sao mới tốt..
Sau đó ra khỏi tiến gần tới hắn, hai tay đặt trên vai chân thành nói:
- Ái Lâm: Nên chuyện này mà nói, ngươi nên suy nghĩ thật kĩ.
- ....
- ....
Thật sự hình ảnh anh trai tốt diễn biến như thế này như chọc mù đôi mắt hắn, nếu hắn Âu Lăng thực sự, chắc chắn sẽ không kìm được nói ra chút vấn đề, đây là thứ khó tránh.
Tuy nhiên hắn không phải tên đó, càng không thể nói dối cho qua. Mà theo lời kể có thể thấy, tác giả rất sợ ông anh này.
Trong lúc nhất thời im lặng tiếng chuông điện thoại vang lên, đến từ Ái Lâm, cái này hắn có thể thấy anh không muốn nghe máy vào lúc này nhưng vừa nhìn lên điện thoại thì ngay lập tức nhấc máy lên nghe.
Bên đầu dây kia chính là Ái Vũ sau hành người tên Trung Từ này xong đã kêu người cho thuốc, mặc kệ người này kêu chuyện này phi pháp luật, tố cáo ông vẫn mỉm cười lấy lệ một câu:
- Phi pháp?! Hừ, ngươi nghĩ ai sẽ tin chứ, từ đầu đường cho tới đây ngươi xâm nhập vào hệ thống máy chủ cắt toàn bộ camera, nói đến cáo trạng trước phải xem ngươi có thể thay đổi ván cờ tới đâu. Ngươi đến đây cũng phải lường trước hậu quả, ta không phải là người tốt mà ngươi cũng vậy. Mở miệng lên nói ngươi sẽ bị coi là kẻ giáng họa vô cớ nhưng chuyện này vẫn chưa xong đâu, ngươi biết thứ thuốc này do ai buôn bán không?
Người này nghe Ái Vũ nói có phần bất an, xem lại cốt truyện người đàn ông tên Ái Vũ này ở phút cuối là người có nguy cơ tiềm ẩn với nhân vật chính, ông ta sau khi biết chuyện Ái Lâm cũng không có ý định thả con trai mình ra, theo quan điểm của tác giả thả ra nhất định sẽ có chuyện lần hai, ông ta lập tức cải thiện tình công ty, chi nhánh sau nhiều cuộc bê bối lời đồn, danh tiếng. Bởi Ái Lâm sau khi nhận chức gây "bão to" mức đấy khiến nhiều người e sợ phải gánh trách nhiệm cũng như bồi thường. Gia tộc nhà họ Ái là một gia tộc lớn chưa bao giờ đi vào thời kỳ khó khăn mức này, thậm chí suýt nữa rơi vào vào phá sản. Nhưng ông ta đã cứu vớt toàn bộ, giữ vững tập đoàn một lần nữa đứng lên từ cõi chết, đây chính là điều kì tích. Có điều chuyện này cũng khiến cho tập đoàn ông đánh mất vị trí đầu bảng và để nó rơi vào tay nhà họ Hắc. Đây chính là điểm lộn ngược dòng, tỏa sáng nhất của nhân vật chính khi đối mặt với boss phản diện
Quay trở lại vấn đề, ông ta có bây giờ có rất nhiều người muốn chen chân vào cửa nhưng mà nói đến ai bán thì....
- Ái Vũ: Không nghĩ ra được sao?! Hay là để ta nói cho nhé.... Là cha ngươi đó!
- Cái gì?!
- Ái Vũ: Lúc đầu ta nghe cái tên họ của ngươi, ta thấy khá quen bây giờ nhớ lại ta cũng không thấy bất ngờ lắm. Cha của ngươi là một kẻ tệ hại, sau sự thất bại của chính bản thân, ông ta cầu cứu sự trợ giúp từ ta, kết quả ta không đồng ý. Ông ta không còn cách nào khác ngoài giở trò, dùng chính thứ thuốc ngươi vừa trải nghiệm nhét trong kho. Hàng đã được chuyển ra ngoài bây giờ bảo dừng cũng khó, mà ông ta có người bên trong, chỉ cần ta đồng yêu cầu, thuốc có thể lấy ra. Tuy nhiên người đã bị ta bắt được trước nên chuyện uy hiếp này là không thể, ta nhớ lần đó ông ta quỳ gối cầu mong bỏ qua. Vấn đề đó ta còn chưa tính bây giờ lại đến lượt ngươi, hay là ta tính sổ luôn một thể nhỉ?!
Vừa nói xong, khuôn mặt người này biến sắc đủ loại cảm xúc, không biết còn có loại khả năng liên kết giữ các nhân vật này, giờ nghĩ lại nhân vật Trung Từ này chỉ có thể trung với Ái Lâm đều có lý do cả, đây quả thực là một sai lầm lớn. Không, tuyệt đối lựa chọn này là đúng, chỉ cần người tên Ái Vỹ vẫn ngủ ở nơi đây, cho dù không chết vẫn sẽ khiến bên kia không hoàn thành nhiệm vụ. Trong nguyên tác nữ phụ độc ác theo một lời mời về Hắc Chính đã đi ra khỏi cửa tìm hiểu mà bị bắt thì chứng tỏ nơi đây là một pháo đài bất khả thi. Từ trong ra ngoài dù thân phận và công việc khác nhau nhưng tất cả đều là cảnh vệ.
Chỉ là không nghĩ ông ta ra tay tàn độc đến vậy, thân bị ném ra ngoài, mặt tối tăm rời đi.
Bên trên Ái Vũ hỏi lại tình hình con gái lần nữa sau đó mới yên tâm gọi cho Ái Lâm kể lại một chút sự tình xảy ra. Ái Lâm ngay lập tức tỏ ra cực kì phẫn nộ, lạnh giọng nói:
- Cha chỉ cần không nương tay, con sẽ có cách làm hắn sống không bằng chết!
- Ái Vũ:...
Tắt máy xong quay mặt với khung cảnh bên này, không khí bỗng chốc u ám hơn hơn bao giờ hết. Hắn linh cảm bên kia đã gặp chuyện, mà chuyện này quả thực không tốt đến hắn. Ái Lâm vốn không đươc thoải mái, đợi đến lúc nổi điên thì sẽ bất chấp, nông nổi nên hắn phải hành động trước một bước, nên dẫn đầu hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra vậy?
Lời này nói ra, cả hắn cũng ngạc nhiên bởi Lam Thiên cũng hỏi
Ái Lâm nhìn cả hai cũng không có quan tâm mặt đầy hắc tuyến chửi một tiếng "khốn khiếp", sự điên rồ giống nhau muốn trở về nhưng lại chỉ lẩm nhẩm trong miệng:
- "Không được, ta phải quay về, phải quay về...., phải về... Lặp lại những câu nói, nhưng bằng cách nào đó chân cũng không di động một bước. Lam Thiên bên cạnh tỏ ra bất an cũng không dám tiến gần quá đối với Ái Lâm nói:
- Ái Lâm, ngài ổn không vậy?
Lời nói trầm thấp đúng với khí chất lại nói dịu dàng, khác hẳn với lúc gằn giọng thô đáng sợ khi nói với hắn, chỉ là người trong cơn hoang mang này lại không ý lắng nghe quát:
- Tránh ra!
Nghe vậy Lam Thiên đã có ý sợ lùi xuống, có điều hắn cũng sợ a, một người là boss hiện tại, người kia tiềm năng ẩn ở nhóm hắc đạo, bây giờ tranh chấp, hắn nhất định sẽ chết không nhắm mắt.
- Cộc cộc cộc
Tiếng gõ cửa vang lên, người dưới trướng bên ngoài gọi đến:
- Thiếu gia,... Mỹ tiểu thư đang đợi bên ngoài, nói ngài là đã tìm thấy người rồi!
"Người" là ai vậy? Hắn tỏ ý khó hiểu, tình tiết này đâu có trong kịch bản, không lẽ bản thân mình vẫn bị dẫn trước một bước?!
Trong một chốc hắn mới nhớ ra Ái Vỹ là Ái Lâm là anh em, cùng nhà cùng cửa, nếu không thể giải quyết được cũng có thể nhờ đến bên thứ hai.
Nói mặt khác đối diện đây mình không phải cúi người tìm kiếm lối đi, bản thân kịch bản đã lệch rồi, bản thân cũng nên thuận theo nói:
- Ái Lâm thiếu gia, xem ra ngài có khách, tôi đây cũng sẽ không tiếc thời gian chờ đợi. Dù sao thì khách bên ngoài cũng quan trọng hơn tôi.
Nhìn người bỗng nhiên tự tin, lại có phần mất tự nhiên, định thần lại mới thấy điểm trước mắt có phần mù mờ nói: