Hắc Chính nhận được cuộc gọi của Vi Tuyết, đến đây. Đường từ nhà đến trường, không xa lắm, nhưng chính vì nghe Ái Vỹ có ở đó nên phải đi xe tới nhanh. Thật không ngờ, vừa vào đã đính mặt nhau, thật oan gia.
Anh nghĩ bản thân mình nên lập tức kéo con nhỏ này ra, thật hết nói nổi. Anh không biết điều gì khiến Vi Tuyết quan tâm Ái Vỹ, nhưng anh biết kiểu này không ổn chút nào.
Đây thật ra là một sự tình cờ nhẹ nhưng người mang tên Ái Vỹ này, không mấy bận tâm. Cô ta quả thực như lời nói, đã không còn thích anh hay đang có kế hoạch khác, nhưng nhìn vào sắc mặt hiện tại, anh có phần nhíu mày, dù đã trang điểm, nhưng anh vẫn thấy nét mệt mỏi trên gương mặt, có thể gương mặt này quá quen thuộc với anh, nên anh có thể nhận thấy cô không khỏe?!
Ái Vỹ bắt đầu tỏ ý không lưu luyến anh, tuy vậy lời nói lại cố ý khiêu khích, cô trở ra không chút do dự, cũng giống như lời nói mang lửa kia chỉ là khí, và khi anh nhận ra, con người đó đã ra khỏi tầm mắt.
Hắc Chính cảm thấy bản thân gặp phải ảo ảnh lạ, nói trắng ra, anh chưa từng nhìn Ái Vỹ lâu như vậy cho đến lúc Vi Tuyết gọi lại.
Vi Tuyết dường như cũng nhận ra sự khác biệt đó nhưng cái đó cũng chỉ là nghĩ thoáng qua, cái cô tò mò hơn cả chính là quan hệ giữa những người kia. Cô có thể cảm nhận, cô bị thu hút bởi Ái Vỹ, về mặt nào đó, không rõ. Sự quan tâm này khiến tầm nhìn cô hướng về Ái Vỹ nhiều hơn.
Chính vì vậy, cô không biết nỗi lòng của Lạc Phong, người miễn cưỡng bị lôi ra, thất vọng nhìn bóng hình của cô và Hắc Chính.
Hắc Chính cũng vậy, căn bản anh cho rằng đó chỉ là ảo giác, làm người sao có thể thay đổi ngày một, ngày hai được? Dù cho cô ta không còn thích anh, bản thân anh cũng không nên tiếc thứ tình cảm cô ta dành cho mình. Làm như vậy, là cho cô ta một tia hy vọng làm càn!
Khi Vi Tuyết gọi lại, anh nhận ra thân phận giả "bạn gái" này. Anh thực ra không phải không ưa cô, chỉ là nếu giữ người bên cạch ắt sẽ ngày gặp nguy, anh không thích liên lụy đến người khác.
Vốn nghĩ bản thân có thể bảo vệ cho cô, nhưng cũng phải suy nghĩ lại, hiện tại không ổn tý nào. Để có thể leo lên vị trí cao, căn bản không thể không đắc tội với nhiều người, nhất là thời điểm bây giờ. Kẻ thù chồng chất, e một mình không đủ.
Nhưng cũng không thể bỏ cô, trong trường hợp tất cả mọi người đều biết anh và cô có quan hệ thì hoàn toàn không thể. Hơn nữa mai còn sinh nhật Ái Vỹ...
Càng nghĩ càng rối, anh cố gắng chấn tĩnh lại nhìn Vi Tuyết nói:
- Chúng ta về thôi!
Vừa nghe xong, Vi Tuyết bùng nổ, anh không nghe cô nói, cô đến đây làm gì à? Anh nói hôm nay mệt, cô không nghe, đã đến đây rồi, cô không thích về không, chạy đi. Anh vì không muốn bỏ cô ở lại mệt mỏi đành chạy theo.
Cũng may chân anh dài hơn chân cô, một lát bắt được cô, nhưng vào thời điểm bắt được cô cố bám vào một cái tranh treo tường, giữ mình.
Thật bất ngờ, bức tranh được kéo ra, nhận thấy bên trong có một đường, cầu thang dẫn xuống. Vi Tuyết hưng phấn vô cùng định đi xuống thì bị Hắc Chính kéo lại, anh nói:
- Mở đèn pin điện thoại ra!
Nhận thức cô hiểu, vốn nhìn rất tối, cô chạy xuống không chừng ngã sập mặt, ngay lập tức mở đèn rồi cả hai cùng đi xuống.
Hắc Chính hiện tại càng đi xuống, càng tệ, anh biết thời điểm vừa rồi, Vi Tuyết nói cho Ái Vỹ nghe về căn phòng mật nhưng hình như cô ta không mấy bận tâm, không hỏi lại, càng không có ý đi theo. Theo suy đoán của anh Ái Vỹ có ý đồ xấu nào đó, không lường trước được. Nghĩ ra cũng chợt nhớ ngôi trường này cũng là tài sản nhà họ Ái, nơi này được tu sửa trở lên khang trang như hiện tại cũng là phần nhiều có sự đóng góp của đại gia thế Ái gia, sợ là bên trong có thứ bất thường, không chừng cũng nguy hiểm không kém.
Nhưng kết quả trái với suy nghĩ của anh, đây hình như đúng là phòng hiệu trưởng. Tuy nhiên nơi này lại chẳng có gì ngoài bàn làm việc giá sách và một bức tranh to lớn đằng sau. Bức tranh này hỗn loạn với nhiều gương mặt, cảm xúc khác nhau, loại tranh sơn dầu. Nếu nhìn lâu, có cảm giác áp bức lạ.
Hắc Chính nhớ lại lúc vào đây cũng là một bức tranh hội hoạ, một bình hoa, nên có thể nào...
Anh đẩy ra không được, tháo ra lại càng không, nó nặng hơn anh tưởng, chuyện này quá mức phi lí, thậm chí không thể gỡ ra.
Cùng lúc đó Vi Tuyết chú ý đến cái cái bàn, sàn nhà, cả căn phòng, cô nói:
- Nơi này sạch thật đó! Hiệu trưởng ở đây thật sao?
Hắc Chính: Có thể!
Anh thực không thể không phụ định nơi này có người. Tuy nhiên, có phải hiệu trưởng thì không chắc.
Vi Tuyết lục trong ngăn kéo bàn, trống không, kiểm tra phía dưới, phát hiện ra có một phong thư dán ở đó. Một nơi có thể nhìn rõ như thế này, rõ cho bản thân mình tìm thấy nên lấy lên mà không chút do dự.
Hắc Chính cũng nhìn thấy phong thư cô tìm ra, đến gần nhìn rồi bảo cô mở ra đọc.
Cô cũng to mò nhanh chóng mở ra đọc nội dung:
(Tôi là hiệu trưởng trường, tên tôi là Mạc Vy. Điều đầu tiên, tôi muốn chúc mừng hai người đã tìm được đến nơi này...)
Vừa đọc đến đây, cả hai đều vô cùng bất ngờ, cảm giác thứ nhất là bức thư này dành cho họ, cảm giác thứ hai hiệu trưởng biết họ đến đây và cảm giác thứ ba... chính là sự sợ hãi lạnh sống lưng.
Hắc Chính cổ lấy lại hơi thở bình tĩnh nhìn Vi Tuyết, người tìm ra bức thư này hỏi cô có phải là người viết lá thư đó doạ mình không? Cô lắc đầu, khẳng định bản thân mình không, nét nét chữ cũng không phải của họ. Vậy, thứ nét chữ lạ lẫm này là của ai?
Không tìm ra lời giải đáp hợp lý cô tiếp tục đọc:
(Đã có rất nhiều người tới đây tìm, tôi không muốn phiền phức cho các em học sinh của tôi, nên hãy giữ bí mật chuyện này, tôi ghi nhận các em theo một cách nào đó, nhưng trên thực tế, không có chuyện có thể tốt nghiệp nếu các em tìm ra tôi, giai đoạn con người luôn có bước phát triển khác nhau, có sự đột phá và cách nhìn nhận khác nhau. Con người thành công nhờ khả năng không phải do may mắn. Tuy nhiên, dù sao hai em đã tìm thấy nơi này, khuyến tặng hai em phần quà bên trong phong bì)
Nghe theo, cô mở ra, nhận được hai phiếu ăn miễn phí ba tuần từ cửa hàng ngoài trường.
Vi Tuyết ánh mắt lấp lánh nói
- Ông ấy có thật
Hắc Chính:..
Bên dưới có kí bút hoàn thành, cô mới đặt tờ giấy xuống.
Anh lại không nghĩ vậy khi nhìn vào tờ giấy này với phong thư cùng bộ