Tan học cô tới chỗ Hắc Chính bảo hắn tới nơi một nơi nói chuyện, hắn đồng ý, lúc đầu có chút nghi ngờ nhưng anh vẫn đi theo, cho đến khi bước chân dừng lại, cô quay lại hướng anh nói:
- Tôi nói thẳng nhé.. Tôi không còn thích anh nữa!
Hơi bất ngờ với câu đâu tiên cô nói, Hắc Chính nhanh chóng khôi phục lại cười như không cười, khiến cô không khỏi nhíu mày tự hỏi có hay không đang khinh bỉ mình, cô khẳng định cô không đoán sai vì câu nói tiếp của Hắc Chính là:
- Đây lại là trò mới của cô à? Quên đi.. Thực ra, nếu cô thích diễn như vậy, tôi không cản. Có điều.. cô nên biết, tôi không bao giờ thích cô, càng không để cô có cơ hội. Đừng nghĩ có thể đóng vai người tốt trước mặt tôi, là tôi đổi ý. Từ đầu là không thể, về sau cũng vậy!
Mạc Vy: Tôi biết nói gì, anh cũng không tin, có điều, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ muốn trở thành người tốt cả. Tôi đến đây để thông báo, quan hệ mịt mờ này, hãy coi đây như một sự kết thúc.
- Hắc Chính có phần ngoài dự đoán nói: Ồ, tốt thôi.. Nếu điều đó là đúng, cô đưa tôi đến đây chỉ nói điều này thì cho tôi xin lỗi, tôi không hứng thú, cô thích làm gì tùy cô, nhưng tốt nhất đừng đụng vào người của tôi!
Cô nghe xong không nói gì, cô bỗng trở nên bất động, bản thân cảm thấy ngu ngốc phần nào. Căn bản, cô không thể không động vào nữ chính. Cô là nhân vật phản diện, dù thế nào cũng phải diễn tròn vai này. Nhận ra điều đó cô diễn xuất cười lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn Hắc Chính nói:
- Nhảm nhí, anh nghĩ mình là ai mà ra lệnh cho tôi không được động vào. Giữa chúng ta, không còn quan hệ gì nữa, thì việc gì tôi phải tỏ ý, nghe lời anh? Nhìn vào bản thân mình đi, khi nào anh thấy thân phận mình cao hơn thì hẵn nói với tôi cậu đó! Mà.. cũng xong rồi, tôi đi trước.
Nói xong cô quay bước, bỏ lại người đang phẫn uất nhìn cô phía sau mà đi ra cổng trường, mới lấy một hơi thở phào.
Chiếc xe đỗ trước cổng là xe nhà họ Ái, rất nhanh có người từ trong xe đón cô vào trong về nhà.
Cô thấy khá tốt khi trở về, ở thời điểm này, nhà họ Ái vẫn hơn nhà họ Hắc một phần, nên ăn nói cũng phải nể phần nào. Nói đến đây cô mới chợt nhớ đến xuyên giả kia, cô nghĩ hắn phân phận không nhỏ chút nào, phải nói ngay từ đầu hắn đưa cho mình đồ ăn từ nhà hàng bên cạnh, với giá đắt hơn bình thường khá nhiều. Nếu như một người thường xuyên mua đồ hẳn phải biết những thứ này không đáng giá như thế. Vậy mà, hắn không có nửa câu kêu đắt, hơn nữa nhìn sơ qua cách ăn uống, nhìn trông mặt nào cũng cảm thấy thượng lưu. À.. mà lúc bị tông, xe của hắn.. hình như cũng không phải loại thường.
Cô đau lòng, cúi mặt xuống khổ sở, bởi theo quan niệm cô kẻ giàu có đều khá thông minh, ngay cách dạy môi trường là đã hoàn toàn khác rồi chứ chưa nói đến vấn đề khác.
Nghĩ đến đây, cô nhớ ra suốt buổi chuyện đều hướng về cô, nói cách khác, cô không có thông tin nào về hắn cả. Hơn nữa, nếu như hắn muốn làm đúng luật, đúng nguyên bản, để trở về nhà, có lẽ nào..
Ngay lúc này đây cô cảm thấy không ổn chút nào, nhanh chóng gọi điện cho cha cô.
Không bắt máy!
Cảm giác bất an này khiến cô sợ hãi phải thừa nhận rằng công ty bên ba cô có vấn đề. Nếu theo nguyên tác thì có lẽ, đây chính là lúc này.
Phần kết của Hãy chọn tôi sắp lộ ra. Tất cả là do cái hệ thống đó, đẩy nhanh quá trình thẳng đến phần gần kết. Nếu không, cô đã có nhiều thời gian sắp xếp.
Cô cảm thấy kế hoạch đổ bể, gần như chẳng còn gì, cô cố nén một tia hi vọng nó không phải giống như cô dự đoán nhưng hiện thực lại khó tránh khỏi. Hôm nay cha cô về rất muộn, vừa đi về, cô đã thấy không ổn, thần sắc đại biến. Thậm chí về tới nhà còn không vào phòng nghỉ, đi thẳng đến phòng làm việc, suy nghĩ tiếp.
Cô cảm thấy ngực mình đâu nhói, việc này là lỗi của cô, cô theo bản năng gõ cửa phòng, nghe thấy thấy giọng ông kêu vào đi, cô mới đi vào.
- Mạc Vy: Sao hôm nay ba về muộn vậy?
Ngồi trên bàn làm việc, cô cảm thấy ông khá mệt mỏi, khuôn mặt tái nhợt, xanh xao, tuy vậy, vẫn tỏ ra nghiêm nghị nhìn cô nói:
- Con gọi điện cho ta phải không? Có chuyện gì vậy?
- Mạc Vy: Không có gì quan trọng đâu, chỉ là một chút chuyện nhỏ.. Ba ăn gì chưa?
Ông nhìn cô, bất chợt lặng người, ông muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Ông không thể nói chuyện đó, con bé hẳn không biết người nó mang đến lại là con trai ngoài của nhà họ Hắc, Hắc Long. Chính vì điều đó, khi mà công ty gặp khó khăn, người này đã ra tay tương trợ. Tuy vẫn chưa biết có ổn không, nhưng ít ra còn may. Chuyện có người ăn cắp dữ liệu công ty tuyệt đối không thể đồn sang bên ngoài được, tốt nhất nên vậy.
Mạc Vy: Ba?
Thấy ông thất thần, cô gọi một tiếng, Ái Vũ nghe thấy được lần này tỏ ý tránh né
Ái Vũ: Đêm khuya thế này, ta còn đói được nổi sao, nếu không có chuyện gì, con đi ngủ đi, muộn rồi!
- Mạc Vy:. Vậy ba ngủ sớm đi! Sau đó cô đi ra, đóng cửa lại.
Cô nghĩ ông không muốn mình đính tới chuyện này, càng không muốn mình giúp, cho nên không thể bàn chuyện với nhau được. E là bản thân cần tìm một người trợ giúp khác, nên ngay sau khi rời khỏi cô hướng thẳng đến phòng của Ái Lâm.
Mở cửa ra, là thân hình uể oải, lời biếng của người anh trai hướng mắt lên nhìn cô hỏi: