Hiệu Ứng Mỏ Neo

Chương 9: C9 Tôi ngại

Cả hai đều chưa ăn no, Diệp Ngữ Thần gọi đồ ăn ngoài, dẫn Vũ Tu đến ký túc xá của mình.

Ký túc xá dành cho giảng viên đều có hai phòng rộng rãi, Diệp Ngữ Thần sống một mình. Một phòng dùng làm phòng ngủ, một phòng dùng làm phòng tập, sinh viên trong trường cũng chỉ có hoàng thân quốc thích như anh mới có thể hưởng thụ loại đãi ngộ này.

"Tôi nghe nói viện trưởng Chu là cậu anh." Vũ Tu vừa thay giầy, vừa nói.

"Ừ, sao thế?" Diệp Ngữ Thần hỏi.

"Không có gì." Vũ Tu chỉ thuận miệng nhắc tới, bởi vì Diệp Ngữ Thần nói hắn nghe ngóng không đủ.

Bài phát biểu được sao lưu trên đám mây, Vũ Tu chỉ cần mở điện thoại ra là được.

Hắn dự đoán trước được nên cầm điện thoại đi ra ban công, vừa mới khởi động máy, có vô số thông báo nhắc nhở có cuộc gọi nhỡ.

Không đến hai giây, lại có một cuộc gọi đến. Vũ Tu ấn nút nhận, Vũ Mẫn còn chưa kịp chất vấn, hắn đã phủ đầu nói: "Vừa rồi điện thoại rơi xuống nước, bây giờ con mới mở máy lên được."

Năng lực học tập của Vũ Tu rất mạnh, nếu Vũ Mẫn bảo hắn có thể tùy tiện viện cớ đi lấy lệ người khác, vậy thì hắn cũng có thể tùy tiện viện cớ tới lấy lệ Vũ Mẫn.

"...Phải không?" Cơn giận của Vũ Mẫn bị nghẹn lại, "Lần sau cẩn thận một chút, có vấn đề thì đổi điện thoại mới."

"Vâng."

"Cuối tháng phải đi thử vai, con đừng phơi nắng quá đen."

"Vâng."

Sau khi nói vài câu, Vũ Tu cầm điện thoại trở lại phòng khách, lúc này đồ ăn đã được giao tới, Diệp Ngữ Thần lấy một lon bia từ trong tủ lạnh, quay sang nói với Vũ Tu: "Chỗ tôi không có đồ uống, cậu uống sữa không?"

"Sữa?" Vũ Tu mím môi, trong mắt hiện lên một tia không vui, "Không uống."

Dáng vẻ bị xúc phạm kia khiến Diệp Ngữ Thần cảm thấy có chút buồn cười: "Vậy cậu chỉ có thể uống nước lọc."

Vũ Tu liếc nhìn lon bia trong tay Diệp Ngữ Thần, nói: "Tôi uống bia."

"Không phải cậu không uống rượu sao?" Diệp Ngữ Thần hỏi.

Vừa rồi, hắn thật sự không muốn uống, nhưng bây giờ thì khác.


"Tôi trưởng thành rồi." Vũ Tu nói.

"Vậy được." Diệp Ngữ Thần cầm hai lon bia đi tới bàn trà, đưa một lon cho Vũ Tu, "Điện thoại của cậu vừa rơi xuống nước à?"

"Không." Vũ Tu nhận lon bia, "Tôi chỉ là không muốn nhận điện thoại của mẹ tôi mà thôi."

Diệp Ngữ Thần mỉm cười: "Sao cậu giống mẹ tôi thế."

Vũ Tu tưởng Diệp Ngữ Thần nói là mẹ hắn giống mẹ anh, nhưng nghe xong lại cảm thấy có gì đó không đúng, không chắc hỏi lại: "Mẹ anh?"

"Ừ, bà ấy đi du lịch, cũng lười nhận điện thoại của tôi." Diệp Ngữ Thần nói, "Có lần bà ấy viện cớ là điện thoại rơi xuống biển."

"Như vậy à," Vũ Tu như suy nghĩ điều gì đó, nói, "Vậy tôi thật hâm mộ anh."

"Hâm mộ tôi?" Diệp Ngữ Thần không nói nên lời, "Nếu mẹ tôi quan tâm đ ến sự nghiệp của con trai bà nhiều như mẹ cậu, liệu năm nay diễn viên mới xuất sắc nhất có đến lượt cậu không?"

"Tôi chỉ là được đề cử, cũng không chắc sẽ giành được giải." Vũ Tu nói, "Với lại, đó là sự nghiệp của mẹ tôi, không phải sự nghiệp của tôi."

Nhìn thấy dáng vẻ khiêm tốn của Vũ Tu, Diệp Ngữ Thần tự dưng muốn trêu chọc hắn: "Cậu còn chưa biết sao? Lần này, người đề cử cùng cậu, người giành giải là...Ai ta?"

Diệp Ngữ Thần chưa chuẩn bị tốt nên không thể kể tên người lọt vào vòng chung kết. Nhưng chỉ tùy tiện nói một câu như vậy, cũng hù dọa được Vũ Tu.

"Thật sao?" Vũ Tu không có phản ứng gì thở ra một hơi, "Giành được thì giành được đi."

"Cậu không có lòng tin với mình như vậy sao?" Diệp Ngữ Thần nín cười, không nỡ trêu chọc hắn nữa, "Lừa cậu thôi, người giành được giải chính là cậu."

Vũ Tu không tin, nhìn anh nghiêm túc: "Bây giờ, anh mới là đang lừa tôi đi."

"Không hề, thật sự là cậu, là cậu tôi nói, tôi mà lừa cậu tôi là chó con." Diệp Ngữ Thần nói xong giơ lon bia về phía Vũ Tu, "Nào, chúc mừng cậu trước nhé."

Vũ Tu nghi ngờ chạm lon với Diệp Ngữ Thần, mới nhấp một ngụm đã bị sặc, ho khan vài tiếng.

"Đây sẽ không phải là lần đầu cậu uống bia chứ?" Diệp Ngữ Thần rút một tờ giấy, nhét vào trong tay Vũ Tu.

Vũ Tu không trả lời, nhưng sự im lặng đã bán đứng hắn.

"Cậu chưa từng uống rượu thật sao?" Diệp Ngữ Thần nhìn bia dính trên mặt Vũ Tu, buồn cười nói, "Sao tôi có cảm giác dạy hư bạn nhỏ nhỉ."


"Tôi không phải bạn nhỏ." Vũ Tu bình tĩnh lau sạch bia trên khóe miệng, chuyển chủ đề, "Anh giúp tôi xem bài phát biểu đi?"

Chỉ mất năm phút để đọc xong một bài phát biểu dài 1.000 từ, có vẻ rất nhanh.

Nhưng không biết có phải do lòng hiếu thắng quấy phá hay không, Diệp Ngữ Thần thật sự kiểm tra từng câu từng chữ, muốn tìm ra chỗ anh có thể đưa ra ý kiến.

Nhưng anh đã đánh giá thấp trình độ viết lách của Vũ Tu, bài phát biểu này không kém hơn anh viết, chỉ là phần tự hào kia không rõ bằng anh.

Diệp Ngữ Thần trả điện thoại cho Vũ Tu, đánh giá công tâm: "Rất tốt."

"Tham khảo của anh mà." Vũ Tu cất điện thoại, "Bản thảo là do anh viết sao?"

Nếu người hỏi là Đỗ Thụy hoặc là Cung Hạo, Diệp Ngữ Thần chắc chắn sẽ nói đây là thuê người viết, bởi vì anh không muốn tỏ ra nghiêm túc với loại chuyện này.

Nhưng đối mặt với Vũ Tu, anh không nghĩ nhiều, nói: "Nói nhảm, đương nhiên là tôi viết rồi."

"Anh viết rất tốt." Vũ Tu nói.

"Cậu có vẻ ngạc nhiên nhỉ?" Diệp Ngữ Thần nhướng mày, "Tôi chính là thi đậu vào Học viện Điện ảnh Châu Cảng."

Vũ Tu đúng là có chút ngạc nhiên, bởi vì Diệp Ngữ Thần trông rất giống kẻ ăn chơi trác táng, lái xe thể thao trong khuôn viên trường người đến người đi, cũng chưa từng cân nhắc tiếng động cơ ồn ào có ảnh hưởng đến người khác hay không, anh giống như đang hưởng thụ sự chú ý của mọi người, coi đó là chuyện đương nhiên.

Nhưng Vũ Tu biết mình không thể nói ra những lời này, hắn lại uống một ngụm bia, dần dần thích ứng với mùi vị của rượu cồn: "Vừa rồi, tại sao tâm trạng anh không tốt?"

"Không có gì." Diệp Ngữ Thần cầm điều khiển bật ti vi lên, "Tôi không qua phỏng vấn."

"Phỏng vấn?" Vũ Tu không quen với từ này, "Là thử vai sao?"

"Không phải thử vai." Diệp Ngữ Thần nhìn màn hình ti vi, nhàm chán chọn phim, "Vũ đoàn phỏng vấn."

Vũ Tu không hỏi sâu, chỉ nói: "Tôi cũng có rất nhiều lần không qua thử vai, sau này tôi phát hiện loại chuyện này cần rất nhiều may mắn, cho nên cũng không để ý lắm."

Diệp Ngữ Thần ngừng ấn điều khiển, quay sang nhìn Vũ Tu: "Cậu là đang an ủi tôi sao?"

Vũ Tu chỉ uống nửa lon bia, cổ và tai đã hơi đỏ ửng. Đôi mắt trong veo che lấp một tầng sương mù, khuôn mặt vốn trẻ trung căng mộng như trái cây chín muồi qua một đêm, không hiểu sao có chút gợi cảm.


"Ừ." Vũ Tu nghiêm túc gật đầu, "Có được tôi an ủi không?"

Diệp Ngữ Thần cảm thấy Vũ Tu khá thú vị.

Hắn rõ ràng đã cướp đi vị trí đại diện sinh viên lên phát biểu của mình, còn PK thắng anh trong cuộc bỏ phiếu giáo thảo, nhưng anh khó mà chán ghét Vũ Tu được. Có một số chuyện anh không muốn nói với Đỗ Thụy và Cung Hạo, anh có thể thoải mái nói cho hắn biết.

Có lẽ đây chính là cái gọi là chân thành là mãi mãi.

"Diễn viên mới xuất sắc nhất đừng đến an ủi tôi." Diệp Ngữ Thần tiếp tục chọn phim, "Cậu xem phim gì? Ba yêu con lần nữa à?"

Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng Diệp Ngữ Thần gõ chữ cái đầu tiên trên ti vi vẫn là Ba ơi, đừng đi.

"Không được xem." Vũ Tu lấy điều khiển trong tay Diệp Ngữ Thần, rời khỏi giao diện tìm kiếm.

"Tại sao lại không được xem? Tác phẩm thành danh của cậu mà." Diệp Ngữ Thần vươn tay cướp điều khiển, Vũ Tu theo bản năng trốn sang bên cạnh, kết quả lon bia trên tay kia lắc lư dữ dội làm vung vãi bia khắp người hắn.

Quần áo là quân phục màu đen, nhìn không thấy dấu vết gì, nhưng mặc huấn luyện quân sự một ngày đã dinh dính nhơn nhớp, hiện tại còn dính bia, khiến người ta càng khó chịu.

"Đừng xem phim này." Vũ Tu rút khăn giấy, lau bia trên quần áo, "Tôi ngại."

"Cậu còn biết ngại?" Diệp Ngữ Thần không khỏi bật cười, là ai nói diễn viên thì không thể ngại hả.

Thấy quần áo Vũ Tu có hơi ẩm ướt, Diệp Ngữ Thần đứng dậy đi vào phòng ngủ lấy một chiếc áo thun trắng ném lên đầu Vũ Tu: "Mặc tạm đi."

Vũ Tu cầm áo thun trong tay, do dự không nhúc nhích: "Trên người tôi có rất nhiều mồ hôi."

"Cho cậu đó, khỏi cần trả." Diệp Ngữ Thần nói.

Mặc quân phục thật sự không thoải mái, Vũ Tu vẫn là cởi áo tay lỡ màu đen này ra, để lộ thân trên gầy gò.

Đường nét trên cơ thể hắn rắn chắc, còn có cảm giác thiếu niên, nhưng chỗ cần có thì vẫn có, đặc biệt là cơ bụng tám múi kia.

"Được nha, chàng trai." Diệp Ngữ Thần uống bia, ánh mắt không ngừng nhìn về phía Vũ Tu, "Bình thường cậu có tập thể dục không?"

"Có, mặc dù mẹ tôi khá phiền, nhưng vẫn có dự tính trước, quản lý vóc dáng tôi từ rất sớm." Vũ Tu chậm rãi mặc áo lỡ màu trắng, "Hồi nhỏ, vì muốn tôi cao lớn, mỗi ngày đều ép tôi uống sữa."

"Thật sao?" Khóe mắt Diệp Ngữ Thần hiện lên ý cười, anh đi tới bàn ăn cầm một hộp sữa tới, nhét vào trong tay Vũ Tu, "Cầm về đi, sáng mai nhớ uống."

Dáng vẻ yêu mến trẻ nhỏ của anh rõ ràng là đang trêu chọc Vũ Tu, Vũ Tu nhìn sữa trong tay nhíu mày, không đầu không đuôi hỏi một câu: "Anh có không?"

"Sữa sao?" Diệp Ngữ Thần nói, "Học viện phát, cậu lấy hết cũng được..."


"Ý tôi là cơ bụng." Vũ Tu ngắt lời Diệp Ngữ Thần.

Hiếm khi cảm nhận được khiêu khích từ trên người Vũ Tu, Diệp Ngữ Thần nhướng mày, hỏi: "Cậu xem thường ai đấy?"

Nói đến đây, tay trái anh chống ở phía sau, tay phải vén vạt áo đến cằm: "Tôi nhảy múa lâu như vậy, sao lại đến cả cơ bụng cũng không có?"

Trải qua một mùa hè, cánh tay Diệp Ngữ Thần bị rám nắng không ít, nhưng làn da dưới lớp quần áo của anh lại mịn màng như tơ lụa, khiến Vũ Tu không hiểu sao liên tưởng đến sữa...và anh đào.

Vũ Tu nhìn đi chỗ khác, đầu óc hơi choáng, cắm ống hút, uống sữa trong tay. Mùi sữa đáng ghét bỗng chốc xông l3n đỉnh đầu, khiến hắn nhất thời nhíu mày, lại đi đến tủ lạnh lấy một lon bia.

"Cậu còn uống được không?" Diệp Ngữ Thần hỏi.

Thật ra Vũ Tu đã hơi choáng, cũng không biết là do uống bia hay là nhìn cơ bụng của anh.

Hắn im lặng mở nắp lon bia, ngửa đầu uống nửa lon, thầm tỏ ý hắn vẫn uống được.

"Được rồi, tôi uống cùng cậu." Diệp Ngữ Thần uống cạn lon bia trong tay, đang định đi lấy hết bia trong tủ lạnh, nhưng vào lúc này, Vũ Tu lại đột nhiên nói, "Anh không nhớ em sao?"

Lúc nói lời này, Vũ Tu cụp mắt xuống như uống say nói nhảm, nhưng giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, giống như đang khách quan nói ra một sự thật...

"Không nhớ cái gì?" Diệp Ngữ Thần vẻ mặt khó hiểu.

"Hồi nhỏ, chúng ta từng chụp chung ảnh bìa tạp chí." Vũ Tu nói xong lấy điện thoại ra, mở tấm ảnh kia, đưa điện thoại tới trước mặt Diệp Ngữ Thần, "Người bên cạnh anh chính là em."

Ký ức không quan trọng ùa về như thủy triều, trong đầu Diệp Ngữ Thần hiện lên hình ảnh một đứa trẻ tung tăng đi theo phía sau anh, anh nhìn ảnh bìa rồi lại nhìn Vũ Tu, không thể tin được nói: "Thật sự là cậu sao?"

Chuyện đó, có lẽ là khi Diệp Ngữ Thần mười hai tuổi, lần đó anh giành được giải thưởng trong cuộc thi vũ đạo thiếu nhi, ầm ĩ muốn được thưởng nên mẹ anh liền sắp xếp buổi chụp ảnh tạp chí này cho anh.

Thành thật mà nói, Diệp Ngữ Thần luôn cảm thấy mình mới là nhân vật chính, những người khác chỉ là làm nền, vì vậy anh hoàn toàn không quan tâm đ ến đứa trẻ chụp chung với mình.

"Là em." Mu bàn tay Vũ Tu cũng dần đỏ lên, rõ ràng là có chút say, nhưng hắn so với ngày thường còn yên tĩnh hơn, im lặng cắn miệng lon, không ồn ào cũng không ầm ĩ.

Diệp Ngữ Thần dần nhớ lại một số chi tiết lúc đó, lại muốn trêu chọc Vũ Tu: "Cậu còn nhớ trước kia cậu gọi tôi là gì không?"

Trước kia, Vũ Tu gọi Diệp Ngữ Thần là Anh ơi, nhưng bây giờ cả hai đều đã trưởng thành, Diệp Ngữ Thần cảm thấy Vũ Tu chắc chắn sẽ không muốn gọi anh là Anh ơi nữa đâu.

Dù sao, vừa rồi anh gọi Vũ Tu đi ăn cơm cùng mình, xưng một tiếng Anh, Vũ Tu còn chấn vấn một câu.

Nhưng Diệp Ngữ Thần không ngờ tới là, Vũ Tu uống say lại nghe lời cực kỳ.

Hắn gật đầu với Diệp Ngữ Thần, nói: "Nhớ."

Sau đó, hắn gọi, "Anh đẹp trai ơi."