Hiệu Ứng Mỏ Neo

Chương 44: C44 Trong bóng tối

Tòa nhà màu đỏ nằm ở trên một ngọn đồi yên tĩnh, con đường ngô đồng không có gió thổi trông như một bức tranh tĩnh.

Xe lăn đi qua con đường ngô đồng, cuối cùng dừng lại ở trước cửa một tòa nhà, Diệp Ngữ Thần quay đầu lại nói với Diệp Bính Khôn: "Để tự em đi."

"Được." Diệp Bính Khôn đưa xe lăn cho thư ký của mình, dặn dò chờ ở bên ngoài, sau đó đi theo Diệp Ngữ Thần vào trung tâm điều trị phục hồi chức năng.

Bên trong trung tâm cũng vô cùng yên tĩnh, tấm thảm vừa dày vừa nặng tiêu tan tiếng bước chân của hai người.

Xung quanh toàn là bảng chỉ dẫn bằng tiếng Anh, Diệp Bính Khôn hiếm khi đến đây nên nhìn xung quanh một chút, còn Diệp Ngữ Thần quen đường quen nẻo đã đi tới văn phòng làm việc của bác sĩ.

"Anh ở bên ngoài chờ em đi." Diệp Ngữ Thần nói.

Diệp Bính Khôn gật đầu: "Được."

Bác sĩ trong văn phòng không phải là bác sĩ phụ trách điều trị bệnh thắt lưng của Diệp Ngữ Thần, mà là bác sĩ tâm lý.

Khoảng nửa năm trước, bệnh thắt lưng của Diệp Ngữ Thần đã hoàn toàn được khống chế, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chứng viêm cũng không tiếp tục lan rộng.

Ngoài cơn đau thắt lưng cần phải chú ý ra, tư thế của anh không bị ảnh hưởng gì, người không biết anh từ trước sẽ không nhìn ra anh bị bệnh.

Nhưng Diệp Ngữ Thần lại không muốn rời khỏi trung tâm phục hồi chức năng cho lắm.

Anh không muốn quay trở lại môi trường xã hội trước đây, càng không muốn đối mặt với ánh mắt tiếc nuối và đồng tình của người khác.

Cho dù, Diệp Bính Khôn nhiều lần cam đoan, sẽ không để cho người khác nói này nói kia với anh, nhưng Diệp Ngữ Thần vẫn thà nhốt mình lại còn hơn đi ra ngoài.

Vì vậy, anh ở lại trung tâm phục hồi chức năng thêm nửa năm, mãi cho đến khi tìm được cách để bản thân bình tĩnh lại, lúc này Diệp Ngữ Thần mới hạ quyết tâm về nước.

"Đã phải đi rồi sao?" Bác sĩ là người gốc Hoa, khi trao đổi với Diệp Ngữ Thần luôn nói tiếng Trung.

Cô biết hôm nay Diệp Ngữ Thần sẽ rời đi, cũng biết anh tới là để nói lời tạm biệt với mình.

"Ừ." Diệp Ngữ Thần nói, "Anh trai tôi tới rồi."

"Chúc cậu thuận buồm xuôi gió." Bác sĩ mỉm cười nói, "Tôi hy vọng sau này chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa."

Người khỏe mạnh đều không hy vọng gặp bác sĩ, cho nên đây cũng là một lời chúc trá hình.

"Cám ơn chị bác sĩ," Diệp Ngữ Thần nói, "Nếu không phải chị bảo tôi thử sáng tác, thì có lẽ mỗi ngày tôi vẫn luôn trong tình trạng lo âu."

Cách Diệp Ngữ Thần làm mình bình tĩnh lại chính là sáng tác.

Chỉ cần đắm mình trong sáng tác, anh như có thể quên hết đi mọi thứ.


Lúc đầu, anh chỉ viết nhật ký để ghi lại cuộc sống hàng ngày của mình, nhưng cuộc sống của anh thật sự tẻ nhạt, vì vậy anh bắt đầu viết kịch bản, viết truyện về anh và Vũ Tu.

Dần dần, thời gian của anh đã bị chiếm bởi đọc và sáng tác, anh cũng không có nhiều thời gian để nghĩ lung tung nữa, nên tâm trạng tự nhiên mà bình tĩnh lại.

Nhưng chính bản thân Diệp Ngữ Thần cũng không tách rõ được, điều khiến anh cảm thấy yên tâm rốt cuộc là văn tự có sức mạnh chữa lành hay là làm công việc mà Vũ Tu thích.

Sau khi rời khỏi trung tâm điều trị phục hồi chức năng, nơi đã ở gần hai năm, Diệp Ngữ Thần lên đường trở về nước.

Tuy tình trạng hiện nay của anh đã tốt hơn nhiều so với lúc mới bị bệnh, nhưng anh vẫn không muốn liên lạc với những người bạn cũ và người thân thích nói xấu sau lưng kia.

Diệp Bính Khôn đã mua một hòn đảo nhỏ, ban đầu là định xây một khu dưỡng lão cho Diệp Ngữ Thần.

Nhưng Diệp Ngữ Thần không muốn tuổi còn trẻ mà đã dưỡng lão, liền để cho Diệp Bính Khôn đổi thành khu nghỉ dưỡng, như vậy thì anh không cần phải đối mặt với môi trường xã hội trước kia, cũng không thật sự hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.

Từ sân bay đi tới bến cảng, rồi lại từ bến cảng đi tới bến tàu, mọi thứ trên biển đều khiến người ta cảm thấy mới mẻ.

Tên của khu nghỉ dưỡng là sơn trang Vân Dạng, không có cổng chính thức, chỉ có tảng đá lớn đặt ở ven đường có bốn chữ Sơn trang Vân Dạng, mà bốn chữ này là lúc Diệp Ngữ Thần từ phòng bệnh nhìn ra ngoài cửa sổ, tùy tiện nghĩ đến.

Diệp Ngữ Thần chưa xem bản vẽ thiết kế của sơn trang, vì vậy khi đến đảo, anh đã đi dạo vòng quanh sơn trang nhiều lần như mở một món quà.

Không thể không nói, hoàn cảnh ở đây thật sự rất phù hợp với Diệp Ngữ Thần.

Nhân viên công tác trên đảo không biết trước đây anh từng nhảy múa, dù thỉnh thoảng nhìn thấy anh ngồi trên xe lăn, nhưng bọn họ cũng không cảm thấy tiếc hận, càng không cảm thấy anh đáng thương.

Những vị khách càng không đi tìm hiểu chuyện riêng tư của anh, bọn họ chỉ biết anh là ông chủ sơn trang, nhiều lắm thì suy đoán xem anh có bao nhiêu tài sản.

Sau mấy tháng, cảm giác mới mẻ qua đi, cuộc sống của Diệp Ngữ Thần dần dần yên ổn trở lại.

Anh đã quen với cuộc sống hàng ngày là đọc sách, viết lách và điều hành sơn trang, hiếm có chuyện có thể khơi gợi hứng thú trong lòng anh, trừ khi là có liên quan đến người kia.

Sau khi phim phát xong, Diệp Ngữ Thần bật đèn trong phòng chiếu, việc đầu tiên làm là mở phần mềm bình luận phim nào đó.

6,3 điểm, cho điểm cao hơn so với điểm tâm lý của anh.

Anh đánh giá bộ phim hai sao, viết xuống gần năm trăm chữ bình luận phim toàn là phê bình, cuối cùng, vẫn là nể mặt Vũ Tu, anh đổi hai sao thành ba sao.

Bộ phim mới này của Vũ Tu có rất nhiều sai sót về mặt logic, dù có đầy sao cũng không thể bù đắp được những sai sót trong kịch bản.

Mặc dù, cuối cùng Vũ Tu cũng không còn đóng vai học sinh trong bộ phim này nữa, nhưng nhân vật của hắn là con trai của nam chính, vẫn đóng vai người trẻ tuổi ở độ tuổi đó, vẫn chưa thoát khỏi ấn tượng vốn có của khán giả về hắn.

"Em không biết chọn kịch bản sao?"


Diệp Ngữ Thần lẩm bẩm nói một câu, vô thức ấn mở avatar WeChat của Vũ Tu.

Nhưng sau khi anh nhìn thấy thông báo nhắc nhở bị chặn từ mấy năm trước, bàn tay đang gõ chữ của anh lại dừng lại.

Mấy năm nay, Diệp Ngữ Thần hiếm khi trò chuyện trên WeChat, thậm chí lúc uất ức nhất anh còn xóa sạch vòng bạn bè.

Anh suýt chút nữa thì quên mất, anh đã bị Vũ Tu cho vào danh sách đen.

Phía trên thông báo nhắc nhở bị chặn, là Diệp Ngữ Thần viết một đoạn văn dài nói chia tay, bên trên là Vũ Tu liên tục nói xin lỗi trong một tháng.

Bây giờ, xem lại cuộc trò chuyện, Diệp Ngữ Thần vẫn có thể tưởng tượng được lúc đó Vũ Tu đã tức giận thế nào, không nói hai lời liền cho anh vào danh sách đen.

Nhưng đã qua một thời gian dài như vậy...

Có khi nào Vũ Tu đã bỏ chặn anh rồi không?

Diệp Ngữ Thần không chắc chắn, nhưng anh thừa nhận anh ôm một chút tâm lý may mắn.

Vì vậy, sau khi cân nhắc, anh gửi một đoạn văn rất phù hợp để gửi cho bạn trai cũ.

【Diệp Ngữ Thần: Phim mới của em thật tệ】

Tin nhắn vừa xuất hiện trong khung chat, hệ thống lập tức thông báo nhắc nhở từ chối.

Diệp Ngữ Thần tự cười nhạo mình, ngẫm lại cũng đúng, tính tình Vũ Tu như thế, sao có thể chủ động hòa giải với anh?

Nhưng nhìn tin nhắn không thể gửi đi, Diệp Ngữ Thần cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Anh bắt đầu phê bình bộ phim mới của Vũ Tu ở trên WeChat, nói đến rất chi là vui vẻ, nếu Vũ Tu thật sự nhìn thấy, chỉ sợ là hắn sẽ tức giận hơn nữa?

Diệp Ngữ Thần không biết là chỉ mười phút trước khi anh gửi tin nhắn, Vũ Tu đang tham dự tiệc tối nhàm chán ở nước ngoài đã kéo anh ra khỏi danh sách đen.

Chỉ là nhìn thấy vòng bạn bè trống rỗng của anh, Vũ Tu không cảm xúc lại chặn anh lần nữa.

Sau khi phàn nàn xong ở trên WeChat, Diệp Ngữ Thần lại mở phần mềm đánh giá phim kia, xóa đánh giá của mình.

Vũ Tu chưa từng có tác phẩm dưới 6 điểm, Diệp Ngữ Thần không muốn đánh giá của mình làm cho tác phẩm này tụt xuống dưới mốc 6 điểm.

Anh chọn một bộ phim khác của Vũ Tu để giết thời gian, bộ phim chiếu khoảng hơn nửa tiếng, điện thoại của anh đột nhiên đổ chuông.


Anh xem ID người gọi tới là thư ký của Diệp Bính Khôn, cũng là trợ lý tạm thời mà Diệp Bính Khôn đã sắp xếp cho anh khi lên kế hoạch quay Thục Tú năm đó.

Trợ lý này sau này vẫn được thăng chức, trở thành thư ký riêng của Diệp Bính Khôn, đồng thời hắn còn giúp Diệp Ngữ Thần xử lý chuyện trong giới giải trí.

"Tiểu Diệp tổng, phía Vũ Tu đã gửi tin báo hắn nhận bộ phim Hạ Quả này."

Diệp Ngữ Thần có chút kỳ quái: "Không phải gấp đôi thù lao cũng không đả động được đến hắn sao?"

Diệp Ngữ Thần bắt đầu viết kịch bản Hạ Quả là khi còn đang ở trung tâm phục hồi chức năng, viết liên tục hơn nửa năm mới viết đến hài lòng.

Anh chẳng qua chỉ nhắc đến muốn đem kịch bản này làm thành phim, Diệp Bính Khôn liền vô cùng tích cực, như sợ anh lại không hứng thú nữa.

Sau đó Hạ Quả được phê duyệt dự án và thành lập đoàn đội v.v đều diễn ra rất suôn sẻ, nhưng lại gặp khó khăn trong việc mời Vũ Tu.

Sau khi bị từ chối hai lần, Diệp Ngữ Thần đã hết hy vọng, nhưng không biết tại sao tình thế lại xoay chuyển, Vũ Tu lại nhận bộ phim này.

Chẳng lẽ vừa rồi anh mắng một trận trên WeChat, Vũ Tu trong bóng tối nhận được tín hiệu của anh? Nào có chuyện hoang đường như vậy.

"Tôi liên lạc với trợ lý của cậu ấy, bảo anh ta nhấn mạnh chuyện chuyển mình với Vũ Tu, có vẻ như đã đả động đến cậu ấy." Thư ký nói.

Xem ra Vũ Tu vẫn rất để ý đến cái mác sao nhí.

Diệp Ngữ Thần hỏi: "Bọn họ không cảm thấy có rủi ro sao?"

"Có." Thư ký nói, "Cho nên, phía Vũ Tu đưa ra rất nhiều yêu cầu."

"Ví dụ như?"

"Thứ nhất là cảnh hôn chỉ có thể mượn góc." Thư ký nói, "Tôi hoài nghi cậu ta coi mình là thần tượng, vì chiếu cố fan mà không quay cảnh hôn."

Vũ Tu mới không coi mình là thần tượng.

Hắn không quay cảnh hôn có thể là do Vũ Mẫn không cho quay, cũng có thể là do hắn không muốn.

"Còn gì nữa?" Diệp Ngữ Thần lại hỏi.

"Thứ hai là để quan hệ giữa hai nhân vật chính trở nên mập mờ, không nên biểu hiện rõ là đồng tính luyến ái."

"Vậy thì lại trở thành phim thanh xuân, không được." Diệp Ngữ Thần nhíu mày.

"Đề nghị của tôi là đồng ý trước, sau đó lại từ từ nói." Thư ký nói: "Cậu cảm thấy thế nào?"

Cũng không phải là không thể.

"Còn yêu cầu nào khác không?" Diệp Ngữ Thần hỏi.

"Còn có một yêu cầu cuối cùng, Vũ Tu muốn nói chuyện kịch bản với biên kịch, cậu ấy có ý tưởng của mình đối với kịch bản."


"Cậu ấy còn có ý tưởng?" Diệp Ngữ Thần giống với các biên kịch khác, không thích người khác khoa tay múa chân với kịch bản của mình.

Nhưng nếu người này là Vũ Tu thì anh cũng không phải là không thể phá lệ.

"Để cậu ấy nói với đạo diễn, rồi lại để đạo diễn nói với tôi." Diệp Ngữ Thần nói.

"Không được." Thư ký nói, "Vũ Tu muốn trao đổi trực tiếp với biên kịch, nếu không cậu ấy sẽ không đóng nữa."

"Sao cậu ấy yêu cầu nhiều thế?" Diệp Ngữ Thần hơi nhíu mày.

"Dù sao khoảng cách cũng quá lớn, băn khoăn nhiều cũng là chuyện bình thường." Thư ký nói.

"Nhưng tôi không thể trao đổi trực tiếp với cậu ấy." Diệp Ngữ Thần nói.

Nếu Vũ Tu biết kịch bản này là do anh viết, cảm thấy anh có vấn đề không đóng nữa thì sao?

"Trao đổi qua mạng chắc là được chứ?" Thư ký đề nghị, "Cậu có thể tạo một tài khoản WeChat mới, tùy tiện trao đổi với cậu ấy là được."

Diệp Ngữ Thần vẫn hơi do dự: "Cậu ấy nhất định phải trao đổi với biên kịch sao?"

"Đúng vậy, cậu cũng biết cậu ấy đã từ chối hai lần rồi, cho nên chúng ta không có nhiều vốn để đàm phán." Thư ký nói: "Với lại yêu cầu thứ hai của cậu ấy, nếu cậu có thể trao đổi với cậu ấy với tư cách là biên kịch, có lẽ cậu ấy sẽ thỏa hiệp?"

Thư ký liên tục khuyên nhủ Diệp Ngữ Thần, có thể thấy hắn thật sự rất muốn hạng mục này được hoàn thành.

Cũng không có gì lạ, suy cho cùng kể từ khi Diệp Ngữ Thần sinh bệnh tới nay, cuối cũng anh cũng có chuyện muốn làm, Diệp Bính Khôn rất để tâm đ ến chuyện này, nhắc đi nhắc lại về ngân sách dự án, thư ký đương nhiên cũng hy vọng ông chủ được toại nguyện.

"WeChat mới..." Diệp Ngữ Thần không chắc hỏi, "Nên làm thế nào?"

"Giao cho tôi là được." Thư ký nói.

Hai ngày sau, hòn đảo xa xôi nhận được một tài liệu khẩn cấp, bên trong có một thẻ điện thoại nhỏ.

Thư ký đã dùng số mới đăng ký WeChat, Diệp Ngữ Thần chỉ cần đăng nhập là được.

Đổi thẻ điện thoại, nhận mã xác minh, đăng nhập WeChat, động tác liền một mạch

Trong cột danh bạ có một yêu cầu kết bạn chưa đọc, Diệp Ngữ Thần nín thở ấn vào đó, quả nhiên, anh thấy được avatar WeChat của Vũ Tu.

Không biết có phải quên hít thở hay không, mà giờ phút này trái tim Diệp Ngữ Thần đập bất thường, phát ra tiếng thình thịch, thình thịch.

Anh ấn nút đồng ý, tin nhắn của Vũ Tu ngay lập tức hiện ra trong hộp thoại.

【Vũ Tu: Xin chào, thầy Tạ, tôi là Vũ Tu】

Đã lâu không nói chuyện điện thoại với Vũ Tu, ngón tay Diệp Ngữ Thần không hiểu sao lại hơi cứng đờ.

Anh gõ từng chữ một, gõ ra hai chữ chậm như ốc sên.

【Tạ Hiểu: Xin chào】