Khi Giang Hiểu Hàn nhìn thấy mảnh vải kia, phản ứng còn khá là chậm chạp, hỏi một câu: "Của ai?"
"Là thư của Nhan công tử." Giang Mặc lặp lại một lần.
"À..." Giang Hiểu Hàn day day sống mũi, đưa tay: "Đưa cho ta."
Miếng vải kia nhăn nhúm, Giang Hiểu Hàn nghi hoặc mở nút thắt, trải miếng vải ra. Dấu than trên vải vì nước mưa mà có chút mờ, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng đọc được chữ trên đó.
____ Nửa phần ghi lại ba trăm thước, nào thấy trăng sáng chiếu lầu cao. (*)
Giang Hiểu Hàn biến sắc mặt.
Giang Mặc thử liếc một cái, chỉ thấy trên vải có một câu thơ mình không biết. Thế nhưng sắc mặt Giang Hiểu Hàn quá tệ, Giang Mặc không khỏi có chút khó hiểu, không biết lúc này nên làm gì.
Giang Hiểu Hàn lại hiểu rõ câu này; "nửa phần ghi lại" là chỉ sổ sách, còn "trăng sáng chiếu lầu cao, dải sáng cứ bồi hồi" là Nhan Thanh đang nhắc nhở hắn, đó là một quyển sách liên quan đến Lạc Tùy Phong.
Giang Hiểu Hàn lần theo từng chữ trên mảnh vải. Vải này mềm mại, nhẵn nhụi, là vật liệu thượng hạng để may áo. Nếu là việc bình thường, Nhan Thanh sẽ không vội vã liên hệ với hắn như vậy, cho nên lần này đến thôn Lưu gia, y hẳn phải phát hiện ra điều gì đó nên mới gấp rút báo cho hắn.
Giang Hiểu Hàn nhìn nửa đầu câu thơ, tự lẩm bẩm: "... Ba trăm thước."
Giang Mặc không nghe rõ: "Gì ạ?"
Giang Hiểu Hàn lắc lắc đầu với cậu ta, hắn suy nghĩ trong chốc lát, nhét mảnh vải vào tay áo rồi mới phân phó: "Gọi Vệ Thâm đến đây."
Nhan Thanh sẽ không bỗng dưng nhắc tới quyển sách kia. Thứ kia khiến Ôn Túy sợ hãi mà giết Ôn bà bà, hẳn phải là vật có thể làm ông ta thương gân động cốt. Nhưng vì Lạc Tùy Phong mang đi một phần, Giang Hiểu Hàn có dịch bản nhưng lại không thể tham chiếu, vẫn không có cách nào tìm ra mối liên hệ giữa bản sách kia cùng "chứng cứ phạm tội" thực tế.
Lúc này, Nhan Thanh nói cho hắn hay, vật này có liên quan đến vấn đề đất đai.
Mấy ngày nay, Vệ Thâm cùng thân vệ vẫn ở tại phủ nha Bình Giang, đến cũng rất nhanh.
"Đại nhân."
Khinh giáp của Vệ Thâm còn dính bụi đất, mới vừa thu dọn tro xương trở về. Hắn đứng trong phòng, nhận khăn ướt Giang Mặc đưa cho lau áo giáp, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Hiện giờ ai đang trông giữ sổ sách tịch quán trong phủ nha?" Giang Hiểu Hàn hỏi.
Đại sở quản lý ruộng đất vô cùng nghiêm minh, yêu cầu mỗi phủ, mỗi huyện đều phải ghi chép lại tình huống của các vùng đất, sau đó nộp lên cho huyện nha địa phương quản lý. Ruộng đất được phân chia, thu hồi, buôn bán đều cần ghi chép lại trong sổ sách của quan nha, sau mới tiến hành thay tên trên khế đất. Hầu hết những việc này đều được làm theo từng bước, đầu tiên là báo cho trưởng thôn, trưởng thôn lại báo lên huyện nha, cứ từng tầng từng tầng lần lượt, quy trình rườm rà, giấy tờ liên quan cũng rất nhiều. Ghi chép được huyện nha địa phương hoặc phủ nha quản lý.
Thứ này vốn nên do chủ bộ phủ nha quản, nhưng Ôn Túy hiện giờ còn đang ở trong lao Ôn phủ, ngoài ra còn có trợ lý chủ bộ vẫn chưa điều tra rõ, cho nên mọi việc tại phủ nha đều đưa đến tay Giang Hiểu Hàn. Những nhà kho cần bảo mật và giấy tờ liên quan đương nhiên giao lại cho Thần Vệ doanh trông giữ.
Vệ Thâm nghe hắn hỏi thì ngây người: "Bình thường sẽ không có ai rảnh mà động vào những thú này, hẳn là binh sĩ của ta đang trông coi."
"Ồ." Giang Hiểu Hàn nói: "Vậy làm phiền Vệ tướng quân, phái người tìm sổ sách về tình hình đất đai ba năm gần đây, ta có chỗ cần dùng."
Tuy Vệ Thâm không biết hắn định làm gì, thế nhưng vẫn đáp ứng làm theo.
Một lát sau, một thanh niên mặc khinh giáp bê theo hai chồng sách lớn vào cửa. Mỗi chồng sách cao hơn nửa người, nhìn đã biết không nhẹ nhàng gì. Thanh niên kia nghiêng trái nghiêng phải, va người vào cửa, lảo đảo đặt chồng sách bên người Giang Hiểu Hàn. Bịch một tiếng, khiến Giang đại nhân cả mặt dính bụi.
Giang Hiểu Hàn: "..."
Thanh niên: "..."
Giang Mặc đứng bên trợn mắt ngoác mồm.
Giang Hiểu Hàn không nói gì, nâng tay lau mặt. Thanh niên gãi gãi đầu, cười khan nói: "Chuyện này... Cũng tại đống này bị tồn trong kho lâu quá nên..."
Giang Mặc nín cười, đi giặt khăn cho Giang Hiểu Hàn. Giang Hiểu Hàn cũng không phải người quá dữ dằn, nghe vậy liền lộ ra ý cười mà hắn tự cho là thân thiện: "Không sao."
Thanh niên không khỏi rùng mình một cái.
Những thông tin này được ghi chép theo từng năm, số lượng rất nhiều, bình thường sẽ không ai động đến. Giang Hiểu Hàn rút bừa một quyển phía dưới, bị bụi phủ đến mức phải ho khan.
Hắn nhấp một ngụm trà cho thuận khí, mới xoay đầu hỏi thanh niên: "Ngươi biết chữ không?"
"Dạ?" Thanh niên một mặt không hiểu ra sao: "Có biết ạ."
Giang Hiểu Hàn mang đi hơn phân nửa số sách, chia làm nhiều chồng đặt trên án thư, chỉ cho cậu thanh niên sáu, bảy quyển, lại lấy hai tờ giấy đưa cho cậu ta.
"Thấy chỗ nào nhắc đến đất của thôn Lưu gia thì ghi lại cho ta." Giang Hiểu Hàn chỉ chỉ vài quyển sách, kiên trì nói: "Gồm cả đất cho thuê, danh sách chủ đất đều phải ghi lại hết, rõ chưa?"
"Đã rõ." Thanh niên toét miệng cười, thoải mái khoát tay: "Chút chuyện nhỏ mà thôi, đại nhân yên tâm đi."
Giang Hiểu Hàn có chút không yên lòng, vừa lúc Giang Mặc đi giặt khăn về, Giang Hiểu Hàn bèn bảo hai người họ cùng ghi chép.
Bình Giang nhiều đất, điều kiện cũng tốt, cho nên trong sổ ghi chép không chỉ có đất của nông hộ mà còn có điền trang, bãi săn của mấy quan chức nhà giàu, phải tốn không ít thời gian và công sức để tra sổ.
Tốc độ xem của Giang Hiểu Hàn cực nhanh, nhưng không ngờ cậu thanh niên kia cũng không kém. Tầm nửa canh giờ sau, hai bản ghi chép đã được đặt lên bàn hắn.
Giang Hiểu Hàn có chút bất ngờ, hạ bút, nhìn qua. Tuy rằng chữ viết của người này thật là một lời khó nói hết, nhưng danh sách được viết rõ ràng, gọn gàng, nhìn qua là ra.
"Làm rất tốt." Giang Hiểu Hàn khen.
Thanh niên cười khà khà: "Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi."
Giang Hiểu Hàn nghe khẩu âm của thanh niên, có vẻ là người từ phương Bắc. Hắn nghĩ tới một vài thủ tướng cùng ngoại quan ở phương Bắc, không khỏi hỏi: "Ngươi tên là gì?"
"Họ Quan." Thanh niên đáp: "Quan Trọng."
Cái tên này có chút lạ tai, Giang Hiểu Hàn nhất thời không nhớ ra đây là người nhà ai.
"Đại nhân quyền cao chức trọng, chắc hẳn chưa từng nghe nói tới ta." Thanh niên nói: "Khi còn sống, cha ta là một trong những thủ tướng (tướng trông giữ) của huyện Liêu Đông. Sau đó, ông bị người Hung Nô giết, vì cấm quân mở rộng tuyển chọn, cho nên ta mới vào kinh."
Ra là con cháu tướng sĩ quá cố. Giang Hiểu Hàn rũ mắt, không chút biến sắc cầm tờ giấy trong tay.
Người như thế này trước giờ luôn được Giang Hiểu Hàn coi là "có thể dùng"; không ràng buộc với ai, sau lưng không có bối cảnh gì, nếu còn có thể làm được việc thì càng tiện.
Nhưng Thần Vệ doanh dù gì cũng là cận vệ của Thiên tử, Giang Hiểu Hàn không thể xác định việc người này xuất hiện trước mặt mình chỉ là một sự trùng hợp đơn thuần, hay sau đó còn có tính toán nào khác.
Giang Hiểu Hàn cười cười, lại đưa cho cậu ta vài quyển sổ, bỏ qua đề tài này.
Hiện giờ tình huống trong Kinh không rõ, dù có thế nào, Giang Hiểu Hàn cũng không định kéo thêm người.
Nhờ có người giúp, trời vừa chập tối, Giang Hiểu Hàn đã xem xong số sổ sách.
Đất đai tại thôn Lưu gia quả thật có vấn đề, phần đất thiếu đi lên tới hai trăm mẫu.
Giang Hiểu Hàn đặt ghi chép trong tay xuống, lúc này Giang Mặc bưng trà lên, Quan Trọng làm xong việc thì vội vàng về báo tin với Vệ Thâm, lúc này, trong phòng chỉ còn sót lại hai chủ tớ Giang Hiểu Hàn.
"Không phải là có tiến triển sao ạ?" Giang Mặc hỏi: "Vì sao công tử vẫn ủ rũ như vậy?"
Tuy Giang Hiểu Hàn không hi vọng từ chỗ sổ sách này tìm được vị trí cụ thể mảnh đất của Ôn Túy, nhưng từ ghi chép cũng có thể tìm ra chút đầu mối. Đúng là đất của thôn Lưu gia đều bị người ngoài chiếm, nhưng không ngờ lại không phải dưới tên Ôn Túy, mà là của một người mà Giang Hiểu Hàn không hề nghĩ tới.
___ Vĩnh An vương, Ninh Tông Trạch.
Giang Hiểu Hàn cảm thấy vô cùng đau đầu.
Vĩnh An vương là đệ đệ ruột thịt của Ninh Tông Nguyên, là Cửu hoàng tử mà Tiên đế yêu thương nhất, từ nhỏ đến lớn đều được nuông chiều. Cho dù Ninh Tông Nguyên đăng cơ cũng vẫn rất chiều chuộng người đệ đệ này. Qua nhiều năm như vậy, kể cả người trong triều cũng phải nể mặt ông ta ba phần.
Nhưng đất phong của vị Cửu vương gia này lại ở Cửu Giang phủ xa xôi, chưa bao giờ tham gia tranh đấu quyền lợi nơi Hoàng thành, một lòng làm tốt cái danh hoàng thân quốc thích, không hiểu sao lại nhìn thấy tên ông ta ở nơi này.
Trên sổ sách viết rõ rõ ràng ràng, những mảnh đất này là do Ôn Túy dùng để đổi đất với Vĩnh An vương, ngươi tình ta nguyện, mặt trên còn nói rõ đã có sự đồng ý của quản gia Vương phủ.
Tại Đại Sở, giấy tờ buôn bán, chuyển tên đất chỉ lưu lại lần gần nhất, cho nên muốn tìm ngược về trước là điều không thể nào.
Nói cách khác, dù cho mọi người đều rõ mảnh đất này của Ôn Túy có lai lịch không minh bạch, nhưng ông ta cũng có thể nói với bên ngoài đây là do bách tính tham tiền nên mới bán cho ông ta, luật pháp Đại Sở không thể bắt được.
Nhìn qua thì thấy như Vĩnh An vương lấy quyền ép người, cấu kết với Ôn Túy vì tư lợi, nhưng Giang Hiểu Hàn luôn cảm thấy việc này chẳng hề đơn giản như vậy. Vĩnh An vương từ trước đến giờ chưa từng để tâm tới tranh giành giữa các đảng. Ông ta muốn gì thì chỉ cần truyền lời vào Kinh, với mức độ cưng chiều của Ninh Tông Nguyên đối với ông ta, hẳn sẽ đáp ứng, không cần phải bắt tay với Ôn Túy làm những chuyện này.
Giang Hiểu Hàn ngẫm nghĩ, e là vị Cửu vương gia này cũng bị người ta cho là bia ngắm.
Nhưng sổ sách ở Bình Giang phủ chỉ ghi chép về đất đai ở Bình Giang. Còn về Ôn Túy đến cùng đổi được mảnh đất nào từ tay Vĩnh An vương, Giang Hiểu Hàn không thể biết được.
Một mình đóng kín cửa suy nghĩ cũng vô tác dụng, Giang Hiểu Hàn nghĩ, vẫn nên đến hỏi chuyện vị Vĩnh An vương này.
___
(*) Nguyên văn là: 半折半册三百尺, 可堪明月照高楼. Hán Việt: bán chiết bán sách tam bách xích, khả kham minh nguyệt chiếu cao lâu. Mình hiểu được chết liền á ;(((( Chỉ là kết hợp với phần giải thích ở dưới của anh Hàn mà chém ra thôi.
(Đây là một phần giải nghĩ của một bạn trên facebook: "Mình nghĩ đây là 1 cách nói ý nhị 半执半册 ý là chỉ có 1 nửa quyển sách / thông tin trong sách không đầy đủ mà dẫn đến việc người dân mất oan ba trăm thước (三百尺). Nhưng cụm 半执半册 không biết tác giả có viết nhầm từ không, vì nó có cụm 半知半册 nghĩa là kiến thức nửa vời / thông tin nửa vời, hoặc cụm 半知半解 (có chỗ giải thích cụm này đồng nghĩa với thành ngữ 一知半解) nghĩa là chỉ biết nửa vời, cách giải quyết cũng chưa thấu đáo.
Còn câu dưới mình nghĩ là câu than thở, nào thấy trăng sáng rọi lầu cao => nào thấy nỗi khổ, nỗi thê lương.
Vậy túm lại là: cái việc người dân bị cắt đất kia chúng ta hoàn toàn chưa hiểu rõ hết chưa giải quyết được triệt để, vậy thì nào thấu hiểu được sự khốn khổ của người dân."
Về cơ bản, mình cảm thấy bản chuyển ngữ của mình dù là dùng cách hiểu ban đầu (ở dưới) nhưng vẫn có thể hiểu theo cách trên. Vì không ảnh hưởng gì mấy nên mình vẫn giữ nguyên.)
Cách giải nghĩa ban đầu của mình: Để giải thích thì, chỗ "nửa phần" / "bán chiết" đấy mình đoán là để chỉ đất bị ăn bớt, và nó hợp logic với đoạn "ba trăm thước". Còn "sách" thì là "sổ sách" nên mình dùng cụm "ghi lại" vì nó nằm trong cùng một trường từ vựng, dễ liên tưởng.
Câu sau, "trăng sáng chiếu lầu cao", theo Giang Hiểu Hàn nói là trích từ câu "Trăng sáng chiếu lầu cao, dải sáng cứ bồi hồi" trong bài Thất ai thi (Bảy nỗi buồn than) của Tào Thực. Mình đã tìm hiểu về nội dung bài thơ và cảm thấy có lẽ phần liên tưởng không liên quan đến nội dung mà chỉ ở chính hình ảnh trong câu thơ đó. Mạnh dạn đoán là khi Lục Tùy Phong xuất hiện, cái cảnh ánh trăng chiếu xuống khiến da hắn như lóng lánh ánh vẩy quá mức đáng nhớ, và nó cũng được nhắc đến một lần khi hai người cùng ăn mì, nên có lẽ Nhan Thanh dùng hình ảnh đó để liên tưởng đến Lạc Tùy Phong. Đấy là đoán mò thế thôi chứ mình cũng không rõ hic. Thôi, túm lại là cứ biết hai ông thần này hiểu ý nhau rất tốt, người ngoài không xen vào được.
** Không biết Vĩnh An vương già trẻ ra sao, cứ để "ông" trước vì dù gì cũng coi như ngang hàng với Vua hiện tại. Cơ mà nếu là em thứ chín thì chắc cũng tầm bốn mươi là kịch ấy nhỉ...