Hai trăm dặm ngoài thành, thôn Lưu gia, Trang Dịch đang dùng khăn vải lau máu trên tay, giữa đôi mày là vẻ mệt mỏi.
Y cùng Giang Ảnh dùng thân phận người buôn bán thảo dược đi tới nơi này, lại phát hiện tình hình ở đây còn nghiêm trọng hơn so với những gì tin tình báo miêu tả.
Ôn dịch ở Lưu gia thôn không phải vừa bạo phát, chỉ là bệnh trạng tiền kỳ quá giống bệnh thương hàn; đau đầu phát sốt, hoặc đi tả, vân vân; phần lớn thôn dân đều tập trung vào việc chống lại nạn lụt lần này, vốn không để ý đến sức khỏe của mình.
Mãi đến tận khi phát hiện có người bị thương, vết thương dần thối rữa, còn không ngừng đi tả, bọn họ mới bắt đầu luống cuống.
Nhưng vị trí của thôn Lưu gia quá mức hẻo lánh, nơi gần nhất là Đồng Khê trấn còn cách hai giờ đi bộ, phần lớn thôn dân đã vì mấy ngày thiếu nước thiếu lương mà vô cùng gầy yếu, căn bản không đủ sức để lên trấn khám bệnh. Có vài người thân thể cường tráng cố gắng đi đến Đồng Khê trấn, nhưng đại phu vừa nghe tả bệnh trạng đã xua tay, không dám đi theo, chỉ cho bọn họ vài loại thuốc đã xem như làm hết lòng.
Nếu không phải Trang Dịch và Giang Ảnh đến đây, sợ rằng cả thôn đã bị vây chết ở nơi này.
"Thế này không được, thôn này có ít thì cũng hơn hai trăm người, ôn dịch truyền nhiễm không phải chuyện đùa. Nước lũ lại chưa rút, chỉ dựa vào hai người chúng ta không thể xử lý hỗn loạn." Trang Dịch rửa sạch tay, lại nhúng khăn vào nước mát che lên mặt, rầu rĩ nói: "Mau truyền tin cho Giang Hiểu Hàn, bảo hắn dẫn người mang thuốc đến."
"Vâng." Giang Ảnh bước vào, đặt vật đang cầm trên tay xuống bàn: "Hôm nay có tiếp xúc với bệnh nhân, ngươi uống thuốc trước, nước đang đun, lát nữa rồi tắm, để ta đốt y phục mặc hôm nay."
Thôn Lưu gia chẳng có mấy chỗ đặt chân, chỉ có thể mượn nhà dân ở tạm, nhưng dù sao thì cũng đang vào lúc có dịch bệnh, Giang Ảnh không an tâm.
"Hôm nay ta rất cẩn thận, không lây được." Trang Dịch ném cái khăn đã hết hơi mát vào chậu nước: "Ngươi không cần lo lắng như vậy."
"Cẩn thận vẫn hơn." Giang Ảnh đẩy vật trong khay về trước. "Nếu không trị hết, vậy không cần cố."
"Nói gì thế, những người kia không phải mạng người sao?" Trang Dịch nhíu mày nhìn hắn, cầm chén thuốc uống: "Giúp ta mài mực."
Giang Ảnh biết y tức rồi, cũng không nói thêm gì, lẳng lặng sắp xếp đồ trên bàn, giúp Trang Dịch bày sẵn giấy bút.
Hắn biết Trang Dịch không thích hắn đối xử với mạng người một cách hời hợt như vậy, nhưng đối với hắn mà nói, trên cõi đời này, ngoài Giang Hiểu Hàn có thể coi là có phân lượng ra, những người khác đều chỉ là thứ phục vụ cho quyền lực mà thôi.
Hắn vốn là một ảnh vệ của Bệ hạ, mười mấy năm đầu đời lần mò trong máu thịt. Khi còn bé thì phải tranh đấu với đồng bạn, thắng thì có thể sống, có cơm mà ăn. Sau khi lớn lên thì lại tranh đấu với kẻ thù. Hắn đã thấy qua nhiều chuyện dơ bẩn, thay Bệ hạ giết quá nhiều người. Hắn đến cùng cũng chỉ là một cây đao, nếu đặt mạng người trong lòng, không biết hắn đã sớm chết ở bãi tha ma nào rồi.
Dù cho sau đó hắn có được trời đất xui khiến mà đến bên người Giang Hiểu Hàn, ác mộng vẫn sẽ trở lại vào mỗi đêm. Xương trắng lạnh lẽo chui từ dưới đất lên, gai xương sắc nhọn trói chặt tay chân hắn, khiến hắn không thể động đậy, bọn chúng mở cái miệng lớn, đỏ lòm như chậu máu, tập tễnh bước đến, cắn xé từng miếng máu thịt của hắn.
Hắn bán mệnh cho Bệ hạ suốt mười lăm năm, mãi cho đến một buổi chiều sáu năm trước, vừa xong việc lại gặp Giang Hiểu Hàn tiến cung gặp vua. Thanh niên cầm trong tay một phiến xương trắng, ngồi ở Tử thần điện, cụp mắt cười yếu ớt, khẽ nói một câu yêu cầu phần thưởng rồi dẫn một hắn đã bị tàn phá rời khỏi thâm cung.
Giang Ảnh có hỏi Giang Hiểu Hàn, vì sao lại mạo hiểm, để Bệ hạ nghi kị chỉ để hỏi xin một ảnh vệ lúc bấy giờ đã vô dụng. Giang Hiểu Hàn khi ấy chỉ cười không nói, lắc đầu, để lại cho hắn một bộ đồ mới và một ngọc bài khắc họ Giang.
Dù có thế nào, Giang Hiểu Hàn đã đưa hắn rời khỏi thâm cung, là chủ nhân của hắn.
Trên thế giới này, ngoài Giang Hiểu Hàn, có lẽ hắn cũng chỉ còn để tâm đến mạng của Trang Dịch.
Nhưng hắn không muốn nói những lời này, mà Trang Dịch chưa chắc đã hiểu. Giang Ảnh học được cách im lặng trong đêm dài, cũng không cảm thấy đó là chuyện gì quá khó khăn, cần phải nhẫn nại. Đối với hắn, chỉ cần làm tốt chuyện nên làm, sống được ngày nào hay ngày đó.
Đương nhiên, Trang Dịch lại không nghĩ như vậy.
"Này." Trang Dịch dùng cán bút gõ gõ bàn, bực mình hỏi hắn: "Sao không nói chuyện, tức à?"
"Không." Giang Ảnh giúp y trải một tờ giấy mới. Hắn không nói dối, hắn quả thật không cảm thấy có gì phải giận. Tính tình Trang Dịch có hơi kiêu căng, nhưng tâm địa thuần lương, thỉnh thoảng có không giữ mồm giữ miệng nói hai câu, hắn cũng không để vào trong lòng.
"Không phải ta muốn tổn thương ngươi." Trang Dịch có vẻ có chút hối hận: "Chỉ là, một người nếu không đặt mạng người vào mắt, sống trên cõi đời còn quan tâm cái gì được nữa?"
"Giang Ảnh." Trang Dịch tiếp tục, "Ta chỉ hi vọng ngươi có thể giống người một chút."
Lời này quả thật càng bôi càng đen, Trang Dịch từ nhỏ đã được chiều chuộng, đâu thể hiểu được cách an ủi người khác. Tự mình nói xong cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
"Không phải, ta không có ý đó." Trang Dịch có chút cuống lên: "Ý ta là, như người bình thường một chút, đừng sống mà ngay cả bản thân mình cũng không quan tâm."
Trang Dịch chỉ cảm thấy mình càng nói càng sai, cuối cùng tức giận ném bút: "Quên đi, ta không nói nữa."
Giang Ảnh lớn lên trong ác ý và phòng bị, hắn hiểu rõ cái gì gọi là chân tình, cái gì gọi là giả ý. Vì vậy, dù lời của Trang Dịch có không lọt tai, hắn vẫn cảm thấy ấm áp.
Trang Dịch chống đầu, lén dùng khóe mắt liếc Giang Ảnh, lại phát hiện đối phương khẽ cong môi, như là ý cười chợt lóe.
Từng là người cất bước trong triều đình, dù có là một ảnh vệ dấu diếm mặt mày thì tướng mạo cũng phải đoan chính. Nhưng Giang Ảnh ngày thường không kính cẩn thì cũng là lạnh lùng, làm giảm đi ba phần vẻ anh tuấn vốn có.
Lúc này, lớp vỏ cứng rắn nặng nề của người thanh niên anh tuấn này như nứt ra một đường nhỏ. Trang Dịch vui vẻ ui một tiếng, lại phát hiện nụ cười kia thoáng cái đã qua, như là ảo giác của y vậy.
"Vừa nãy ngươi cười đúng không?"
Giang Ảnh khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường ngày: "...Không."
"Vô vị." Trang Dịch ngồi phịch xuống ghế, chấm mực, viết qua loa trên giấy: "Ta nên gọi Giang Mặc theo."
"Cậu ta không có võ công, công tử phái ta đi để bảo vệ ngươi."
"Cậu ta không có võ công thì làm sao? Ta đi chữa bệnh, không phải đi đánh trận." Trang Dịch thờ ơ hừ một tiếng: "Ít nhất còn có thể nói chuyện với ta."
"Ta cũng biết nói." Giang Ảnh mặt không hề cảm xúc đáp lời.
Trang Dịch không muốn để ý đến hắn nữa.
Có điều, năm nay như là năm bổn mạng của Trang tiểu công tử, ra ngoài toàn gặp bất lợi, đến nỗi nói có hai câu cũng đã linh.
___ tục xưng quạ đen.
Trang Dịch viết thư cho ngân hàng tư nhân gần nhất của nhà mình và Giang Hiểu Hàn, đặt vào hai ống trúc riêng, ngáp một cái đi về phía cửa, chuẩn bị gửi xong thì về ngủ.
Một tíc tắc ấy, Giang Ảnh nắm lấy tay y, Trang Dịch chưa kịp hỏi xảy ra chuyện gì đã cảm thấy Giang Ảnh dùng sức kéo tay mình, ném cả người y về phía sau.
Trang Dịch lảo đảo lùi về sau vài bước, còn chưa kịp phàn nàn đã thấy Giang Ảnh đạp cửa, kiếm bên hông rời khỏi vỏ, tạo ra một vệt hàn quang trong đêm.
"Xảy ra chuyện gì!?" Trang tiểu công tử cả kinh.
Ngoài cửa truyền đến tiếng vật nặng bị rơi xuống đất, Trang Dịch bị biến cố xảy ra làm sợ hết hồn, nhưng Giang Ảnh đứng chặn ngoài cửa, y đứng ở phía sau, không thấy được cái gì.
Giang Ảnh cầm kiếm đối mặt với những người ngoài kia một lúc, mới lạnh mặt chắn kiếm ngang ngực, hơi nghiêng người, để Trang Dịch nhìn thấy tình cảnh bên ngoài.
Ngoài cửa là mười mấy người đàn ông đang quỳ, vừa thấy Trang Dịch đã gọi Trang đại phu. Người dẫn đầu là một hán tử trung niên, thấy y như thấy Bồ Tát sống, lau nước mắt cầu xin.
"Trang đại phu, ngài thiện tâm, đến đây chữa bệnh cho chúng ta, không biết còn có thể bố thí cho chúng ta chút đồ ăn. Con nhà ta đã đói bụng chừng mấy ngày nay rồi."
Trang Dịch định ra cửa dìu người, nhưng lúc đi tới cửa lại bị Giang Ảnh ngăn lại.
"Ngươi-"
Trang Dịch vốn muốn đẩy tay Giang Ảnh ra nhưng lại thấy vật gì đó xẹt qua mắt, y nhìn kỹ lại mới phát hiện cách hán tử đang quỳ gối không xa là một cái cuốc bị chém đứt cán.
Vết cắt ngọt mới tinh.
Trang Dịch hậu tri hậu giác nhớ lại ban nãy Giang Ảnh rút kiếm ra khỏi vỏ, sau lưng chảy mồ hôi lạnh, không khỏi lùi về sau một bước.
Y nhìn về phía nhóm người, mới phát hiện người quỳ phía sau có chút quen mắt. Trang Dịch suy nghĩ một chút mới nhớ ra, chiều nay y vừa chữa thương cho người này. Người kia thấy y nhìn sang thì né tránh, không dám nhìn thẳng y.
Lúc y đến thôn Lưu gia, trời đã nhá nhem tối, vì vậy đến thôn cũng không quá phô trương. Ngoài gia đình bọn họ ở nhờ, cũng chỉ có vài bệnh nhân đã gặp biết rằng y là thương nhân dược liệu tới từ Bình Giang phủ.
Trang Dịch nhìn đám người vẫn còn đang quỳ, không khỏi phát lạnh trong lòng. Mười mấy người đàn ông tráng niên đến vào đêm khuya, còn mang theo vũ khí, nếu không phải Giang Ảnh có võ công, dọa sợ bọn họ, cũng không biết bọn họ sẽ làm cái gì.
Giang Ảnh như cảm thấy nỗi bất an của người sau lưng, hơi nghiêng đầu nhìn y, đưa tay bảo hộ y ở phía sau.
"Có gì ngày mai lại nói." Giang Ảnh lạnh lùng: "Công tử nhà ta muốn nghỉ ngơi."
Hắn nói xong, không quản những tiếng kêu hô thiên gọi địa ngoài kia, đóng cửa lại, tắt nến trong phòng.
Trang Dịch kinh sợ lùi về sau vài bước, ngồi xuống giường: "Bọn họ..."
"Sinh tử ập lên đầu, bọn họ chỉ muốn sống, không trách được." Giang Ảnh ngắt lời y: "Hôm nay bọn họ cũng không định làm gì ngươi. Mười mấy người đều mang theo mấy nông cụ linh tinh, có lẽ chỉ muốn cướp chút tiền tài, dược phẩm mưu sinh, ngươi không cần để ở trong lòng."
"Gửi tin cho Giang Hiểu Hàn..." Trang Dịch có chút hoảng hốt: "Gọi hắn lập tức đến đây."
"Được." Giang Ảnh ngừng một chút, lại thấp giọng ho, nói thêm: "Không cần sợ."
Trang Dịch ngẩng đầu, thấy đối phương từ cửa ra vào đi về phía y, nhưng không tới gần, mà là đứng bên cửa sổ.
"Ngủ đi." Giang Ảnh ôm kiếm, bóng người hắn như biến mất trong màn đêm, chỉ có thanh âm trầm thấp truyền đến, tuy không nghe rõ tâm tình, nhưng có vẻ không còn lạnh lùng như thường ngày: "Ta bảo vệ ngươi."