Hiểu Thanh Hoan

Chương 11

Chim cắt Bắc Cực vỗ vỗ cánh hai lần rồi đậu bên ngoài cửa sổ phòng Giang Hiểu Hàn, nhẹ gõ gõ cửa.

Người nằm trên giường chỉ đang chợp mắt, gần như tỉnh lại trong nháy mắt, tiện tay khoác qua ngoại bào, đi tới đẩy cửa sổ.

Cả người con chim cắt Bắc Cực này trắng như tuyết, đôi mắt lại vô cùng tinh tường, dường như rất quen thuộc với Giang Hiểu Hàn, thấy hắn bước đến thì dịu ngoan nghiêng đầu cọ cọ lòng bàn tay hắn.

Giang Hiểu Hàn vuốt lưng chim, sau đó mở lòng bàn tay về phía nó.

Đây là loại chim dữ nhưng lại thông minh, hiểu việc, nó ngoan ngoãn cúi đầu, nhả ra một viên cầu làm bằng đồng nhỏ xíu.

Mắt Giang Hiểu Hàn hơi tối đi, hắn chạm lên người chim cắt Bắc Cực, nhìn nó bay xa rồi mới cầm viên cầu này về bên giường.

Tuy rằng hắn đã rời Kinh thành nhưng tuyệt đối không thể buông tay đối với những chuyện ở nơi đó. Giang Hoài là nơi địa hình phức tạm, lại cách Kinh thành quá xa, dùng bồ câu đưa thư quá mức nguy hiểm, vì vậy nên chỉ có thể dùng một loại chim dữ.

Trước khi rời Kinh, hắn đã từng nói rõ, chia thông tin tình báo ra làm hai loại; nếu là chuyện liên quan đến thần tử trong triều thì để diều đuôi nhạn truyền tin, mà hiện nay viên đồng trong tay hắn là do cắt Bắc Cực đưa tới, vậy có nghĩa là tin tức bên trong cũng không phải thứ có thể khiến hắn vui vẻ.

Giang Hiểu Hàn trầm mặc dùng sức, viên đồng tách ra, bên trong có một mảnh giấy nhỏ.

Nét chữ trên giấy cứng cáp, nhưng nét mực vẫn có chút nhòe, không khó nhìn ra người hạ bút lúc đó có hơi hoảng loạn.

Trên lá thư chỉ viết một hàng chữ ngắn.

"Bệ hạ bệnh nặng, mệnh cho hai vị Điện hạ cùng nhau giám quốc."

Giang Hiểu Hàn chợt vo mảnh giấy lại, hắn thậm chí không cần hỏi chi tiết hơn, chỉ cần một câu này cũng đủ để tưởng tượng Kinh thành bây giờ đã loạn thành ra thế nào.

Một núi không thể chứa hai hổ, hai hoàng tử cùng nhau giám quốc, chắc chắn khiến cho quyết sách bất ổn, xã tắc không yên. Lão Hoàng đế không hồ đồ, thế nhưng vẫn làm ra quyết định như vậy. Giang Hiểu Hàn mím môi, cảm thấy đáy lòng nặng trình trịch.

Qua lần này, việc tranh chấp chức vị Thái tử tất sẽ được đặt lên mặt bàn. Giang Hiểu Hàn hít một hơi thật sâu, để mình tự thoát khỏi dòng suy nghĩ.

Hiện giờ hắn đang ở rất xa Kinh thành, dù có muốn làm gì thì cũng ngoài tầm tay. Giang Hiểu Hàn nghiêng đầu, nhìn bóng đêm tối đen ngoài cửa sổ, chậm rãi xé mẩu giấy kia thành vụn.

Ánh trăng bị một đám mây đen lẳng lặng che khuất, chỉ còn lại tiếng hát nhàn nhã truyền tới từ nơi xa.

Đêm đó Giang Hiểu Hàn ngủ không an giấc, hắn thậm chí còn mơ một giấc mộng đã lâu không thấy.

Trong mơ, Kinh thành đang vào giữa mùa hè, gió hạ khô nóng thổi qua ao nước trong sân. Cạnh ao, cành liễu hạ xuống, mặt nước lăn tăn gợn sóng, trong ao còn nuôi một đôi cá chép đỏ.

Thiếu niên tuấn tú bước vào cửa viện, tinh thần phấn chấn, hai bên thái dương hơi ướt mồ hôi, mỗi bước đi đều rất có sức sống.

Hắn mơ thấy mình của thời niên thiếu.

Giang Hiểu Hàn cảm thấy cảm giác này rất kỳ dị; hắn rõ ràng biết mình đang ở trong mộng, thế nhưng lại không cảm thấy bị mộng cảnh thu hút.

"Mẫu thân!"

Thiếu niên sải bước qua cửa thuỳ hoa, ý cười nhẹ nhàng, nói với phụ nhân trong viện: "Con về rồi đây."

"Về rồi đấy à." Phụ nhân thấy thế thì vội vàng ngừng việc trong tay, cầm khăn giúp hắn lau đi mồ hôi hai bên tóc mai: "Thi suốt ba ngày, con trai của ta có mệt không?"

Phụ nhân có một đôi mắt thật đẹp, giống Giang Hiểu Hàn đến bảy phần, chỉ là khóe mắt rộng hơn, càng thêm ôn hòa so với Giang Hiểu Hàn.

"Không mệt ạ." Vóc người thiếu niên vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, hắn hơi ngẩng đầu, khuôn mặt đã đỏ bừng vì phấn khởi: "Mẫu thân, đến khi thi đình, con nhất định sẽ qua."

Phụ nhân kia dịu dàng cười với hắn, dắt tay hắn đi vào trong viện, cũng không nhờ người khác, tự mình múc một chén bánh trôi đã được ướp lạnh đưa cho thiếu niên.

___ đây là ký ức mùa hè năm mười sáu tuổi của Giang Hiểu Hàn, khi ấy hắn vừa kết thúc kỳ thi hội, đạt được hội nguyên.

Lúc ấy Giang Thu Hồng đã quy ẩn đúng dịp đi ngang qua, nhìn thấy thiếu niên tỏa sáng rực rỡ thì thở dài, do dự một chút, vẫn là không bước vào viện.

Sau ba ngày bảng kết quả thi đình được dán lên, hắn được Thánh thượng vừa lòng, tranh luận cùng một đám quần nho ngay trên Kim Điện, giành cho mình vị trí trạng nguyên, chưa cập quan (20) đã bước vào Hàn Lâm Viện, là một điều mà trước nay chưa từng có.

Lúc đó Thánh tâm vô cùng vui vẻ, pháo hoa đi cùng thiếu niên hào hoa phong nhã một đường từ Đan Phượng Môn tới Giang phủ. Cổng Giang phủ đã sắp bị người đến chúc mừng san bằng, người người tán thưởng Giang Thu Hồng quả không hổ là đế sư, sinh ra một công tử tài năng xuất chúng, không làm mất mặt dòng họ.

Thế nhưng, Giang Thu Hồng ngoài mặt thì khách sáo cảm ơn, đêm đó lại gọi thiếu niên Giang Hiểu Hàn vào thư phòng.

Giang Hiểu Hàn nhìn sắc mặt nghiêm nghị của phụ thân đức cao vọng trọng thì không khỏi nghi hoặc, không rõ vì sao phụ thân lại không hề lộ chút vẻ vui mừng nào.

"Con ta." Giọng của Giang Thu Hồng đã mang vẻ già nua, Giang Hiểu Hàn đứng trước bàn, mới bừng tỉnh phát hiện phụ thân tuổi đã cao rồi.

"Vào Hàn Lâm rồi, nghĩa là đã đăng các bái tướng, con đã suy nghĩ kỹ chưa?"

"Dạ rồi." Thiếu niên nở nụ cười tươi sáng, có lẽ là vì nghé con không sợ cọp, cũng có thể là vì khí phách thiếu niên, chính là chí cao hơn trời, Giang Hiểu Hàn chỉ cần chắp tay đứng đó đã có thể vô cùng chói mắt, mơ hồ có thể nhìn thấy phong thái rực rỡ ngày sau.

"Trung quân ái quốc là điều quan trọng nhất, tiếp theo..." Giang Hiểu Hàn cười cười, cảm xúc thiếu niên lộ ra ngoài, không khỏi hiện ra mười phần nhuệ khí, hắn tự tin nói: "Là lẽ phải hay sự trong sạch, thiếu cái gì liền bù cái đó. Giữa lúc giang sơn thịnh thế, nếu như có thể lưu lại một trang nổi bật, cũng coi như không uổng đời này."

Giang Thu Hồng không lên tiếng, chỉ nhìn hắn thật sâu, trong đáy mắt là vạn phần giãy dụa.

Lúc đó Giang Hiểu Hàn còn không hiểu ánh mắt kia đến cùng là có ý gì, mãi đến tận nhiều năm sau, hắn mới vỡ lẽ, ngay từ khi ấy, cha hắn đã mường tượng được con đường bụi gai mỗi bước đi đều khiến người chảy máu mà hắn phải đi qua trong tương lai.

Bóng đêm trong mộng bỗng trở nên mơ hồ, ngoài cửa sổ sấm vang chớp giật. Giang Hiểu Hàn có chút kinh hoảng quay đầu, mới phát hiện thư phòng trước mặt không biết đã thay đổi hình dáng từ khi nào.

Mùi thuốc vì dùng lâu ngày mà tràn ngập khắp gian nhà, trong vị đắng ẩn chứa mùi tanh hôi. Cách đó không xa, một tấm màn khẽ rung, có người duỗi ra một cánh tay gầy yếu.

"Con ta," Giọng Giang Thu Hồng suy yếu mà khàn đặc, trong yết hầu mang theo tiếng khò khè, như một cái hòm đã nứt vỡ bị gió thổi qua, chỉ dùng chút khí lực cuối cùng, giữ lại chút hơi tàn.

"Chớ để sương mù che mắt, phải biết nhìn xa, cũng nhớ bảo trọng."

Ngoài cửa sổ, một tia chớp xé rạch bầu trời, Giang Hiểu Hàn chỉ cảm thấy tay không chỗ tựa, mắt bỗng tối sầm lại, người rơi vào một vực sâu không thấy ánh mặt trời.

Hắn cố gắng mở to mắt, nhưng ngay cả một tia sáng cũng không nhìn thấy. Hắn quỳ rạp trên đất, gạch đá xanh lạnh lẽo khiến tay chân hắn tê dại.

"Hôm nay là ngày khanh cập quan."

Giang Hiểu Hàn giật mình ngẩng đầu lên, chỉ thấy trước đó không xa là một bóng người lờ mờ, ẩn mình trong bóng tối, không thấy rõ khuôn mặt.

"... Đây là phần thưởng và con dấu, hi vọng có thể nhìn thấy khanh ngày sau tiếp tục cần cù."

Giang Hiểu Hàn chỉ cảm thấy cổ họng lạnh lẽo, hắn không thể không cúi đầu, thấp giọng đáp một tiếng vâng.

"Võ có kiềm chế để dành thắng lợi, văn lại suy ngẫm về việc nước." Thanh âm kia nghe có chút vui vẻ, dừng một chút mới nói: "Trẫm ban cho ngươi tự Minh Viễn, hai chữ ấy nghe có được không?"

Giang Hiểu Hàn khó khăn ngẩng đầu lên, lại nghe giọng nói kia già đi trong chớp mắt, phát ra một tiếng thở dài.

"Giang khanh chính là trụ cột nước nhà, là người hiểu ý trẫm nhất."

"Hừ-"

Giang Hiểu Hàn bừng tỉnh từ giấc mộng, ánh mắt của hắn tan rã, vô hồn nhìn nóc giường. Áo trắng đã ướt sũng mồ hôi, mái tóc dài ướt nhẹp dính sau lưng.

Hắn nằm trên giường, thở hổn hển, lát sau mới dần bình phục. Giang Hiểu Hàn sững sờ nhìn vân gỗ trên nóc giường, lát sau mới đặt tay lên ngực, dùng sức ấn một cái.

Vết thương đã kết vẩy lần thứ hai bị xé rách, đau đớn kịch liệt khiến Giang Hiểu Hàn nhanh chóng thoát khỏi tình trạng hỗn độn kia, phục hồi tinh thần. Hắn giật mình, mới phát hiện ngoài cửa sổ không biết đã mưa từ bao giờ.

Tối qua quên đóng cửa sổ, hiện giờ gió đang vù thổi, trước cửa cũng có một vũng nước ướt nhẹp.

Giang Hiểu Hàn ngồi dậy, lồng ngực đã thấm ra vết máu đỏ tươi, dưới ánh trăng mờ ảo, vô cùng bắt mắt. Hắn liếc mắt nhìn sang bên giường, quân kiếm vẫn an toàn nằm ở góc tối, được ánh trăng chiếu lộ ra đường viền.

Hắn là một tên quan văn, vậy mà ngày ngày phải ở trong tinh thần sẵn sàng chiến đấu, quả thực là hoang đường.

Hắn có chút khó chịu mà chải lại mái tóc ướt mồ hôi, đi chân đất về phía cửa sổ. Đêm nay hắn ngủ rất không yên giấc, chuyện cũ cứ rối tung, xoắn vặn lại cùng nhau, mà trong lúc lăn qua lăn lại, đầu bị đập phải, huyệt thái dương bây giờ cứ ẩn ẩn đau.

Hắn đứng bên cửa sổ, mưa đêm không biết đã rơi bao lâu, nước mưa rơi vào bùn đất, mang theo không khí mát rượi.

Giang Hiểu Hàn bỗng nhiên nhớ tới Nhan Thanh, trên người đối phương có hương hoa mai nhàn nhạt. Hắn chưa từng tới Côn Luân, nhưng chỉ nhìn Nhan Thanh, hắn dường như có thể tưởng tưởng ra một đóa mai đỏ giữa núi Côn Luân hơn mười ngàn dặm tuyết trắng.

Tựa hồ vì nghĩ tới Nhan Thanh mà hắn không còn cảm thấy khó chịu sau cơn ác mộng nữa, Giang Hiểu Hàn cảm thấy nỗi ấm ách tích tụ lâu ngày đã tiêu tan không ít. Hắn đang định đóng cửa mới phát hiện đường chân trời phía xa xa đã hiện ra một quầng sáng trắng.

___ trời đã sáng.