Hiếu Gia Hoàng Hậu

Chương 45: Thiên hạ thùy nhân bất thức quân [1]

——[1] Câu thơ trích trong bài “Biệt Đổng Đại” của Cao Thích.

Dịch nghĩa: Thiên hạ có ai chẳng biết người?.——

Khi chuẩn bị bước vào trong lều, nhị thúc đột nhiên gọi ta lại, ta hỏi người có chuyện gì, nhị thúc chỉ chần chừ đứng trước cửa, qua hồi lâu mới nói: “Ta nghĩ nên để ngày khác trở lại gặp nó đi”. Ta từ trước tới giờ chưa từng nhìn thấy nhị thúc do dự không quyết như vậy, bình thường ở trong ấn tượng của ta, người đều là tác phong sấm rền gió cuốn. Nhưng ta sao có thể không hiểu tâm tư của người, thân sinh cốt nhục chính mình tìm nhiều năm như vậy, hiện tại đột nhiên tìm được, đưa tay là có thể chạm tới, phụ tử gần nhau trong gang tấc, song người sợ sệt, sợ một khi bị từ chối, khổ cực bao nhiêu năm qua quay đầu lại chỉ là công dã tràng, nhiều tưởng niệm như vậy quay đầu lại chỉ là một trò cười.

“Nhị thúc, người đợi nhiều năm như vậy, không phải vì muốn chờ ngày hôm nay sao?”, ta móc từ trong túi ra một thanh chủy thủ sáng loáng đặt vào trong tay người. “Con nghĩ, hiện tại là lúc nó nên trở về với chủ nhân chân chính”. Nhị thúc tiếp nhận thanh chủy thủ từ trong tay ta, chăm chú nhìn hồi lâu. Ta đột nhiên thấy khóe mắt người lóe ra ánh nước lấp lánh. Ta vội vàng quay đầu đi, không dám nhìn. Anh hùng rơi lệ, vốn là một chuyện làm người ta thương cảm, huống chi đây còn là người chí thân của ta.

Khi gặp lại nhị thúc, đã là hai canh giờ sau đó. Lều chủ soái hiện tại được sắp xếp thành nơi nghỉ ngơi tạm thời của người. Thấy người trở về, ta vội vàng phân phó cho người truyền lệnh, nhưng nhị thúc ngăn ta lại. “Đưa mấy bầu rượu tới đây đi”, nhị thúc nhẹ nhàng nói một câu, ngữ khí rất vô lực. Kỳ thực ta rất sợ nhị thúc uống rượu, bởi vì người rất ít khi uống rượu, nhưng mỗi lần uống nhất định sẽ say, chắc chắn là trong lòng vô cùng khó chịu. “Đôi mắt của nó giống mẫu thân nó, là màu xám tro”, nhị thúc chỉ nói một câu như vậy, liền bắt đầu trầm mặc. Ta biết giờ khắc này nói bất cứ điều gì đều là dư thừa, nên chỉ lẳng lặng rời khỏi lều vải.

“Đại Nguyên soái đã gặp công tử?”, trở lại lều vải, ta thấy Thượng Quan Bùi đang nghiên địa đồ bằng da dê treo trên tường. “Ừm”, nỗi lòng của ta bị dáng vẻ cô đơn của nhị thúc quấy nhiễu. “Hài tử là bằng chứng tốt nhất của một đoạn tình duyên, nhưng nếu là người yêu thương không còn, gặp lại hài tử chỉ là đau đớn thương tâm, không phải sao? Như vậy so ra, trẫm vẫn may mắn hơn Đại Nguyên soái không ít”. Hắn bước tới nắm lấy vai ta, để ta tựa sát vào lồng ngực hắn. Ta vô lực tựa vào trước ngực hắn, tâm tình và tinh thần đều có chút mệt mỏi. Thượng Quan Bùi không nói một lời, ôm ta lên xoay người đi về phía giường. “Đừng suy nghĩ nhiều. Thân thể nàng vừa tốt lên một chút, không nên lại thương tâm. Nghỉ ngơi sớm một chút, ta ở đây với nàng”. Ta tùy ý để hắn chăm sóc, chỉ nhìn hắn mỉm cười. Người trước mắt tuy rằng chân thực như thế, nhưng vì sao cảm giác trong lòng vẫn mơ hồ. Nếu như đây chỉ là một giấc mộng, vậy hãy để cho ta mãi mãi không tỉnh lại.

Nhị thúc vậy mà lần đầu tiên từ trước tới giờ không uống say. Ngày thứ hai trời vừa sáng đã cho người thông báo, gọi Thượng Quan Bùi tới nghị sự, ròng rã một ngày nhìn thấy xung quanh lều chủ soái canh phòng nghiêm ngặt, chỉ thấy người đi vào, không gặp người đi ra. Đến thời gian dùng bữa, mọi chuyện cơm nước cũng là do Trương Đức Toàn quản lí đưa vào trong lều vải, tất cả những người khác đều không được đi vào.

Đến buổi tối giờ lên đèn, ta mới nhìn thấy Thượng Quan Bùi vẻ mặt mệt mỏi trở lại trong doanh trướng. Ta đã nằm trên giường nhỏ chuẩn bị ngủ, nhìn thấy hắn trở về, tiện tay cầm áo khoác muốn đứng lên. “Nàng cứ nằm yên, buổi tối trời lạnh, đừng đi xuống”, hắn khuyên ta trở lại, chính mình cũng ngồi xuống một bên giường. “Ngày mai ta để Tôn Tham tướng dẫn người hộ tống nàng đi Mạc thành”. Hắn nghiêng đầu nhìn địa đồ trên tường, thanh âm êm dịu tưởng như đang thì thầm. “Tại sao? Tại sao đang yên ổn lại muốn đưa ta tới Mạc thành?”, ta ngồi thẳng người dậy, nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt. “Thám tử ngày hôm qua báo lại nói, muội muội Đinh Phu nhân Đinh Tử Nghi hôm qua được Thượng Quan Tước hạ sính, trở thành chính phi của nhi tử hắn Thượng Quan Diệp. Huynh trưởng của nàng Đinh Hữu Nam làm Đại Tướng quân phản quân tiên phong, triệu hồi bộ hạ Tương Nam doanh cũ của hắn ước chừng khoảng mười vạn binh, hiện tại phản quân tổng cộng có ba mươi vạn người đang đi về hướng này, nhiều nhất hai ngày là có thể tới đây. Đến lúc đó, một hồi ác chiến là không thể tránh được. Mà chúng ta chỉ có…”. Hắn đột nhiên ngừng lại, nhưng ta vẫn biết những lời hắn còn chưa nói ra kia. Ba mươi vạn đối với mười lăm vạn, con số chênh lệnh cách quá xa, vừa nghe đã hiểu được.

“Hoàng thượng vừa đánh thắng trận lớn, uy vọng đang là lúc dâng cao nhất, huống hồ còn có Đại Nguyên soái trợ trận, cho dù hiện tại binh lực có chút chênh lệch, nhưng không phải Hoàng thượng đã viết thư để Mạc thành phái viện binh sao? Chỉ cần Hoàng thượng có thể chống đỡ qua mấy ngày, viện binh lập tức sẽ tới”. “Viện binh nhanh nhất cũng phải bảy ngày sau mới đến, mà phản quân chậm nhất hai ngày sau đã tới. Chủ soái phản quân Thượng Quan Tước từ nhỏ đã vũ dũng xuất sắc, đánh thắng không ít trận lớn. Huống hồ lần này song phương binh lực chênh lệch lớn như vậy, quân tinh nhuệ của đối phương lại đợi chúng ta mệt mỏi rồi mới tấn công, nay cả nhị thúc nàng cũng phải thừa nhận, cho dù người tự thân xuất mã, cũng chỉ bốn phần mười nắm chắc chống đỡ được năm ngày…”. Nói tới đây, Thượng Quan Bùi có chút kích động. “Ngay cả nhị thúc nàng cũng nói như vậy. Người và Vũ tinh hạ phàm, nhưng cũng là… Thượng Quan Tước sở dĩ hiện tại tự mình xuất chinh, chính là muốn trước khi viện quân tới, đẩy ta vào chỗ chết. Như vậy hắn thân là con thứ của Cao Tông Hoàng Đế, thúc phụ của Tiên Đế, có thể dễ dàng đoạt được ngai vị Hoàng Đế. Vốn là có rất nhiều người không muốn ta làm Hoàng Đế, hiện tại có Thượng Quan Tước đứng ra thảo phạt ta, không biết hợp với tâm tư của biết bao nhiêu người. Ta thấy người ủng hộ hắn tuyệt đối không phải là số ít”. Giọng nói Thượng Quan Bùi nghe có chút suy sụp.

“Hoàng thượng, tại kỳ chức, mưu kỳ chính [2]. Hiện tại người ngồi trên ngai vị này là chàng, Hoàng hậu Tư Đồ gia là chính thê của chàng, mặc kệ người khác có nguyện ý hay không, thiên hạ này chính là chàng”. Ta nắm chặt tay hắn, tha thiết nhìn hắn. “Ta biết chàng có thể đánh thắng trận này, chỉ cần chúng ta có thể chống đỡ năm ngày, đợi được viện quân tới, nhất định có thể bắt được lão tặc Thượng Quan Tước”. Ta xoay mặt hắn về phía mình: “Hoàng thượng, ta sẽ không đi đâu cả, cho dù như thế nào, Tư Đồ gia Hoàng hậu xưa này đều cùng phu quân Hoàng thượng của mình đồng sinh đồng tử, cùng chôn chung một huyệt. Một trận này, ta ở lại đây cùng chàng. Mặc kệ kết quả cuối cùng là như thế nào, ta cũng sẽ không rời chàng nửa bước”.

——[2] Tại kỳ chức, mưu kỳ chính: Ở vị trí nào, lo việc của vị trí đó (thường nói về việc chính trị).——

Ta tựa đầu vào bả vai hắn, lưng hắn cứng đờ lùi về phía sau một chút, nhưng ta kéo chặt hắn lại, không chịu buông tay. Hắn giãy giụa một chút, rốt cuộc dần dần thanh tĩnh lại. Hai người không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy đối phương, hưởng thụ thời khắc yên tĩnh cuối cùng trước trận đại chiến.

~*~

Mỗi ngày nhìn cuộc sống náo động trong quân doanh, nhìn các tướng sĩ bên cạnh thao luyện, nhìn từng nhóm binh khí lương thảo từ mấy địa phương phụ cận vận chuyển tới đại doanh, tất cả những thứ này đều nhắc nhở ta cuộc chiến đã ở trước mặt. Loại cảm giác ngột ngạt kia không phải người ở trong tình cảnh này thì không thể hiểu được. Ta cũng không còn nhớ tới thân phận Hoàng hậu, theo các y nữ trong y quán học một ít phương pháp băng bó cầm máu đơn giản. Thượng Quan Bùi mỗi ngày trời còn chưa sáng đã cùng nhị thúc và các tướng lĩnh khác đi tới lều chủ soái thương thảo sách lược tới tận đêm khuya đèn tắt mới trở về nghỉ ngơi. Ta đau lòng nhìn hắn mỗi ngày chỉ ngủ hai canh giờ, lại không dám mở miệng khuyên. Cường địch đã tới gần, ta biết tâm tư hắn kỳ thực rất loạn, để hắn ngủ sớm cũng vô dụng, ai lại có thể vô ưu trong lúc này? Có điều bận rộn như vậy có khi lại có lợi, khiến người ta hầu như quên đi sự tồn tại của thời gian. Nhưng dù là quên như thế nào, hai ngày vẫn trôi qua rất nhanh.

Đến buổi chiều ngày thứ hai, xa xa đã nhìn thấy bên bờ sông cách đại doanh không xa, tinh kỳ lay động, trên cờ thêu hai chữ Thượng Quan rất lớn, chỉ là bên này là Thượng Quan, bên kia cũng là Thượng Quan, thúc cháu bọn họ, đều là huyết mạch chí thân hoàng tộc Thượng Quan. Nhưng cách một con sông này, bọn họ là kẻ địch, là đối thủ muốn giết chết đối phương. Các binh sĩ lần đầu nhìn thấy cờ lớn màu vàng sáng bên kia sông, đều là một mảnh hỗn loạn. Có điều rất nhanh mọi người liền an tĩnh trở lại, thao luyện tiếp tục thao luyện, lau chùi binh khí tiếp tục lau chùi binh khí. Trong lòng mỗi người đều biết, chuyện đến nước này, chỉ có đấu tranh tiêu diệt đối thủ bên kia sông mới là biện pháp sống còn duy nhất.

Ta từ lều vải của mình nhìn ra bên ngoài, có thể mơ hồ nhìn thấy giữa đám cờ lớn thêu hai chữ Thượng Quan, có một ít lá cờ màu xanh lam, trên mặt đơn giản thêu một chữ “Đinh”. Đinh Phu nhân bị ta hạ lệnh ban chết, ngươi là muốn mượn xác hoàn hồn, để huynh trưởng ngươi tới báo mối thù này sao? Tất cả phân tranh này, rất nhanh sẽ có một kết cục.

~*~

Tuy rằng không nhìn thấy gương mặt người kia, nhưng nhìn hình dáng này, ta đã biết thân phận của hắn. Thế nhưng ta bướng bỉnh cho rằng chỉ cần không tận mắt nhìn thấy, chính là không có xảy ra. Xung quanh lặng ngắt như tờ, không ai nghĩ đến việc kéo Tiết Trăn Trăn ra. Mỗi ngày đều có nhiều binh sĩ chết ngoài chiến trường như vậy, mọi người tựa hồ cũng đã mất đi cảm giác. Mà tiếng khóc ở thời khắc sinh tử này như chuyện cơm bữa trong quân doanh, bây giờ bỗng nhiên vang dội. Mấy binh sĩ bên cạnh chờ đưa thi thể Phó Hạo Minh đi.

“Kéo Tiết cô nương ra”, ta nhẹ giọng dặn dò Tôn Tham tướng. Tôn Tham tướng do dự một lát, rồi xoay người về phía ta nói: “Nương nương, để cho nàng khóc một lúc nữa đi, trong lòng nàng kìm nén không thoải mái, vẫn là để cho nàng khóc đi”. Đây là lần đầu tiên Tôn Tham tướng làm trái lệnh của ta kể từ khi được điều động tới bên cạnh ta. Ta vẫn mơ hồ cảm giác được Tôn Tham tướng đối với Tiết Trăn Trăn có tình ý, nhưng bởi vì Tôn Tham tướng là người rất biết kiềm chế, biết rõ tất cả tâm tư của Tiết Trăn Trăn đều đặt trên người Phó Hạo Minh, hắn tuyệt đối sẽ chôn sâu tình cảm của mình trong đáy lòng. Hiện tại, cô nương mình yêu thương nhào vào trên người một nam nhân khác khóc đến đứt từng khúc ruột, không biết tâm tình của hắn bây giờ là như thế nào. Nhưng là, ở thời khắc này, ai có thể, ai lại nhẫn tâm cùng một người đã chết tính toán?

Ta xoay người đi về phía lều chủ soái, tâm tư hoàn toàn ngưng trệ, chỉ lo một khi nghĩ tới cái gì, nước mắt sẽ vỡ đê mà ra. Miếu Quan Âm rất lâu về trước, đã từng có một nam tử thương tâm ôm lấy ta nói: “Xá đắc xá đắc, hữu xá hữu đắc”. Mà hiện tại hắn trừ sinh mệnh, trừ ái tình, có thể có được thứ gì đây? Ngày ấy gió tuyết đan xen giữa màn đêm, núi Mông La Cách, thời điểm ấy, hắn ôm ta thật chặt trong lồng ngực, thời khắc đó hắn trở thành chỗ dựa duy nhất của ta, hắn nhẹ nhàng gọi ta là Gia nhi, ở một thời khắc ngắn ngủi trong nháy mắt gắn chặt an nguy của hai người lại với nhau. Nhưng là, chung quy không phải vận mệnh thuộc về nhau. Đối với hắn và Tiết Trăn Trăn, cũng là như thế.

Nam tử đôi con ngươi màu hổ phách, nam tử lần đầu tiên bước vào cuộc đời ta, hiện tại vô hồn nằm ở nơi đó. Ta biết ta không thể quay đầu, ta không dám quay đầu, bằng không ta sợ ta cũng sẽ như Tiết Trăn Trăn mất khống chế nhoài trên người hắn gào khóc lớn tiếng. Ta đã từng cho là, khoảng cách xa xôi nhất trên thế gian này là sống và chết, âm dương cách biệt, không thể nào gặp gỡ là tàn khốc nhất. Thế nhưng đến hiện tại ta mới rõ ràng, ta và hắn đã trải qua một khoảng cách càng xa hơn nữa, đó là thân phận cùng hoàng quyền. Ta là Hoàng hậu, là thê tử của biểu đệ hắn. Mà hiện tại, hắn có thể lấy thân phận Phó Hạo Minh, vĩnh viễn sống trong lòng ta.

Còn chưa đi tới lều chủ soái, liền nhìn thấy Trương Đức Toàn vội vã đi đến, suýt chút nữa đã đâm sầm vào ta. “Trương công công, có chuyện gì vậy?”, ta bật thốt lên. “Nương nương, người mau vào đi. Đại Nguyên soái trúng tên, nô tài vội vàng đi tìm công tử của ngài tới đây”. Một tiếng sấm rền vang nổ trong đầu ta. Tại sao lại như vậy? Ta vừa rồi còn nhìn thấy nhị thúc bình yên vô sự, sao chỉ trong chớp mắt đã trúng tên? Ta vội vã chạy về phía lều vải, bị vấp vào một bên váy, “bịch” một tiếng nặng nề ngã xuống đất. Ta cũng không kịp cảm thấy đau, trở mình một cái bò lên, tiếp tục liều mạng chạy tới. “Xoạt”, nhấc mành lên, ta nhìn thấy nhị thấy được Thượng Quan Bùi đỡ nằm trên đất. Nhìn thấy ta đi tới, nhị thúc đưa tay vẫy vẫy ta, mở miệng muốn nói gì, nhưng còn chưa kịp nói, máu đã chảy ra trước. Ta do dự không bước tới, quật cường cho rằng chỉ cần ta không đi qua, tất cả những thứ này sẽ không thành sự thực, nhị thúc sẽ không có chuyện gì.

“Nàng còn đứng ngây ra đó làm gì?”, Thượng Quan Bùi quay lại hét lên với ta. Ta lúc này mới phản ứng lại được, chạy tới bên cạnh nhị thúc. Đến gần vừa nhìn, mới phát hiện, nhị thúc trúng tên bên dưới cánh tay bên trái, bị áo choàng che lấp, chẳng trách ta không nhìn thấy. Áo nhị thúc đã bị xé, ta có thể nhìn thấy phần thân tên bên ngoài đã bị bẻ gãy, nhưng mũi tên vẫn còn lưu lại trong cơ thể người. Máu không ngừng chảy ra, đỏ tươi một mảng lớn, vết thương xung quanh dần tím đen lại. Trái tim của ta phút chốc treo cao lên. Lẽ nào mũi tên có độc?

Ta cũng không cố kị nhiều như vậy, lập tức nhào tới trên người nhị thúc, “òa” một tiếng khóc lên, khóc tới mức thở không ra hơi. Lần này ta thực sự sợ hãi, ý nghĩ ta có thể sẽ mất đi nhị thúc vĩnh viễn giày xéo trái tim ta đau đớn.