Hiệp Hành Thiên Hạ

Quyển 2 - Chương 8: Đứng thẳng!

Dịch giả: Clear
Biên: argetlam7420

Hách Khải nhân lúc lão già Vương Điêu kia nói chuyện đã tranh thủ kiểm tra tình hình cơ thể.

Lá phổi phải của hắn đã bị đâm thủng, máu đang tràn vào trong phổi, tuy rằng kịp thời dùng nội lực ngừng việc máu chảy ngược nhưng lá phổi bên phải đã hoàn toàn hỏng rồi, nếu không được trị liệu thì dù có là tố chất thân thể được nội lực cường hóa như hắn đoán chừng cũng không cách nào tiếp tục chiến đấu, thậm chí là có khả năng tử vong.

Lại nói, mũi tên kia uy lực vô cùng lớn, nhưng kỳ quái là nó lại không hề xuyên qua thân thể của hắn, sau khi đâm vào thì nằm luôn trong người, tiếp đó mũi cốt tiễn này từ từ tan ra, biến thành một chất lỏng màu đen kịt hòa lẫn vào trong máu hắn. Có thể thấy rất rõ ràng, từ chỗ trúng tên chất lỏng đen kịt bắt đầu lan ra toàn thân, khi Vương Điêu mở miệng nói chuyện thì toàn bộ lồng ngực hắn đã đen xì một mảng.

Sau đó là các loại thương tích khác, hắn từ độ cao mấy chục thước rơi xuống, mặc dù có một cái xe giảm bớt đà rơi, nhưng xương cốt trong người đã gần như nát vụn, mặc dù gần đây tốc độ hồi phục đã được nội lực rèn luyện và tăng cường lên rất nhiều, nhưng tuyệt đối không thể có khả năng hồi phục cơ thể như Nội Lực Cảnh chân chính, lần này rơi xuống xương cốt đã vỡ hết, mặc dù không có bị gãy, nhưng chỉ cần vận động mạnh chút là sẽ vỡ vụn ngay lập tức.

Nói cách khác... Hắn hiện tại ngay cả một gã Chuẩn Nội Lực Cảnh cũng đánh không lại, chứ đừng nói gì đến gã Nội Lực Cảnh này trước mắt này...

Lão Nội Lực Cảnh kia trông cứ như sắp chết, tuổi tác chắc chắn hơn xa Lý Minh, lão ôm quyền nói xong có vẻ cũng không cần Hách Khải đáp lễ, hoặc căn bản không quan tâm Hách Khải đáp lễ, trực tiếp nói ra: "Do thời gian gấp rút nên ta cũng không cần giữ lễ gì nữa, Hách Khải, ta muốn võ công Nội Khí Cảnh của ngươi. Trước nói một chút, ngươi vừa trúng mũi tên làm bằng xương Độc Long, Độc Long là một trong những loại độc khó giải nhất thiên hạ, chỉ có sỏi mật bên trong túi mật của nó, cũng thường gọi là Độc Long Đan mới giải được. Lúc ta còn trẻ đã từng giết chết một con Độc Long, dùng xương sống của Độc Long làm ra cây cung này, dùng xương sườn của nó làm mũi tên, Độc Long Đan của nó ta vẫn còn giữ đây, hiện tại ngươi có năm phút để suy nghĩ kỹ càng, hoặc là giao võ công Nội Khí Cảnh cho ta, hoặc là chết."

Hách Khải vùng vẫy vài cái thì ngừng, hắn dứt khoát ngã sấp trên mặt đất nói thẳng: "Ngươi không sợ lần này phục kích ta thất bại, sau đó sẽ bị ta tìm tới thân nhân cùng võ đoàn của ngươi giết sạch để rửa hận sao?"

Vương Điêu cười lớn một tiếng, vẻ mặt lạnh lẽo tràn đầy sát ý nói︰"Ta năm nay đã một trăm bảy mươi mốt tuổi, từ trước tới giờ không có Nội Lực Cảnh nào có thể sống qua hai trăm tuổi, những năm gần đây ta cảm thấy thân thể của mình bắt đầu suy nhược rồi. Đều là Nội Lực Cảnh, chắc hẳn ngươi cũng biết Nội Lực Cảnh nắm rõ cơ thể chính mình thế nào rồi chứ? Thân thể của ta bắt đầu suy nhược, chứng tỏ tính mạng của ta sẽ không kéo dài bao lâu, trừ khi ta có thể thăng cấp là Nội Khí Cảnh, bằng không nội trong 5 năm tới ta sẽ phải chết. Không sai, ta có gia tộc, là do ta tự tay gây dựng, nhưng con cái của ta tất cả đều là lũ bại hoại, kiêu ngạo phách lối, việc ác bất tận; cháu của ta toàn bộ đều là phế vật vô dụng, ỷ vào thanh danh cùng thế lực của ta, ăn chơi đang điếm đánh bạc đủ trò, nhưng đừng nói Nội Lực Cảnh, ngay cả một cái Chuẩn Nội Lực Cảnh cũng không có, gia tộc như vậy có để làm gì!? Nếu ta chết rồi thì gia tộc này sớm muộn cũng sẽ bị người ta diệt sạch, bọn chúng sẽ sống không bằng chết, ha ha ha. Trước khi tới đây ta đã giết sạch già trẻ lớn bé trong gia tộc rồi, nếu lần này ta thất bại thì ngươi cũng chẳng bao giờ tìm thấy bất cứ ai có quan hệ huyết thống với ta, bởi toàn bộ bọn chúng đều đã bị ta giết hết!"

Điên rồi!

Hách Khải không tự chủ được hít sâu một hơi, người điên loạn như vậy, ngoại trừ trong tiểu thuyết điện ảnh từ kiếp trước thì hắn thật sự là mới nghe lần đầu, có thể nhẫn tâm hạ thủ giết sạch thân nhân máu mủ của chính mình, chỉ để sau khi mình chết đi không ai có được cơ hội diệt sát gia tộc của mình sao?

Có điều... không điên thì không sống được, bằng chứng là tên điên này đã thành công mai phục được mình...

Hách Khải dùng nội lực miễn cưỡng nói ra một câu rồi run rẩy đứng lên, nhưng khi hắn vừa định đứng lên thì Vương Điêu đã hét lớn:"Quỳ xuống! Để hai cánh tay ở chỗ ta có thể nhìn thấy!Có nghe không!? Quỳ xuống cho ta!"

Hách Khải cười hắc hắc, căn bản không để ý tới lão, mà vẫn chậm rãi đứng lên, vừa đứng vừa nói:"Ngươi có sự điên cuồng cùng chấp niệm của ngươi, ta cũng có điên cuồng cùng chấp niệm của ta, lúc này đây... coi như là vận mệnh muốn ta quỳ xuống lần thứ ba a! Ở địa cầu sống hơn ba mươi năm là một lần, lần đó ta đã phải nằm sấp mặt. Lý gia mời chào cùng cái chết của Lâm Hùng là lần thứ hai, lần này ta khom lưng lên nỗ lực để đứng thẳng, lúc này đây..."

Lời còn chưa nói hết, Vương Điêu đã ngay lập tức giương trường cung bắn ra, tốc độ vô cùng nhanh, bắn trúng vào đầu gối của Hách Khải. Vèo một tiếng, đầu gối trực tiếp bị bắn gãy, Hách Khải lập tức ngã xuống mặt đất, thế nhưng hắn lại dùng hai tay chống đỡ cơ thể, sau đó dùng sức vỗ lên mặt đất, lại đứng thẳng lên. Nhưng ngay sau đó lập tức lồng ngực bên phải của hắn phun ra máu văng tung tóe, máu tươi như tuôn ra không dứt như suối.

"Dù có là một vạn lần nữa..."

Hách Khải rống lên︰ "Vận mệnh cũng sẽ không thể nào ép ta quỳ gối cầu xin nữa đâu!"

"Bắn đi! Một mũi tên nữa thôi, trái tim của ta ngay tại đây! Chỉ cần một phát là đủ rồi!"

Vương Điêu kéo cung căng như trăng tròn, nhưng mũi tên này cũng không bắn ra, lão cứ như vậy kéo cung nhắm vào Hách Khải, lẳng lặng nhìn Hách Khải cả buổi, bỗng lão chậm rãi thả dây cung ra, đồng thời nói︰"Ngươi quả thực không phải dựa vào may mắn mà đạt đến Nội Lực Cảnh, tuy rất có thể ngươi nhờ có võ công Nội Khí Cảnh mới bạo phát nội lực, nhưng mà ta tin tưởng rằng, dù không có võ công Nội Khí Cảnh thì việc ngươi trở thành Nội Lực Cảnh cũng là chuyện sớm muộn thôi... ánh mắt khá lắm, đã nhiều năm rồi ta chưa thấy qua nam nhân nào có ánh mắt như vậy, ngươi có tố chất cùng tương lai rất sán lạn a..."

"Nhưng chính bởi như vậy!"

Vương Điêu lại một lần nữa kéo căng trường cung, lúc này đây sát ý của lão mãnh liệt chưa từng có, lão gầm nhẹ︰"Chính bởi vì như vậy thì tại sao ngươi lại không nỡ dùng vật ngoài thân để đổi lấy tính mạng mình chứ? Dùng võ công của ngươi để đổi lấy tương lai huy hoàng kia của ngươi, ta cũng là Nội Lực Cảnh, ta cũng có tôn nghiêm của ta, vì vậy tại đây ta xin hứa với ngươi, chỉ cần ngươi giao võ công cho ta, ta chắc chắn sẽ buông tha cho ngươi, ta thề sẽ mai danh ẩn tích, ly khai thật xa khu vực Lam Hải này, sau này sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi nữa, đây là ta dùng tôn nghiêm của ta để thề... Không nên ép ta giết ngươi a!"

"Ta không thể..."

Dù vì võ công thuộc về hệ thống, ta không cách nào nói cho ngươi, cũng bởi vì...

"Sống trên địa cầu hơn ba mươi năm, mười năm luyện quyền biết bao đắng cay, hết lần này tới lần khác ta đều cự tuyệt sự mời chào đến từ đám quyền quý, phú quý trên đời tựa hồ có thể đạt được rất dễ dàng nhưng ta đều không để trong mắt, thậm chí là tính mạng huynh đệ của ta, tất cả đều đặt tại đó... chính là sự kiêu hãnh của ta, toàn bộ đều tại nơi đó, nếu ta đã không quỳ xuống cầu xin vận mệnh, ngươi nghĩ ta sẽ thỏa hiệp với lão già nhỏ bé khốn kiếp chó cùng rứt giậu ngươi sao? Ta thấy, ngươi giết ta mới là lựa chọn tốt nhất." Hách Khải bỗng nở nụ cười, vừa nói mà trong miệng không ngừng phun ra máu tươi cùng vụn phổi.

" Lão già nhỏ bé chó cùng rứt giậu sao?" Ánh mắt Vương Điêu co lại, rồi lão chợt cười phá lên, cười xong lão mãnh liệt cắn chặt răng, lớn tiếng gầm thét︰"Ta biết rõ,ngươi đang xem thường ta sợ chết, đúng không? Với tư cách một võ giả thì phải thấy chết không sờn, đúng không? Ha ha ha ha, đó chỉ là thứ bọn quyền quý nói với đám võ giả cấp thấp làm pháo hôi mà thôi, những Nội Lực Cảnh ngươi đã từng gặp nào có ai là không sợ chết?! Ngoại trừ ta, những Nội Lực Cảnh đã tìm ngươi luận bàn là hạng người gì!? Kể cả tên Lý Minh kia, bọn chúng làm gì có ai không muốn võ công của ngươi chứ? Chỉ là tuổi đời bọn chúng còn ít, Lý Minh kia hồi phục hoàn toàn thì thời kỳ đỉnh cao của hắn cũng phải còn đến 70 năm, bọn chúng vẫn vọng tưởng dựa vào việc khổ luyện của bản thân cũng có thể trở thành Nội Khí Cảnh, vì vậy bọn chúng mới không dám liều mạng cướp đoạt của ngươi, ta nhổ vào! Nếu bọn chúng cùng tuổi với ta thì ngươi sẽ thấy chúng sợ chết thế nào, xem chúng rốt cuộc tàn nhẫn bao nhiêu!"

"Không, ta cũng sợ chết." Hách Khải bỗng nói ra︰ "Có ai lại không sợ chết? Thế nhưng... ngươi sợ chết là vì cái gì? Ta sợ chết lại là vì cái gì, ta gọi ngươi là lão già nhỏ bé khốn kiếp là vì sao, là vì ngươi chỉ như loài gia súc vì sinh tồn mà sống thôi, ngươi quỳ gối cầu xin trước vận mệnh, ngươi so với một đầu ngón tay của ta cũng không bằng.."

Lúc này Vương Điêu cũng không dây dưa nữa, lão chỉ lạnh lùng nhìn Hách Khải rồi nói︰"Ta đếm đến ba, ngươi có chịu giao võ công của ngươi ra không? Ta không ngại lục soát trên người ngươi đâu, ta không tin bí tịch võ công Nội Khí Cảnh ngươi lại có thể nhớ kỹ rồi đem tiêu hủy!"

"Ba!"

Muốn chết phải không...

"Hai!"

Ừ... Muốn chết thật rồi.

"Một!"

Hối hận không?... Không!

"Chết!"

Lúc này đây... Ta đang đứng thẳng mà sống!

Hách Khải nhắm hai mắt lại, một khắc sau, trái tim của hắn đau đớn kịch liệt, trong nháy mắt chìm vào bóng tối...