Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Chương 46: Từ tiên sinh lần đầu cận chiến

【Giá Y Thần Công】sau khi luyện thành không những có thể cường hóa thân thể, mang lại tốc độ khôi phục cấp tốc, mà còn có uy lực bùng nổ mạnh mẽ giống【Cửu Dương Thần Công】, quyền cước bình thường cũng có thể sử ra lực công kích tuyệt đại.

Dựa vào cường độ thân thể hiện giờ của Từ Hiền, nếu gặp phải địch nhân dùng binh khí hắn còn không dám cận thân, nhưng loại mãng phu luyện quyền như Lục Đạo Vinh thật là đối tượng thích hợp để【Giá Y Thần Công】hiển uy.

Nhìn quả đấm của họ Lục nhắm tới chỗ yết hầu, Từ Hiền vận kình vào nắm đấm tay trái, gân xanh nổi lên cuồn cuộn, quyền phong xé gió bung ra, cứng đối cứng, thịt chạm thịt, trực diện so tay với hắn.

Oành!

Từ Hiền bị đẩy lùi gần một trượng, nhưng lông tóc không thương, cổ tay chỉ có chút cảm giác tê dại.

Lục Đạo Vinh chỉ lui một bước, nhưng nắm tay của hắn co giật liên hồi, như bị lôi điện chích vào, cả cánh tay đều không tự chủ run lên.

Không chỉ như thế, lần so quyền vừa rồi, Lục Đạo Vinh tuy cảm giác được kình lực của Từ Hiền không bằng mình, nhưng nắm tay của hắn lại cứng như một khối sắt, khiến các khớp xương của họ Lục lúc này đau nhức vô cùng, sợ là đã có vài ba cái nứt ra.

Từ Hiền vung một quyền này xong mới biết lực đạo của mình ghê gớm như vậy, tự nhiên hiểu rằng trước nay quá coi thường【Giá Y Thần Công】nên chỉ xem nó là nguồn cung năng lượng mà thôi.

Lần đầu nếm trải niềm vui thú của việc da thịt va chạm, Từ Hiền sao chịu dừng lại ở đây? Hắn đảo khách thành chủ, quyết định chộp lấy tiên cơ.

Nhân lúc cánh tay của Lục Đạo Vinh còn bị đặc tính lôi điện của thần công ảnh hưởng, Từ Hiền hóa thân Khoa Phụ băng rừng vượt suối, chớp mắt đã vọt đến trước mặt họ Lục, chẳng theo chương pháp nào liền tung một quyền đến giữa mặt địch thủ.

Một đòn này chẳng chút bất ngờ, Lục Đạo Vinh hoàn toàn có thể né tránh, nhưng nếu như vậy thì sao hắn còn là Lục Đạo Vinh.

Chỉ thấy họ Lục nở nụ cười khát máu, hắn cứ trơ ra đó như chẳng hề nhìn thấy nắm đấm của Từ Hiền, chỉ là cũng trả lại một đấm về phía mặt đối phương, ý đồ lấy thương đổi thương.

Đấu pháp đánh nhau của lưu manh chính là không có đấu pháp, chỉ cần có thể bại địch là được, giết địch một ngàn tự tổn tám trăm có là gì.

‘Khó chơi…’

Nhưng Từ Hiền sao dám như vậy, chủ yếu là hắn thấy không đáng để liều mạng với con chó điên này, vậy nên cưỡng ép thu lại thế công để né tránh, nắm đấm không nhằm đến mặt họ Lục nữa mà vung ngược lên trời, hai chân khép chặt lại làm trục, nghiêng người một góc bốn mươi lăm độ xoay ra phía sau.

Lục Đạo Vinh thấy vậy nhoẻn miệng mà cười, răng nanh bộc lộ.

Từ Hiền không dám liều mạng nên tạo thành sơ hở, hắn tất nhiên phải tận dụng kịp thời.

Chồm người về trước, chân trái duỗi ra phía sau, Lục Đạo Vinh đạp chân phóng theo đường lui của Từ Hiền, song thủ vươn ra đằng trước, trông như một con ác hổ đang vồ mồi.

Quyền phong sắc bén, không cần hoài nghi việc nó có thể đấm vỡ gạch đá hay không.

Từ Hiền lúc này hiển nhiên không đủ thời gian xoay xở để vận kình đón đỡ, nhưng thủ đoạn của hắn đâu chỉ có nhiêu đó?

Hắn đạp một chân ra sau làm điểm tựa, thân hình dừng lại, tóc mai rủ xuống, hắn bắt chéo hai tay, cùng lúc búng mạnh vào song thủ của Lục Đạo Vinh.

【Đạn Chỉ Thần Thông】

Phànhhh!

Phànhh!

Hai tiếng pháo nổ vang lên cùng lúc, Từ Hiền trượt người ra sau nửa trượng, Lục Đạo Vinh thì bị chỉ kình của hắn bắn cho ngã ngửa, khớp xương của hai ngón giữa không sánh được với bi sắt, nếu dùng phép nội quan nhìn vào sẽ thấy chúng đã vỡ ra thành chục mảnh.

Nhưng Từ Hiền cũng chỉ khá hơn Lục Đạo Vinh đôi chút.

Cánh tay phải của hắn buông thõng, mu bàn tay bắt đầu rỏ máu, tí tách từng giọt nhiễu xuống.

Nếu hắn chịu khó tìm kiếm, ở vị trí vừa nãy của mình, Từ Hiền ắt sẽ thấy một cây đinh dài rơi trên mặt đất.

Giấu tay phải ra sau lưng, vận chân khí cầm máu, một viên bi sắt trượt xuống lòng ban tay trái, Từ Hiền nhìn Lục Đạo Vinh chỉ bằng nửa con mắt.

Người sau lúc này đã bật người dậy, hai cánh tay quắp lại mà run rẩy không ngừng, nhưng vẻ mặt của hắn lại càng điên cuồng hơn trước, cười sằng sặc:

“Thằng chó con làm gãy xương cha ngươi, ta nhất định phải lóc thịt bẻ xương ngươi mới hả dạ!”

Nói đoạn, Lục Đạo Vinh lại khom người xuống, ngưỡng cổ nhìn Từ Hiền đầy hung ác, trông như thể hắn lại sắp lao đến, mặc cho【Mãnh Hổ Trọng Quyền】đã bị phế mất chín thành.

Từ Hiền cũng không muốn dây dưa thêm nữa, tà áo không gió tự bay, hắn đưa tay trái lên trước ngực, thứ chỉ pháp tuyệt luân sắp sửa được tái hiện.

Nhưng hắn còn chưa kịp tung chiêu, đã thấy Lục Đạo Vinh móc thứ gì đó trong ngực ra ném xuống đất, ngay lập tức có khói bụi mù mịt bốc lên, Từ Hiền dù nhãn lực cao siêu cũng không thể nhìn thấy bóng dáng kẻ thù.

‘Chạy trốn, hoặc là… đánh lén?’

Ý nghĩ vừa xẹt qua thì từ trong làn khói, Từ Hiền đột ngột thấy bảy chi đoản tiễn bay về phía mình, tốc độ nhanh đến mức hắn không kịp né tránh.

Từ Hiền tim đập thình thịch, nhưng hắn không hề hoảng hốt, nhanh như cắt vung tay một cái, trước mặt hắn lập tức xuất hiện một tấm kim loại hình chữ nhật, chắn lại sáu mũi đoản tiễn.

Lanh canh! Lanh canh!

Sáu tiếng kim thiết va chạm vang lên, những chi đoản tiễn ấy đều rơi xuống mặt đất, tấm kim loại trong tay Từ Hiền vẫn hoàn hảo vô khuyết, đến một vết ngấn cũng không có.

Nhưng đoản tiễn có bảy chi, thế thì còn thiếu một.

Nhìn lại, đã thấy giữa trán Từ Hiền ghim một mũi tên, nếu không phải có chiếc mặt nạ bằng đồng này che chắn, sợ rằng hắn đã về nơi cực lạc.

Bạchh!

Từ Hiền buông tấm kim loại trong tay xuống đất, đề khí dùng【Trục Nhật Thần Bộ】lui đi ba trượng, nấp mình sau một cây đa.

Hắn thở hắt ra, mặc dù suýt chút nữa thì giá hạc đăng tiên, Từ Hiền vẫn chưa sinh lòng sợ hãi, chỉ cảm thấy có phần kích thích.

Khiêu vũ trên lưỡi đao, sinh tử trong nháy mắt, đặc sắc của nhân sinh giang hồ, hạng người như hắn quả nhiên thích hợp.

Ung dung rút mũi tên trên trán ném sang một bên, Từ Hiền dán mắt vào【Tầm Hung Kính】, tìm kiếm tung tích của Lục Đạo Vinh.

‘Vẫn chưa đi? Quả là cuồng đồ vậy…’

Hắn bất ngờ phát hiện họ Lục vẫn còn đang ở gần đây, thậm chí theo sự di chuyển của chấm đỏ trên bản đồ, Từ Hiền thấy là kẻ này còn muốn tiếp cận mình.

‘Nếu đã như thế…’

Hắn nhếch môi lên, cười như không cười, nhẹ nhàng từng bước lui về một hướng khác, khuất tầm nhìn của Lục Đạo Vinh.

Ngươi vĩnh viễn đấu không lại một người thích nhìn bản đồ nhỏ, bởi vì ngươi đến cả bản đồ nhỏ cũng không có.

Lại một viên bi sắt trượt xuống lòng bàn tay của Từ Hiền.

Hắn xếp bằng ngồi hẳn xuống đất, trong sát na đã tiến vào trạng thái Tọa Vong.

Còn năm mươi bước… var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

Còn ba mươi bước…

Còn hai mươi bước…

Còn mười bước…

Từ Hiền chợt ‘thấy’ Lục Đạo Vinh dừng lại, do dự không tiến.

‘Chẳng lẽ hắn đã phát hiện?’

Từ Hiền vừa nhủ thầm như vậy, đã thấy chỗ cây đa hắn nấp lúc nãy chợt lóe lên ánh lửa, ngay sau đó là tiếng nổ điếc tai vang lên, gốc cây vỡ toang toác, đất đá văng tứ tán.

Gặp cảnh như thế, nghĩ đến việc nếu mình rời đi chậm một chút, hắn đành khẽ lắc đầu, khóe miệng treo nụ cười bất đắc dĩ.

Loại đối thủ ngây thơ như Tiêu Chiến Viêm, thật sự quá khó gặp lại.

Trong tâm trí Từ Hiền, tên Sát Thần môn đồ đầu tiên mà hắn gặp bỗng hiện hồn về giương nanh múa vuốt trước mặt mình.

Hắn thở nhẹ một hơi, Tiêu Chiến Viêm liền hồn phi phách tán.

Ảo giác thoáng cái là qua, Từ Hiền dùng tay phải đùa nghịch tóc mai của mình, tinh thần và thể xác vẫn trong tình trạng vật ngã lưỡng vong.

Hắn đã tiến bộ hơn trước khá nhiều, có thể làm một ít động tác nho nhỏ mà vẫn duy trì được Tọa Vong, nhưng muốn điều động chân khí đối địch thì lực bất tòng tâm.

Gió thổi hiu hiu, con mồi của hắn đang tiến tới kiểm nghiệm hậu quả mình tạo ra.

Sau khi vụ nổ qua đi, Lục Đạo Vinh nhắm mắt nín thở, tập trung tinh thần lắng nghe tứ phương bát hướng.

Họ Lục muốn xác định Từ Hiền có trúng phích lịch đạn hắn ném ra hay không, liệu đã hoàn hảo né tránh, hay là thoi thóp hơi tàn.

Nhưng thiên mệnh chú định là hắn không thể nghe được gì, bởi nhịp thở của Từ Hiền đã hòa cùng tiết tấu của tự nhiên, Tiên Thiên cảnh muốn phát hiện cũng chưa chắc làm được.

Cực chẳng đã, Lục Đạo Vinh tiến đến bãi tàn dư vụ nổ, chầm chậm từng bước, cẩn thận từng bước.

Từ Hiền nhướn nhướn mi, môi hơi mím lại như đang cười, quay lại với số bước chân đếm dở vừa rồi.

Còn chín bước…

Còn bảy bước…

Còn ba bước…

Còn một bước…

Hàn phong vờn qua vai áo, tóc mai vũ động như hai con giao long chốn cửu tiêu, Từ Hiền chợt mở mắt, thần quang chiếu rọi thập phương thiên.

Phànhh!

【Đạn Chỉ Thần Thông】, lần này là ngón vô danh.

~o0o~