“Kỳ kinh bát mạch muốn đả thông cần dựa vào nội công, nhưng đó là chuyện khi đến Tiên Thiên. Còn đối với Hậu Thiên, tu tập ngoại công chiêu thức mới giúp ích cho việc khai phá thập nhị chính kinh.”
Từ Hiền nói rất chậm, nửa đường còn giải thích cho Lý Tự Thành biết kỳ kinh và chính kinh khác nhau ở đâu, đoạn mới tiếp tục giảng giải:
“Nói tóm gọn lại, thì thông mạch thiên về tĩnh, mà khai kinh thiên về động. Trước động sau tĩnh, như một đời người, sinh rồi đến tử.”
“Tại sao khai kinh cần võ học nhập đạo? Bởi vì loại võ học này có một tác dụng mà các loại võ học khác không có, đó là sinh ra Võ Căn…”
Từ Hiền nói đến đây chợt dừng lại để cho Lý Tự Thành tiêu hóa những tri thức mới, có nghi hoặc gì về những gì hắn vừa giảng cũng được giải đáp kịp thời.
Như Võ Căn có thần hiệu ra sao, ảnh hưởng như thế nào đến việc tu tập võ học cùng loại sau này. Chờ Lý Tự Thành đã không còn nghi vấn, hắn lại nói tiếp:
“…Võ Căn đã quan trọng như vậy, nhưng nếu một người nhất quyết không chịu tu tập võ học nhập đạo, kết cục sẽ như thế nào? Ngươi có thể xem khai kinh là quá trình đào một đường hầm, khi đào xong thì sẽ có chỗ thông thoáng cho nước, ở đây là chân khí, chảy qua.”
“Trong đường hầm đó, Võ Căn là một tấm lưới được chêm vào, nó có thể để cho nước lưu thông qua bình thường, nhưng đất đá rơi xuống đường hầm thì bị nó cản lại. Tự Thành, ngươi nghĩ thử xem, nếu không có tấm lưới thì chuyện gì sẽ xảy ra?”
Từ Hiền nhẹ giọng hỏi gã đệ tử khai môn.
Qua cách hắn ví von, Lý Tự Thành có một hình ảnh lập thể trong đầu, gã suy nghĩ trong chốc lát rồi đáp lại:
“Vậy thì đường hầm đó sẽ bị lấp mất, không thể cho nước lưu thông được nữa. Đệ tử hiểu rồi, nếu không có Võ Căn thì kinh mạch mà ta khổ sở khai thông chẳng mấy chốc lại tắc nghẽn, đồng nghĩa cảnh giới bị rơi xuống, không thể tiến thêm…”
Càng nói ánh mắt gã càng sáng, như có hiểu ra: “…Như vậy suốt đời cũng không thể đạt đến Tiên Thiên, cho nên mới cần võ học nhập đạo, đa tạ tiên sinh dạy ta.”
Từ Hiền gật đầu, coi như hài lòng với câu trả lời của gã, tình trạng tu hành của hắn chẳng phải như thế sao?
Mượn nhờ【Giá Y Thần Công】đi đến Hậu Thiên tam trọng liền không thể tiến thêm được nữa, chỉ có thể duy trì hiện trạng.
Thậm chí nếu không phải mỗi ngày đều chăm chỉ luyện công, e rằng bây giờ đã rơi xuống nhất trọng.
Hắn lại nói tiếp: “Nhưng có người nói, dù ngươi học đủ bốn môn võ học nhập đạo, có đủ Võ Căn đối ứng bốn phân đoạn cũng chưa thể đảm bảo tiến giai Tiên Thiên, vì sao lại vậy?”
Lý Tự Thành cũng nghi hoặc nhìn Từ Hiền, im lặng không nói, chú tâm chờ hắn giải đáp.
Từ Hiền cũng không treo khẩu vị của gã quá lâu, từ tốn giảng giải: “Bởi vì muốn từ Hậu Thiên đột phá Tiên Thiên, cần phải đánh mở một trong hai mạch Nhâm, Đốc của kỳ kinh bát mạch.”
“Kỳ kinh bát mạch là đường hầm lưu thông của một loại nước cao cấp hơn chân khí, gọi là cương khí, hoặc là chân nguyên, nó là thứ do chân khí cô đặc lại tạo thành trong Đan Điền khi đạt tới Tiên Thiên.”
“Cũng bởi vì vậy, muốn đả thông kỳ kinh bát mạch cần phải có cương khí mới làm được, chân khí không đủ sánh vai.”
Nghe đến đây, Lý Tự Thành bỗng cảm thấy mâu thuẫn, bèn đưa tay đặt câu hỏi: “Nhưng tiên sinh, nếu phải đến Tiên Thiên mới sinh ra cương khí, vậy làm sao ở Hậu Thiên có cương khí để đả thông kinh mạch, này chẳng phải… chẳng phải vô lý hay sao?”
Gã cảm thấy lời của tiên sinh có chút nhảm, ngập ngừng chốc lát rồi vẫn can đảm nói ra.
Từ Hiền không giận, thản nhiên gật đầu chấp nhận: “Đúng là vô lý, vậy nên các tiên hiền võ đạo thời xưa mới nghĩ ra biện pháp là lấy lượng bù chất.”
“Thế nào là lấy lượng bù chất? Giả sử một giọt chân nguyên có giá trị bằng năm giọt chân khí, vậy thì chỉ cần điều động lượng chân khí nhiều hơn ít nhất năm lần lượng chân nguyên cần thiết để thông mạch, như vậy vẫn có thể dùng chân khí đả thông kinh mạch, tiến giai Tiên Thiên.”
“Nhưng để điều động được lượng chân khí khổng lồ như vậy, thập nhị chính kinh của ngươi phải thực sự đủ rộng, hơn nữa vững chắc như tường đồng, thế thì kinh mạch mới không vỡ ra khi hành công.”
“Như đã nói, võ học nhập đạo giúp ngươi khai kinh, mở ra cảnh giới, nhưng muốn có tiến bộ thì cần siêng năng khổ luyện. Cảnh giới ngoại công chiêu thức hiện phân thành chín loại trình độ, bao gồm:
Sơ Khuy Môn Kính,
Đăng Đường Nhập Thất,
Giá Khinh Tựu Thục,
Dung Hội Quán Thông,
Lư Hỏa Thuần Thanh,
Đăng Phong Tạo Cực,
Siêu Phàm Nhập Thánh,
Xuất Thần Nhập Hóa,
Và Phản Phác Quy Chân.”
“Võ học nhập đạo đạt tới cảnh giới càng cao thì đột phá được càng nhiều tầng Hậu Thiên. Về cơ bản nếu có hai môn luyện đến Dung Hội Quán Thông thì ngươi chắc chắn đã đến Hậu Thiên thập nhị trọng.”
“Luyện đến cảnh giới cao hơn nữa sẽ giúp thập nhị chính kinh càng thêm vững chắc, rộng rãi. Trên căn bản, một phải đạt đến Hậu Thiên thập nhị trọng, hai là phải có bốn môn võ học nhập đạo cảnh giới Lư Hỏa Thuần Thanh, hai thứ này là điều kiện tối thiểu để đột phá Tiên Thiên.”
“Ngoài ra còn phụ thuộc vào loại nội công tâm pháp ngươi tu tập, thứ kỳ trân dị vật ngươi sử dụng mà điều kiện đột phá có thể thay đổi.”
Từ Hiền nói rất nhiều, Lý Tự Thành tập trung tất cả tinh thần để nghe, ngồi yên bất động như một pho tượng.
Gã hiểu được tầm quan trọng của việc tu tập võ học nhập đạo, không chỉ cần góp cho đủ số mà còn phải thích hợp với mình, khổ luyện đến trình độ cần thiết mới có thể đột phá cảnh giới.
Nhưng có một thứ mà Lý Tự Thành nghĩ mãi vẫn thấy mông lung, đó là về việc lấy lượng bù chất.
Chân khí là chân khí mà cương khí là cương khí, một cái Hậu Thiên mới có, một cái Tiên Thiên mới có, hai thứ khác nhau, làm sao có thể dùng số lượng để bù đắp cho được?
Vì là lần đầu dạy dỗ võ đạo cho đệ tử, nên Từ Hiền cũng rất kiên nhẫn giúp gã giải hoặc:
“Bởi vì trên bản chất, chân khí và cương khí đều như nhau, cái sau là do cái trước tiến hóa thành mà thôi. Để ta lấy một ví dụ cho ngươi dễ hình dung.”
“Giả sử ngươi và một vị phú hộ cùng yêu thích một thứ đồ quý, thứ đồ quý ấy ở đây là sự thông mạch. Phú hộ muốn mua thứ đó, người bán ra giá một lượng vàng, phú hộ có dư dả vàng nên dễ dàng mua được. Ngươi cũng muốn mua nhưng lại không có thỏi vàng nào trong người, vậy phải làm sao?”
var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Từ Hiền dừng lại hỏi gã, người sau thành thật lắc đầu tỏ vẻ không biết. Hắn cũng không trách mắng, nói tiếp:
“Không có vàng, ngươi mới nghĩ ra một cách, đó là về nhà gom góp bạc vụn sao cho bằng giá trị với một lượng vàng là được, thế chẳng phải ngươi cũng có thể mua được thứ đồ ấy? Bạc đúng là không quý bằng vàng, nhưng chúng nó đều là tiền, chân khí và cương khí đồng lý như thế.”
Có ví dụ hình tượng rõ ràng như vậy, Lý Tự Thành đúng là hiểu ra, nhưng tên này chính là “một vạn câu hỏi vì sao” di động, gã lại sinh ra nghi vấn khác:
“Nếu bản chất đều như nhau, vậy tại sao phải hóa chân khí thành cương khí?”
Câu khỏi không chút khó khăn, Từ Hiền thong dong hỏi lại:
“Một lượng vàng hiện nay có thể đổi được khoảng từ tám đến mười một lượng bạc, lấy chẵn là mười. Vậy ta hỏi ngươi, nếu phải vác theo một trăm lượng vàng so với một ngàn lượng bạc thì cái nào đỡ phí sức hơn?”
Lý Tự Thành tính nhẩm một lúc, sau đó gãi đầu đáp: “Thưa tiên sinh, hình như đều chẳng phí sức.”
“…”
Từ Hiền nghe vậy lập tức biết là gã lấy mình thay vào vị trí người gánh vàng bạc, vậy thì đúng là chẳng khác gì nhau, đối với Lý Tự Thành cả hai đều nhẹ như không.
Ung dung không nóng nảy, hắn đổi một cách hỏi: “Vậy giữa một trăm lượng vàng với một ngàn lượng bạc, cái nào nhẹ hơn?”
“Là trăm lượng vàng.”
Vầy mới như ý muốn của Từ Hiền, hắn gật đầu một cái, giải thích rõ ràng:
“Đúng vậy, ngươi xem, vàng có giá trị hơn bạc gấp mười, nhưng một lượng bạc và một lượng vàng lại nhẹ như nhau, vậy chẳng phải đổi bạc thành vàng thì ngươi có thể mang nhiều tiền hơn sao?”
“Chân khí và cương khí cũng giống như vậy. Sức chứa của Đan Điền là có hạn, độ rộng của kinh mạch cũng có hạn, vậy thì tăng phẩm chất của chân khí lên há chẳng phải cách tốt nhất để cường hóa bản thân.”
Lý Tự Thành gật đầu đồng ý, gã coi như hiểu được một số điều cơ bản tu hành võ đạo, có chương pháp rõ ràng để làm theo chứ không đánh bậy đánh bạ.
Nhờ bí tịch có hiệu quả Thần Lâm Kỳ Cảnh, Lý Tự Thành có thể không cần người chỉ dạy cũng học được võ công.
Sư phụ lĩnh tiến môn, tu hành tại cá nhân.
Tu hành phụ thuộc phần lớn vào chính mình, nhưng nếu có một người sư trưởng dạy những thứ căn bản, truyền đạt kinh nghiệm, chỉ ra lỗi lầm thì có thể tránh được một số đường vòng không đáng có.
Sau đó Từ Hiền để Lý Tự Thành tham ngộ【Trục Nhật Thần Bộ】, chờ Lý Tự Thành tham ngộ xong, hắn hỏi lại mới biết gã không có hóa thân Khoa Phụ, chỉ đứng ở một bên quan sát mà thôi.
Nhưng Lý Tự Thành lại nói ở thế giới trong sách gặp phải Từ Hiền, hai người cùng quan sát Khoa Phụ đuổi mặt trời, đồng thời hắn còn chỉ ra yếu quyết của bộ pháp, xem ra【Trục Nhật Thần Bộ】cũng rất thích hợp với gã.
Tự Hiền chỉ có thể tự an ủi đây là đệ tử khai môn, được mình đích thân chỉ đạo là chuyện bình thường.