Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Chương 218: Thật thật giả giả Tàng Vân Lệnh

Lang Nha Lão Tổ chết rồi, mặc dù cái chết của một vị cao thủ Tiên Thiên cũng có thể coi là tin tức giật gân, nhưng nó lại liên quan gì đến chuyện Triệu Văn Trường hãm hại Cao Đoản Cung?

Không ít người đứng ngoài phòng nghe họ Triệu nói mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, may là có Cố Thịnh Minh giải đáp cho họ. Ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể vị thương khách họ Cao, y nhẹ giọng đặt ra nghi vấn:

“Vì biết Lang Nha Lão Tổ chết rồi, không sợ bị lão trả thù, nên ngươi mới dám hạ quyết tâm gia hại Cao Đoản Cung? Vậy thì có một chuyện lạ đây, sư phụ của mình chết mà Cao Đoản Cung không hề hay biết, trái lại thì ngươi mới là kẻ biết trước?”

Cố Thịnh Minh định động vào con dao găm trên ngực họ Cao, nhưng nghĩ đến chuyện Từ Hiền có lẽ sẽ không thích mình phá hư hiện trường, thế là lại đành thôi.

Bước đến chỗ Từ Hiền và Triệu Văn Trường, giữ khoảng cách với mỗi người chừng ba thước, Cố Thịnh Minh cười hỏi: “Không lẽ Triệu Văn Trường ngươi định nói cho ta và Thiên Hồ đại hiệp biết, ngươi là tận mắt nhìn thấy Lang Nha Lão Tổ bị người ta đánh chết hay sao?”

“Sự thật chính là như vậy, ta tận mắt thấy.” Triệu Văn Trường tựa hồ không nghe ra giọng điệu châm biếm của Cố Thịnh Minh, ngược lại còn gật đầu xác nhận y đoán đúng, khàn giọng đáp trả.

“Ta không cần biết ngươi vì cái gì mà hạ quyết tâm sát hại Cao đại hiệp, ta chỉ biết một sự thật rành rành ngươi vì muốn cướp đoạt Tàng Vân Lệnh là được.”

Từ Hiền vừa nói vừa đưa tay lên ra hiệu cho Cố lão tứ đừng xen vào, sau đó khoanh tay lại hỏi rằng: “Nói thử xem, rốt cuộc thì ngươi định dùng mưu kế gì để thực hiện mục đích?”

Triệu Văn Trường muốn gật đầu, nhưng lúc này thì trên người hắn chỉ có đôi mắt và miệng lưỡi là cử động được mà thôi, vậy nên chỉ có thể đáp một tiếng “được”, sau đó mới kể rằng:

“Ngày hôm qua, sau khi tận mắt chứng kiến Lang Nha Lão Tổ chết đi, ta dựa vào Quy Tức Công nên không bị kẻ thù của lão phát hiện, may mắn thoát được một kiếp. Ta vốn cho rằng hôm nay sẽ thấy tin về cái chết của Lang Nha Lão Tổ trên báo, nhưng chuyện đó hoàn toàn không xảy ra, người giết chết Lang Nha Lão Tổ giống như không hề khoe khoang với ai, tựa hồ hắn muốn chuyện này chỉ có trời biết, đất biết, chính mình biết.”

“Lúc ấy, ta đã nhìn thấy được cơ hội của mình. Không có Lang Nha Lão Tổ làm chỗ dựa, vậy dù chuyện ta giết chết Cao Đoản Cung có bại lộ ra thì cũng không cần sợ bị trả thù.”

Nói tới đây, ánh mắt của Triệu Văn Trường đầy vẻ bạc bẽo, đoạn lại kể tiếp: “Tranh thủ lúc tin tức còn chưa đến tai người khác, lại vừa hay gặp Cao Đoản Cung mời ta uống rượu mừng việc hắn tu luyện Lang Nha Thương tới Dung Hội Quán Thông. Ta tương kế tựu kế, chuẩn bị hai bình rượu độc tới, định thừa dịp này chuốc chết hắn, đáng tiếc…”

Nghe tới đây, Từ Hiền chợt giơ tay ngắt lời Triệu Văn Trường, nói ra nghi vấn của mình: “Rượu độc? Theo ta được biết thì Cố tiên sinh vừa mới lấy châm bạc kiểm nghiệm rượu thịt trên bàn, hoàn toàn không có độc tính gì cả.”

Đây cũng là nghi vấn của Cố Thịnh Minh, y thề rằng dù mình đã tuổi trung niên nhưng mắt vẫn còn tinh lắm, chẳng lẽ châm bạc có đổi màu hay không còn chẳng biết?

Lúc này chỉ nghe Triệu Văn Trường cười lạnh: “Đó chính là lý do ta mang theo hai bình. Bởi ta biết Cao Đoản Cung cẩn thận lắm, ngoài miệng thì xưng huynh gọi đệ, nhưng lần nào ăn uống gì của ta hắn cũng đều kiểm tra xem có độc không mới dám bỏ vào miệng.”

“Hai bình rượu của ta, nếu uống riêng lẻ từng bình thì không sao. Nhưng nếu trong vòng nửa canh giờ uống xong bình thứ nhất rồi lại uống tiếp bình thứ hai, vậy thì chất độc sẽ tự động hình thành trong bụng hắn, có dùng Giải Độc Đan cũng không kịp rồi. Đáng tiếc, ta còn chư kịp chuốc cho hắn hết bình rượu đầu tiên.”

Nói tới đây, Triệu Văn Trường dùng ánh mắt sắc lạnh liếc Cố Thịnh Minh một cái, giọng điệu khinh thường: “Nếu không tin, vị Cố tiên sinh này có thể thử pha trộn bình rượu còn đầy trên bàn vào chén của Cao Đoản Cung rồi uống thử xem tư vị thế nào.”

Cố Thịnh Minh nghe vậy cũng không giận, y lúc này chỉ muốn xác nhận xem lời nói của họ Triệu có đúng hay không, thế là mở nắp bình rượu còn chưa khui ra đổ vào trong chén của Cao Đoản Cung, dùng đũa khuấy lên cho đều rồi đưa châm bạc vào kiểm nghiệm.

Một thoáng chốc sau, lúc y rút châm bạc ra khỏi chén, quả nhiên thấy được phần châm tiếp xúc với rượu trong chén đã biến thành màu đen đậm.

“Quả thật có độc!”

Nghe báo cáo của Cố Thịnh Minh, Từ Hiền gật đầu một cái, sau đó khoát tay ra hiệu cho Triệu Văn Trường nói tiếp.

“Chưa kịp chuốc sang bình rượu thứ hai, ta liền thấy đầu váng mắt hoa, lập tức nhận ra mình đã bị trúng mê dược. Lúc ấy ta vội vàng lấy Giải Độc Đan trong người ra uống, nhưng hoàn toàn vô ích, chỉ cảm thấy đầu mình càng nặng thêm.”

Trong mắt của Triệu Văn Trường hiện lên một vệt khiếp hãi, hắn nói: “Trước khi bất tỉnh, ta vốn tưởng rằng Cao Đoản Cung đã phát hiện ta muốn hại hắn, cho nên mới tiên hạ thủ vi cường. Nhưng ai mà ngờ…”

Tới đây thì dừng, nhưng Từ Hiền biết là hắn muốn nói ai mà ngờ Cao Đoản Cung lại chết rồi cơ chứ.

Nhớ lại lời Cao Đoản Cung từng nói lúc xảy ra hiểu lầm với mình ở trước cửa Hồng Phúc Lâu, Từ Hiền cười nhạt: “Quả thật là giang hồ hiểm ác.”

Không ít tán nhân giang hồ đứng ngoài cửa đều gật đầu đồng cảm trước câu nói này của Từ Hiền, mặc dù Triệu Văn Trường không thành công, nhưng họ đều bị thủ đoạn âm độc này của hắn chấn nhiếp, cũng bắt đầu sinh ra một chút hoài nghi đối với những kẻ được gọi là huynh đệ giang hồ của mình.

“Tiếc thay cho Cao Đoản Cung, chỉ bái sư Lang Nha Lão Tổ vài tháng đã luyện được Lang Nha Thương tới Dung Hội Quán Thông, tư chất có thể thấy được lốm đốm.”

“Ài, không phải sao? Tu tập võ học Trung Thừa Thiên cấp mà có thể tiến bộ thần tốc như vậy, nói rõ Cao đại hiệp chính là truyền nhân tốt nhất của Lang Nha Thương Pháp, nào ngờ…”

“Sư phụ chết hôm qua, đệ tử chết hôm nay, Lang Nha Thương tuyệt hậu, giang hồ lại có thêm một môn võ học cao thâm bị thất truyền.”

“Ài, thế đạo gian nan!”

“…”

Này thì lại là âm thanh bàn luận của một số người khác.

Nhưng Từ Hiền không quan tâm lắm, có được khẩu cung của Triệu Văn Trường, tạm thời cứ cho là họ Triệu không hề nói dối đi, hắn vẫn chưa nghĩ ra lý do nào khác để hung thủ chỉ giết Cao Đoản Cung mà tha mạng cho Triệu Văn Trường, ngoại trừ…

Hung thủ muốn giá họa cho họ Triệu.

Mà để giá họa, nhất định phải có tang chứng, một thứ tang chứng mà dù họ Triệu có khẩu tài thiệt xán liên hoa cũng không cách nào chối cãi.

Mắt lộ tinh quang, Từ Hiền quay sang nhìn Cố Thịnh Minh với ánh mắt nhờ vả, hắn nói: “Cố tiên sinh, phiền các hạ lục soát người kẻ này giúp ta!”

Cho rằng Thiên Hồ Hiệp là cao thủ Tiên Thiên, Cố Thịnh Minh đương nhiên không dám làm phật ý hắn, mỉm cười đáp lại: “Cung kính không bằng tuân mệnh.”

“Thiên Hồ đại hiệp, xin giải huyệt cho ta, ta có thể tự làm.” Triệu Văn Trường thấp giọng cầu khẩn, hắn không có sở thích đặc biệt của Long Dương, vậy nên cũng chẳng hề muốn bị một người nam nhân sờ soạn tới lui trên người mình.

Nhưng Từ Hiền mặc kệ họ Triệu cầu khẩn hay cầu tiêu, hắn chỉ lắc đầu cười khẽ: “Không được, ngươi bây giờ chính là kẻ phạm tội, không có quyền tự do hoạt động, ở yên đó hưởng thụ sự phục vụ của Cố tiên sinh đi thôi!”

Cố Thịnh Minh: “…”

Ba vệt đen xuất hiện trên trán, nét cười trên mặt Cố tứ thúc bỗng cứng đơ, nghe xong lời này của Từ Hiền, y không biết mình có nên tiếp tục soát người Triệu Văn Trường hay không.

Nhưng đó không còn là vấn đề mà người sau quan tâm lúc này, nghe Từ Hiền nói mình là kẻ phạm tội, họ Triệu lập tức tỏ vẻ khó hiểu: “Thiên Hồ đại hiệp, ngươi nói ta phạm tội là có ý gì? Không phải chính đại hiệp đã xác nhận ta không phải người giết Cao Đoản Cung rồi sao!”

Lắc đầu một cái, Từ Hiền tặc lưỡi mà rằng: “Chậc chậc, ta nói ngươi không phải hung thủ, nhưng điều đó cũng không đồng nghĩa với việc ngươi vô tội. Nghĩ lại đi, Triệu Văn Trường ngươi vốn là có ý định sát hại Cao đại hiệp, đồng thời cũng đã thực hiện mưu đồ giết người của mình, chỉ là bất thành mà thôi, chứ làm thì cũng đã làm, nhiêu đó đủ để kết tội ngươi rồi.”

Đoạn hắn lại nói với Cố Thịnh Minh: “Cố tiên sinh, phiền ngươi tìm kỹ một chút!”

Cố Thịnh Minh: “…”

Nhìn ra chỗ lão cha và cháu gái nhà mình ở ngoài cửa, lại ngó tới thanh Phi Hiệp đao đang cắm thẳng trên sàn nhà, Cố tứ thúc chỉ có thể nhịn xuống cảm giác bứt rứt trong lòng, nhắm mắt đưa tay.

‘Không được, không thể nhắm mắt.’ Rùng mình một cái, Cố Thịnh Minh lập tức nhận ra mình cần mở to mắt ra mà nhìn, tránh việc nắm phải thứ không nên nắm, bóp phải thứ không nên bóp.

Soạt soạt soạt!

Một vài âm thanh lạ vang lên, một trận lục soát tang chứng vốn có thể cực kì bình thường nhưng vì lời nói vô tình của Từ Hiền mà trở nên có phần dị dị xảy ra, chẳng mất quá lâu, Cố gia lão tứ đã moi ra hết những thứ có thể moi ở trên người Triệu Văn Trường.

Bỏ qua mấy món như ngân phiếu, bạc vụn, lọ thuốc, chủy thủ, v.v… các loại đồ chơi nhỏ mà họ Triệu cất giấu, Từ Hiền lúc này phát hiện được hai vật phẩm có thể đẩy Triệu Văn Trường vào chỗ chết.

Đó là hai đồng xu màu cổ đồng, trên bề mặt có khắc hình một thanh cổ kiếm đâm xuyên qua đụn mây.

Tàng Vân Lệnh!

Lúc lấy hai thứ này ra ngoài, con ngươi của Cố Thịnh Minh lập tức co rụt lại, không còn tâm trí đâu mà bận tâm đến chuyện bản thân vừa mới mò mẫm một gã đàn ông nữa.

Ở ngoài cửa phòng trọ, đám khách giang hồ vừa thấy được Tàng Vân Lệnh liền trở nên nhốn nháo, nhưng nhìn đến cây trường đao cắm ở trước phòng, tất cả bọn họ liền bình tĩnh trở lại.

“Hai cái? Sao có thể…” Triệu Văn Trường lúc này cũng là khiếp sợ vô cùng, không cách nào giấu được sự hoang mang trong mắt.

Ngoại trừ những người không phải nhân sĩ giang hồ trong đám quần chúng vây xem, duy chỉ có Từ Hiền là vẫn thản nhiên khi thấy hai cái Tàng Vân Lệnh này.

Cúi người nhặt chúng lên, vừa cầm vào tay, Từ Hiền lập tức nhíu chân mày lại.

‘Trọng lượng khác nhau…’ Thân là kẻ sở hữu không ít Tàng Vân Lệnh, hắn có thể xác định trọng lượng của đống của nợ này là như nhau.

Hai mươi tư cái Tàng Vân Lệnh màu bạc của Lý Bất Mặc hắn cũng cầm qua rồi, tuy là có nặng hơn cái màu đồng của hắn đôi chút, nhưng nếu trùng sắc thì cả trọng lượng lẫn kích cỡ của chúng đều như nhau.

Khẽ nhếch môi cười, Từ Hiền giơ hai cái Tàng Vân Lệnh trong tay ra trước mặt Triệu Văn Trường, sau đó vận kình lên các đầu ngón tay, dễ dàng bóp méo đồng xu bên tay phải.

“Cái này hẳn là của ngươi chứ? Nói đi Triệu Trung Quốc, rốt cuộc là nguyên nhân sâu xa nào đã thôi thúc ngươi tạo nên cái hàng nhái này.”