Từ Hiền đảo mắt nhìn qua liền thu hết cảnh tượng lầu này vào mắt, so với sảnh ăn lầu dưới thì diện tích nơi đây chỉ bằng bốn, năm phần mười, số bàn ghế càng ít hơn, chỉ có mười hai bộ.
Có điều so với lầu một thì chỗ này cũng có chút vật trang trí đấy, nên trông cũng không quá trống trải.
Chỉ là nhìn mấy vết ố vàng, mấy mảng bẩn màu đen bám dính vào những bức tranh thủy mặc đang treo trên tường, Từ Hiền sợ là nhiều năm rồi không ai thèm chăm chút cho chúng nó, có bức thì bị mất góc, có bức thì chỉ còn lại vỏn vẹn một nửa, xem dấu vết rất có khả năng là do đao kiếm gây ra.
‘Hóa ra như vậy.’ Từ Hiền coi như hiểu được dưới lầu tại sao lại không có bất cứ vật trang trí gì, xem ra tòa Đoạn Nghĩa Lâu vẫn thường xảy ra chém giết.
‘Vậy có phải ông chủ ngầm cho phép khách giang hồ thanh toán nhau… Hmm, ta vẫn chớ nên vọng động thì hơn.’
Nhớ lại luồng khí tức khá cường đại mà bản thân cảm nhận được khi ngang qua nhà bếp, Từ Hiền cảm thấy yên lặng theo dõi kỳ biến mới là thượng sách lúc này… Ừm, còn cả việc tìm một chỗ để an tọa nữa.
【Hiệp Đạo Thiên Nhãn】soi xét chúng sinh, kết quả Từ Hiền nhận được chính là thứ khiến hắn một lần nữa sinh ra ngộ nhận về võ tu Tiên Thiên.
Nếu tính cả hắn và Lý Tự Thành, lầu hai này có mười hai người. Trong đó, số cao thủ Tiên Thiên cảnh đang hiện diện là… sáu người.
Chiếm một phần hai, thử hỏi sao Từ Hiền lại không lầm tưởng cho được.
Trong sáu vị cao thủ Tiên Thiên, có bốn người ngồi cùng một bàn ở góc lầu Đông Nam, chau đầu ghé tai, ánh mắt như có như không thi thoảng lại nhìn về phía người nào đó.
Vị cao thủ Tiên Thiên thứ năm là một đạo sĩ già, lão và hai vị tiểu đạo sĩ khác ngồi cùng chiếc bàn ở góc lầu phía Tây Bắc, trông giống như cố ý tránh xa nhóm bốn cao thủ Tiên Thiên kia.
Vị cao thủ Tiên Thiên thứ sáu và cũng là cuối cùng chính là kẻ đang bị nhóm bốn người kia theo dõi, thanh sam khoác người, trường kiếm bên hông, y một mình một bàn, ngồi cạnh cửa sổ, uống rượu tiêu sầu, mắt nhìn thái dương hạ chân trời, đợi chờ minh nguyệt chiếu Tây sơn.
Trông thấy bộ dạng phiêu diêu tự tại của thanh sam khách, lại nhìn hai luồng Thiện Ác khí một thì lớn như cột đình mà một thì bé như cây nhang sau đầu y, Từ Hiền chợt mỉm cười.
‘Huynh đài, tại hạ chọn ngươi.’ Lòng thầm nhủ một câu, hắn liền điều khiển Thiên Cơ Xa lăn đến bàn… bên cạnh thanh sam khách.
Dù sao không quen không biết, Từ Hiền cũng không muốn đường đột yêu cầu ngồi chung. Huống chi thanh sam khách trông có vẻ như đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình, hắn cũng không muốn làm phiền y chi cho thất lễ.
Trong lầu bỗng nhiên xuất hiện thêm hai người, những kẻ còn lại đều phân ra một tia tinh thần để thám thính một hai.
Phát hiện chỉ là hai thanh niên Hậu Thiên cảnh, trong đó còn có một thằng đang giả què, nhóm bốn cao thủ Tiên Thiên cảnh liền mất đi hứng thú, quay trở lại với việc nhòm ngó thanh sam khách. Chiếc xe lăn làm hoàn toàn từ Tụ Linh Mộc kia có vẻ đắt đỏ đấy, nhưng nó không đáng giá tới mức để họ phải ra tay vào lúc này.
So với mục tiêu ban đầu của họ, giá trị của Thiên Cơ Xa còn lâu mới so sánh nổi.
Đạo sĩ già và hai vị đệ tử của lão càng chẳng thèm quan tâm, từ đầu tới giờ cả ba đều chỉ cúi đầu ăn cơm, thái độ thanh tĩnh vô vi, đến việc liếc Từ Hiền một cái cũng không có.
Ngược lại, hai tên cao thủ Hậu Thiên thập nhị trọng có thân hình mập mạp đang ngồi ở chỗ gần hành lang lại khác, lúc Từ Hiền vừa xuất hiện thì hai người đã để ý đến hắn, hoặc nói chính xác hơn là Đậu Phụ trên đùi hắn.
Tụm đầu lại với nhau, hai tên mập thì thầm:
“Đại ca, đủ béo chứ?”
“Ực! Quá đủ, lại còn non.”
“Quay?”
“Nướng mới là thượng sách!”
“Vậy thêm hạt dổi?”
“Ngu ngốc, bỏ vào cho hỏng cả à, thứ ấy có gì mà ngon?”
“Đại ca mới ngốc, thật không biết thưởng thức, tinh hoa ẩm thực cả đấy!”
“Cút, chả hiểu nổi mi.”
“…”
Đậu Phụ đang say sưa ngủ bỗng như gặp phải ác mộng, bốn cái chân nhỏ giật giật. Từ Hiền không biết tiểu tử này bị làm sao, chỉ có thể vuốt nhẹ vào gáy nó để an ủi.
“Thức ăn tới rồi!” Đúng lúc này thì giọng nói hồ hởi của tiểu nhị A Thất vang lên.
Lách người mà vào, hai tay của hắn mỗi bên mang theo ba đĩa thức ăn, hết thảy sáu món, vai trái đỡ lấy một bát canh, vai phải đỡ lấy một chum rượu, bước chân nhanh nhẹn như gió mà lại không làm rơi vãi bất cứ một miếng ăn hay giọt rượu nào, trong hết sức điệu nghệ.
Đến trước bàn của Từ Hiền, A Thất đột ngột hụp người xuống, trước tiên xoay người người sang phải sau đó lại xoay người sang trái, món ăn cứ thế trượt từ tay hắn lên mặt bàn, sáu đĩa thức ăn xếp thành hình tròn, bát canh ở giữa, chum rượu thì đặt riêng ra.
Các món đã được bày biện trên bàn, lúc này Từ Hiền mới thấy thì ra trong chum rượu chỉ có cơm trắng chứ nào có rượu gì, ở giữa còn cắm một cái vá để xới cơm.
“A Thất huynh đệ, nồi cơm của quý lâu cũng thật đặc biệt đấy.” Từ Hiền mỉm cười cảm khái, chợt hiếu kỳ muốn biết cái trò dùng vại rượu đựng cơm này có huyền cơ gì không, hay chỉ là làm màu cho vui.
Không khiến Từ Hiền thất vọng, A Thất lập tức giải đáp cho hắn: “Quý khách mới đến nên có điều chưa rõ, đây chính là một trong những món đặc sắc của tệ lâu đấy ạ. Ngài chỉ cần ngửi thử sẽ biết, A Thất nói ra lại mất hay.”
“Vậy sao…” Từ Hiền nghe vậy, khẽ gật đầu một cái. Sau đó nhẹ nhàng bảo rằng: “Đậu Phụ nhà ta có cái mũi linh lắm, để xem nó có ngửi ra gì hay không.”
Hắn không tự mình thử trước mà nâng Đậu Phụ lên, đưa mũi nó kê đến gần chum đựng cơm, trong lúc đó còn bất động thanh sắc để nó ngửi qua một lượt các món ăn trên bàn.
Gặp nó không có động tĩnh gì, hắn liền cảm thấy an tâm trong lòng, khẽ lắc đầu nói: “Xem ra tiểu tử này không hiểu được cái đặc sắc của quý lâu, ta lại đích thân thử xem sao.”
Nói xong liền ôm Đậu Phụ đặt lại xuống đùi, sau đó chồm người về phía chum đựng cơm, muốn ngửi xem nó có huyền cơ gì mà tiểu nhị A Thất lại ra vẻ bí ẩn như vậy.
Mặc dù cảm thấy hành vi trước đó của vị khách quý ngồi xe lăn này có phần thần kinh, trên mặt A Thất lại không có bất cứ dị dạng nào, cung cung kính kính, âm thanh mười phần nịnh nọt mà rằng: “Khách quan, nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng.”
Đưa mũi lên trước miệng chum, Từ Hiền khẽ hít một hơi, mùi rượu thơm nồng lập tức xộc vào mũi hắn, mùi hương lẫn theo làn hơi ấm nóng từ khoang mũi chui vào cổ họng rồi truyền thẳng đến hai lá phổi, khiến hắn cảm thấy toàn thân bỗng trở nên hết sức thoải mái, ấm áp.
“Đây là cơm rượu sao?” Từ Hiền hỏi.
A Thất không đáp, chỉ nói: “Khách quan, ngài ăn thử một muôi xem thế nào.”
Từ Hiền cũng thuận theo, lấy một đôi đũa ra khỏi ống đựng trên bàn, bới lấy một nắm cơm nhỏ bỏ vào miệng mình, nhai chầm chậm.
Ngay lập tức, mùi thơm của rượu một lần nữa lan tỏa trong khoang miệng của hắn, so với trước đó còn nồng hơn gấp bội.
Nhưng đây không phải cơm rượu, Từ Hiền có thể nhận ra nó vẫn là cơm được nấu bình thường, chỉ là ngọt hơn bình thường, hơn nữa còn mang theo mùi hương nồng nặc của rượu.
Cảm giác giống như đang uống rượu, chỉ là không thể nào say được.
Từ Hiền cảm thấy món này có chút thú vị, hắn gật đầu tỏ vẻ mãn ý: “Quả thật đặc sắc.”
Mặc dù không khiến Từ Hiền trợn mắt há mồm, kinh động như gặp thiên nhân, nhưng món cơm này cũng đủ làm hắn cảm thấy hài lòng, cho rằng không phí thời gian khi dừng chân ở Đoạn Nghĩa Lâu.
Xới cơm ra chén, Từ Hiền liền nói với Lý Tự Thành ngồi ở đối diện rằng: “Tự Thành, ngươi cũng xới cơm ăn đi.”
Dứt lời, hắn bắt đầu động đũa gắp thức ăn trên bàn, mùi vị đều thật không tệ, sắc hương vị đủ cả, so với tay nghề【Đầu Bếp】cấp bốn của hắn còn tốt hơn.
A Thất gặp thái độ Từ Hiền có vẻ hài lòng, bèn thừa thế xông lên, ngọt giọng nói rằng:
“Khách quan, chắc hẳn ngài cũng nhận ra sự đặc sắc của món cơm này không nằm ở cơm mà ở phần hương rượu chứ. Không giấu gì ngài, đấy thật ra là mùi hương của Đoạn Nghĩa Tửu, đặc sản chiêu bài của Đoạn Nghĩa Lâu do chính tay ông chủ nấu ra, nhìn khắp cửu châu cũng chỉ độc nhất tệ lâu mới có.”
Nhìn vẻ mặt hăm hở của tên tiểu nhị, Từ Hiền chợt nghĩ: ‘Vào vấn đề rồi sao. Cũng không biết được trích bao nhiêu phần trăm mà lại năng nổ như thế.’
Lòng thầm buồn cười, ngoài mặt vẫn thản nhiên như thường, hắn nuốt xuống thức ăn trong miệng, “ồ” một tiếng rồi hỏi: “Đoạn Nghĩa Tửu? A Thất huynh đệ, cái tên này có vẻ như không được tốt cho lắm.”
Từ lúc nhìn thấy biển hiệu của tòa tửu lâu này là Từ Hiền đã có thắc mắc như vậy rồi. Thường chỉ nghe Tụ Nghĩa Lâu, Phù Nghĩa Lâu, Bái Nghĩa Lâu, nào lại nghe qua Đoạn Nghĩa Lâu bao giờ? Đặt tên như vậy, gặp người mê tín, ai lại dám mời huynh đệ đến ăn cơm? Ông chủ không sợ phá sản sao?
A Thất nghe được nghi vấn của hắn chỉ biết tủm tỉm mà cười, thấp giọng đáp rằng: “Khách quan, tên là do ông chủ đặt, A Thất cũng không rõ lắm nguyên do trong đó.”
“Hóa ra là vậy.” Từ Hiền nhẹ gật đầu, tỏ vẻ lý giải, hắn cảm thấy trong chuyện này ắt có cố sự uẩn khúc, nhưng trông A Thất có vẻ như không phải là người biết chuyện, nên đành bỏ qua, chỉ hỏi: “A Thất huynh đệ, Đoạn Nghĩa Tửu kia, một vò lại bao nhiêu bạc?”
Từ Hiền hỏi trước, nếu đã là món chiêu bài, giá cả chắc chắn không rẻ, hắn cũng không muốn vung tay quá trán.
Quả nhiên, con số mà tiểu nhị A Thất nói ra làm hắn phải lắc đầu.
Năm trăm lượng bạc!
Từ Hiền có, nhưng dùng để uống rượu thì hắn thấy không đáng. Huống chi bản thân hắn cũng không hề yêu thích việc rượu chè.
Gặp Từ Hiền từ chối, A Thất lòng đầy thất vọng, hắn không ngờ rằng một người sở hữu【Bão Nguyên Cực Tốc Xa】lại “keo kiệt” như vậy.
Có điều không chờ hắn mặt dày chèo kéo, một giọng nói chợt vang lên khiến A Thất phấn khởi mười phần, đầy máu phục sinh.
“Tiểu nhị, thêm một vò Đoạn Nghĩa Tửu. Để bàn bên hai chén, ta mời.”
Âm thanh nhẹ nhàng mà sâu lắng, nghe như gió thổi hiu hiu trong một chiều thu thiếu nắng, như chiếc lá khô cuối cùng lìa cành, mang theo một nỗi ưu sầu khó tả.