Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Chương 146: Người khác vui lễ hội, ta lặng lẽ đi rồi

Đại Xương năm Thuần Minh thứ tư, Tết Nguyên Tiêu năm Giáp Tý.

Cuối giờ Dậu, trời đã về đêm.

Lũ hung đồ hoành hành vùng biên giới Đông Nam đã bị lôi ra ngoài sáng, tên đầu sỏ và không ít môn hạ đắc lực đều bị tiêu diệt, bách tính trong vùng đều thấy hả lòng hả dạ, tâm được an bình, bởi vậy ăn lễ còn vui hơn cả Tết Nguyên Đán.

Bạch Long Trấn mở hội Nguyên Tiêu, đèn đuốc lung linh, lớp thanh niên, trung niên trong trấn bày đủ các loại trò chơi dân gian, ăn bánh uống trà, chơi đèn rồng, đi cà kheo, múa sư tử, đốt đèn trời, thả thuyền giấy, v.v… vui đến quên cả đất trời.

Vốn dĩ nếu có thể, dân trấn lên tham gia lễ hội trên huyện thì không khí ắt sẽ náo nhiệt hơn, có nhiều tiết mục vui chơi hơn, nhưng khổ nỗi lộ trình không gần, hơn nữa đi đêm có nhiều bất tiện, nên chỉ đành thôi.

Vả chăng tiết mục cây nhà lá vườn tuy không náo nhiệt bằng nhưng cũng có phong vị riêng, người người đều chơi hết sức vui vẻ.

Ngoại trừ một số ít người.

Phụng tiêu thanh động, ngọc hồ quang chuyển, nhất dạ ngư long vũ.

Trong gian nhà mới của Từ Hiền, đèn đuốc rã rời, tiểu trấn có bao nhiêu rộn ràng, nơi đây có bấy nhiêu tiêu điều.

Sau khi kết thúc buổi dạy cuối cùng của mình ở học đường, Từ Hiền đã lần lượt ghé thăm từng nhà. Từ nhà Ngô lão tiên sinh, Vương lão trưởng trấn, đến Bảo An Đường của Hứa đại phu, tiệm rèn của Lý đại thúc.

Từ Hiền chỉ thăm hỏi như bình thường, không nhắc gì đến việc hôm nay sẽ là ngày mà hắn rời Bạch Long Trấn sau gần nửa năm ở lại nơi đây.

Có người đoán được rằng đây là lời chào từ biệt của hắn, có người thì không. Người sau thì không nói làm gì, người trước giống như cũng ngầm hiểu ý mà vờ như không biết.

Không một tiếng động mà tới thì cũng không một tiếng động mà đi, đây chính là cách nghĩ của Từ Hiền. Nhốn nhốn nháo nháo, bịn rịn chia tay, đó không phải điều hắn muốn.

Những chuyện còn đang dang dở, Từ Hiền đã hoàn thành tất cả, cũng để lại rất nhiều quà cho những người có quan hệ không cạn với hắn ở nơi này.

Cả căn nhà gỗ cho Ngô Tam Âm, Bạch Xà Truyện kèm theo một bức “Thủy Mạn Kim Sơn Đồ” cho Hứa phu nhân, một bức thư pháp chữ Y để Hứa đại phu treo tường, ngoài ra còn có rất nhiều món đồ chơi nhỏ bằng gỗ do hắn làm cho lũ trẻ ở học đường. v.v…

Đến cả Lưu trại chủ ở lò sát sinh cũng được Từ Hiền gửi cho một bộ dao sắc, Tiền lão thủ thư ở Đan Dương Thư Viện cũng được hắn tặng cho một quyển Tam Quốc Diễn Nghĩa, tất nhiên là không có hiệu quả Thần Lâm Kỳ Cảnh.

Nếu nói còn có thứ gì làm Từ Hiền vướng bận, vậy chỉ có thể là tên đệ tử khai môn của hắn: Lý Tự Thành.

Con đường võ đạo của gã chỉ mới bắt đầu không lâu, nếu thiếu đi người sư phụ dẫn đường là hắn, sợ là đoạn đường kế tiếp sẽ không dễ đi.

Nhưng Từ Hiền cũng không quá lo lắng, bởi hắn đã nhờ vả Ngô lão tiên sinh giúp mình trông nom tên đệ tử khờ khạo này.

Từ Hiền tin rằng với bản lĩnh thâm sâu khó lường của Ngô lão, Lý Tự Thành sẽ nhận được sự dạy dỗ tốt hơn gấp bội lần những gì mà hắn – một kẻ cũng chỉ là gà con giang hồ - có thể truyền thụ cho gã.

Hơn nữa Từ Hiền tin rằng không được bao lâu thì hắn và Lý Tự Thành cũng sẽ gặp lại nhau trên giang hồ, thân mang thiên phú tam giai Kinh Hồng, tên đệ tử của hắn từ lúc sinh ra đã được chú định phải tung hoành võ lâm.

Nếu không được nữa, cùng lắm thì chờ qua năm năm Từ Hiền sẽ tiếp tục tự tay dạy dỗ gã vậy, hắn vẫn chưa quên lời hứa với Triệu Tiểu Hổ, chắc chắn sẽ có ngày hắn quay lại tiểu trấn.

Từ Hiền của khi ấy nhất định sẽ là một Từ Hiền rất khác biệt.

Phụt!

Thổi tắt ngọn nến, Từ Hiền bước ra khỏi cửa, chỉ để khép hờ chứ không cài khóa làm gì.

Thư họa treo trong nhà đều được đề chữ, vẽ tranh bằng【Truyền Đạo Bút】, trong đó có không ít bức sở hữu tác dụng chấn nhiếp kẻ gian xâm nhập, trừ khi là cao thủ giang hồ, hoặc là người có tâm chí kiên định, bằng không chắc chắn bị thư họa đuổi đi.

Két!

Đóng cửa lại, Từ Hiền nhìn thoáng qua toàn cảnh ngôi nhà, có chút tiếc vì chưa ở được lâu đã phải rời khỏi. Lại chuyển tầm mắt về Tây, nhìn đèn trời bắt đầu bay lên từ tiểu trấn, hắn chỉ lộ một nụ cười nhạt.

Lấy ra một chiếc xe lăn kiểu mới từ trong tay áo, Từ Hiền vặn vặn mấy cái chốt xoay ở phần sau xe, sau đó mới ngồi lên.

【Tầm Hung Kính】nằm gọn trong tay, hắn chợt ngoái đầu nhìn tiểu trấn một lần nữa trước khi thẳng tiến về Đông.

“Ta đi rồi.” Giọng Từ Hiền lưu lại trong gió, không chút vấn vương, có chỉ là sự nhẹ nhàng.

“Từ tiên sinh, đi đâu mà vội mà vàng?”

Có điều xe lăn vừa tự động tiến lên năm thước, hắn đã nghe được một giọng nói già nua mà ấm áp truyền đến bên tai mình.

“Ngô lão?” Từ Hiền theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy ở đằng xa không chỉ Ngô Tam Âm mà còn có không ít người đang xách đèn lồng đi đến chỗ mình.

Có ông cháu Vương trưởng trấn, có phu thê Hứa đại, có cha con Lý Đại Ngưu, cũng có cả nhà đồng học Tiểu Hổ.

Ngô lão tiên sinh đi ở sau cùng, bằng nhãn lực siêu phàm của mình, Từ Hiền có thể nhìn thấy lão đang ôm trong ngực một con hươu non trông có phần mũm mĩm, vẻ ngoài đáng yêu, sừng còn chưa nhú.

“Tiên sinh, người muốn bỏ đệ tử mà đi sao?” Âm thanh bò rống của Lý Tự Thành lấy đi sự chú ý dành cho con hươu của Từ Hiền, gã bất giác vận dụng【Trục Nhật Thần Bộ】chạy đến chỗ hắn, nhoáng cái đã tới giữ chặt lấy chiếc xe lăn, giống như sợ tiên sinh nhà mình bỏ chạy vậy.

Chẳng mất bao lâu, đoàn người của Ngô lão tiên sinh cũng đến trước căn nhà gỗ.

“Từ tiên sinh, ngươi muốn rời đi cũng không nói một tiếng, lại còn chọn lúc trời tối thế này, rốt cuộc là có ý gì?” Lý Đại Ngưu nói với vẻ hết sức bất mãn.

Vương lão trưởng trấn cũng nói: “Lão hủ cũng đoán được Tiểu Hiền ngươi muốn đi, nhưng không ngờ…” Lão không nói tiếp, thở dài lắc đầu.

“Ta chỉ là không muốn làm phiền người khác đưa tiễn, chư vị lượng thứ cho.” Từ Hiền cười khổ, chỉ biết chắp tay cáo lỗi.

Hổ ma ma nghe vậy, lập tức lên tiếng: “Từ tiên sinh ngài có ơn với cả nhà chúng ta, phiền là phiền thế nào cho được?”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Con tiểu hổ béo kia lập tức to mồm kêu lên phụ họa, sau đó rất nhanh bị Hổ ba ba bịt mồm.

Đồng học Tiểu Minh thì lại quan tâm chuyện khác, nó mở to đôi mắt hiếu kỳ: “Tiên sinh, sao người lại rời đi vào buổi tối, người không sợ bị ác quỷ ăn thịt sao?”

“…” Từ Hiền chợt liếc nó một cái, sau đó mới từ tốn đáp lại: “Bởi vì buổi tối ác quỷ mới dám hiện hình, tiên sinh nếu muốn tiêu diệt chúng nó, chỉ có thể chọn lúc này.” Hắn chợt siết nhẹ chiếc kính nhỏ trong tay mình.

“Ừm…” Vương Tiểu Minh nghe xong gật gù, cũng không biết nó có hiểu thâm ý của hắn không, hay chỉ là tỏ vẻ tinh tướng.

Lúc này thì đồng học Tiểu Hổ đã thoát được khỏi vòng tay của cha mình, nó lật đật chạy tới chỗ Từ Hiền, ôm chặt chân của hắn, mếu máo rằng:

“Tiên sinh, người không muốn dạy ta nữa sao? Tiểu Hổ biết nghe lời rồi, ta nhất định sẽ làm bài tập về nhà, sẽ nghe lời cha mẹ. Người đừng đi có được không, Tiểu Hổ không muốn bị thất học đâu!”

“…”

Từ Hiền dở khóc dở cười, vừa xoa đầu nó vừa đáp: “Thất học là chỉ khi ngươi không muốn học, không phải do có thầy dạy hay không. Hơn nữa tiên sinh cũng đã hứa với Tiểu Hổ nếu ngươi làm được ba điều tiên sinh từng nói, vậy thì ta sau đó sẽ còn dạy võ cho ngươi.”

Triệu Tiểu Hổ nghe vậy liền ngước đầu lên, mở to mắt nhìn hắn: “Tiên sinh nói thật chứ?”

“Thật đến không thể thật hơn.” Từ Hiền gật đầu khẳng định.

Đúng lúc này, Vương Tiểu Minh cũng chạy tới hỏi: “Tiên sinh cũng sẽ dạy cho Tiểu Minh nữa chứ?”

“Sẽ, nếu như ngươi biết nghe lời gia gia.”

“Chuyện nhỏ như con thỏ.” Đồng học Tiểu Minh tỏ vẻ quá dễ, nó đắc chí gật đầu một cái rồi bỗng nhiên hỏi: “Tiên sinh, người chính là tiên hiệp sao?”

Từ Hiền chợt nhướn mày, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu: “Tiên sinh không phải.”

“Vậy người sẽ trở thành tiên hiệp sao?”

Nhìn ánh mắt thiên chân vô tà của đồng học Tiểu Minh, Từ Hiền chợt hít sâu một hơi, ánh mắt sáng ngời, thần thái tự tin, giọng điệu mười phần nghiêm túc: “Phải, tiên sinh nhất định sẽ trở thành tiên hiệp.”

“Vậy Tiểu Minh sau này sẽ là tiểu tiên hiệp.” Vương Tiểu Minh kiêu ngạo tuyên bố.

Đồng học Tiểu Hổ nghe vậy không phục, nó buông chân Từ Hiền ra, đứng dậy vỗ ngực kêu rằng: “Ta mới là tiểu tiên hiệp. Tiểu Minh ngươi chỉ có thể là tiểu tiểu tiên hiệp.”

Đồng học Tiểu Minh nghe vậy chỉ biết lắc đầu, giở giọng cao nhân: “Àiii, tiểu bối vô tri, lấy gì tương xứng?” Nói xong liền quay mặt đi, trở lại bên cạnh Vương lão trưởng trấn.

???

Vương Tiểu Hổ mặc dù nghe không quá hiểu nó nói gì, nhưng cũng biết là đang khinh thường mình, thế là liền chạy theo hỏi tội: “Ngươi nói gì hả…”

Tạm thời không nói đến bọn chúng, lúc này Lý Tự Thành vẫn giữ chặt xe lăn của Từ Hiền, giọng đầy ấm ức: “Tiên sinh, người muốn bỏ đệ tử mà đi thật sao?”

Từ Hiền vỗ vai trấn an gã, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Tự Thành à, tiên sinh đi rồi cũng có ngày trở lại. Trong thời gian đó, nếu tập võ có vấn đề gì ngươi có thể xin nhờ Ngô lão chỉ điểm. Ngô lão ấy à, bản lĩnh còn hơn tiên sinh vạn lần, ngươi chớ có…”

Lý Tự Thành còn chưa kịp nói gì, Ngô Tam Âm đã lên tiếng: “Từ tiên sinh a Từ tiên sinh, đệ tử của ai thì vẫn nên do người đó dạy đi thôi, lão đầu ta cũng già rồi.”

“Nhưng mà…” Từ Hiền chợt nhìn sang Lý Đại Ngưu, ý muốn để y khuyên bảo con trai của mình, nhưng lại chỉ nghe y nói:

“Từ tiên sinh, ngươi từng nói với ta, Tự Thành cũng có sự lựa chọn của nó, có lý tưởng nhân sinh của riêng mình, ta không thể quyết định thay mãi được.”

“Cái này…” Từ Hiền không nói được gì thêm, hắn vừa nhìn thấy Lý đại thúc ném một cái tay nải cho Lý Tự Thành.

Hành động này có ý nghĩa gì, ai cũng đoán ra được.

Thở dài một hơi, Từ Hiền nghiêng đầu nhìn gã đệ tử khai môn của mình, nhẹ giọng hỏi: “Tự Thành, ngươi thật muốn đi theo tiên sinh sao? Vậy ngươi phải rời xa Lý đại thúc đấy.”

“Tiên sinh, Tự Thành cũng muốn dẫn cha đi theo, nhưng cha không chịu, nên chỉ có đệ tử đi theo người mà thôi.” Lý Tự Thành trả lời thật thà, gã và Lý Đại Ngưu trước đó đã có một buổi nói chuyện dài mà Từ Hiền không biết.

Có điều trông thái độ này của gã, Từ Hiền có thể đoán được hai người đã trao đổi rõ ràng với nhau.

Hắn thật ra cũng muốn được tiếp tục chính tay dạy dỗ Lý Tự Thành, nếu Ngô lão tiên sinh cũng cho rằng nên như vậy, thế thì Từ Hiền chỉ có thể gật đầu.

Mọi chuyện đến đây có lẽ đã hết, nhưng Từ Hiền vẫn chưa được đi, bởi Ngô Tam Âm không biết lấy từ đâu ra rất nhiều đèn trời, vuốt râu nói rằng:

“Đêm Nguyên Tiêu, không thả thiên đăng cầu phúc sao được?”