Thời tiết hôm nay rất lạnh, trời âm u, gió Bắc gào thét.
Nhưng mà lòng Trương Linh Dật còn lạnh hơn thời tiết.
Buổi sáng cậu vùi mình trong chăn ấm, nghiêm túc suy nghĩ làm thế nào khen Vương Nghiễm Ninh trước mặt người khác.
Thành thật mà nói, để cho mình chê bai Vương Nghiễm Ninh thì rất dễ. Lúc trước, vì cạnh tranh đã chê bai cậu ta vô số lần, nhưng lần này lại là khen ngợi … Một vấn đề quá khó!
Khen cậu ta đẹp trai? Quá bình thường rồi. Làm sao đẹp trai bằng mình được!
Khen cậu ta tài năng? Không ổn. Làm sao có thể đứng trước mặt mọi người thừa nhận Vương Nghiễm Ninh tài năng hơn mình chớ!
Khen cậu ta có khí chất? Nghĩ đi nghĩ lại, Vương Nghiễm Ninh mở miệng ra là “Ông đây”, “Mẹ kiếp”, “Bố khỉ”, thật sự quá mù quáng rồi.
Suy nghĩ ra vô số phương án, thật khó quyết định.
Lúc này, điện thoại Trương Linh Dật chợt rung lên. Là tin nhắn của Vương Nghiễm Ninh.
“Trương Linh Dật, tôi cảm thấy chúng ta đừng giả gay nữa, như vậy không đáng tin.”
“Moá, làm sao có thể như vậy!” Trương Linh Dật sôi máu[1], bản thân vừa mới bắt đầu thích nghi, làm sao có thể nói dừng là dừng. Cậu lập tức gọi điện thoại lại.
Điện thoại reo hai tiếng, Vương Nghiễm Ninh bắt máy.
“Nè, cậu có ý gì hả? Cái gì mà không làm gay nữa?” Trương Linh Dật hùng hổ hỏi.
“Ý tôi đã nói rõ trong tin nhắn rồi. Tôi cảm thấy chúng ta quyết định quá nóng vội rồi, không đáng tin cậy, thật đó!” Vương Nghiễm Ninh nói thẳng.
Trương Linh Dật vốn muốn tiếp tục gặng hỏi nhưng Vương Nghiễm Ninh đã vội nói: “Thôi không nói nữa, tôi phải đến Hội sinh viên một chuyến.” Sau đó nhanh chóng tắt điện thoại.
Gọi lại lần nữa, không ai bắt máy.
Trương Linh Dật càng nghĩ càng buồn bực, cảm giác mình đơn phương bị bỏ rơi, điều này làm sao có thể. Nhưng cậu đường đường là người đẹp trai nhất đại học F, làm thế nào có thể bị đá một lần nữa?
Vu Hải Ninh kia thì không nói, ngay cả Vương Nghiễm Ninh là con trai làm sao cũng bỏ qua cảm xúc của mình!
Vì vậy Trương Linh Dật nhanh chóng rời giường, rửa mặt thay quần áo chải chuốt, hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng đi ra ngoài, thẳng tiến Hội sinh viên.
Vương Nghiễm Ninh ba năm liền từ ghế chủ tịch lui xuống, hiện tại là cố vấn cho hội. Bất kì hoạt động gì của Hội sinh viên đều phải hỏi qua ý kiến cậu.
Bây giờ đã là cuối học kì, Hội sinh viên đang chuẩn bị một hoạt động lớn cho học kì tiếp theo, chắn chắn cần nghe đề xuất của Vương Nghiễm Ninh.
Ví dụ như lúc này đây, Hội sinh viên đang phiền não vì cuộc thi Tiếng hát sân trường sang năm, nên tiếp tục làm theo chế độ biển tuyển [2]như các năm trước hay đổi thành chế độ bỏ phiếu đề cử.
Vương Nghiễm Ninh đang ngồi trong văn phòng chuyên dụng của Hội sinh viên ở trung tâm hoạt động, chú ý lắng nghe chủ tịch Hội sinh viên mô tả những ưu nhược điểm của hai phương án.
Trên sống mũi cậu còn dán miếng băng dán vết thương, các sinh viên khác thi thoảng trộm nhìn, muốn hỏi lại không dám hỏi.
“Tôi nghĩ rằng…” Vương Nghiễm Ninh nảy trong đầu một cái ý tưởng, đang suy nghĩ nên mở miệng nói như thế nào để vừa chuyên nghiệp vừa có uy quyền.
Và sau đó “Bang” một tiếng, cánh cửa văn phòng bị đẩy ra. Trương Linh Dật uy phong lẫm liệt xuất hiện ở cửa ra vào.
“A… anh Trương, anh đi nhầm phòng rồi, văn phòng Đoàn thanh niên ở kế bên.” Chủ tịch Hội sinh viên nuốt nước bọt, đừng trách cậu ta không có chí khí, tại vì ánh mắt đầy sát khí của Trương Linh Dật thôi.
Trương Linh Dật không thèm nhìn chủ tịch, ngẩng cằm nhìn Vương Nghiễm Ninh nói: “Cậu ra đây, chúng ta nói chuyện cho rõ ràng.”
Vương Nghiễm Ninh bất đắc dĩ liếc mắt, quay sang nói với chủ tịch: “Tôi đi ra ngoài một chút, các cậu cứ tiếp tục.”
.
“Sao cậu có thể làm như vậy?” Trương Linh Dật mạnh mẽ lên án, “Cậu cho rằng làm gay như đi ra chợ mua đồ ăn, nói lấy thì lấy, không lấy thì bỏ đi hay sao?”
Vương Nghiễm Ninh khoé miệng giật giật: “Nhưng mà từ khi chúng ta bắt đầu giả gay gặp rất nhiều chuyện không may. Tôi cảm thấy chúng ta bát tự [3]không hợp, có lẽ ít tiếp xúc thì tốt hơn.”
Trương Linh Dật liếc mắt nói: “Bát tự của chúng ta không hợp nhau chẳng lẽ bây giờ mới nhận ra sao? Nếu chẳng phải vì bát tự không hợp thì thế nào hai chúng ta lại cùng lúc thích Vu Hải Ninh? Làm thế nào quyết định cùng làm gay? Vương Nghiễm Ninh, cậu muốn trở mặt thì cứ nói, không cần viện nhiều lí do như vậy.”
Vương Nghiễm Ninh dù mắc bệnh công tử, nhưng có một điểm tốt, đã là đàn ông, không thể… dễ dàng tha thứ cho kẻ nói mình thất hứa.
Vì vậy bị Trương Linh Dật châm ngòi, lửa giận trong lòng bốc lên, lập tức nói: “Ai nói tôi muốn đổi ý? Không phải là làm gay sao? Cậu còn không sợ thì chúng ta tiếp tục. Hôm nay tới cái gì rồi hả?”
Trương Linh Dật khích tướng thành công, trong lòng thoải mái, nghiêm mặt nói: “Hôm nay phải khen nhau trước mặt người khác.”
Vương Nghiễm Ninh bĩu môi: “Vậy thì tốt. Bây giờ cậu đến Hội sinh viên ca ngợi tôi trước mặt người khác đi.”
.
Hai người một trước một sau bước vào văn phòng Hội sinh viên, chủ tịch và cán bộ vẫn một mực chờ Vương Nghiễm Ninh.
Trong số các cán bộ còn có một em gái đã theo đuổi Vương Nghiễm Ninh rất lâu, nhìn thấy cậu bước tới, ánh mắt thiếu điều muốn bắn ra lửa.
Chủ tịch nhìn Trương Linh Dật đứng sau Vương Nghiễm Ninh, có chút khó hiểu: “Anh, anh Trương còn có chuyện gì sao?”
Vương Nghiễm Ninh nhún vai: “Không có gì, cùng ngồi nghe một chút. Cậu ta ở Đoàn thanh niên cũng tham gia không ít hoạt động, có thể đưa ra vài lời đề xuất.”
Chủ tịch và cán bộ nghe xong quai hàm đều rớt xuống đất.
Vương Nghiễm Ninh và Vương Linh Dật hoà bình chung sống một ngày? Còn muốn giúp đỡ Hội sinh viên?
Tận thế đã tới rồi sao?
Vương Nghiễm Ninh mặc kệ lòng họ dậy sóng, hắng giọng nói: “Tôi đã cân nhắc hai phương án cậu vừa đề ra, cảm thấy vẫn dựa theo chế độ biển tuyển như cũ sẽ tốt hơn. Cuộc thi Tiếng hát sân trường là chiêu bài của của Đại học F chúng ta, bởi số thí sinh dự thi rất nhiều, có thể khơi gợi lòng nhiệt huyết của mọi người. Hơn nữa biển tuyển mỗi năm đều có rất nhiều người xem, không chỉ vì tài năng mà còn vì đến ngắm trai xinh gái đẹp, nếu như đổi thành chế độ bỏ phiếu đề cử, số lượng thí sinh thật sự có tài sẽ giảm đi đáng kể, cũng dễ dàng có cá lọt qua lưới…”
“Nghiễm Ninh nói hay quá!” Trương Linh Dật ngồi kế bên phụ hoạ: “Nghiễm Ninh đã tham gia rất nhiều hoạt động lớn, phương pháp nào tốt cậu ấy hiểu rõ nhất, tôi cảm thấy chuyện này nên nghe theo lời cậu ấy.”
Chủ tịch và cán bộ ngồi kế bên cả người run rẩy.
Trời đất ơi, hôm nay xảy ra chuyện gì vậy?
Tại sao Trương Linh Dật đồng ý với quan điểm của Vương Nghiễm Ninh?
Rõ ràng bọn họ ăn McDonald hay KFC đều có thể khiến cho trời đất u ám, tại sao lại xuất hiện tình cảnh hoà hợp như thế này?
Chủ tịch mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cười gượng: “Vâng, cảm ơn hai anh đã cho ý kiến, bọn em nhất định sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Cô cán bộ nhỏ thích Vương Nghiễm Ninh bẽn lẽn gọi cậu lại: “Anh Nghiễm Ninh~”
“Chuyện gì?” Vương Nghiễm Ninh quay đầu lại, cô gái này đã theo đuổi cậu một thời gian dài rồi, mặc dù cậu không có ý gì với cô ta, nhưng bản thân là người đẹp trai phải giữ hình tượng phong độ, không đành lòng để cô ta sượng mặt nên từ trước tới giờ đều giữ quan hệ ôn hòa.
Nhưng Vương Nghiễm Ninh hôm nay không phải là Vương Nghiễm Ninh phong độ nhẹ nhàng thương hoa tiếc ngọc nữa rồi.
Vương Nghiễm Ninh hôm nay đã bị phụ nữ làm tổn thương trở thành Vương Nghiễm Ninh quyết tâm trả thù xã hội.
Vì vậy khi cô cán bộ nhỏ đỏ mặt hỏi Vương Nghiễm Ninh tối nay có thể cùng cô đi ăn một bữa cơm không.
Vương Nghiễm Ninh nhất quyết kéo tay Trương Linh Dật, cười tủm tỉm: “Thật xin lỗi, tối nay tôi có hẹn đi ăn với Linh Dật rồi.”
Sau đó hai hotboy của Đại học F tay trong tay, liếc mắt đưa tình cùng rời khỏi văn phòng Hội sinh viên, để lại chủ tịch cùng các cán bộ đều hoá đá.
“Mọi người, những gì các cậu vừa nhìn thấy giống với tôi không?” Chủ tịch phục hồi tinh thần trước, ra vẻ tỉnh táo hỏi những người khác.
Một cậu trai đẩy nhẹ gọng kính nói: “Nếu như chủ tịch nhìn thấy anh Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật nắm tay cùng đi ăn cơm… thì những gì chúng ta nhìn thấy là giống nhau.”
Cô cán bộ bị Vương Nghiễm Ninh từ chối, chực khóc: “Chủ tịch, em thật sự… thật sự bị người ta ghét sao? Vì cớ gì… anh Nghiễm Ninh tình nguyện đi ăn cùng Trương Linh Dật… chứ không cùng em ăn cơm?”
Chủ tịch đồng cảm nhìn cán bộ nhỏ, nhất thời không nghĩ ra được lời nào để an ủi cô.
Không để ý Hội sinh viên xảy ra sóng gió như thế nào, Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật thật sự “ngọt ngào” mà đến căn tin cùng nhau ăn cơm.
Căn tin Đại học F trong thành phố G có chút danh tiếng, mức độ khó ăn trong các trường đại học công lập đứng thứ hai, sau Học viện Nghệ thuật nổi tiếng.
Không giống với Học viện Nghệ thuật thật sự khó ăn, tại Đại học F sự khó ăn biến hoá thất thường, nhấp nhô lên xuống.
Đầu bếp trong căn tin tay cầm muôi, nghe đồn là đại đệ tử đời thứ N của giới Ẩm Thực Hắc Ám, tác phẩm tiêu biểu của ông rất thịnh hành trên mạng là bánh Trung Thu xào hành tây, các loại kẹo ngào đường, lần nào cũng khiến toàn thể học sinh Đại học F thần hồn điên đảo, ba ngày không biết đến vị thịt.
Tại thành phố G các trường đại học và cao đẳng đều lưu truyền một câu nói: Cuộc sống tựa như căn tin trường Đại học F, bạn sẽ không bao giờ biết bữa sau mình sẽ phải ăn cái gì.
Có không ít học sinh bên ngoài nghe tiếng mà đến, chỉ là muốn thử hương vị ngạc nhiên mừng rỡ một lần.
“Thật ra tôi chỉ muốn tổn thương cô gái kia một chút thôi, chúng ta không cần phải cùng nhau dùng cơm.” Vương Nghiễm Ninh im lặng ngửi mùi thịt heo chua ngọt của Trương Linh Dật.
“Haizz, diễn kịch phải diễn cho trót, dù sao chúng ta đều vừa vặn muốn đi ăn cơm.” Trương Linh Dật vừa ăn vừa thần bí nhìn Vương Nghiễm Ninh, thoáng cười: “Hơn nữa, tôi cũng có chuyện muốn làm từ lâu rồi.”
Vương Nghiễm Ninh cảm thấy bất an: “Chuyện gì?”
“Cậu còn không biết rõ tôi ghét nhất gặp ai trong căn tin sao?” Trương Linh Dật híp mắt, hùng hồn nói: “Là các cặp đôi thân mật đút cơm cho nhau! Cơ hội hôm nay thật tốt, sao chúng ta không lợi dụng nó để trả thù xã hội?”
Chuyện quan trọng như đút cơm cho người yêu sao có thể để cho Trương Linh Dật hưởng thụ một mình được chứ?
“Đúng đó!” Trương Linh Dật gắp một miếng thịt heo chua ngọt, không nói trước mà đút vào miệng Vương Nghiễm Ninh: “Tôi muốn đút cậu ăn.”
Vương Nghiễm Ninh nhanh chóng phục hồi tinh thần, vô cùng phối hợp mà nuốt miếng thịt vào, cũng không chịu yếu thế mà múc một muỗng súp ngô đưa tới miệng: “Này, tôi cho cậu húp miếng canh.”
Trương Linh Dật thấy Vương Nghiễm Ninh sảng khoái như vậy, cũng hào hứng húp một muỗng súp ngô, sau đó người trước người sau giúp nhau ăn cơm.
Lúc này là giờ cơm, trong phòng ăn có không ít người, mà hai người đều là nhân vật nổi tiếng, hành vi hiếm thấy như vậy làm rất nhiều người đến xem.
Khỉ gió, là mình mua cơm không đúng cách sao?
Tình nhân giúp nhau ăn cơm đã là chuyện đáng xem, hai chàng trai giúp nhau ăn cơm thì càng hiếm. Đáng sợ hơn là, hai người này lại là kẻ thù một mất một còn trong truyền thuyết.
Nhưng mà bọn họ giúp nhau ăn cơm, ánh mắt lại khắc nghiệt lạnh lùng, động tác tay thì càng giống đang thi đấu, một chút nhẹ nhàng ngọt ngào cũng không có.
Chẳng lẽ đây là phương thức quyết đấu mới?
Mọi người nhao nhao khiếp sợ, lại không dám đi qua hỏi, vì vậy tất cả đều chụm đầu ghé tai, lặng lẽ lấy điện thoại di động chụp lấy chụp để.
Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật đút cho nhau kịch liệt nên chẳng mấy chốc đã xử lý xong đồ ăn trước mặt. Bởi vì ăn quá nhanh nên bụng căng cứng, vì vậy đành phải dắt nhau ra khỏi căn tin.
“Cậu nói xem tại sao các cặp đôi lại thích giúp nhau ăn cơm như thế này?” Trương Linh Dật vô cùng khó chịu: “Một chút thoải mái cũng không có.”
Vương Nghiễm Ninh bụng căng đến khó chịu, một câu cũng không muốn nói, khoát khoát tay nói được rồi.
“Đừng quên ngày mai gặp nhau đúng giờ nha!” Trương Linh Dật hô to sau lưng cậu.
Buổi tối, trên F Tinh Nhân lại xuất hiện thêm một hot topic “Hai hotboy của trường cùng nhau dùng cơm, nghi ngờ rằng đây là phương thức quyết đấu mới”
Bên dưới bài viết còn đính kèm ảnh hai người cùng nhau ăn cơm, góc chụp rất tốt, nhìn rõ ánh mắt của cả hai. Chỉ thấy hai người tuy đút nhau ăn nhưng ánh mắt lại mang mười phần sát khí, khiến quần chúng ngơ ngác vây xem đồng loạt té xỉu.
.
.
.
[1] Nguyên văn là “斯巴达” nghĩa là Sparta, được dùng để chỉ người rất điên cuồng, quá khích, tâm thần…
[2] Chế độ biển tuyển: “Biển tuyển” là một loại bầu cử trực tiếp do nông dân Trung Quốc sáng tạo. Hiện nay, “biển tuyển” đã không còn giới hạn trong các cuộc bầu cử uỷ ban xã, ngày càng nhiều chương trình truyền hình dùng phương pháp này (Nguồn: Baidu).
[3] Bát tự: tám chữ (giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi) Là một cách xem số mệnh của người Trung quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phải trao đổi “Bát tự thiếp” cho nhau, còn gọi là “canh thiếp” hay “bát tự” (Nguồn: QT).