Hiệp Định 30 Ngày Làm Gay

Chương 55

Lần đầu tiên Phúc Mậu Khải Tư tổ chức một buổi triển lãm sản phẩm ở nội địa nên vô cùng cẩn thận, nơi diễn ra triển lãm không những rộng rãi, các thiết kế gian hàng sản phẩm cho buổi triển lãm cũng được nhân tính hóa[1]. Trong hội trường, đối diện với cửa ra vào là một sân khấu lớn, phía sau sân khấu là một màn hình chiếu màu trắng thật to.

Hôm nay người mua đến tham dự rất đông, tuy thoạt nhìn Ngụy Dịch Văn trông giống người không đáng tin cậy nhưng lại có mối quan hệ tốt với khách hàng, ngày trước có rất nhiều khách hàng đến hợp tác đều là vì mặt mũi của cậu ta đấy. Ngoài ra, triển lãm lần này còn mở cửa tự do, các đối tác trong ngành đều cử đại diện đến tham dự, trong đó cũng có cả người của DM Trung Quốc và Huy Đế Quốc Tế.

Trương Linh Dật mặc một thân âu phục đứng nhìn quanh trong đám đông một cách khó chịu, dường như quên mất tên Hứa Quốc Huy vóc dáng thấp bé, trong lòng đấu tranh suy nghĩ xem có nên đi qua đá một phát vào JJ của hắn ta không.

Dùng dằng hết một lúc, cuối cùng đành phải yên lặng thở dài, vì lợi ích của Vương Nghiễm Ninh, nhịn.

Mặc dù cảm thấy tên Hứa Quốc Huy này hèn mọn bỉ ổi vô cùng, không nên xuất hiện ở nơi có Vương Nghiễm Ninh phong độ tao nhã, nhưng Phúc Mậu Khải Tư đã ngỏ lời mời, cùng là người của công ty đối thủ, ngoại trừ trong lòng đang điên cuồng oán thán, anh vốn không thể quyết định danh sách khách mời, vì vậy nên đành phải cười nhẹ giữ phong độ.

“Tôi không ngờ anh lại đến ủng hộ Vương Nghiễm Ninh!” Hứa Quốc Huy vừa để tay trong túi quần vừa đến cạnh Trương Linh Dật: “Tôi còn tưởng hai anh như nước với lửa, thật bất ngờ!”

Trương Linh Dật cao hơn, cúi đầu liếc nhìn hắn: “Không có gì, khiến anh thất vọng rồi.”

Dường như Hứa Quốc Huy không nghe được câu mỉa mai của Trương Linh Dật, lẩm ba lẩm bẩm: “Còn nhớ hồi đại học, lúc mọi người ai cũng nghĩ hai anh đối đầu nhau, vậy mà anh giúp Vương Nghiễm Ninh giải vây.” Hắn mãi mãi nhớ lúc Trương Linh Dật cười chuyện của hắn trên diễn đàn, cũng chính vì lần ấy mới khiến hắn phải gánh cái danh “Đệ nhất diao của đại học F” trên lưng, mãi đến trước tốt nghiệp vẫn không thể ngóc đầu lên làm người.

“Ừm, biết sao giờ, mấy anh chàng đẹp trai luôn giúp đỡ cho người đẹp và thông minh như mình.” Trương Linh Dật nhún vai, giọng điệu khách sáo vô cùng, “Nếu anh cũng đẹp trai như Vương Nghiễm Ninh thì tôi sẽ không ngần ngại mà giúp đỡ ngay thôi.” Trương Linh Dật nói thật, chuyện anh dễ dàng yêu Vương Nghiễm Ninh như vậy cũng do vẻ bề ngoài của cậu ấy ảnh hưởng rất nhiều.

Hứa Quốc Huy sầm mặt, toát ra vẻ khinh thường: “Ha ha, thông minh như mình hả, tôi nhìn thấy nhiều điều hơn anh đấy… Nhưng mà hai người đúng là đi trước thời đại à nha, trào lưu gì cũng chạy theo, thật khiến thôi cảm thấy… xem thế là đủ rồi!” Nói đến cuối câu, sắc mặt hắn đã chuyển sang vẻ cười nhạo chờ xem kịch vui.

Trong lòng Trương Linh Dật lập tức xuất hiện dự cảm không tốt: “Câu này của anh có ý gì?”

Hứa Quốc Huy cười lạnh: “Dám làm thì dám chịu, Trương Linh Dật, lúc anh và Vương Nghiễm Ninh làm chuyện xấu, có bao giờ nghĩ đến ngày mình bị phát hiện không?”

Mặt Trương Linh Dật lạnh tanh: “Hứa Quốc Huy, làm gì cũng phải có chừng mực.”

Ánh mắt Hứa Quốc Huy càng thêm sắc lạnh: “Là hai người khiêu khích tôi trước.”

Trương Linh Dật còn định nói thêm, chợt nghe xung quanh vang lên tiếng nhạc, sau đó có một cô MC xinh đẹp mặc váy ngang đầu gối mỉm cười bước lên sân khấu, nhìn mọi người nhốn nháo dưới đài, nói: “Chào mừng mọi người đến tham dự triển lãm sản phẩm lần đầu tiên ở châu Á của Phúc Mậu Khải Tư, bây giờ xin kính mời ngài Chu, tổng giám đốc của chúng tôi lên đọc diễn văn.”

Tiếng vỗ tay dưới sân khấu vang lên bồm bộp như pháo nổ, ông Chu vui vẻ bước lên sân khấu, ông Chu là một doanh nhân Đài Loan điển hình, tuổi quá ngũ tuần, hơi to béo, thoạt nhìn rất hiền lành, tiếng Quan thoại nói chưa sõi, ngữ điệu còn chưa chuẩn. Trong hội trường có khá nhiều thanh thiếu niên, vài cô gái Đài Loan nghe giọng Đài nằng nặng, liền không kiềm được mà cười ra tiếng, may là tâm trạng của ông Chu hôm nay rất tốt, mặc dù buổi triển lãm vừa mới bắt đầu nhưng nhìn số lượng người tham gia và không khí của buổi triển lãm, đây cũng là một thành công đối với họ, bởi vậy ông cũng chẳng để bụng những tiếng cười khúc khích thi thoảng vang lên kia.

Ông không nói nhiều, đọc xong bài diễn văn thì đến lượt Vương Nghiễm Ninh lên sân khấu giới thiệu sản phẩm mới của công ty và hình thức kinh doanh trong tương lai.

Tác phong Vương Nghiễm Ninh nhẹ nhàng phóng khoáng, giàu kinh nghiệm, cả người toát ra khí chất của một người ưu tú. Cậu chỉ đứng bừa một chỗ trên sân khấu, trông vô cùng chuyên nghiệp nhưng lại không hề cứng nhắc. Người trợ lý ngồi bên cạnh cho chiếu từng slide, những slide trình chiếu này đều do cậu tự soạn, thiết kế từng trang đơn giản, dễ theo dõi, kết hợp với nội dung trình chiếu, Vương Nghiễm Ninh thong dong giới thiệu về đặc điểm sản phẩm của Phúc Mậu Khải Tư và tình hình thị trường hiện nay một cách lưu loát. Cậu dùng từ ngắn gọn, giọng phát âm chuẩn, lúc nói đều đưa ra dẫn chứng cụ thể, nêu ví dụ một vài trường hợp hợp tác cùng khách hàng lúc trước khiến bài thuyết trình trở nên sinh động hơn.

Mọi người đều bị thu hút bởi bài thuyết trình của Vương Nghiễm Ninh, ai nấy đều chăm chú lắng nghe, nhất là Trương Linh Dật, đồng thời cũng có cảm giác vô cùng tự hào.

Con người ưu tú tự tin trên sân khấu kia, ấy mà lại là người đàn ông của anh.

“… Đây là những dòng sản phẩm của Phúc Mậu Khải Tư, đặc điểm sản phẩm và tình hình buôn bán trên thị trường tôi đều đã giới thiệu xong. Tiếp theo là phần hỏi đáp, nếu mọi người thấy phần trình bày vừa rồi của tôi còn gì chưa rõ ràng, hoặc là muốn tìm hiểu sâu hơn thì bây giờ có thể hỏi.” Vương Nghiễm Ninh mỉm cười nhìn xuống sân khấu.

Đa phần khách hàng đều nhắm vào chất lượng sản phẩm, trong đám đông có vài người đặt câu hỏi, Vương Nghiễm Ninh đều kiên nhẫn trả lời hết các câu hỏi của họ.

“Còn ai có thắc mắc vấn đề gì không?” Vương Nghiễm Ninh trả lời hết các câu hỏi của khách hàng, tiếp tục mỉm cười hỏi mọi người dưới khán đài.

Hứa Quốc Huy đã giơ tay lên.

Nhân viên trong hội trường vội vàng chạy đến đưa micro cho hắn.

Hứa Quốc Huy là quản lý phòng Marketing của DM Trung Quốc, hội trường có rất nhiều người biết hắn ta. Thông thường, các đối thủ cạnh tranh vốn cũng chỉ đến tham dự, sẽ không ai tham gia vào phần hỏi đáp.

Cho nên lúc mọi người nhìn thấy Hứa Quốc Huy giơ tay, ai ai cũng ngoái đầu nhìn sang.

“Trước khi đặt câu hỏi cho quản lý Vương, tôi muốn mọi người nhìn qua cái này một chút…” Hứa Quốc Huy nở nụ cười sởn gai ốc, “Xin mượn tạm máy chiếu của quý công ty một lúc vậy.” Hứa Quốc Huy nói mượn, nhưng hắn chẳng thèm đợi nhân viên của Phúc Mậu Khải Tư đồng ý, mà lại bước thẳng lên sân khấu giữa biết bao ánh nhìn, lấy ra một cái USB ghim vào máy tính trợ lý của Vương Nghiễm Ninh, sau đó click chuột vào một thư mục.

Trên màn hình lớn xuất hiện một thư mục không tên, Hứa Quốc Huy click chuột mở ra, bên trong thư mục có hơn mười tấm ảnh, Hứa Quốc Huy lại ấn chuột phóng to ảnh lên.

Hình ảnh vừa hiện ra, cả hội trường đều xôn xao.

Không ngờ đó lại là ảnh chụp Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật đang hôn nhau.

Lập tức mọi người trong hội trường vừa nhìn Vương Nghiễm Ninh trên sân khấu một cách nghi ngại, vừa nhìn Trương Linh Dật đang đứng phía dưới, bắt đầu xì xào bàn tán.

Ông Chu vốn đang cười tươi bỗng dưng sầm mặt lại, vụ bê bối lớn như thế này, đối với công ty, nhất là Phúc Mậu Khải Tư đang bước vào giai đoạn đặc biệt có thể nói là một đòn trí mạng.

Vương Nghiễm Ninh không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như thế này, chỉ có thể sững sờ đứng tại chỗ.

Mặc dù lúc nói chuyện cùng Hứa Quốc Huy, Trương Linh Dật đã cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng có chết anh cũng không ngờ Hứa Quốc Huy lại có thể biết được chuyện này mà lén theo dõi chụp hình bọn họ, nhất thời cũng bàng hoàng. Sau đó tròng mắt vằn tia máu, anh tức giận nhào đến bên bàn muốn đánh Hứa Quốc Huy: “Mày đúng là con rùa rụt cổ!”

“Ây da ây da~” Hứa Quốc Huy nói vào micro, “Quản lý Trương à, thì ra anh là người mới chịu một đấm thôi đã không đứng dậy nổi!” Trong giọng điệu lộ ra sự đắc ý.

Giọng nói của hắn theo micro truyền khắp hội trường.

Trương Linh Dật cứ thế mà đứng lại, cố nhịn xuống, tất cả mọi người trong hội trường đang nhìn anh, đã nghe hết tất cả rồi, bây giờ mà đánh Hứa Quốc Huy sẽ chỉ làm Vương Nghiễm Ninh thêm khó xử thôi.

Trước giờ Trương Linh Dật vốn chưa từng gặp kẻ nào hèn hạ như Hứa Quốc Huy, trong chốc lát không biết nên đối phó với hắn ta như thế nào.

Hứa Quốc Huy nhìn ngọn lửa đang cháy bùng trong đôi mắt Trương Linh Dật, nhưng hết lần này đến lần khác chỉ có thể kìm nén mà chẳng làm được gì, trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn vô cùng.

Lúc còn đi học, Trương Linh Dật và Vương Nghiễm Ninh luôn là ngôi sao của đại học F, bọn con gái đều vây quanh họ, chuyện tốt đẹp gì cũng bị bọn họ cướp hết.

Mà cái dạng tầm thường như hắn, thành tích hay hoạt động đều ở mức bình thường, thì mãi mãi sẽ bị coi thường.

Rõ ràng đều là sinh viên đại học F, tại sao Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật là vàng, mà hắn lại chỉ có thể làm một hòn đá?

Đến cả khi biết được một khuyết điểm nhỏ của Vương Nghiễm Ninh, đem lên diễn đàn viết thành một bài mỉa mai, cuối cùng chính mình lại phải mang theo cái danh “Đệ nhất FA của đại học F”.

Tại giây phút này, cuối cùng kẻ bị bọn họ áp bức lăng nhục nhiều năm qua cũng có thể thoải mái.

Trương Linh Dật, Vương Nghiễm Ninh, tao không tiếc bất cứ giá nào để khiến hai đứa tụi mày thân bại danh liệt!

Lúc này Hứa Quốc Huy bắt đầu cười như một con rắn độc.

“Khoảng thời gian trước tôi có nghe mấy lời đồn, nói là cậu quản lý thị trường tài năng của Phúc Mậu Khải Tư, Vương Nghiễm Ninh có thích một người phòng HR của Huy Đế Quốc Tế…” Hứa Quốc Huy nhìn Vương Nghiễm Ninh đang sững sờ trên sân khấu, nói, “Song mọi người cũng chẳng biết người mà quản lý Vương nhắc đến là ai, mãi cho đến khi có người đưa cho tôi những tấm ảnh này, thật không biết kẻ nào lại thiếu đạo đức như thế, lại có thể đi chụp những bức ảnh như thế này. Cho nên hôm nay tôi đem mấy tấm ảnh đến cho quản lý Vương và mọi người xem qua, nhìn xem những tấm ảnh này có phải là thật hay không! Quản lý Vương, anh nói thử xem, mấy tấm ảnh này là thật hay giả?”

Mặc dù Hứa Quốc Huy mở miệng hỏi như thế, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, mặc cho Vương Nghiễm Ninh thừa nhận hay phủ nhận, chắc chắn không tránh khỏi chuyện xấu về mối quan hệ bất chính này.

Vì vậy những ánh mắt nhìn về phía Vương Nghiễm Ninh ít nhiều đều mang vẻ mờ ám hoặc đồng tình.

Thật ra xích mích về các mối quan hệ bất chính vốn là chuyện bình thường ở các công ty, đối với những người lăn lộn chốn thương trường, vốn là chuyện chẳng thành vấn đề.

Nhưng nếu là vụ tai tiếng về người đồng tính thì… thật đúng là nóng bỏng tay!

Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng Vương Nghiễm Ninh cũng có thể bình tĩnh lại, lặng yên nhìn Trương Linh Dật.

Trương Linh Dật cũng đang nhìn về phía cậu, mặc dù bọn họ không nói câu gì, nhưng trong lòng đã hiểu hết ý nghĩ của nhau qua ánh mắt.

Trương Linh Dật gật đầu nhẹ, Vương Nghiễm Ninh hít một hơi thật sâu, nụ cười trên mặt vẫn giữ nguyên, cậu nhìn xuống sân khấu: “Những gì mọi người vừa thấy không hề sai, bây giờ tôi đang yêu Trương Linh Dật.”

Dưới sân khấu lập tức nhốn nháo, lại có vài cô nữ sinh không thể kiềm chế mà đứng tại chỗ thét lên.

Ông Chu thấy hơi váng đầu, cơ thể đung đưa như sắp đổ.

Mà Trương Linh Dật trước mắt bao nhiêu người, từ từ bước lên sân khấu.

.

.

.

[1] Nhân tính hóa: chỉ một loại khái niệm, cụ thể là nói đến mỹ quan hiện tại, đồng thời có thể căn cứ vào thói quen sinh hoạt, làm việc của người tiêu dùng, thuận lợi cho người tiêu dùng, có thể thỏa mãn yêu cầu và nhu cầu tâm lý của người tiêu dùng.