[ Cùng nhau ngồi trong thư viện đọc sách, lúc mệt mỏi ngẩng đầu dịu dàng nhìn người yêu ]
Sáng sớm, có ai đó đập thật mạnh vào cửa phòng ký túc xá của Trương Linh Dật, những người khác đã ra ngoài ôn tập hết, chỉ còn mình cậu vẫn còn nằm ỳ.
“Tới đây.” Hotboy Trương vuốt nhẹ mái đầu ổ chim, đôi mắt còn lờ đờ buồn ngủ, sống mà như chết mở cửa phòng ký túc xá, chỉ thấy Vương Nghiễm Ninh đang ôm sách đứng ngoài cửa chờ.
“Chờ tôi chút.” Tinh thần Trương Linh Dật nhanh chóng khôi phục, dùng tốc độ ánh sáng xông vào phòng đánh răng rửa mặt thay áo mang vớ, toàn bộ quá trình chưa đến 10 phút, sau đó gọn gàng rực rỡ xuất hiện, bên tay còn ôm một chồng sách. Cậu ta hướng về phía mặt trời nở một nụ cười rạng rỡ: “Thụ thụ, chúng ta đi thôi.”
Trong lòng Vương Nghiễm Ninh không khỏi cảm thán, không hổ danh là thành viên chủ lực của đội điền kinh của trường, tốc độ rất nhanh.
Dù Trương Linh Dật ngủ nướng, nhưng may mắn Vương Nghiễm Ninh đến kêu đúng giờ. Lúc bọn họ đến thư viện còn có thể tìm hai chỗ ngồi đối diện nhau.
Đúng vậy, chính là muốn mặt đối mặt.
Trong đầu Trương Linh Dật tưởng tượng ra cảnh hai anh chàng vô cùng đẹp trai ngồi cạnh cửa sổ, mặt đối mặt, đầu cúi thấp nghiêm túc đọc sách, ánh mặt trời nhuộm vàng trên vai. Đúng là một hình ảnh cực kì thanh nhã tươi mát.
Sau đó, một trong hai người hơi mệt, biếng nhác duỗi lưng một cái, vừa lúc người kia cũng ngẩng đầu. Ánh mắt hai người chạm phải nhau, vô cùng ăn ý nhìn nhau mỉm cười.
Không được quá ấm áp!
Nhưng mà sự thật lại có chút khiếm khuyết, chỗ ngồi của hai người là ở trong góc, không phải cạnh cửa sổ, cho nên không thể đắm mình trong ánh mặt trời vàng rực được.
Trương Linh Dật còn đang tiếc hùi hụi, Vương Nghiễm Ninh đã ngồi xuống.
Trương Linh Dật thấy vậy vội vội vàng vàng ngồi vào chỗ đối diện, nhìn người trước mặt thuần thục mở sách giáo khoa, bắt đầu đọc sách.
Ơ, chẳng lẽ không định nói chút gì làm nền sao?
Trương Linh Dật nhìn bộ dạng bình thường như không có gì của Vương Nghiễm Ninh mà trong lòng có chút thất vọng, dù vậy vẫn ngoan ngoãn mở sách ôn tập ra.
Tuy rằng kế hoạch ban đầu là cùng nhau đi thư viện rồi cùng “nhìn nhau nồng nàn”, nhưng thực tế ngồi nhìn người đối diện như thế thì trông rất ngu ngốc.
Hai người lẳng lặng ngồi trong thư viện đọc sách, không có gì đặc biệt so với ngày thường, nhưng tựa hồ cũng có cái gì đó khang khác.
Trong thư viện có người ngồi ăn vặt nhóp nhép.
Có người dùng hết sức viết chữ sột soạt.
Có người không xem ai ra gì mà vọc máy vi tính cạch cạch.
Lại có người mang giày cao gót đi tới đi lui, cộp cộp cộp.
Rõ ràng rất phiền, thế nhưng Trương Linh Dật lại có một cảm giác yên tĩnh lạ thường.
Lúc Vương Nghiễm Ninh cúi đầu đọc sách trông rất bình thản, mơ hồ khiến người khác có cảm giác nhẹ nhõm. Đối với Trương Linh Dật, kẻ đã quen ầm ĩ mà nói, đúng là một sự thoải mái nói không nên lời.
Sau một hồi đắm chìm trong mộng tưởng, Trương Linh Dật mới nhớ tới chuyện chính sự.
Sau đó, Vương Nghiễm Ninh nhìn thấy một tờ giấy do Trương Linh Dật đưa tới.
[Thụ thụ, tôi mệt.]
Vương Nghiễm Ninh không hiểu ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc nhìn thấy ánh mắt mà Trương Linh Dật tự cho là rất “dịu dàng”.
Mắt Trương Linh Dật không to nhưng rất sâu. Lúc này cậu ta đang trợn tròn mắt, cố gắng diễn vẻ mặt vừa thâm tình vừa dịu dàng.
Nhưng do quá nhập vai, làm cho đôi mắt cậu ta quá ư dữ tợn.
Vương Nghiễm Ninh có cảm giác dường như mình bị nội thương.
Trương Linh Dật không ngờ Vương Nghiễm Ninh chẳng những không nhiệt tình đáp trả mà còn mang vẻ mặt chịu đựng, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu, lại viết một tờ giấy đưa qua: [Chú ý ánh mắt! Dịu dàng!]
Lần này Vương Nghiễm Ninh thật sự nội thương, cậu lẳng lặng giơ sách che mặt mình, sau đó chậm rãi hạ quyển sách xuống cho đến khi đôi mắt của mình lộ ra, hướng về phía Trương Linh Dật nháy mắt hai cái.
Vương Nghiễm Ninh vốn đẹp trai theo kiểu mắt một mí, đôi mắt chớp chớp quả thật rất đáng yêu mang theo chút gian xảo.
Bộ dạng cố gắng “dịu dàng” của Trương Linh Dật cuối cùng cũng vỡ ra, “xoẹt” một tiếng nhanh chóng dọn sách về, nói: “Nhiệm vụ đã hoàn thành, chúng ta trở về thôi.”
Vương Nghiễm Ninh thoải mái nhàn nhã buông sách: “Tôi tới đây để ôn tập, không phải làm nhiệm vụ. Cậu về trước đi.”
Trong lòng Trương Linh Dật căm giận dựng thẳng ngón tay giữa, khó chịu bĩu môi một cái, lại lật sách ra.
Cảm thấy thật ra cùng Vương Nghiễm Ninh ôn tập rất thoải mái.
Cậu tuyệt đối sẽ không thừa nhận điều này đâu.
Hai người ngồi ôn tập hết cả ngày, cơm trưa hay cơm tối đều cùng xuống căn tin ăn.
Buổi tối, Vương Nghiễm Ninh vừa về tới phòng ký túc xá đã thấy Tôn Tư Dương ngồi trước máy vi tính hoảng sợ quay đầu nói: “Nghiễm Ninh, cậu lại lên trang đầu của diễn đàn rồi.”
Vương Nghiễm Ninh nheo mắt, vội vàng mở máy vi tính lên.
Vẫn là hot topic được moderator ghim ở trang đầu.
“Hotboy vs hotboy, tôi thấy họ mà làm gay thì thế giới sẽ tuyệt vọng mất thôi” Bài viết được đăng vào tối hôm qua, nhưng mà hôm nay mới bắt đầu hot.
Nội dung bài viết rất đơn giản:
“Bố khỉ! Tôi chỉ là đi quán cà phê ở thư viện để chép bài tập, tại sao phải chứng kiến một màn như thế này????
Trời ạ, ai đó đến nói với tôi rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra đi?
Đây không phải hai hotboy vua không thấy vua trong truyền thuyết sao?
Tại sao lại cùng nhau xuất hiện trong quán cà phê vậy nè?
Đáng sợ hơn đó là —— tại sao họ phải uống chung một ly nước dợ?