Diêu Kiệt vừa vào đến trong rừng, liền vận hết nhãn lực sục tìm, khu rừng này tuy cành lá rậm rạp, nhưng khoảng cách giữa cây này với cây kia cũng khá rộng, vậy mà ngay một chú thỏ con cũng chẳng thấy.
Diêu Kiệt trở ra ngoài rừng, chỉ thấy bốn bề cỏ dại đung đưa theo gió, vẫn chẳng phát hiện bóng người nào.
Chả lẽ vừa rồi mình đã hoa mắt ư?
Nhưng Diêu Kiệt nhanh chóng bác bỏ sự hoài nghi của mình, kẻ luyện kiếm điều chủ yếu là luyện mắt, dù là một con côn trùng nhỏ bay qua, chàng cũng trông thấy rất rõ ràng, huống hồ là một người, hơn nữa lại trong ban ngày ban mặt, chàng quả quyết là mình tuyệt đối không nhìn lầm.
Trong khu rừng phong này, hiển nhiên có ẩn nấp một người thần bí, qua thân pháp nhanh như chớp vừa rồi, chứng tỏ người đó hẳn là một cao thủ tuyệt đỉnh. Do đó, Diêu Kiệt không khỏi nghĩ đến hung thủ đã sát hại Châu Bách Long, nếu bóng người vừa rồi chính là hung thủ mà hiện giờ vẫn còn ở lại đây, nhất định là có mưu đồ gì đó, xem chừng sự mẫn cảm của Châu Hoài Anh chẳng phải là vẩn vơ.
Diêu Kiệt vừa suy nghĩ vừa sục tìm quanh khắp một lần nữa, vẫn chẳng phát hiện được gì, đoạn mới phóng về phía trấn Lạc Hà.
Nhìn trời, lúc này có vẻ đã là giờ Thân.
Tuy là giờ Thân, nhưng bầu trời u ám hệt như đã hoàng hôn, trong phòng Châu Hoài Anh đã thắp đèn.
Nàng nghiêng người ngồi dựa vào thành giường, tay chống cằm suy tư, chỉ thấy nàng chau chặt mày, mặt đầy vẻ u sầu như có vô vàn tâm sự.
Lẽ dĩ nhiên, cha vừa mới thảm tử, hẳn là phải bi thương, song người tinh mắt có thể nhận ra, nàng mày chau mặt ủ không phải là do bi thương, bởi hai mắt ráo hoảnh, không hề có chút nước mắt.
Đột nhiên “cọc, cọc, cọc”, có tiếng gõ cửa vang lên, Châu Hoài Anh mày chau liền thư giãn, bước vội ra mở cửa, hiển nhiên nàng đã đoán biết đối phương là ai.
Quả đúng là Diêu Kiệt, chàng đứng nơi cửa khẽ nói :
- Tại hạ có điều cần nói với cô nương.
Châu Hoài Anh nghiêng người :
- Xin mời Diêu huynh vào.
Diêu Kiệt bước vào phòng ngồi xuống ghế, chờ cho Châu Hoài Anh đóng cửa lại, đến ngồi xuống chiếc ghế đối diện, chàng mới chậm rãi nói :
- Khi nãy tại hạ có đến Phong Lâm Độ, đã phát hiện một nhân vật thần bí.
Châu Hoài Anh ánh mặt rực lên, vội hỏi :
- Đó là ai vậy?
Diêu Kiệt lắc đầu :
- Không trông thấy rỏ, người đó thân pháp nhanh khôn tả, loáng cái đã biến mất.
- Ồ!
Châu Hoài Anh đăm mắt nhìn vào ngọn lửa đền dầu, không nói gì thêm nữa.
Diêu Kiệt thẳng thắng nói trước :
- Quen biết nhau, quý là ở tấm lòng, dường như cô nương có điều bí mật gì đó chưa thố lộ với tại hạ, khiến tại hạ hết sức băn khoăn trong dạ. Châu cô nương...
Châu Hoài Anh ngắt lời :
- Diêu huynh quá đa nghi rồi. Tối qua Hoài Anh đối với Phùng Vũ Lân thế kia, đủ chứng tỏ tấm lòng của Hoài Anh...
Ngưng chốc lát, giọng thành khẩn nói tiếp :
- Bất kỳ ai cũng có điều bí mật trong lòng, dĩ nhiên Hoài Anh cũng không ngoại lệ, thế nhưng, Hoài Anh hoàn toàn với lòng thành đối với Diêu huynh, chỉ cần Diêu huynh tạm rời xa Lạc Hà, cho dù Hoài Anh có điều gì bí mật thì cũng không liên quan đến Diêu huynh. Diêu huynh, xin hãy hiểu cho tâm ý của Hoài Anh.
Diêu Kiệt tuy nghe Châu Hoài Anh có điều bí mật giấu diếm mình, song chàng vẫn thản nhiên nói :
- Tại hạ quyết định sẽ đi ngay sáng mai, không bao giờ phụ bỏ lòng tốt của cô nương. Tuy nhiên, tại hạ lại chẳng thể nào an tâm vê cô nương.
Châu Hoài Anh gượng cười :
- Diêu huynh khỏi phải nhọc tâm, Hoài Anh biết tự lo cho mình.
Diêu Kiệt thành khẩn :
- Cô nương mới chịu tang cha, nay lại dấn thân trong vòng nguy hiểm, tại hạ không lo lắng cho cô nương sao được?
Châu Hoài Anh mỉm cười :
- Hoài Anh xin nói rõ ràng hơn, trấn Lạc Hà đối với Diêu huynh có thể là vòng nguy hiểm, nhưng đối với Hoài Anh thì không đến đỗi như vậy. Diêu huynh nên rời khỏi đây đêm nay là hơn.
Diêu Kiệt chợt động tâm, nhưng chàng không hỏi tiếp nữa, qua thần sắc của Hoài Anh, chàng nhận thấy được nỗi quan tâm của nàng hoàn toàn là phát xuất từ đáy lòng, lẽ dĩ nhiên chàng không muốn khiến nàng phải khó xử.
Bèn thở ra một hơi dài nói :
- Nhưng tại hạ có một điều thỉnh cầu nho nhỏ.
Châu Hoài Anh mỉm cười :
- Diêu huynh hà tất phải nặng lời như vậy, xin cứ dặn bảo.
Diêu Kiệt nghiêm giọng :
- Tại hạ xin cô nương đêm nay bất kỳ trong tình huống gì cũng không nên ra khỏi phòng một bước.
Châu Hoài Anh kinh ngạc :
- Vì sao vậy?
- Xin cô nương đừng hỏi.
- Hoài Anh trước nay vẫn nghe theo sự dặn bảo của Diêu huynh, đâu có bước chân ra khỏi phòng.
Diêu Kiệt trầm giọng :
- Thỉnh thoảng cô nương cũng có ra ngoài đi lại, nhưng đêm nay khác hẳn, cô nương tuyệt đối không nên rời khỏi gian phòng này.
Châu Hoài Anh mỉm cười :
- Diêu huynh quan tâm cho sự an nguy của Hoài Anh phải không?
Diêu Kiệt quay người đi, chậm rãi nói :
- Tại hạ nhận thấy rất rõ nỗi quan tâm của cô nương đã dành cho tại hạ hoàn toàn là thành thật, do đó tại hạ mới có sự thỉnh cầu như vậy. Tuy nhiên, cô nương không cần miễn cưỡng chấp nhận, một khi đã chấp nhận là phải tuyệt đối thực hành.
Châu Hoài Anh trầm ngâm lặng thinh, hồi lâu mới khẽ thở dài nói :
- E đành phải trái lời huynh nói.
Diêu Kiệt quay phắt lại, nhìn chốt vào mặt nàng, lạnh lùng nói :
- Đêm nay cô nương định đi đâu phải không?
Châu Hoài Anh lắc đầu :
- Diêu huynh đừng gặn hỏi nữa, Hoài Anh quả tình không thể trả lời được.
Diêu Kiệt cười khảy :
- Đằng nào thì đêm nay sự thật cũng sẽ sáng tỏ, tại hạ cũng chẳng cần phải vội, trường đồ tri mã lực, sự cửu kiến nhân tâm, dụng ý của cô nương, tại hạ tự hiểu được rồi.
Châu Hoài Anh ra chiều khó xử :
- Hoài Anh cũng định nói câu ấy, mong Diêu huynh đừng kết luận quá sớm.
- Nhưng theo tại hạ thì đã quá muộn màng.
Đoạn vàng tay nói tiép :
- Tại hạ xin cáo biệt.
Dứt lời liền quay người đi ra khỏi phòng.
Châu Hoài Anh mấy phen toan cất tiếng gọi lại, bày tỏ những điều trong lòng, song cuối cùng nàng đã dằn nén, chờ đến khi bước chân Diêu Kiệt đi xa, bất giác buông tiếng thở dài trĩu nặng.
Diêu Kiệt về đến phòng mình, đóng chặt cửa lại, ngồi xuống giường nhắm mắt trầm tư.
Qua cuộc đối thoại vừa rồi với Châu Hoài Anh chứng tỏ có một âm mưu gì đó rất bất lợi đối với chàng đang được âm thầm tiến hành, đó là âm mưu gì và do ai chỉ đạo?
Nghi vấn dường như mỗi lúc càng nhiều hơn, không sao tìm ra câu giải đáp.
Chàng rất muốn tìm Phàn Cửu bàn bạc, nhưng Phàn Cửu đã nhất quyết đòi giúp chàng một tay trong bóng tối, chưa đến lúc cần thiết hẳn sẽ không lộ diện, lúc này đi tìm cũng vô ích.
Diêu Kiệt bất giác buông tiếng thở dài, chợt cảm thấy cô đơn khôn tả.
Tư duy của con người hết sức kỳ diệu, ngay khi ấy, đôi mắt chứa chan tình ý của Châu Hoài Anh bỗng hiện lên trong trí óc chàng.
Chàng bất giác lẩm bẩm :
- Mình không hề cô đơn, ít ra cũng có một người đang quan tâm cho mình, nhưng... tâm ý của nàng mập mờ quá, thật khó thể hiểu nổi.
Diêu Kiệt mở bừng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này có lẽ đã đến giờ Dậu, trời đã tối hẳn, nhưng ngọn đèn trong lòng chàng vẫn sáng tỏ như ban ngày.
Chàng cảm thấy hết sức hối hận về những lời lẽ của mình vừa rồi đã nói với Châu Hoài Anh, tuy bảo vệ lòng tự tôn mãnh liệt của người đàn ông, nhưng lại thương tổn đến thiện ý của đối phương. Sự phân biệt thiện ý không phải ở hành động mà là ở cõi lòng một cá nhân. Châu Hoài Anh đã có điều giấu diếm chàng, đó là vì nàng có lập trường riêng của mình, tại sao mình lại khắc khe gay gắt đối với nàng thế kia?
Nghĩ vậy, chàng liền bước xuống giường, quyết định sang gặp Châu Hoài Anh nói chuyện một lần nữa.
Chàng không có ý định dùng thái độ và lời lẽ ôn hòa để moi ra điều bí mật trong lòng Châu Hoài Anh, nhưng ít ra cũng có thể bày tỏ sự biết lỗi của mình.
Cửa phòng Châu Hoài Anh đã đóng chặt. Diêu Kiệt đưa tay gõ, không có tiếng trả lời, chàng đẩy nhẹ, cửa phòng liền bật mở.
Trong phòng không có người, ngay cả chiếc túi hành lý nhỏ trên giường cũng đã biến mất. Diêu Kiệt đang đứng thừ ra, một điếm tiểu nhị đi đến sau lưng chàng khẽ nói :
- Khách quan dịnh tìm Châu cô nương phải không?
Diêu Kiệt giật mình quay về với thực tại, vội gật đầu nói :
- Phải, phải. Châu cô nương...
Điếm tiểu nhị tiếp lời :
- Châu cô nương đã trả phòng rồi.
Diêu Kiệt sửng sốt, nhướng mày hỏi :
- Đã trả phòng ư? Bao giờ vậy?
- Trước đây một khắc.
Đoạn từ trong tay áo lấy ra một phong thư, nói tiếp :
- Thư này là của Châu cô nương bảo tiểu nhân trao cho khách quan.
Diêu Kiệt đón lấy phong thư, lòng thoáng xao động, song chàng cắn mạnh răng, ổn định lại tinh thần, vừa bước đi về phòng vừa bình thản hỏi - Tiền phòng và tiền ăn của Châu cô nương đã thanh toán chưa?
Điếm tiểu nhị tươi cười :
- Rồi. Còn thưởng cho tiểu nhân rất hậu nữa. Trời tối rồi, để tiểu nhân thắp đèn cho khách quan.
Diêu Kiệt khoát tay :
- Ta tự thắp lấy được rồi.
Vào phòng thắp đèn xong. Diêu Kiệt xé phong bì lấy thư ra, lòng hết sức băn khoan, nhất thời chưa dám mở thư ra xem.
Lá thư này sẽ mang đến cho chàng những gì đây?
Khi đọc xong thư, mình sẽ hiểu rõ nội tình hay là lại thêm một nghi vấn khác nữa?
Hồi lâu, chàng mới chậm rãi mở thư ra xem.
“Trong bao năm qua, tiên phụ vẫn luôn nhắc đến Diêu huynh, nên đã ngưỡng mộ Diêu huynh từ lâu, hằng trông mong sớm ngày được thấy phong thái của Diêu huynh. Nhưng tạo hóa trớ trêu, đã khiến nguyện vọng Hoài Anh tan nát. Thời gian gần gũi với Diêu huynh tuy ngắn ngũi, nhưng lòng dạ trong sáng của Diêu huynh và nỗi chân thành đã dành cho Hoài Anh, khiến Hoài Anh vô vàn cảm kích. trong khi ấy, bởi Hoài Anh đối với Diêu huynh lại nửa chân thành nửa giả dối, sự chân thành là lòng sùng kính, ngưỡng mộ và quan tâm của Hoài Anh đối với Diêu huynh không hề thay đổi, bởi tình thế đột dị hiện nay, sự giả dối là do bởi lập trường bản thân mà Hoài Anh không thể bày tỏ điều bí mật trong lòng đối với Diêu huynh. Hiện tại Hoài Anh vẫn còn nuôi hy vọng là Diêu huynh có thể chấp nhận một điều thỉnh cầu sau cùng của Hoài Anh, đó là tức tốc rời khỏi Lạc Hà này, bất kể sống hay chết Hoài Anh đều hết sức cảm kích Diêu huynh và phong thái hiệp nghĩa của Dìêu huynh cũng sẽ mãi mãi in sâu trong lòng Hoài Anh. Nếu Diêu huynh cương quyết không chấp nhận, ắt sẽ khiến Hoài Anh ân hận suốt đời. Lâm biệt gởi lời, hoàn toàn xuất phát tự đáy lòng, nỗi niềm chân thành chỉ có trời thấu. Họ Tiêu không phải là người tốt, tuyệt đối không nên cả tin. Sau cùng xin cầu chúc Diêu huynh tiền đồ sáng lạng, chớ nên bận tâm đến Hoài Anh nữa.”
Diêu Kiệt xem đi xem lại mấy lượt, lòng xúc động bồi hồi.
Đồng thời chàng cố nghiền ngẫm về hàm ý trong thư.
én hận suốt đời là sao?
Có lẽ Châu Hoài Anh đã biết từ lâu về việc Châu Bách Long có can dự vào vụ cướp quan ngân, nhưng phụ thân nàng đã bị sát hại, cho dù việc mưu hại Diêu Thập Bằng cũng có Châu Bách Long nhúng tay vào, lẽ ra Châu Hoài Anh cũng có thể nhận thấy được qua thái độ và lời lẽ của Diêu Kiệt, không bao giờ Diêu Kiệt lại tính toán món nợ máu ấy trên đầu nàng.
Nàng sợ ư? Nếu vậy thì chính nàng mới phải tức tốc rời khỏi Lạc Hà hoặc tìm cơ hội ngấm ngầm hạ thủ khử trừ Diêu Kiệt. Trong hai ngày qua, nàng có rất nhiều cơ hội hạ thủ, bởi Diêu Kiệt không hề có sự đề phòng đối với nàng, qua đó chứng tỏ nàng tuyệt đối không có ý định ấy.
Nếu Diêu Kiệt nhất quyết không rời khỏi Lạc Hà vì nhân tố gì đó, có thể nào nàng sát hại Diêu Kiệt chăng? Nhưng đó là nhân tố gì? Cho dù thật sự có nhân tố như vậy, bằng vào võ công của nàng có thể thực hiện được chăng?
én hận suốt đời? én hận suốt đời?...
Diêu Kiệt lập đi lập lại nghiền ngẫm câu nói ấy, nhưng chung qui vẫn không sao hiểu ra được.
Họ Tiêu không phải là người tốt, qua những lời này, chứng tỏ Châu Hoài Anh sớm đã biết rõ về vụ cướp quan ngân, nàng đã tha thiết quan tâm cho Diêu Kiệt, vì sao ngay cả điều bí mật ấy nàng cũng không chịu thố lộ với chàng? Trong trường hợp Châu Bách Long còn sống thì Châu Hoài Anh còn có lý do cần phải giấu diếm, nhưng phụ thân nàng đã chết rồi, nàng còn phải giấu diếm cho ai? Chắc chắn không phải tự giấu diếm cho mình.
Lá thư ngắn ngủi ấy đã mang đến cho Diêu Kiệt vô vàn băn khoăn thắc mắc, và cũng cảm thấy sung sướng bởi Châu Hoài Anh đã thẳng thắn bày tỏ lòng ái mộ với chàng, vậy chứng tỏ chàng đã trở thành một người đàn ông chín chắn, mà một người đàn ông là phải có khí khái anh hùng, không được thoái chí vì tình nhi nữ.
Nghĩ vậy, chàng liền nghe lòng thư thái, bất giác buông tiếng cười hào sảng, tiện tay toan đưa lá thư vào ngọn đèn toan đốt bỏ.
Đột nhiên, bóng dáng yêu kiều của Châu Hoài Anh từ trong ngọn lửa phóng ra, đó là ảo giác, nhưng còn rõ hơn là mặt đối mặt nhau. Ánh mắt nàng chan chứa tình, đôi mày liễu nàng chau chặt, vẻ mặt nàng sầu u uẩn.
Chàng bất giác rụt tay về xếp bức thư lại bỏ vào lòng.
Ngay khi ấy, một điếm tiểu nhị bước vào phòng, khẽ nói :
- Khách quan, tối nay dùng món ăn gì, xin dặn bảo trước để tiểu nhân báo cho nhà bếp lo liệu.
Diêu Kiệt bừng tỉnh, đưa mắt nhìn ra cửa sổ hỏi :
- Lúc này là giờ gì rồi?
Điếm tiểu nhị cung kính đáp :
- Đã sắp sang giờ Tuất rồi.
Diêu Kiệt thoáng ngẩn người, thật không ngờ mãi mê suy nghĩ, thời gian vô tình đã trôi qua một giờ.
Điếm tiểu nhị lại ân cần hỏi :
- Khách quan muốn dùng món ăn gì?
Diêu Kiệt buột miệng nói :
- Tùy tiện món gì cũng được.
- Có cần chút rượu không?
Diêu Kiệt khoát tay :
- Không cần tôi không muốn uống rượu.
- Thưa vâng.
Điếm tiểu nhị vừa định lui ra, Diêu Kiệt bỗng nói :
- Ún xong hãy tính tiền cho ta luôn thể.
Điếm tiểu nhị ngạc nhiên :
- Khách quan đêm nay không trọ nữa sao?
Diêu Kiệt nhếch môi cười :
- Chưa biết chừng, hãy dành lại thượng phòng cho ta. Thời tiết khó lường, họa phúc của con người cũng khó biết trước, chẳng qua ta không muốn quý điếm bị thiệt, cứ làm theo lời ta.
Điếm tiểu nhị rất hiểu, nội nhìn thanh trường kiếm luôn kề cận bên mình Diêu Kiệt thì cũng đủ hiểu hàm ý trong lời chàng.
Y bèn vòng tay cười nói :
- Tiểu nhân chúc khách quan hồng phúc ngang trời.
Dứt lời liền lui ra khỏi phòng.
ún xong, đúng giờ Tuất, chờ cho điếm tiểu nhị dọn dẹp chén dĩa và tính toán tiền bạc xong rời khỏi, Diêu Kiệt thổi tắt đền, mặc nguyên áo quần nằm xuống giường chờ đợi Tiêu Ngọc Yến.
Thời gian thấm thoát trôi qua, chằng bao lâu ngoài phố đã vang lên tiếng gõ canh một. Ngay khi ấy, có tiếng búng tay vang lên bên cửa sổ, Diêu Kiệt đã biết đó chính là Tiêu Ngọc Yến, trước khi tiếng búng ngón tay vang lên, Diêu Kiệt không hề phát giác một tiếng động khẽ nào, ngoại trừ Tiêu Ngọc Yến khinh công tuyệt đỉnh, không còn ai khác nữa. Chàng xuống giường đi đến bên cửa sổ khẽ hỏi :
- Vâng, nhưng Ngọc Yến cần nói với thiếu hiệp vài lời.
Diêu Kiệt thoáng ngạc nhiên :
- Lệnh tôn bảo cô nương chuyển cáo phải không?
Tiêu Ngọc Yến lắc đầu :
- Không, đây là của riêng Ngọc Yến cần phải nói với thiếu hiệp.
Ngưng chốc lát, nghiêm giọng nói tiếp :
- Tiêu Nhất Phong không phải là phụ thân của Ngọc Yến.
Diêu Kiệt rúng động cõi lòng, gằn giọng hỏi :
- Cô nương sao lại nói vậy?
Tiêu Ngọc Yến giọng xót xa :
- Đó hoàn toàn là sự thật. Phụ thân của Ngọc Yến là Ngụy Quân Bình, đã bị Tiêu Nhất Phong sát hại. Khi gia mẫu bồng Ngọc Yến đến gặp Tiêu Nhất Phong hỏi thăm tin tức tiên phụ, lại bị Tiêu Nhất Phong làm nhục, sau đó gia mẫu quá xấu hổ đã treo cổ tự tử. Ngày hôm nay Ngọc Yến mới biết được sự thật.
Diêu Kiệt biết rõ nguồn tin ấy từ đâu có, song vẫn giả vờ hỏi :
- Cô nương biết được sự thật ấy từ đâu vậy?
- Thiếu hiệp đừng hỏi.
Sự việc này thật khó tin, nhưng chẳng phải không có thể, qua hành vi tồi tệ mạo danh cướp bạc của Tiêu Nhất Phong, tất nhiên y cũng có thể gây ra điều thương thiên hại lý như vậy.
Trầm ngâm hồi lâu, Diêu Kiệt mới lại hỏi :
- Cô nương cho tại hạ biết điều này với dụng ý gì?
- Ngọc Yến muốn thiếu hiệp hiểu rõ con người của Tiêu Nhất Phong, đừng để mắc mưu y.
Diêu Kiệt giả vờ không hiểu :
- Tại hạ mắc mưu gì của Tiêu Nhất Phong kia chứ?
Tiêu Ngọc Yến thành thật :
- Vừa rồi khi Tiêu Nhất Phong bảo Ngọc Yến đến đây dẫn thiếu hiệp đến địa điểm cất giấu quan ngân, Ngọc Yến mới biết y đã dặt sẵn cạm bẫy, định lợi dụng thiếu hiệp đối phó với Hắc Trảo Long Cao Như Đăng.
Diêu Kiệt nhướng mày :
- Cao Như Đăng đánh cướp quan ngân rất là đáng ghét, tại hạ dĩ nhiên phải đối phó với y rồi.
- Thiếu hiệp quả nhiên đã bị y lừa dối, kẻ đánh cướp quan ngân không phải là Cao Như Đăng, mà chính là Tiêu Nhất Phong.