Hiền Thê Ngốc Nghếch

Chương 169

Khúc gia là danh gia vọng tộc ở Hoài Dương, Phụ mẫu Nhị thiếu phu nhân Vi gia hiện đang làm quan bên ngoài, cuộc sống không có phụ mẫu gần gũi, xưa nay Khúc Phương Hương có quan hệ rất tốt với người cô cô này, hiện tại xảy ra thảm cảnh như thế, đương nhiên người đầu tiên nàng ấy cầu xin giúp đỡ là Hạng mẫu rồi.

Hạng mẫu cũng rất yêu thương đích nữ của đại ca, mặc dù không thấy quá trình trưởng thành của nàng ấy, nhưng năm đó, lúc nàng ấy sinh ra, bà cũng từng sang bế dỗ dành, bà không sinh được con gái, nên đối đãi với chất nữ như con gái của mình. Bây giờ, chất nữ bị hại ngã mất đứa nhỏ, bà là cô cô, nhất định phải đòi lại công bằng cho cháu gái.

Ôn Ngạn Bình cũng đi theo.

Ôn Ngạn Bình đã ở Hạng gia mấy tháng, đối với nữ quyến thân thích của Hạng gia rất có cảm tình, hiện giờ biểu muội tỷ ruột thịt của Hạng Thanh Xuân xảy ra thảm cảnh, dù thế nào, nàng cũng phải đi xem thử.

Hạng mẫu vẫn luôn nhìn vết nứt trên cái bàn nhỏ khắc hoa, không phản đối con dâu đi theo ^^.

Sai người dọn dẹp sơ qua, Hạng mẫu gọi hạ nhân vào khố phòng lấy ít thuốc bổ xong mới dẫn con dâu đi tới phủ Thượng Thư.

Hình Bộ Thượng Thư Vi phủ cách Hạng phủ nửa vòng kinh thành, ngồi xe hơn nửa canh giờ mới tới. Vi phu nhân biết đại phu nhân của Dũng Xuyên Bá phủ đến thì dẫn theo con dâu lớn tự mình ra nghênh đón, ánh mắt sắc bén nhìn thấy Yên Hồng sau lưng Hạng mẫu, thì bà ta đã rõ mục đích của Hạng mẫu tới hôm nay, vội vàng bày khuôn mặt tươi cười ra chào đón.

Tuy nói không đưa tay đánh khuôn mặt người cười, thế nhưng cháu gái mình chịu uất ức lớn như vậy, Hạng mẫu cảm thấy khuôn mặt tươi cười này rất khó coi, mặt bà lạnh lùng, hàn huyên với đám người Vi phu nhân vài câu xong, bèn không khách sáo đề nghị muốn đi thăm cháu gái bị thương.

Mặc dù Hạng mẫu được con trai chỉ điểm rất lâu rồi, nhưng bản chất vẫn không thay đổi được bao nhiêu, lúc này, công phu ngoài mặt cũng không thèm làm, lời nói lạnh lùng. May là Vi phu nhân biết chuyện con dâu thứ hai bị sảy thai là do con trai mình không đúng, thái độ Hạng mẫu không tốt bà ta có thể hiểu nên nhịn xuống, dẫn hai người đi vào tiểu viện của con dâu.

Đi vào tiểu viện của biểu tỷ Khúc gia, rất nhanh thì có ma ma nhận được tin tức đi ra đón tiếp, ma ma kia là nhũ mẫu của Khúc Phương Hương, bà biết rất rõ tiểu thư nhà mình chịu uất ức, nghe nói Hạng mẫu đến nên nhanh chóng ra đón tiếp, tuy bà có đầy một bụng muốn nói nhưng nhìn thấy Vi phu nhân và đại thiếu phu nhân đều ở đây, bây giờ có nói gì cũng không nên, bà chỉ biết lau nước mắt.

Nhìn lão ma ma gạt lệ, càng khiến người ta chua xót hơn các tiểu nha hoàn nước mắt đầm đìa, mặt Hạng mẫu lạnh thêm mấy phần, tức giận đùng đùng.

Thời tiết đang lạnh, bốn phía trong phòng xếp đầy chậu than, trong phòng khô nóng, không khí không được thông thoáng lắm, khiến cho vị thuốc trong phòng càng nồng đậm.

Ôn Ngạn Bình theo Hạng mẫu đi vào phòng ngủ, hô hấp nàng cứng lại, không biết có bao nhiêu khó chịu.

Trong phòng có mấy nha hoàn canh gác, hai mắt đều đỏ như mắt thỏ, nhìn thấy đám người Vi phu nhân, các nàng vội vàng qua thỉnh an, thấy Hạng mẫu đến thì vô cùng kinh hỉ, các nàng cảm thấy tiểu thư nhà mình có chỗ dựa vào rồi.

Hạng mẫu tỉ mỉ quan sát bày trí trong phòng, sau đó nhanh chóng phát hiện nơi này thiếu một người, không khỏi lạnh mặt: “Nhị gia các ngươi đâu?” Thê tử bị hại đẻ non, làm trượng phu không bồi tội thì thôi đi, vậy mà không thấy bóng dáng đâu hết.

Một nha hoàn nhanh mồm nhanh miệng nói: “Hồi bẩm cô phu nhân, Nhị gia đang theo bồi Lưu di nương rồi. Sức khỏe Lưu di nương không tốt, Nhị gia đã sớm qua đó.”

Cái này, Vi phu nhân vô cùng lúng túng, vội vàng quát: “Còn không mau gọi tên nghiệp chướng kia tới xin lỗi Hương nhi, Khúc gia tỷ tỷ, thật xin lỗi, nghiệp chướng kia của ta đáng đánh, nó dám làm ra chuyện này, hôm qua lão gia nhà ta đã dạy dỗ nó một trận...”

Vi phu nhân vừa cười vừa bày tỏ phẫn nộ, sắc mặt Hạng mẫu mới hơi hòa hoãn lại.

Nhưng Ôn Ngạn Bình nghe thấy, Vi phu nhân bồi tội nhưng không nói đến trọng điểm, tỷ như nói: Phải khiến Nhị gia hại thê tử đẻ non bồi tội bằng hành động thực tế, dẫn tiểu thiếp gieo mầm tai họa tới đây xử lý. Với tư cách là đương gia chủ mẫu, còn là bà bà, xử lý một di nương trong phòng con trai không phải quá dễ dàng sao? Dùng một chữ hiếu là có thể xử lý. Thế nhưng xem hoàn cảnh này, ả di nương kia còn có thể kéo nam nhân về phía mình, thì nhìn ra được Vi phu nhân bao che con mình thế nào, Vi gia còn bao che cho một tiểu thiếp nữa.

Trong lòng Ôn Ngạn Bình khó chịu, nàng nghĩ nếu hồ ly tinh đối mặt với loại chuyện này, hắn đã sớm dùng một bụng ý nghĩ xấu của mình chỉnh đốn loại tiểu yêu tinh châm ngòi ly gián kia không còn một mảnh, nói không chừng cả đời ả ta còn mang chướng ngại tâm lý không vượt qua được, chứ làm sao còn có thể làm loạn? Tiểu yêu tinh không bị thu thập, không bị truy cứu trách nhiệm là do có Vi nhị che chở. Vi phu nhân không muốn lục đục với con trai nên đành theo ý hắn.

Sự khác biệt này, khiến Ôn Ngạn Bình bỗng cảm thấy loại người xấu như Hạng Thanh Xuân rất hiếm có, ít ra tốt hơn hành vi ái thiếp diệt thê của Vi nhị và cũng tốt hơn Vi phu nhân một lòng dung túng con trai rất nhiều. Ôn Ngạn Bình vui rạo rực, xem ra mình gả không sai, trở về phải khen thưởng hồ ly tinh thật tốt ~~

Hai người tiến vào nội thất, nhìn thấy sắc mặt Khúc Phương Hương tái nhợt nằm ở trên giường, hai mắt sưng đỏ trống rỗng nhìn lên trần nhà, không còn khóc nổi nữa. Đến khi Hạng mẫu gọi nàng, Khúc Phương Hương mới buồn bã gọi một tiếng “Cô cô”, nước mắt đã cạn một lần nữa rơi xuống, Hạng mẫu không nén được ôm nàng khóc, các nha hoàn xung quanh thấy thế, cũng vội vàng cúi đầu lau nước mắt.

Vi phu nhân và Vi đại thiếu phu nhân lúng túng một lần nữa.

Lúc này, Nhị gia rốt cuộc bị hạ nhân mời tới, hắn ta nhìn thấy người của Hạng phủ, mặc dù trên mặt không vui nhưng cũng biết việc này mình làm không đúng, nên vội vã tới thỉnh an và bồi tội với Hạng mẫu.

“Ta không dám nhận lời xin lỗi của Nhị gia, Nhị gia có tội gì?” Hạng mẫu lạnh lùng nói, sau đó chuyển giọng, nức nở: “Chỉ có thể thương Hương nhi nhà ta, người tốt như thế, bây giờ lại nằm trên giường, ngay cả trái tim cũng bị người ta khoét mất, lại còn bị người ta lạnh nhạt, nếu đại ca đại tẩu biết Hương nhi ở kinh thành thế này, nhất định sẽ rất đau lòng…”

Hạng mẫu biểu diễn một màn tuyệt kỹ, Ôn Ngạn Bình âm thầm vỗ tay, thì ra bà bà nhà mình rất biết diễn kịch, làm cho Vi nhị lúng túng, liên tục xin lỗi, Vi phu nhân không dám biện hộ cho con trai, Vi đại thiếu phu nhân thì biết quá rõ đức hạnh của tiểu thúc nhà mình nên vô cùng yên tĩnh đứng làm vật trang trí, lúc này không phải lúc nói chuyện, nàng tuyệt đối không nhiều lời.

Vi nhị đường đường là một nam tử hán, ngũ quan anh tuấn, dáng người cao to, có vẻ tự mãn của đệ tử quý tộc, nhưng không mất đi sự nhã nhặn, mười tám tuổi hắn ta đã trở thành cử nhân, được xem là thiếu niên tài tuấn, bằng không thì lúc trước Khúc gia cũng không vừa ý hắn ta mà hứa hôn. Chỉ tiếc, Khúc gia lại xem nhẹ nội hàm bên trong, sau khi Khúc Phương Hương gả vào Vi gia được hai tháng, không nói đến chuyện Vi nhị gia đã nâng nha hòan thông phòng Lưu thị lên làm di nương, hắn ta còn hết sức sủng ái ả. Lúc ấy Khúc gia không để trong lòng, chỉ dạy con gái rộng lượng, nhanh chóng mang thai đứa bé mới là chuyện chính, nhưng nữ nhân kia rất biết diễn xuất, càng ngày càng lấn lướt chính thê. Khúc Phương Hương chỉ có thể nhịn xuống, nhưng không ngờ Vi nhị lại bại hoại đến nỗi ái thiếp diệt thê, sủng tiểu thiếp càng ngày càng vênh váo, nếu không phải có Vi phu nhân tạo áp lực phía trên, Lưu di nương đã cưỡi lên đầu chính thê rồi.

Khúc Phương Hương cũng không phải là nữ nhân thích thua thiệt, đương nhiên muốn kéo trượng phu ở bên cạnh mình, nàng đã từng rất cố gắng, chỉ tiếc những cố gắng đó ở trước mặt Vi nhị đều là con số không, một khi nam nhân đã bị t*ng trùng lên não thì làm gì còn lý trí, dù nàng có thủ đoạn thế nào cũng không chiếm được lòng hắn ta. Khúc Phương Hương thiệt thòi ở chỗ, bất luận nàng làm chuyện gì, trượng phu cũng không đứng về phía nàng, ngược lại còn đối lập với nàng, nàng có tốt thế nào cũng thành xấu, có thơm thế nào cũng thành hôi. Nàng đi cầu sự giúp đỡ của bà bà, nhưng bà bà rất sủng ái Vi nhị, căn bản bà ta không quan tâm, nên mọi chuyện mới ra thế này.

Qua chuyện ngày hôm đó, Khúc Phương Hương đã hết hi vọng với trượng phu, một nam nhân có thể vì một tiểu thiếp mà đẩy ngã thê tử mình, làm hại thê tử đẻ non mà vẫn không ngừng sủng ái tiểu thiếp vì sợ nàng sẽ xử lý ả ta, loại nam nhân này nàng còn cần làm chi?

Do bị Hạng mẫu lên án, Vi nhị đành ăn nói khép nép bồi tội với thê tử, nhưng không hề đề cập đến chuyện trừng phạt tiểu thiếp, trong mắt Khúc Phương Hương lộ ra trào phúng thê lương, không nói một lời. Sau nửa ngày, nàng thấy bà bà Vi phu nhân sắp không kiên nhẫn, trong lòng nàng hiểu bà bà không ủng hộ mình để trượng phu cúi đầu bồi tội, lòng nàng càng khó chịu, không còn hứng thú xoay mặt, xem như không thấy.

Vi Phu nhân đứng ra hòa giải, Vi nhị nhận được ánh mắt mẫu thân, vội nói: “Ta biết trong lòng Hương nhi không vui, phiền cô cô an ủi nàng nhiều một chút.” Nói vài câu dễ nghe xong, Vi nhị bèn chạy mất, không có kiên nhẫn ở lại chỗ này nữa.

Một lát sau, Vi phu nhân và Vi đại thiếu phu nhân cũng rời đi, để Hạng mẫu khuyên nhủ con dâu mình, nàng còn trẻ, sau này còn có thể hoài thai.

Hạng mẫu oán hận nói: “Chỉ là một tiện tỳ, để coi ả ta còn càn rỡ đến mức nào. Hương nhi đừng khổ sở, sau khi con khỏe lại, chỉnh đốn ả ta cũng không muộn. Mặc dù lần này là do cô gia ra tay, nhưng Lưu di nương ty tiện châm ngòi ly gián kia cũng không thoát được, chuyện này tuyệt đối không thể để yên. Ta sẽ viết thư nói cho mẫu thân con biết…”

“Được rồi, mẫu thân theo cha ra ngoài làm việc, có rất nhiều chuyện phải lo, con không muốn để lão nhân gia bà phiền lòng vì đứa con gái này nữa.” Khúc Phương Hương chán nản nói.

“Con nha, lúc nào cũng tốt khoe xấu che, làm thế nào cho phải đây?” Hạng mẫu thương tiếc.

Tiếp theo, Hạng mẫu không nhịn được dạy cho cháu gái vài kỹ thuật đấu tiểu tam, Hạng mẫu là một nhân tài trong chuyện này vì xuất giá không lâu bà đã bắt đầu chiến đấu với tiểu tam, lúc đầu thủ đoạn của Hạng mẫu vô cùng thô bạo không có kỹ thuật hàm lượng gì cả, nhưng mà bà có một con trai đầu óc thông minh khiến người ta không chịu nổi, lúc Hạng Thanh Xuân mười lăm tuổi, thì đã ra tay thu thập đám tiểu tam tiểu tứ của phụ thân trong Tây viện, Hạng mẫu đã thụ giáo, bây giờ sống lưng bà thẳng đứng, bắt đầu chia sẻ kinh nghiệm cho cháu gái.

Chỉ cho cháu gái mấy chiêu xong, ánh mắt Khúc Phương Hương tỏa sáng, đồng thời nàng cảm nhận cô cô căn bản không giống như lời mẫu thân nói là một người không có đầu óc, nàng thấy bà rõ ràng là người có thủ đoạn rất cao minh.

Ôn Ngạn Bình vẫn luôn làm vật trang trí bên cạnh, thấy hai người đang trao đổi kinh nghiệm đấu tiểu tam, nàng nghe một hồi thì không thấy hứng thú nữa, bèn gọi Yên Hồng tới, tỏ vẻ nàng muốn đi tịnh phòng. (Đi vệ sinh)

Yên Hồng vốn muốn dẫn nàng đi nhưng bị cản lại, nàng dịu dàng đoan trang nói: “Bây giờ sức khỏe biểu tỷ không tốt, tâm tình cũng không vui, các ngươi ở đây dụng tâm hầu hạ nàng ấy, ta tự đi là được rồi.”

Yên Hồng cảm thấy có lý, nên chỉ phương hướng cho nàng.

Sau khi tạm biệt Yên Hồng, Ôn Ngạn Bình vuốt vuốt tay áo, đi tới tịnh phòng. Lúc vừa đến tịnh phòng, thân ảnh nàng đột nhiên lóe lên, biến mất tại một góc rẽ.

Trong sân nhỏ, một nam một nữ tựa sát vào nhau trên một tảng đá lớn sau hòn non bộ, gió Bắc gào thét mạnh mẽ bị hòn non bộ chặn lại, bên cạnh là vài góc hồng mai, đầu cành có vài nụ hoa sắp nở, hoa mai lay động, quả là nơi thích hợp để ngắm trăng tâm sự.

“Nhị gia ~~” giọng nữ u oán như khóc không ra tiếng, “Bây giờ tỷ tỷ thế nào? Thiếp thân biết, tỷ tỷ nhất định rất thương tâm, trong lòng Nhị gia cũng rất đau. Thật vất vả mới có đứa nhỏ, cứ như vậy mà không còn, đây là đứa nhỏ đầu tiên của Nhị gia, cũng là đứa nhỏ của thiếp thân, mỗi lần thiếp thân nghĩ đến, tim giống như bị dao cắt, ăn không ngon (cao hứng đến nỗi ăn hai chén cơm), ngủ không yên (trong mộng cười tỉnh lại). Thiếp thân vẫn luôn chờ mong Nhị gia có hậu, nhưng lại vì thiếp thân đi thỉnh an, khiến Nhị gia và tỷ tỷ tức giận, hại tỷ tỷ ngã một cái…”

“Đừng khổ sở, đây là lỗi của ta, là ta không nên nổi giận ra tay đẩy nàng ấy!” Vẻ mặt Vi nhị phiền muộn, trong lòng cũng đau xót vì mất đứa nhỏ.

“Không, không thể trách Nhị gia, khi đó thiếp thân cũng không biết tỷ tỷ có thai, mới đem ít chuyện phiền nàng, làm sao có thể là Nhị gia sai được? Chuyện trong hậu viện vốn là do tỷ tỷ quản lý, Nhị gia có sai, cũng là do không biết rõ tình hình…”

Chủ đề kia được giọng nữ dẫn dắt, sai lầm rẽ ngang, hoàn toàn biến thành Khúc Phương Hương sai, thậm chí mình có thai cũng không biết, làm hại Nhị gia vô ý giết con mình, ác phụ như vậy, còn dám khóc lóc kể lể uất ức của mình.

Vì thế, tất cả mọi người đều không có sai, người sai chính là nữ nhân có thai bị đẻ non, nàng không biết thương bản thân mình, có thai mà không biết tích phúc, ăn dấm chua lung tung, chỉ vì một chuyện nhỏ mà làm ầm ĩ lên. Đứa nhỏ bị mất này cũng là cảnh cáo nàng, làm người nên hiền lương phúc hậu, đừng vì chút chuyện nhỏ mà không khoan dung độ lượng.

“…”

Ôn Ngạn Bình trốn sau hòn non bộ nghe lén, quả là được mở rộng tầm mắt, lần đầu tiên biết được thì ra có thể đổi trắng thay đen như thế, Lưu di nương này đúng là người tài ba hiếm có! Mặc dù nói, đối với nữ nhân nàng rất thương tiếc, nhưng phải xem tình huống, loại tiểu thiếp là tai họa gia trạch này thật sự nàng không thể cho sắc mặt tốt.

Đương nhiên, càng làm cho nàng cảm thấy không thể tha thứ chính là đôi tai nhu nhược bên cạnh – Vi nhị gia luôn cho mình là đúng, đây mới chính là đầu xỏ gây ra mọi chuyện. Cho nên nói, nam nhân có dị tâm nhất định phải đoạn tử tuyệt tôn, đạo lý này vô cùng chính xác.

Vì vậy, tiểu cô nương ra tay.

Lúc Vi Nhị đang được Lưu di nương an ủi, cảm thấy mình không làm sai nữa, hắn ta đột ngột đứng lên, muốn đi tìm thê tử nói lý lẽ, không ngờ chân tê rần, trực tiếp quỳ xuống, hai đầu gối hung hăng đập xuống nền sàn cứng rắn, nghe âm thanh kia giống như xương đùi nứt ra vậy, ai nghe được cũng run rẩy, không đành lòng nhìn qua. Đặc biệt bây giờ là trời đông giá rét, xương cốt giòn rụm, một cú đập này, không biết đã đau thành cái dạng gì nữa.

Lưu di nương kinh hãi, vội vàng qua đỡ hắn ta, chỉ là sức của nữ nhân có hạn, không chỉ không thể nâng dậy, ngược lại lảo đảo một cái, Vi nhị té lần nữa, ngã ngữa trên mặt đất, lưng chạm đất, phịch một tiếng thật lớn, xương cốt lần nữa vỡ tan.

Lưu di nương kinh ngạc, vội bò qua, vừa muốn tới kiểm tra, nhưng không hiểu sao thân thể mềm nhũn, hai chân không chống đỡ nổi, nặng nề ngã về phía trước –

“A—”

Một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa vang lên, ma ma lớn tuổi canh giữ bên ngoài nhanh chóng chạy vào xem xét, bà thấy thân thể Nhị gia cong lại thành một con tôm nằm trên đất, liên tục kêu rên thảm thiết, Lưu di nương ở bên cạnh tay chân luống cuống, sắc mặt tái nhợt, cánh môi run rẩy, nói không ra lời.

Thừa dịp hỗn loạn, Ôn Ngạn Bình mượn núi giả yểm hộ, nhanh chóng lẻn đi mất, tốc độ cực nhanh, không một ai phát hiện.

Trở lại phòng ngủ của Khúc Phương Hương, cô cháu hai người đã trao đổi kinh nghiệm đấu tiểu tam xong, có thể phấn đấu cho tương tai của mình, hai mắt Khúc Phương Hương sáng lên một chút, đang uống thuốc nha hoàn bưng tới. Hạng mẫu vui mừng, giúp nàng điều dưỡng thân thể thật tốt, sau đó sử dụng thủ đoạn của chính thê, nhất quyết không để tiểu nhân đắc ý…bla…bla..Trong lòng bà lại nghĩ, khi trở về tìm con trai chỉ điểm một chút, vậy thì càng tốt hơn.

Nhìn thấy Ôn Ngạn Bình, Khúc Phương Hương còn có tâm tình gọi nàng là “Biểu đệ muội”, Ôn Ngạn Bình làm dáng thẹn thùng, dịu dàng nhỏ giọng an ủi nàng, mong nàng sớm khỏe lại.

Lúc bầu không khí đang hòa nhã vui vẻ, đột nhiên có một nha đầu hoảng hốt chạy đến, bẩm báo: “Nhị thiếu phu nhân, không xong rồi, Nhị gia bị thương.”

Khúc Phương Hương cười lạnh: “Nhị gia bị thương các người báo ta biết làm cái gì? Bây giờ ta không thể đứng dậy, không quản chuyện gì được, chẳng lẽ muốn ta mang cái thân đẻ non này đi thăm hắn?” Nữ nhân đẻ non giống như ở cữ, kiêng kỵ rất nhiều, dù có nghe thấy chuyện này, Khúc Phương Hương cũng không thể tùy tiện đi xem, trong lòng còn rất hả giận.

Nha hoàn kia biết mình đã nói sai, vội vàng cười cười.

Hạng mẫu với tư cách là trưởng bối, không thiếu được hỏi một câu: “Đã xảy ra chuyện gì? Mời đại phu chưa?”

Nha hoàn kia trả lời: “Lão phu nhân vừa nghe nói đã sai người đi mời, hiện tại nô tỳ cũng không biết Nhị gia bị thương ở đâu.”

Sau khi nghe xong, Khúc Phương Hương bèn sai nha hoàn thiếp thân Yên Vân đi nghe ngóng, tỏ vẻ người làm thê tử này rất quan tâm trượng phu, nếu có chuyện gì thì về bẩm báo cho nàng biết. Dặn dò nha hoàn xong, Khúc Phương Hương nói với Hạng mẫu: “Trong lòng con vẫn rất giận hắn, muốn hắn phải chịu khổ một phen, để hắn cảm nhận nỗi khổ của con. Còn tiện nhân Lưu thị kia, con sớm muộn gì cũng bắt ả ta đền mạng cho con của con.” Trong mắt nàng là thù hận thấu xương.

Chỉ là loại thù hận này sau khi nghe Yên Vân về bẩm báo thì tản đi không ít.

“Thật sao?” Khúc Phương Hương giật mình nhìn Yên Vân.

Yên Vân khẳng định gật đầu, hơi khó xử nhìn Hạng mẫu và Ôn Ngạn Bình, mặc dù tiểu thư nhà mình nói không xem Hạng mẫu là người ngoài, có nghe cũng không sao, nhưng loại chuyện này, giữ lại chút mặt mũi cho cô gia thì tốt hơn.

Hạng mẫu thấy thế, biết lúc này mình không tiện ở lại Vi gia, tránh cho chủ nhân kiên kỵ, bà vội vàng cáo từ. Khúc Phương Hương giả ý giữ lại mấy lần, lưu luyến không rời để Hạng mẫu rời đi.

Hạng mẫu vừa rời đi, Khúc Phương Hương đã vội hỏi: “Ngươi nói rõ một chút, tại sao hắn bị thương, bị thương…” Nàng hơi khó mở miệng nên hàm hồ bỏ qua, “Phu nhân đã biết chuyên này chưa?”

“Phu nhân tức nhiên đã biết, phạt các nha hoàn hầu hạ trong viện Lưu di nương tại chỗ.” Yên Vân có chút không đành lòng, thấp giọng nói: “Nô tỳ nghe Vân tỷ tỷ nói, lúc tỷ ấy thay y phục cho Nhị gia, cả người Nhị gia đều sưng thành một đoàn, rất đáng sợ, Nhị gia đau đến nổi không thể động đậy.”

“Làm sao lại bị thương thành như thế?” Phản ứng đầu tiên của Phúc Phương Hương là sẽ không hỏng mất chứ? Nàng phải làm sao bây giờ? Nàng còn có ý định mang thai đứa bé để nửa đời sau dựa vào nữa mà.

“Nghe nói là Lưu di nương làm, phu nhân nói nếu Nhị gia có chuyện gì, phu nhân sẽ khiến Lưu di nương đền mạng.”

Khúc Phương Hương nhíu mày, lẩm bẩm: “Báo ứng, thật sự là báo ứng! Mặc kệ Nhị gia cuối cùng như thế nào, Lưu di nương cũng không có kết cục tốt đâu.” Trong lòng nàng hả hê đồng thời cũng nức nở nghẹn ngào: “Đứa nhỏ đáng thương của ta, ta không thể tự mình báo thù cho nó rồi.”

Yên Vân thấy thế, vội vàng an ủi: “Thiếu phu nhân đừng đau lòng, bây giờ chúng ta nên vui vẻ mới đúng. Hiện tại Lưu di nương đang bị phu nhân xử lý, ả ta dám làm ra chuyện này, hãy để Nhị gia nhìn rõ bộ mặt thật của ả ta, biết rõ thiếu phu nhân là tốt nhất. Chuyện bây giờ ngài nên làm chính là nhanh chóng điều dưỡng thân thể cho tốt rồi kéo tâm tư Nhị gia lại. Ngài xem, hiện giờ cả thể xác và tinh thần của Nhị gia đều bị thương, nếu ngài dốc lòng chăm sóc khiến Nhị gia thoải mái, dù cho Nhị gia có ý chí sắt đá thì tương lai cũng sẽ coi trọng ngài.”

Khúc Phương Hương cảm thấy có lý, lau nước mắt, lộ ra vẻ mặt quyết tâm.