Hiền Thê Ngốc Nghếch

Chương 158

Hôm nay là ngày lành, là ngày nghĩa nữ Ôn phủ xuất giá.

Lúc này đã sắp đến giờ lành, Hỉ nương vẫn đang bận rộn chuẩn bị, gấp đến độ mặt béo đổ đầy mồ hôi, sau nữa ngày thấy nhà hoàn đi hối thúc vẫn chưa trở về, Hỉ nương chỉ có thể phất khăn đỏ, lắc eo vội vàng đi tìm. Vừa đến hậu viện, từ xa đã nghe tiếng khóc vang trời của trẻ con.

“Ô oa oa, đại ca không được đi…Tỷ tỷ không gả…. A Tuyết ở cùng với đại ca…”

“Ô ô ô, tỷ tỷ không được đi…”

Hỉ nương nghe thấy mặt đầy hắc tuyến, ở đâu ra vừa đại ca vừa tỷ tỷ đấy, xưng hô sao loạn như thế? Hỉ nương đi tới, nhìn thấy ba đứa nhỏ Ôn phủ đang ôm một thiếu nữ mặc giá y tân nương tử, hốc mắt đỏ au, chỉ cần cắn môi là nước trong hốc mắt sẽ chảy ra, cố nén không được. Một bé thanh tú khóc thút thít, một bé lớn giọng gào khóc, từ rất xa cũng có thể nhìn thấy quả hạch hình trái tim trong cổ họng, Hỉ nương thấy buồn cười không thôi.

Ôn Ngạn Bình bị đệ đệ muội muội quấn khóc đến tâm xoắn lại thành một đoàn, rất muốn lớn tiếng nói nàng không gả nữa, nàng muốn ở lại. Chỉ là nàng chưa kịp mở miệng, Hỉ nương đã lắc mông đi tới.

“Ôi, đây là thế nào, hôm nay là ngày đại hỉ, các tiểu công tử nên vui vẻ mới phải. Tân nương tử cũng thế, không được khóc nếu không sẽ không đẹp. Hai vị tiểu công tử và tiểu thư, tỷ tỷ các ngài hôm nay là tân nương tử, cả đời chỉ có một lần, có nơi dựa vào, các tiểu công tử nên vui mừng mới phải, tân lang sắp đến rồi, mau lau nước mắt, bằng không người ta sẽ chê cười đấy…” Hỉ nương giảng giải, các tiểu bằng hữu giương hai mắt đẫm lệ mông lung, đáng thương nhìn Hỉ nương.

A Tuyết nức nở: “Tân lang muốn thành thân với tỷ tỷ?”

“Đúng thế.” Hỉ nương tủm tỉm.

“Vậy, A Tuyết làm tân lang được không? A Tuyết lấy tỷ tỷ ~~” A Tuyết cảm thấy đó là một ý kiến hay, nín khóc cười nói.

“Ách…”

Hỉ nương dở cười dở khóc, đánh giá chỉ số thông minh của các đứa nhỏ Ôn phủ, bà cho rằng các bé giống đại công tử thành thục ổn trọng, bây giờ xem ra, các tiểu bánh bao này quá khó chơi rồi. Nhưng bà nhìn ra được, Ôn phủ rất coi trọng nghĩa nữ này, quan hệ với ba đứa nhỏ rất tốt, các bé không nỡ để nàng xuất giá.

Đang lúc Hỉ nương không biết làm thế nào cho phải, Như Thúy cô nương hết bận rộn đi vào, thấy ba đứa nhỏ ôm tiểu cô nương khóc, khóc đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cũng dở khóc dở cười. Chỉ sợ tới hôm nay bọn nhỏ mới ý thức được, đại ca từ trước đến nay sống cùng chúng sẽ phải xuất giá rời khỏi đây, sau này không thể mỗi ngày gặp mặt.

Như Thúy đi tới, ôm A Tuyết và Quý Quý vào lòng an ủi, A Tuyết ngọ ngoạy trong lòng nàng hỏi: “Nương, đại ca không gả, ở lại đây có được không?”

Như Thúy cô nương lãnh khốc vô tình nói: “Không thể!”

A Tuyết và Quý Quý nghe xong, cái miệng nhỏ nhắn run rẩy, yết hầu giật giật sắp khóc lên. Trẻ con khóc sẽ có sữa uống -- A Tuyết vô cùng hiểu đạo lý này, vì thế từ nhỏ đến lớn, nếu khóc mà giải quyết được chuyện gì bé nhất định khóc hết mức có thể. Nhưng mà lúc này, dù bé có banh cổ họng khóc lớn cũng không giải quyết được.

Ôn Ngạn Bình nghe các tiểu bằng hữu khóc trong lòng rất khó chịu. Từ lúc bọn nhỏ còn chưa sinh ra, nàng từng ngày mong mỏi, chờ khi chúng đến thế giới này, nàng vẫn luôn bên cạnh chúng, dạy chúng nói chuyện, dạy chúng đi, dạy chúng biết chữ, dạy chúng tập võ…Nàng đối với ba đứa nhỏ mà nói là quan trọng nhất, mà ba đứa nhỏ cũng là tâm can bảo bối của nàng, là tồn tại tốt đẹp nhất.

Thế nên bây giờ, biết nàng sắp rời khỏi cái nhà này, ba đứa nhỏ rất khổ sở.

A Tuyết khóc rất to, Như Thúy thấy A Tuyết và tiểu Quý Quý đều khóc, Trường Trường xưa nay trầm ổn cũng bị hai bé ảnh hưởng làm hốc mắt đỏ lên, nước mắt có thể rơi bất cứ lúc nào. Như Thúy đau đầu, nhanh chóng sai người ra tiền viện mời Ôn Lương tới, để hắn giải quyết chuyện này một chút.

Sau khi Ôn Lương nhận được tin tức thì vội chạy tới, tiếp đó hắn bị Như Thúy cô nương nhét hai tiểu bánh bao giống nhau như đúc vào lòng, nói: “Đối phó với con của chàng đi, để chúng đừng khóc nữa.” Sau đó, nàng ôm con gái nhỏ, dịu dàng an ủi tiểu cô nương.

Ôn Lương nửa cười nửa mếu, sợ A Tuyết khóc đứt hơi, vội ôm chúng ra ngoài, cùng đến tiền viện chiêu đãi khách khứa. Người đến chúc mừng nhìn thấy hai đứa bé phấn điêu ngọc trát, đưa tay nhỏ níu tay áo phụ thân, một đứa nhắm mắt ngoác mồm gào khóc, một mím môi kìm chế nước mắt, khiến mọi người thấy rấtbuồn cười.

Ngược lại lão Trấn Quốc Công thấy cháu yêu khóc thành như vậy, rất đau lòng, nhanh chóng kéo chúng qua an ủi.

Trong phòng, Như Thúy ôm con gái nhỏ, thấy tiểu cô nương mặc giá y mặt đầy nước mắt, son phấn lem nhem, Như Thúy an ủi một hồi mới sai người chỉnh lại dung nhan cho nàng.

Ôn Ngạn Bình ôm Như Thúy khóc to, lúc nãy khi các tiểu bằng hữu khóc, nàng liều chết chống đỡ nếu không các tiểu bằng hữu sẽ càng khóc thương tâm hơn, bây giờ các đệ đệ đã được phụ thân dẫn đi, nàng nghĩ tới chuyện mình phải xuất giá, sau này không còn là thành viên trong nhà nữa, trong lòng đau khổ thiếu chút nữa không chịu nổi, khiến cho Hỉ nương vốn tưởng đã khuyên nhủ thành công, ngửa mặt lên trời thở dài.

Đến giờ lành, rốt cuộc cũng khuyên nhủ xong, Hỉ nương đem khăn che đầu đội lên cho nàng, lúc tiếng chiêng trống vui mừng vang lên bên ngoài, bà nhanh chóng dìu tân nương tử đi ra.

Lúc nãy Ôn Ngạn Bình khóc rất hăng, bây giờ đầu ốc mơ màng, ngồi trong kiệu hoa, hoàn toàn không có cảm giác hồi hộp khi gả đi, nàng như con rối gỗ suốt dọc đường, mặc cho người ta dẫn dắt bái đường…Đến lúc được đưa vào động phòng, ngồi trên giường hỉ.

Nàng mới thấy khăn tân nương trên đầu được một cây gậy quấn lụa đỏ đẩy lên, nàng ngẩng đầu nhìn nam nhân anh tuấn như tượng đúc, mặc hỉ phục đang mỉm cười nhìn mình.

Các nha hoàn ma ma và tân khách chen chúc trong phòng thấy thế, đều nở nụ cười thiện ý, trong miệng ồn ào tán thưởng nam tài nữ sắc, tiếng chúc mừng không ngừng.

Ôn Ngạn Bình nghe đến váng đầu, liếc mắt nhìn Phi Y và đám người Tần ma ma bên cạnh, nàng vội vã làm ra vẻ thẹn thùng cúi đầu xuống, đoan trang điềm đạm ngồi yên một chỗ, họ nói cái gì nghe cái đó, không nói tiếng nào. Những nữ quyến chuẩn bị náo động phòng bắt nạt nàng dâu mới thấy thế, bắt đầu cười giễu cợt, chỉ là các nàng nhanh chóng bị Hạng Thanh Xuân nhẹ nhàng mời trở về.

Sau khi các nữ quyến náo động phòng rời đi, Hỉ nương mang thức ăn và rượu hợp cẩn lại cho hai người, nói một đống lời may mắn xong, tân lang liền bị hạ nhân mời ra ngoài mời rượu.

Đến khi bóng đem bao trùm mọi cảnh vật, tân lang uống say khướt mới trở về tân phòng. Ma ma nha hoàn hầu hạ trong phòng nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt phong tình của thanh niên, thì xấu hổ tim đập nhanh, cảm thấy bình thường nam nhân này đã rất đẹp mắt, trưng khuôn mặt hoa đào thế kia, nữ nhân đều không chịu nổi.

Hạng Thanh Xuân đi tới, nhìn thiếu nữ đang ngồi ngay ngắn trên giường, váy đỏ như lửa, thanh lệ xinh đẹp, khuôn mặt vốn bình thường giờ đây xinh đẹp vô cùng, đôi mắt kia từ từ nhìn lại, sóng mắt lưu chuyển, như có thiên ngôn vạn ngữ, khiến lòng hắn mềm mại hẳn.

Trên thực tế, là do hắn suy nghĩ nhiều mà thôi.

Ôn Ngạn Bình liếc nhìn mặt ngọc hồng nhuận phơn phớt của hắn, biết hắn đã uống nhiều rượu, hắn càng đến gần thì mùi rượu càng rõ, trong lòng nàng ghét bỏ. Nàng lớn như thế nhưng chưa từng uống rượu đâu – Ôn đại nhân không cho nàng uống -- người này lại có thể uống đến say, nàng thấy có đủ loại hâm mộ ghen ghét!

Hạng Thanh Xuân ngồi xuống cạnh nàng, nắm chặt hai tay đang để trên đầu gối nàng.

Lúc này, Nghênh Hà vội bưng chén canh giải rượu tới, cung kính dâng lên. Ôn Ngạn Bình thấy hắn chỉ nhìn mà không tiếp lấy, đành phải tự mình cầm lên, nói: “Uống chút canh giải rượu đi.”

Hạng Thanh Xuân cúi đầu, uống canh giải rượu trên tay nàng.

Thấy hắn nghe lời, Ôn Ngạn Bình thõa mãn mấy phần, lại nói: “Thân huynh đầy mùi rượu, rất thối, đi tắm rửa sạch sẽ đi rồi trở lại.”

Với tư cách là ma ma giáo dưỡng hồi môn của nàng, Tần ma ma nghe thấy cô nương nhà mình tự nhiên sai khiến tân lang như thế, chỉ cảm thấy rèn sắt không thành thép, loại thời điểm này không phải nên thẹn thùng sao, sao có thể lớn gan như vậy?

Hạng Thanh Xuân mỉm cười, dịu dàng nói: “Ừ, đều nghe nàng.”

Sau khi Hạng Thanh Xuân rời đi, chúng nha hoàn bắt đầu hầu hạ Ôn Ngạn Bình trút bỏ lớp hóa trang, mũ phượng, trâm cài trên đầu cũng được tháo xuống, da đầu bị ép buộc một ngày cuối cùng cũng có thể buông lỏng, sau đó nàng vào một phòng tắm khác rửa mặt. Trong phòng tắm đã chuẩn bị nước ấm, trong nước được cho vào mấy giọt tinh dầu giúp thư giãn đầu óc, mùi thơm thoang thoảng, căng thẳng suốt một ngày được thả lỏng, nàng bắt đầu buồn ngủ.

Bên ngoài, Phi Y thấy thời gian không khác lắm, mới đi vào gọi nàng tỉnh dậy, hầu hạ nàng mặc trung y màu đỏ, y phục vừa vặn bó sát người, lộ ra đường cong, ngực lớn eo nhỏ chân dài, theo động tác của nàng lúc ẩn lúc hiện.

Hạng Thanh Xuân tắm rửa trở về ngước mắt nhìn thấy thê tử tân hôn mê người ngon miệng như thế, yết hầu giật giật, lửa nóng trong lòng bắt đầu cháy lên, nhưng trên mặt vẫn là vẻ vân đạm phong thanh.

Sau khi Hạng Thanh Xuân cố ý bảo hạ nhân ra ngoài xong, bèn tự mình tới, ôm nàng vào lòng, chôn mặt vào cổ nàng, hít một hơi thật sâu, cảm nhận được hương thơm đặc trưng của thiếu nữ, rốt cuốc hắn áp chế không nổi dục niệm trong đầu nữa, dùng môi tinh tế mút hôn trên cần cổ trắng nõn của nàng, hai tay vòng qua ôm eo nàng, càng ngày càng gấp, gấp đến mức muốn nhanh chóng khảm nàng vào trong lòng, không tách rời nữa.

Ôn Ngạn Bình không có thói quen ôm áp như thế, không biết có phải do hắn uống rượu hay không, nhiệt khí trên người hắn khiến nàng hơi chóng mặt, hai chân sắp nhũn ra rồi, nàng vội vàng đẩy hắn, nỗ lực khiến giọng nói không run rẩy: “Đừng ôm chặt thế, không thoải mái. Còn có, ta mệt cả ngày, nghỉ ngơi trước đi.”

Hắn hôn từ cổ chuyển qua cằm nàng, rồi lại hôn lên môi nàng mới buông nàng ra, kéo nàng đến chiếc giường phủ chăn đỏ tươi.

Đồng tử Ôn Ngạn Bình co rút, bước chân nặng ngàn cân, ngay cả ngón tay cũng bắt đầu run rẩy.

May mắn, hắn chỉ kéo nàng cùng ngồi trên giường, sau đó ôm nàng vào lòng, để nàng trực tiếp ngồi lên hai chân hắn.

“Đừng, ta không phải trẻ con, đừng ngồi như vậy mà.” Nàng vô cùng sát phong cảnh, chỉ là nếu không lắp bắp như thế thì hiệu quả sẽ tốt hơn.

Hạng Thanh Xuân cười rộ lên, hai tay xuyên qua eo nàng, nắm chặt hai tay nàng tạo thành một nắm đấm nhỏ, sau đó cạy mở từng ngón tay nàng ra, hắn giống như thưởng thức tác phẩm nghệ thuật, nhẹ nhàng bắt các đầu ngón tay nàng, tiếp đó năm ngón tay chạm nhau tạo thành ngũ chỉ tương giao, độ nóng trong lòng bàn tay khiến bàn tay hai người ẩm ướt.

“Chấp tay cùng nhau giai lão, Ôn Ngạn Bình chúng ta ở cùng nhau, từ từ già đi.”

Nghe thế, nàng từ từ thả lỏng, do nhiều năm làm bằng hữu, nàng đã quen với hơi thở của nam nhân này.

“Còn nhớ rõ không, khi lần đầu tiên gặp mặt, bọn ta bàn luận sau lưng sư phụ vì sao nhận nàng làm nghĩa tử, nàng bỗng xoay người lại trừng mắt nhìn bọn ta, rõ ràng chúng ta nói rất nhỏ, nhưng nhìn thấy nét mặt nàng, hình như nàng nghe được tất cả.”

“Ta vốn nghe được.” Nàng cắt ngang lời hắn, vừa đắc ý vừa tức giận, “Từ nhỏ thính lực của ta đã rất tốt. Hừ, các huynh nói ta là tiểu tử xấu, bây giờ không phải huynh đã lấy tiểu tử xấu này sao.” Tuy lúc đó nàng thiếu dinh dưỡng, da vẻ xanh xao vàng vọt, thật sự rất xấu, nhưng các thiếu niên lần đầu tiên gặp mặt đã độc ác phê bình nàng, thắc mắc tại sao Ôn Lương thu nhận nàng, trong lòng nàng rất tức giận.

Hạng Thanh Xuân im lặng, quả nhiên tiểu cô nương nghe thấy, hắn cũng không thể nào dối lòng nói-- nàng là tiểu mỹ nhân đẹp như thiên tiên, mặc dù hắn độc mồm độc miệng dùng từ ngữ cay nghiệt, nhưng mà lúc đó hắn có lý do để cay nghiệt, sau đó không phải tiểu cô nương này ra tay trả thù -- hoài nghi hắn là nữ nhân, nàng dám kéo đai lưng tuột quần hắn, khiến hắn tức giận đến nỗi đánh mông nàng ~~.

Có khả năng do trận cãi nhau ầm ĩ đó, thời gian trôi qua dần dần quan tâm, tình cảm từ từ vun đắp.

Tiếp theo, Hạng Thanh Xuân nói đến vài chuyện lúc nhỏ của hai người, khi thấy ngón tay của tiểu cô nương trong lòng không còn run rẩy nữa, thân thể mềm mại cũng tựa vào lòng hắn.

Hắn nhớ Ôn Lương từng tiết lộ với hắn chuyện đã xảy ra khi nhận nuôi tiểu cô nương, ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng nàng, chỗ đó có một vết thương dữ tợn, rơi trên thân thể của một cô nương gia, không khác biệt với hủy dung cho lắm. Có thể thấy được lúc ấy nguy hiểm thế nào, nàng còn chưa đầy tám tuổi, làm sao có dũng khí ngăn cản một đao kia?

“Cho nên nói, từ rất lâu trước kia huynh đã yêu thích ta, sau đó vẫn luôn lừa gạt ta đúng không?” Ôn Ngạn Bình cáu kỉnh, xoay người lại, dạng chân ngồi trên hông hắn, hai tay níu lấy vạt áo hắn, tức giận: “Gạt ta nói cái gì, giữa nam nhân hôn môi là chuyện bình thường, nhưng thật ra là hư hỏng khiến người ta lên án…”

“Đúng, ta lừa nàng.” Thân thể hắn hơi ngửa ra sau, tay chống trên giường, để nàng ngồi thoải mái một chút, nhưng mà cái mông nhỏ kia cứ cọ qua cọ lại, làm hắn nhanh chóng có phản ứng, khuôn mặt ửng đỏ.

Nghe thấy hắn vẫn còn mặt mũi thừa nhận, Ôn Ngạn Bình giận dữ, hai tay đẩy một cái làm cho hắn ngã ra giường, nắm chặt nắm đấm kề sát vào tai hắn, nói: “Nếu không phải ngày mai còn phải gặp người, ta đánh cho mặt huynh nở hoa luôn.”

Rõ ràng đây là biểu hiện mềm lòng, sao nàng có thể nổi giận nhưng lại mềm lòng? Hạng Thanh Xuân mỉm cười, không phản kháng chút nào, tùy ý để nàng hả giận. Mà loại biểu hiện này, lại khiến Ôn Ngạn Bình không có chút sức lực nào, nàng vốn muốn buông hắn ra, nằm xuống ngủ, nhưng đột nhiên eo nàng bị nhấc lên, đặt mông ngồi trên một cây gậy cứng ngắc.

“…”

Sắc mặt nàng tái nhợt, biết rõ nam nhân này đánh không lại mình, sẽ không làm nàng bị thương, nhưng cơ thể nàng khẽ run, cố ý chọn ngữ khí không quan tâm nói: “Gậy của huynh đâm trúng ta…” Sau khi nói xong, trong lòng bắt đầu ảo não, dù cố gắng phớt lờ bình tĩnh thế nào, cũng không cách nào phớt lờ những chuyện sắp phải làm.

Thừa lúc nàng thất thần, Hạng Thanh Xuân ôm này xoay người, đổi thành tư thế bình thường nam thượng nữ hạ.

Nhìn thấy cánh môi trắng bệch của nàng, hắn dịu dàng: “Đừng sợ, ta sẽ không làm nàng bị thương. Hôm nay chúng ta đã bái đường, đã trở thành phu thê, loại chuyện này là đương nhiên phải làm. Tiểu sư đệ, từ nhỏ đến lớn, lúc ta tức giận cũng chưa bao giờ làm nàng bị thương, có phải không? Nàng hãy tin tưởng ta…”

Ôn Ngạn Bình mím môi, nghe giọng hắn dịu dàng trấn an, nàng nhắm mắt lại sau đó mở ra, đẩy hắn ra nhổm dậy, ống tay áo run lên, một thanh đoản kiếm rơi ra, nằm ngay trên ngực.

“…”

Hạng Thanh Xuân lung lay trong gió, trong lòng ngã nhào, vì sao đêm động phòng hoa chúc, tân nương lại mang theo hung khí, gào khóc NGAO!!!