“Chát” một tiếng, một bàn tay hung hăng tát lên mặt Lâm thị, trực tiếp đánh ả ngã xuống đất, “Tiện nhân!”
Ông chỉ vào Lâm thị chửi ầm lên: “Ngươi đồ độc phụ rắn rết! Ngươi nói, Tử Nhai tự mình rơi xuống nước hay là bị Tử Thanh đẩy xuống? Ngươi nói, có phải ngươi giật giây Tử Nhai giả vờ hôn mê hãm hại đệ đệ mình hay không?”
Lâm thị bị đánh đầu ong ong, không khỏi bi thương từ tâm đến, bộc phát oán hận.
Ả xuất thân thứ nữ, ở nhà mẹ đẻ Dương Châu Tri Phủ không quá được yêu thích, chịu không ít khổ, từ nhỏ liền thấy được không ít thủ đoạn xử lý ở hậu trạch.
Sau lại mang thai trước khi chưa kết hôn, Lâm Tri Phủ giận không thể át, cho ả một ít tiền, đuổi ả ra cửa nhà, từ nay về sau hai bên không còn quan hệ.
Thật vất vả bây giờ quay đầu, leo lên cây đại thụ Hứa Trường Tông này, đến nay áo cơm không lo, Hứa Trường Tông ngày thường cũng sủng ái ả đủ loại, ngàn theo trăm thuận.
Ả trước kia cũng từng thật lòng yêu thích Hứa Trường Tông qua, bằng không bản thân cũng sẽ không dưới tình huống Hứa Trường Tông cái gì cũng không có, giao bản thân cho ông ta, còn sinh con của ông ta.
Con gái khuê các chưa xuất giá một mình khổ sở dưỡng dục hài tử, không phải ai cũng có thể thừa nhận. Vài năm kia bị chỉ trích, phê phán cùng khuất nhục, sớm đã giày vò tâm ả vừa ác vừa cứng.
Ả vào mấy năm đó, dựa vào cỗ không cam lòng, cứng rắn chống đỡ.
Ả cũng hối hận qua, năm ấy mười sáu tuổi vì sao lại ngây thơ ngu xuẩn như thế, chỉ vì vài câu lời ngon tiếng ngọt, ôn nhu lưu luyến, liền ngây ngốc theo ông ta.
Cuộc sống chèn ép khiến ả chỉ có thể có được một ít giải thoát trong ảo tưởng.
Ả ảo tưởng, một ngày kia, Hứa lang của ả thi được Trạng Nguyên. Ông sẽ thân choàng hà y, cưỡi trên ngựa trắng, phía sau cùng mười sáu con ngựa đen người hầu cùng kiệu hoa đỏ thẫm, thổi la đánh trống, đi đến trước mặt ả. Tám người nâng kiệu lớn nở mày nở mặt lấy ả về nhà, trở thành vợ cả ông ta, trở thành chủ mẫu của Hứa gia.
Đến lúc đó, ả nhất định sẽ chỉ cao khí ngang đi nhà mẹ đẻ Dương Châu Tri Phủ một chuyến, đủ loại quở trách giáng chức bọn họ, nở mày nở mặt!
Hứa Trường Tông rời đi ba năm chưa từng tới tìm ả, vì cuộc sống tình yêu ngây thơ trước đây của mối tình đầu cùng hiện thực tra tấn mà yêu sinh hận. Ả tuy ôm ảo tưởng cũng ở trong lòng biết hi vọng đã xa vời.
Nếu không phải mười hai năm trước ngẫu nhiên nghe hàng xóm nói, ân khoa văn Bảng Nhãn tên Hứa Trường Tông, ả sợ đời này cũng không biết tăm tích của ông ta.
Phảng phất thấy được ánh rạng đông, ả đầy cõi lòng hi vọng mang theo hài tử, một đường lặn lội đường xa tìm đến Kinh thành, lại có được tin tức Hứa Trường Tông sớm đã lập gia đình, phần ảo tưởng cuối cùng còn lại cũng tan biến.
Cái gì mà “Kết phát vi phu thê, ân ái lưỡng bất nghi” chó má, cái gì mà “Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão” chó má, cái gì mà “Linh Lung đầu tử an hồng đậu, nhập cốt tương tư tri bất tri” chó má, tất cả đều là nói rắm, toàn là lời bịa trên giường của nam nhân!
Nhưng ả không thể chỉ trích ông ta, bởi vì ả còn muốn dựa vào ông ta hèn mọn sống sót.
Ả hận a, khi ả khiêm tốn quỳ trước mặt Vương thị, ả liền thề trong lòng mình. Một ngày kia, ả chắc chắn sẽ đoạt lại tất cả vốn nên thuộc về ả!
Ả muốn trở thành nữ chủ nhân của tòa nhà khổng lồ hoa quý này, ả muốn con hồ ly thấp kém Vương thị quỳ dưới chân mình, ả muốn có được địa vị cùng tất cả tài phú của Hứa phu nhân.
Ả lúc trước có hỏi thăm qua, rõ ràng biết Hứa phủ xây lại từ Vương phủ, lại vẫn cho rằng đổi thành Hứa phủ liền là tài sản của Hứa gia, là Vương thị cướp đi tài phú cùng địa vị vốn nên thuộc về ả.
Ả đã sớm nhìn thấu bản chất ngụy quân tử của Hứa Trường Tông, đến Hứa phủ này mười hai năm, chống đỡ ả, chỉ là một cỗ oán hận cùng không cam tâm.
Đến nay vì hoàn thành nguyện vọng này, hi sinh nhi tử một chút thì thế nào!
Ủy khuất không cam tâm của những năm gần đây theo nước mắt chảy ra, Lâm thị đỡ hai má sưng đỏ chậm rãi đứng lên, khóe môi chảy xuống vệt máu.
Ả thê lương ngửa mặt lên trời cười lạnh, “Ha ha, ngươi nói cái gì chính là cái đó! Dù sao ta bất quá chỉ là một thứ nữ bị vứt bỏ, một nữ nhân ti tiện chỉ có thể dựa vào ngươi để sống sót, ha ha!”
“Là ta, chính là ta!” Ả tập tễnh đứng lên, vọt tới trước mặt Hứa Trường Tông, nắm lấy cổ áo ông, đôi mắt chứa đầy oán độc, “Ngươi đánh chết ta a!”
Hứa Trường Tông bị đôi mắt này của Lâm thị dọa đến lui một bước, ông ta mặt mày hung tợn nói: “Ngươi muốn làm gì!”
Lâm thị còn muốn kêu la, lại đột nhiên bị một tiếng kêu to suy yếu đánh gãy, “Phụ thân, ngươi đừng oan uổng mẫu thân!” Ả nghe được thanh âm quen thuộc này cả người chấn động, một cỗ áy náy từ đáy lòng thản nhiên dâng lên.
Ngoài cửa, Hứa Tử Nhai sưng phù cả người, hành động không tiện được nha hoàn Thủy Khí đỡ, nôn nóng đến đây. Hắn vừa vào phòng, liền “rầm” quỳ trên mặt đất, bò lan đầu gối đến trước mặt Hứa Trường Tông, “Việc này đều là một mình Tử Nhai làm, là ta ghen tị Tử Thanh. Ngày đó vô ý rơi xuống nước, bị ma quỷ ám ảnh liền tương kế tựu kế nghĩ kế sách vu hãm Tử Thanh. Lâm di nương hoàn toàn không biết gì về chuyện này, phụ thân muốn phạt, liền phạt ta đi!”
Lâm thị buông Hứa Trường Tông ra, suy sút ngã xuống đất, tựa lên người Hứa Tử Nhai, ôm hắn ủy khuất khóc rống lên, “Tử Nhai, đứa con đáng thương của ta a!”
Duy chỉ đối với Hứa Tử Nhai, ả mới có mấy phần thật lòng.
“Nhi tử ngươi đáng thương, Tử Thanh thì không đáng thương sao?!” Hứa Trường Tông chỉ vào Lâm thị mắng.
“Còn ngươi nữa” Đầu ngón tay ông chuyển qua, lại chỉ hướng Hứa Tử Nhai, “Hoang đường! Quả thực là càn quấy!”
Hứa Từ ngồi trên ghế cuối cùng nhất, trong lòng liên tục châm biếm.
Đây vẫn là một tiết mục đại nghĩa diệt thân (vì nghĩa lớn không quản người thân). Lời này của Hứa Trường Tông, nghe sao quen tai vậy a.
Không phải ngày đó khi cậu vừa sống lại trở về nằm trên băng ghế dài bị đánh, mẫu thân cậu quỳ trước mặt Hứa phụ khóc cầu thì Hứa Trường Tông đã nói vậy sao?
Ông ta khi đó cũng là cái bộ dáng hiên ngang lẫm liệt này, nói cái gì mà “Ngươi chỉ biết cầu tình cho nhi tử bảo bối của ngươi, nhi tử của người khác thì không phải là nhi tử?”
Hứa Trường Tông yêu nhất vĩnh viễn không phải nữ nhân hay là người nhà, ông ta yêu nhất vĩnh viễn là con đường làm quan vinh hoa.
Hứa Tử Nhai ôm lấy Lâm thị, bảo vệ ả ở sau người, dùng thân hình gầy yếu của thiếu niên một mình thừa nhận lửa giận từ phụ thân, “Phụ thân, ngươi muốn trách liền trách hết vào ta, nhưng cầu phụ thân đừng nhục mạ Lâm di nương. Nàng yêu ngài sâu, không phải ngài có thể tưởng tượng. Nàng vì phụ thân mà một mình chịu đựng phân vãn chi khổ (nỗi khổ sinh nở), trục gia chi đau (đau thương khi bị đuổi ra khỏi nhà), dưỡng gia chi nan (khó khăn khi nuôi gia đình).”
“Nàng vì có thể nhìn thấy ngài, mà trèo non lội suối, vài lần vượt qua nguy hiểm, nhiều lần khúc chiết mới tìm được ngài. Lâm di nương đường đường là con gái Tri Phủ, vì có thể đứng bên người ngài, luôn vẻ mặt ôn hòa với hạ nhân, không dám cáu kỉnh nửa phần. Ngài lại bởi vì một chuyện vô căn cứ như thế mà làm nhục nàng, nhi tử thay Lâm di nương kêu oan, thay Lâm di nương chẳng đáng a!”
Lời Hứa Tử Nhai như châu như ngọc, nói làm cho sắc mặt Hứa Trường Tông chợt đen chợt đỏ, vô cùng nhục nhã hổ thẹn.
Hứa Tử Nhai lại quay đầu nhìn Hứa Từ, dùng ánh mắt nhìn không ra khe hở nhìn cậu, “Tử Thanh, là ta không chịu được ngươi, ta vì ghen tị ngươi. Ngươi là đích tử, ta là thứ tử; ngươi là thiên chi kiêu long (con rồng kiêu ngạo trên trời), ta là đích thượng nê trùng (con sâu bùn nhão trên đất).”
“Rõ ràng ta cố gắng như vậy, phẩm tính cũng tốt hơn ngươi không biết bao nhiêu, cũng chỉ vì ta là thứ tử, mà cái gì cũng không chiếm được.”
“Mà ngươi tính tình ngang bướng, quái đản táo bạo, không chịu tiến thủ mỗi ngày gặp rắc rối với đám ngoan đồng (trẻ con ngang bướng) kia. Nhưng ngươi lại được trời ưu ái, có được thứ ta chờ đợi lại cầu mà không được, xa không thể thành, tài phú, địa vị, tôn trọng thậm chí kỳ ngộ.”
“Nếu ta là đích tử, trở thành thư đồng của thái tử nên là ta mới đúng!”
“Ta mỗi lần ở cùng với ngươi, luôn tự ti lại phẫn uất, ngày đó ta bị ghen tị che đi hai mắt.”
“Nghĩ nếu ngươi được ánh mắt phụ thân để ý như vậy, vậy liền để phụ thân hung hăng giáo huấn ngươi một trận, giải mối hận trong lòng ta.”
“Nhị đệ, tất cả chuyện đều do ta mà nên, là ta bị ghen tị xông lên mê muội trí óc, ngươi là mây trên trời, đại nhân có đại lượng. Muốn oán hận muốn báo thù, ngươi có thể nhắm vào ta, đừng thương tổn kẻ vô tội khác.”
“Hứa phủ chưa bao giờ nuôi mèo, cũng chưa bao giờ có mèo hoang chạy vào qua. Sao có thể đúng lúc cố tình hôm qua có mèo vào phòng ta.”
Ý lời bên ngoài là có người cố ý thả mèo vào phòng hắn, về phần người kia là ai, hắn ám chỉ đã đủ rõ ràng, chính là Hứa nhị gia của chúng ta.
Hứa Tử Nhai nói những lời này rất chú ý, tự mình hạ thấp, hoàn toàn đặt Lâm thị cùng mình ở địa vị khiêm tốn kẻ yếu bất lực.
Một mặt giải vây cho Lâm thị, một mặt vì Lâm thị cùng mình mà kêu bất bình, quan trọng nhất là hắn còn lấy ưu điểm mình cùng khuyết điểm của Hứa Từ để đối lập, kéo Hứa Từ xuống nước lại vu hãm cậu lần nữa.
Dẫn ra tình cảm áy náy thương tiếc của Hứa Trường Tông đối với mẹ con họ, cùng cảm giác chán ghét Hứa Từ.
Nói con mèo này là Hứa Từ thả cũng chỉ do hắn luống cuống không chọn ngôn từ.
Chung quy mình chưa bao giờ phát bệnh qua, hắn còn cũng không biết mình tiếp xúc mèo liền có phản ứng khủng bố như vậy, thì Hứa Từ sao lại biết, cậu cũng đâu có biết trước được.
Hắn nói như vậy chỉ là muốn làm xấu Hứa Từ, mẹ con họ thịt dê còn chưa ăn, còn chọc một thân khai. Hắn sao có thể để cho Hứa Từ ở đây vui vẻ chế giễu.
Đôi mắt lạnh lùng của Hứa Từ nhìn chằm chằm Hứa Tử Nhai, thời niên thiếu của cậu kiếp trước đích xác từng làm qua rất nhiều chuyện muốn gợi ra chú ý của phụ thân, cho nên giờ cậu phá lệ ngang bướng, cực thích gặp rắc rối, nhưng hiện tại cậu hoàn toàn không để ý.
Hứa Tử Nhai này đổi trắng thay đen nói cũng làm cậu tức mà không biết nói sao.
Cậu xưa nay có thù báo thù, cũng không để ý Hứa phụ còn đang ở bên người làm chỗ dựa cho Hứa Tử Nhai.
Cậu trực tiếp đứng dậy, đi đến bên người Hứa Tử Nhai, hung hăng đá hai chân hắn, đá thẳng làm thân thể Hứa Tử Nhai không ổn, lắc lắc lắc lắc thiếu chút nữa ngã xuống đất.
“Chân đầu tiên là ta trả thù ngày ngươi vu hãm ta!” Cậu chỉ cao khí ngang, nhìn xuống Lâm thị bảo vệ chặt Hứa Tử Nhai vào lòng, “Chân thứ hai ta cảnh cáo ngươi, đừng cho là ta không nghe ra chuyện trong lời mà ngươi vừa nói. Chính ngươi lên không được mặt bàn âm mưu nhỏ bị vạch trần còn không biết hối cải, muốn lần nữa vu hãm ta.”
“Lại không có bằng chứng nói hưu nói vượn, cẩn thận tiểu gia ta xé nát miệng ngươi! Còn há miệng nói bậy nói bạ, tai họa Hứa phủ, chi bằng trực tiếp cho câm là được.”
“Người đang làm, trời đang nhìn. Ngươi đường đường là trưởng tử Hứa gia, là mặt mũi của Hứa phủ. Lớn hơn ta tròn năm tuổi, lại làm ra chuyện hãm hại đệ đệ ta đây mới mười tuổi, ngay cả ông trời cũng nhìn không được, hàng xuống mèo hoang giáo huấn ngươi. Ngươi lại còn khư khư cố chấp, không biết sám hối, lại vu hãm ta lần nữa.”
“Ngươi nói ta có được tài phú, địa vị mà ngươi cầu không được, đó là bởi vì ta có ngoại tổ phụ tốt nhất khắp thiên hạ. Nhưng đó đều không phải của ta, Hứa Từ ta đường đường thân nam nhi, chẳng lẽ phải dựa vào kế thừa thành quả mà tổ tông vất vả dốc sức làm nên rồi ngồi mát ăn bát vàng sao?”
“Ngươi hâm mộ ta, ta cũng không coi vào mắt. Hứa Từ ta tuổi tuy nhỏ, tính tình cũng như lời của ngươi, thấp kém quái đản. Nhưng ta là con gia môn, ta sau này chắc chắn dựa vào cố gắng của bản thân, có được phần thiên địa chân chính thuộc về ta.”
“Ngươi nói ngươi cố gắng nhiều vậy mà cái gì cũng không làm được, ngươi sai, ngươi có phụ ái mà ta xa không thể thành, dù vừa nãy ngươi đứng ra thừa nhận là ngươi hãm hại ta, phụ thân cũng không đánh ngươi, mắng ngươi một tiếng! Nhưng lúc trước dưới tình huống sự thật không rõ, dựa vào lời nói một bên của mẫu thân ngươi, phụ thân liền đánh ta da tróc thịt bong, hôn mê mấy lần!”
Hứa Từ nói một phen, lại kéo quyền nói lần nữa về nơi cậu, ngược lại hiện ra cậu chịu hết ủy khuất. Mới vừa nãy Hứa Tử Nhai cố ý nói cậu, cậu bây giờ muốn cho Hứa Tử Nhai xấu hổ không chịu nổi.
Mặc cho ngươi lưỡi khéo như gà, cậu cũng lưỡi chói như hoa. Nhất định sẽ không như kiếp trước, giống một con thú hoang sau khi bị thương cũng chỉ biết tự liếm miệng vết thương, đánh thẳng về phía trước, rít gào bạo lực phát tiết.
Phụ thân thiên vị Hứa Tử Nhai, cậu đến nay đã không còn để ý.
Người không thật lòng đối đãi cậu, không đáng để cậu thật lòng đáp lại.
Từ nay về sau, Hứa Tử Nhai, cùng với phụ thân ngụy quân tử của ngươi và mẫu thân như độc xà của ngươi phải trải qua thật tốt. Cậu yên lặng bỏ thêm một câu trong lòng.
“Ngươi nói ngươi sẽ trở thành thư đồng thái tử?! Ngươi vọng tưởng! Thái tử chọn ta, là vì khi đó người đứng trong đám người kia là Hứa Từ ta, mà không phải đích tử của Hứa Thị Lang. Thư đồng trước kia của Thái tử là ta, hiện tại là ta, tương lai cũng sẽ là ta. Dù tương lai học thành, thái tử không cần thư đồng nữa, phụ tá thái tử đứng bên người thái tử, vẫn sẽ là Hứa Từ ta, mà không phải Hứa Tử Nhai ngươi!”
Hừ, thái tử là của một mình ta, các ngươi mơ ước hắn mau cút đi cho ta!
Mẹ nó, các cục giận này từ khi sống lại về vẫn cứ nghẹn, lần này rốt cuộc phát tiết ra, mắng thật mẹ nó thích!
Vở kịch này cũng xem gần xong, làm một cái chào với Hứa lão thái thái cùng Hứa Trường Tông còn chưa phục hồi tinh thần, cậu quay đầu liền dẫn theo Niệm Bạch Niệm Hiếu về phòng.
Ngô, thật không vui, ngủ trưa còn chưa ngủ ngon, tiếp tục ngủ bù đi.
Hứa lão thái thái là phụ nữ đến từ gia đình nông thôn, tuy nói sống trong cẩm y ngọc thực mười mấy năm, nhưng trong khung vẫn còn tính tình thuần phác thiện lương, chưa thấy qua người trong thành thủ đoạn như vậy.
Tướng công phúc kém bạc mệnh của bà chỉ có một vợ cả là bà, chưa từng nạp qua một phòng bán thiếp, trong nhà luôn hòa thuận, cha hiền lành con hiếu thảo.
Sau khi đến đây, Vương thị rất là hiếu thuận, mà Lâm thị cũng luôn cung kính với bà. Nơi nào gặp qua mấy trận này, nhất thời có chút ngốc.
Cho đến khi Hứa Từ rời đi, bà mới từ trong vô tri vô giác bừng tỉnh, nhăn mi khuyên nhi tử, “Trường Tông a, Tử Nhai này cũng chỉ nhất thời hồ đồ, chẳng làm ra chuyện gì lớn. Nhưng nó cũng xác thực làm qua, ngươi đừng bất công nữa. Lần này nhất định phải nghiêm trị Tử Nhai, để yên khó chịu trong lòng Tử Thanh. Chờ khi Tử Thanh vui vẻ lại, chuyện này ta liền cho qua. Đều là người một nhà, nào có thù hận qua đêm gì.”
Bà không quá tin tưởng chuyện Tử Nhai rơi xuống nước hãm hại Tử Thanh là chủ ý của Lâm thị, cũng đã sống chung mười mấy năm, Lâm thị vẫn khiêm tốn có lễ, sao có thể làm ra chuyện thương tổn hài tử mình. Hổ dữ còn không ăn thịt con mà!
“Mẫu thân, đây không phải chuyện có thể nói cho qua liền cho qua a! Bọn họ… Bọn họ…” Hứa Trường Tông chỉ vào Lâm thị cùng Hứa Tử Nhai, “Bọn họ”, “Bọn họ” vài lần cũng chưa nói ra lý do, dứt khoát phất tay áo, “Cút, đều cút về phòng bế môn tư quá (đóng cửa suy nghĩ lại lỗi lầm => cấm túc) cho ta đi!”
Một bàn tay mới vừa đánh Lâm thị kia là ông tức giận, vạn nhất việc này truyền đến tai Hoàng Thượng, tiền đồ ông liền hủy!
Nhưng giờ tâm tình thoáng bình phục, nhớ đến trước kia qua lại đủ loại với Lâm thị, có ngọt ngào, có đắng cay.
Lâm thị là giấc mơ đẹp vào thời kỳ tuổi trẻ tươi đẹp của ông, ông khi tuổi trẻ yêu ả yêu đến không để ý giáo dưỡng của người đọc sách Thánh Hiền, cùng ả ám thông xã giao (âm thầm yêu đương), tư định chung thân (thầm kín ổn định cả đời). Chỉ là đến nay phần yêu này không sâu bằng sự theo đuổi quyền lực của ông mà thôi.
Ông thua thiệt ả, ông cũng biết. Cho nên ngày thường ông càng thêm yêu thương ả, đối với Tử Nhai càng yêu ai yêu cả đường đi.
Tử Nhai từ nhỏ đến lớn, đều nhu thuận hiểu chuyện, chăm chỉ học giỏi, chưa bao giờ làm bạn với mấy người lộn xộn kia, rất có bộ dáng của mình năm đó. Một lòng đọc sách Thánh Hiền, năm ngoái còn lấy tuổi nhỏ mười bốn tuổi thi đậu Cử Nhân.
Cùng là hài tử Hứa gia, tương phản ông cho rằng Hứa Từ là nỗi xấu hổ của Hứa gia, ông nghĩ Hứa Tử Nhai là kiêu ngạo của Hứa gia.
Nhưng Tử Nhai lần này làm có chút quá, hắn làm huynh đệ mình bị thương, đó là điểm Hoàng Thượng chán ghét nhất, kiêng kị nhất.
Huynh đệ tương tàn, hoàng thất tối kỵ.
May mắn ngày đó ông chưa từng nhắc với bệ hạ chuyện để cho Hứa Từ bế môn tư quá, nếu không mình chắc chắn sẽ chịu không nổi.
Lần này không hảo hảo khiển trách họ, vạn nhất truyền vào tai Thánh Thượng, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ trách móc ông nặng nề.
Mà ông ở Hứa phủ cũng sẽ khó làm cho kẻ dưới phục tùng, càng khó đặt chân ở chỗ Nhạc phụ ông —— Vương Viên Ngoại. Ông lỡ làm tổn thương ngoại tôn ngoan của Vương Viên Ngoại, Vương Viên Ngoại còn không lật nhà ngói của Hứa phủ, không sửa trị Lâm thị cùng Tử Nhai một trận mới là lạ!
Đến lúc đó, cực khổ cùng khuất nhục mà họ nhận được còn nhiều hơn hôm nay.
Vì kế này, ông cũng chỉ có thể làm vậy để trừng phạt họ nhẹ chút.
Trách chi, cứu chi.
Bề ngoài tuy phạt, kỳ thực là cứu.
Vào đêm, Hứa Trường Tông trộm vào phòng Lâm thị, êm tai nói nguyên do cho ả.
Lâm thị cần nhờ Hứa Trường Tông mà thoải mái qua ngày, khi thấy ông ta vẻ mặt lấy lòng tiến vào thì đã sớm có lòng tha thứ cho ông, trên mặt lại không hiện.
Thời gian dỗ rất lâu, Lâm thị mới giả vờ không giận, lã chã cười.
Mặt ả lúc ấy bị tát ác, đến nay vẫn còn sưng đỏ, liền dùng bên mặt không bị tát nghiêng phía Hứa Trường Tông, thấp mi cười khẽ, mị nhãn như tơ.
Dụ dỗHứa Trường Tông nhanh chóng quần áo, ôm Lâm thị vào trong trướng, ôn nhu lưu luyến một phen, giường gỗ giống như thuyền nhỏ trên sóng, lắc lư lay động.
Hai người điên loan đảo phượng hồi lâu, sau nửa đêm khi trời sắp sáng, Hứa Trường Tông mới khom người lặng lẽ về phòng ngủ chủ phòng.
Mùa đông sau đều phải qua loại ngày này, như là yêu đương vụng trộm, tư vị cũng không sai nha!
Hứa Trường Tông lau miệng, trong lòng khát khao.
Ngày thứ hai lâm triều xong, Hứa Trường Tông khiển trách hai người, “Tử Nhai vu hãm thân đệ, cắt tiền tiêu hàng tháng nửa năm, bế môn tư quá ba tháng. Mà Lâm thị không biết chỉ bảo, cắt tiền tiêu hàng tháng ba tháng, bế môn tư quá một tháng. Việc này cứ vậy chấm dứt, sau này chớ nhắc lại.” Ý tứ là trừng phạt, việc này cứ như vậy cho qua.
Ba ngày sau, Hứa Tử Nhai ăn xong dược Vương thái y khai, sưng phù trên người biến mất hết, chỉ là lúc ấy bởi vì ngứa mà cào rách nhiều da thịt, còn phải hảo hảo tu dưỡng. Bế môn tư quá này với hắn mà nói, ngược lại thành thời cơ tốt để dưỡng bệnh.
Niệm Bạch sau khi biết việc này thay chủ tử nhà mình kêu bất bình, “Lão gia thật bất công, ngày đó tàn nhẫn đánh nhị gia, đến nay lại chỉ cho đại gia bế môn tư quá. Nói là bế môn tư quá, kỳ thật căn bản chính là để cho đại gia im lặng dưỡng thương!”
Hứa Từ lúc ấy đang luyện chữ bút lông, một tay động viết chữ to là lay động như mây bay, duỗi như kinh long.
Cậu viết một chữ “Chờ” thật lớn, không nhanh không chậm nói, “Gấp cái gì, thời gian còn dài.”
Tiếc nuối kiếp trước, đời này cậu chắc chắn sẽ không để cho chúng xảy ra lần nữa.