Hiện Đại Hậu Cung

Chương 16: Ôn nhu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một tuần sau, Kỳ Dương cầm kịch bản đã sửa chữa mang qua. Long Hiên ban đầu chỉ xem qua loa, phát hiện văn phong đại biến, nhiều phần không khí trầm ổn cùng dương cương tâm huyết, cũng nhiều âm mưu quỷ kế cùng lòng người nham hiểm, so với loại sướt mướt triền miên lúc trước thì mạnh mẽ hơn nhiều lắm.

“Thay nhân vật chính?”

“Phải a, đổi thành nam, ngươi không thích loại ngôn tình nữ tính, vậy thay đổi một chút.” Kỳ Dương lần này ăn mặc bình thường hơn, T-shirt cao bồi, dương quang tuấn lãng, giống như một cậu nhóc.

“Có nhiều chi tiết có vấn đề.” Đó là khuyết thiếu đối với hiểu biết hoàng gia tạo thành sai lầm, không có biện pháp, ai bảo người hiện đại đối với cuộc sống đế vương chỉ có thể đoán già đoán non.

“Lão ca, đây là tác phẩm văn học, không phải ký sử được không?”

“Vậy cũng không được.” Long Hiên bất mãn với thái độ không chăm chú của Kỳ Dương, “Ngươi rốt cuộc vì sao muốn diễn? Với loại thái độ này? Ta thấy ngươi cứ tiếp tục sống cuộc sống thuần túy phóng túng đi, đừng lấy mấy thứ vớ vẩn này làm phiền ta.”

Hắn hiện tại tuy rằng không thể so sánh với khi làm hoàng đế thân gánh trọng trách thiên hạ, nhưng xã hội hiện đại không khác trước kia, người nhiều đến khó có thể tưởng tượng, quản lý một công ty lớn cũng không thua gì một xã hội loại nhỏ, thương trường cũng có chút giống trận chiến tranh giành lãnh thổ trước kia, thậm chí càng biến hoá kỳ lạ khó lường.

Tranh giành lãnh thổ chủ yếu bằng thực lực là đủ, thương trường lại có nhiều cơ hội kinh doanh, nhưng cũng nhiều đối thủ cạnh tranh hơn. Tranh giành lãnh thổ giống như hai con hổ tranh đoạt địa bàn, thương trường lại là mấy con lang cướp giật con mồi. Long Hiên luôn cảm giác thời gian không đủ dùng, thứ hắn cần học thật sự rất nhiều.

Cũng may có chút ấn tượng của Kỳ Hiên còn sót lại, hơn nữa bản thân Long Hiên ngôn ngữ thiên phú, hắn hiện tại đã có thể nghe hiểu được một chút Anh ngữ đơn giản hàng ngày. Xã hội hiện đại, không biết một hai loại ngôn ngữ thì thật bất lợi. Thế nhưng, hắn vẫn đang bỏ ra một khoảng thời gian lớn tiếp Kỳ Dương, tán gẫu cái đề tài hắn cho rằng hoàn toàn vô dụng.

Kỳ Dương thấy Long Hiên không vui, cũng không khỏi buồn bực, “Ta vốn cũng không còn muốn làm nhà văn lớn, chỉ là muốn thử suy diễn nhân sinh đa dạng, coi như đồ chơi tốt.”

“Làm thứ vớ vẩn này có thể gọi thích thú? Hiểu biết hời hợt không muốn vươn lên, đối với người thông minh, chơi cũng phải chơi nổi, ngươi cũng chỉ là loại đần độn nước chảy bèo trôi, không có một chút lập trường hay chủ kiến của mình.” Kỳ thật Long Hiên không vui là vì Kỳ Dương lựa chọn kịch bản theo tiêu chuẩn là thứ “con gái” thích.

“Kịch bản ta giữ lại, ngươi trở về tự suy nghĩ lại, nghĩ kỹ rồi hãy tới tìm ta.” Long Hiên cười lạnh, “Mình làm người cũng làm không được, còn muốn đi diễn trò cho người ta xem? Ngươi có thể diễn cái gì? Gối thêu hoa hay bao cỏ.”

Kỳ Dương phẫn nộ, hung hăng bật mình khỏi ghế dựa, phanh một tiếng đóng cửa mà đi. Cậu tuy rằng tức giận, nhưng cũng phát hiện đại ca của mình uy nghiêm ngày càng thịnh, cậu không thể dễ dàng chống đối, lập tức vừa giận vừa bứt rứt, dọc đường đi không ngừng đem Long Hiên trộm rủa xả vạn lần.

Cậu cũng hiểu quan hệ Sở Ly Trịnh Ân cùng đại ca, đặt trong xã hội hiện đại tuyệt đối không tính là quan hệ bình thường, nhưng ba người kia lại chung sống một nhà tinh tế hài hoà. Đàn ông trăng hoa, thường thường sẽ có vẻ hạ lưu, điều đó nhiều ít sẽ hiển lộ trên mặt, cứ tưởng tượng đến mấy lão già não mãn tràng phì thì biết, thế nhưng Long Hiên một chút cũng không thế.

Người cao mét tám khiến hắn có vẻ hơn người, dáng người thẳng tắp cao ngạo, đứng nơi đó không giống một gốc cây tùng, mà càng giống một cây lao, lồng ngực rộng, hai chân thon dài mạnh mẽ, mặc vào âu phục so với người mẫu còn đẹp hơn. Da thịt săn chắc, một chút cũng không có cảm giác của loại mệt mỏi do túng dục mang đến, ánh mắt thâm trầm sắc bén, tinh hoa nội liễm, không nửa điểm nói năng tuỳ tiện phóng đãng, chỉ ngẫu nhiên nhìn chăm chú ngươi một lúc, lại có thể cảm thấy như lửa cháy rừng rực cùng cảm giác mất hồn tê dại, là loại hấp dẫn thượng hạng. Nhưng quan trọng là khí chất của hắn tuyệt đối không giống người thường. Hai lần trước Kỳ Dương còn có chút nghi hoặc, lần này thì hoàn toàn minh bạch rồi, cậu nghĩ, cái đó gọi là “khí vương giả” đi?

Chỉ là một ánh mắt, khiến cho cậu cam bái hạ phong mà thần phục.”Sách.” Cậu oán hận vỗ mạnh lên tay lái, “Đừng hòng chinh phục ta.”

Long Hiên thức suốt đêm. Hắn đem cả bộ truyện đọc một lần, tổng quan cũng không tệ lắm, chỉ có một vài chỗ thấy không ổn, nhưng thêm chút sửa chữa liền thông thuận, hắn ở chỗ đó cho thêm chú thích. Mà những đoạn có liên quan tới cuộc sống hoàng thất, hắn lại không ngại phiền phức tự mình sửa chữa gọt giũa lại, mấy thứ này, không ai so với hắn càng có tư cách, có là chuyên gia nghiên cứu ở trước mặt hắn cũng là bỏ đi.

Phong tục tập quán Thanh triều so với thời đại của hắn có nhiều bất đồng, hắn lại phí rất nhiều công sức lên mạng thẩm tra khảo chứng, mà hắn tra không phải tùy tiện nhìn xem cẩu cẩu đưa đò, mà là lên thư viện online, điều tra so sánh từng đoạn chính sử. Cũng may hắn là người cổ đại, xem chữ cổ so với chữ hiện đại còn thông thuận hơn, tác giả hiện đại, trừ bỏ số rất ít tác giả nghiêm túc, đám nhà văn cũng không ai có tính nhẫn nại nhìn mấy thứ này.

Chuyện này vẫn lấy hai cô bé là nhân vật chính, một người hiện đại xuyên qua, một người cổ đại chân chính là tiểu thư quý tộc, một người hoạt bát đáng yêu, một người ôn nhu trang nhã, các nàng lưỡng xe chỉ luồn kim (đi làm bà mối), chú trọng vẫn là đặt ở vài vị hoàng tử tranh quyền đoạt vị. Con đường đoạt vị này có bao nhiêu nguy hiểm bao nhiêu khó khăn, nếu không phải hậu nhân không biết lịch sử, cứ nghe người khác kể lại, chưa đến một khắc liền biết ai thắng ai bại, không giống như con đường đoạt vị của Long Hiên lúc trước, cho nên vứt bỏ mấy chuyện tình cảm nữ nhânkia, Long Hiên coi như thấy thú vị.

Long Hiên chịu không nổi nữ tử tam bát (chắc là bà tám =”=), đem tinh thần dân chủ hiện đại quảng cáo rùm beng hiện đại lên, rồi lại đối với nữ nhân ngoan độc bình phẩm này nọ, bút đỏ viết xuống: tiếp tục sửa. Ngẫm lại lại thêm một câu: người xuyên qua sinh không đúng thời trước nhất phải hiểu tình cảnh của chính mình, trước tiên cần giấu dốt để bảo mệnh, không nên nổi trội khiến người khác để ý, cần biết người đời tối không chấp nhận được “kỳ quái”. Nhất là thân phận ở địa vị cao, phát hiện có người khác hẳn người thường, tuyệt đối sẽ không bị nàng “hấp dẫn”, ngược lại sẽ xem nàng là nhân vật nguy hiểm mà đối phó, mà dạng kết cục đương nhiên chỉ có chết không chỗ chôn.

Đối với việc không thể kiểm soát trong tay, phá hủy hoàn toàn chính là giải pháp tốt nhất. Hơn nữa tại thời điểm đoạt vị nguy hiểm này, một chút biến cố đều có thể liên lụy toàn cục, càng không thể khoan dung với loại đỉnh đạc không biết trời cao đất dầy khắp nơi gây rối tồn tại. Nam nhân thích nữ nhân xinh đẹp ôn nhu, cũng tuyệt đối không ưa đi theo sau nữ nhân dọn dẹp tàn cuộc, ngẫu nhiên vài lần không sao, mỗi ngày gây phiền thì sẽ chán ghét, cái gọi là lòng bao dung của chồng, thực sự chỉ là ảo tưởng thái quá của nữ nhân.

Loại nữ nhân liều lĩnh ngu ngốc, đại khái chỉ có đồng dạng nam nhân điên rồ không biết nặng nhẹ mới đi yêu nàng, còn vọng tưởng cái gì một đời kiêu hùng một đời bá chủ một đời hoàng đế một đời các bậc thiên kiêu chi tử sủng ái, đúng là Trư Bát Giới đòi cưới vợ, hồn nhiên không biết mình có bao nhiêu xấu.

Thẳng đến sáng hôm sau, dì Triệu thức dậy chuẩn bị bữa sáng, Long Hiên mới đặt cây bút trong tay xuống, xoa nhẹ ấn đường, duỗi tay duỗi chân một chút, ngồi trên sàn tu luyện một giờ. Khi hắn mở mắt ra thì Trịnh Ân đang dựa ở cửa thư phòng, lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt chính là vẻ trầm tĩnh sâu thẳm hiếm hoi, trong thần sắc có mấy phần buồn bã hoang mang.

Long Hiên đứng lên, đi đến trước mặt y, “Làm sao vậy?”

Trịnh Ân bỗng nhiên cười, chìa ngón trỏ vào trái tim hắn, “Nơi này, rốt cuộc có thể đặt được bao nhiêu người?”

Long Hiên im lặng. Hai tay Trịnh Ân vòng qua cổ hắn, kéo hắn cúi đầu xuống, trán chạm trán của hắn, mờ mịt hỏi, “Vì sao lại cho ta biết chuyện của ngươi?”

Nếu không biết thân phận thật sự của Long Hiên, y sẽ không để cho bản thân rơi vào tình trạng bị động như hiện giờ. Y đã quen thói tiêu sái tùy tính phóng túng tự nhiên, hiện tại lại thực như bị trói buộc tay chân.

“Bởi vì ngươi bất đồng.” Long Hiên đáy lòng mềm mại mà chợt nhớ, đêm qua vốn nên là đến phòng Trịnh Ân, hắn ôm sát hông y, nói nhỏ, “Trịnh Ân, trên đời này chỉ có mình ngươi biết thân phận chân chính của ta, ngươi, là bất đồng.”

“Tại sao là ta?”

“Bởi vì ta đã nói hết với ngươi, ta cũng không rõ vì cái gì. Có lẽ bản năng cho ta biết ngươi sẽ hiểu ta, hơn nữa sẽ giúp ta bảo vệ bí mật thiên kinh này. Đây là bí mật giữa hai chúng ta.”

Tuyệt không phải là cái gì không rõ ràng hay bản năng linh tinh, Long Hiên chưa bao giờ làm mà không suy nghĩ cặn kẽ, nhất là loại “Bí mật thiện kinh” cỡ này. Đây, cũng là hắn đối Trịnh Ân dùng chiến lược tâm lý. Trịnh Ân thân phận đặc thù, bản thân y khoái nhất là giao du với người khác, tự nhiên đã gặp qua các loại ngưu quỷ xà thần (đủ loại người), Long Hiên lấy loại thân phận kinh thiên này ra hấp dẫn y, lại lấy loại bí mật này cho y cảm giác bản thân đặc biệt, thân thể hoà vào nhau kỳ thật chẳng là gì. Chỉ là hắn tạo ấn tượng với Trịnh Ân, hắn đối với thân thể Trịnh Ân cảm thấy hứng thú, cho nên mới nhịn không được trêu chọc y, mà y cũng là loại nam nhân kiêu ngạo.

Kỳ thật cũng giống như nữ nhân, nam nhân đối với sức quyến rũ bản thân cũng phi thường để ý, thậm chí để ý đến trình độ biến thái, nếu không cũng sẽ không xuất hiện nhiều thứ hậu cung tiểu thuyết YY như vậy, “Mỗi mỹ nữ đều yêu ta, ở dưới X lớn của ta hạ dục muốn chết, ” coi như là mộng tưởng cuối cùng khi nam nhân chinh phục thiên hạ rồi.

Trịnh Ân nghĩ đến Long Hiên bởi vì mê luyến thân thể y, nên thành thật đối với y, không hề giữ bí mật, ngay cả Sở Ly cũng không bằng, điều này làm cho t vạn phần vừa lòng. Không biết rằng, không dùng thủ đoạn đối phó thủ đoạn, mới là thủ đoạn lợi hại nhất.

“Vậy ngươi vì cái gì không nói cho Sở Ly? Trước đây Sở Ly còn thân thiết với ngươi hơn cả ta đi?” Đây cũng là điều Trịnh Ân thấy khó hiểu.

“Người Sở Ly yêu chính là Kỳ Hiên, trùng hợp ta hiện tại lại chiếm cứ thân thể này, không liên quan tới linh hồn ta.” Long Hiên thở dài một tiếng, “Nói cho hắn biết kết quả chỉ có hai: tiếp nhận ta, lại khó tránh khỏi mất mát, phân không rõ rốt cuộc bản thân yêu ai; hoặc là thương tâm xuyên thấu, cự tuyệt ta, từ nay về sau giống như người xa lạ. Bất kể là kết quả nào, đối với hắn mà nói đều gây thương tổn, cần gì phải làm vậy?”

Trịnh Ân nhìn hắn thật lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, “Long Hiên, ngươi thật sự rất ôn nhu.”

“Hiện tại mới biết?”

Trịnh Ân bật cười, “Hạ lưu ôn nhu, đêm qua làm một đêm phong lưu trong mộng đi?”

Long Hiên cười nhạt, không đáp, hắn có một thói quen giảo hoạt khá tốt, chưa bao giờ trước mặt tình nhân này nói đến chuyện tình nhân khác. Coi như là một loại săn sóc cùng tôn trọng giả tạo đi. Mặc dù có điểm không thật, nhưng cuối cùng vẫn làm cho người ta sống dễ chịu một chút.

Long Hiên không phải loại làm người kỹ nữ còn lập đền thờ (là người thủy chung ), chính mình thật sự phong lưu hắn thừa nhận, nhưng hắn biết giữ chừng mực. Biết tiến thoái dâm loạn là phong lưu, không chừng mực dâm loạn thì thành chân chính hạ lưu.

“Trịnh Ân, mặc kệ như thế nào, trên đời này, cũng chỉ có ngươi yêu ta, là chân chính ta, ánh mắt này nhìn ta là chân chính Long Hiên, mà không phải Kỳ Hiên, cho nên, ngươi không được rời khỏi ta, biết không?”

Trịnh Ân mỉm cười, lập tức ha ha cười nói, “Đừng tự kiêu, ta không thương ngươi đâu, ta chỉ là gặp ngươi, cảm thấy thích thú mới ở cùng ngươi.”

Long Hiên cũng không phản bác, bế y muốn hôn, bị Trịnh Ân một phen đẩy ra, “Đi đi, đánh răng đi!”