Hỉ Tương Phùng

Chương 86: Nắm trước tiên cơ

Thấy Trầm thiếp đã chết. Tề Dật Phàm làm bộ thờ ơ, có vẻ như không biết phải nói thế nào.Muốn hắn phải thể hiện thương tiếc với nữ tử đã cắm sừng lên đầu hắn thì đúng là mặt trời mọc trong đêm! Dù sao bệnh ngốc của hắn cũng chưa khỏi hắn, vì thế chỉ một ngón tay vào thi thể Trầm thiếp, nhìn Hạ Lan Tử Kỳ tò mò hỏi: “Nàng ấy bị sao vậy? Tại sao lại ngủ ở đây?”

Biết hắn có bệnh, nên đối với phản ứng này của hắn, mọi người cũng không cảm thấy kì lạ.

Nhưng Hạ Lan Tử Kỳ nhìn là hiểu ngay, Tề Dật Phàm lại bắt đầu không muốn để ý đến chuyện này, chuẩn bị giao hết cho nàng xử lý. Không còn cách nào khác, Tề Dật Phàm không ra mặt, thân là Tứ thiếu phu nhân đương nhiên nàng phải diễn chính rồi: “Trầm thiếp, nàng...... Đây rốt cuộc là làm sao?” Hạ Lan Tử Kỳ hơi hơi nhíu mi, kinh ngạc ngẩng đầu.

Bên cạnh, có một gã gia đinh mặc y phục bằng vải thô bước lên đáp: “Thưa Tứ thiếu phu nhân, sáng sớm hôm nay nô tài trên đường tới phòng bếp thì thấy một cỗ thể nổi lềnh phềnh trên măt hồ, nô tài liền gọi người tới vớt thi thể đó lên lúc đó mới phất hiện ra đó là Trầm thiếp, cho nên truyền tin đến cho người và Tứ thiếu gia biết trước.”

Hạ Lan Tử Kỳ mày nhíu chặt: “Việc này đã báo cho Hầu gia hay chưa?”

Gã gia đinh kia nói tiếp: “Vừa rồi Tiểu Ngũ đã đi đưa tin.”

Lúc này. Bà Ngô đưa ra đề nghị: “Tứ thiếu phu nhân, cái chết của Trầm thiếp đúng là rất quái dị, rốt cuộc là tự sát hay bị giết thì cũng sẽ mất thời gian tìm hiểu. theo lão nô thấy, trước hết mang thi thể Trầm thiếp về sắp xếp hậu sự ổn thỏa đi đã!”

Hạ Lan Tử Kỳ gật đầu, bất đắc dĩ thở dài, quay thấu tình đạt lí nói với Dật Phàm: “Dật Phàm, không phải là nàng ngủ ở đây đâu. Nàng bị ngất xỉu rồi, chúng ta đưa nàng ấy về trước.”

Có gã gia đinh đem đến cái cáng, đem thi thể Trầm thiếp về Thủy Tiên Các.

Không kịp xử lý nhiều, Hạ Lan Tử Kỳ khi quay về Thủy Tiên Các việc đầu tiên là gọi bà Ngô đến phòng minh. Sau khi đóng chặt cửa thì lôi bà ngồi xuống: “Bà Ngô bây giờ bà không thể tiếp tục ở trong phủ được nữa, lát nữa thu dọn các thứ rồi chuẩn bị về quê đi!”

Bà Ngô giật mình, tuy rằng có thể đoán ra được lí do, nhưng vẫn hỏi: “Tứ thiếu phu nhân, sao cô lại muốn đuổi lão nô đi?”

“Bà không đi không được!” Hạ Lan Tử Kỳ vẻ mặt nghiêm túc: “Bà không thấy rằng Ngũ thiếu gia có bao nhiêu hiểm độc sao? Tối hôm qua bà đã phát hiện ra bí mật không thể cho ai biết của bọn họ, hắn vì muốn bảo vệ bản thân mà quyết định ra tay giết chết Trầm thiếp!”

Bà Ngô biến sắc: “Tứ thiếu phu nhân, sao cô có thể biết được là Trầm thiếp bị bóp chết rồi mới ném vào trong hồ?”

Hạ Lan Tử Kỳ trước mắt hiện dáng vẻ khi chết của Trầm thiếp, mở miệng nói: “Bà không để ý sao, trên cổ Trầm thiếp có mấy vết bầm. Đó là dấu vết bị người ta bóp chặt, cho nên mới suy đoán nàng ta bị người bóp chết rồi vứt xác xuống hồ.”

Hạ Lan Tử Kỳ dừng lại một chút rồi tiếp tục phân tích: “Cho dù Ngũ thiếu gia không cần Trầm thiếp nhưng đứa nhỏ trong bụng nàng ta là cốt nhục của hắn! Đã có câu: Hổ dữ còn không ăn thịt con! Sao hắn có thể rat ay tàn ác như vậy, người này lòng lang dạ sói đến mức như vậy thì bà nghĩ hắn có bỏ qua cho người đã phát hiện ra bí mật của hắn không? Hắn sẽ không! Cho nên, hắn tất nhiên sẽ trăm phường nghìn kế nghĩ cách tìm ra cái người nghe được bí mật của hắn để giết người diệt khẩu!”

Nghe những lời Hạ Lan Tử Kỳ nói..., Bà Ngô lạnh hết cả sống lưng, cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, mặc dù có chút bối rối, nhưng nghĩ nghĩ đi nghĩ lại vẫn ôm một tia hy vọng: “Ngũ thiếu gia tuy rằng đã phát hiện ra lão nô, nhưng mà hắn chưa nhìn thấy mặt lão nô, cho dù hắn có muốn tìm cũng chưa chắc sẽ tìm được lão nô, đúng không?”

Ngũ thiếu gia kia là người không hề đơn giản! Vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn! Hạ Lan Tử Kỳ ngẩng đầu, bình tĩnh phân tích: “Hắn tuy rằng không thấy được mặt mũi của bà, nhưng hắn đã thấy được hình dáng. Cách ăn mặc của bà cũng như hướng bà chạy đi. Cho nên, từ đó hắn có thể đại khái đoán ra thân phân và tuổi tác của bà, đương nhiên điều này cũng chưa chắc đủ để hắn tìm ra nhưng còn có một chi tiết quan trọng đó là trên đường chạy trốn bà bị ngã......”

“Ngã thì làm sao vậy?”

Hạ Lan Tử Kỳ có chút bốc hoả rồi, rót chén trà uống một ngụm: “Bà bị ngã thì đương nhiên đầu gối sẽ bị thương rồi, hắn chỉ cần tìm được người trên đầu gối bị thương rồi kết hợp với những manh mối trước thì chỉ cần chọn lọc một chút sẽ tìm được bà.”

Nghe Hạ Lan Tử Kỳ phân tích vô cùng có lý, bà Ngô nhất thời kinh hãi sắc mặt trắng bệch, trán đầy mồ hôi: “Tứ thiếu phu nhân, vậy làm sao bây giờ? Để cô lại một mình trong phủ, lão nô lo lắng...... Lão nô, lão nô không thẻ bỏ rơi Tứ thiếu phu nhân được!” Bà Ngô cũng lo lắng nói: “Còn nữa, nếu như lão nô đi rồi, Ngũ thiếu gia không tìm được người bị thương trên đầu gối nữa thì lão nô không phải chưa đanh mà đã khai sao?”

Hạ Lan Tử Kỳ nắm lấy tay bà: “Bà nhớ con cũng như con nhớ bà vậy! Nhưng bà đi cũng chỉ là tạm thời thôi, lát nữa con đưa cho bà một lọ thuốc bà về nhà hàng ngày bôi lên miệng vết thương bị trầy da. Đến khi đầu gối khỏi hẳn sẽ không để lại sẹo, khi ấy bà hãy trở về.”

Nàng nghĩ nghi một lúc, lại nói thêm: “Về phần mà bà nói, tự nhiên có một người xuất phủ sẽ khiến Ngũ thiếu gia nghi ngờ thì việc này sẽ được giải quyết tốt. Đúng rồi, trong các viện khác có ai là có thân hình giống bà không?”

Bà Ngô suy nghĩ một chút, nhẩm trên đầu ngón tay rồi nói: “Bà vú của Nhị thiếu gia là vú Triệu, bà Tiền quản việc trong viện của Lục thiếu gia, còn có vú Tần của Tố Đông Uyển và bà Tần ở trong phòng bếp đều có dáng người gần giống lão.”

Hạ Lan Tử Kỳ ghi nhớ thật kĩ, sau đó cười nói: “Con sẽ nghĩ biện pháp để bọn họ cùng xin về quê, để đánh lừa dư luận! Như vậy, chờ đến khi bà về rồi trên đầu gối không còn sẹo nữa thì Ngũ thiếu gia cũng sẽ không thể nghi ngờ được bà!”

Không ngờ rằng Hạ Lan Tử Kỳ lại thay bà lo lắng chu toàn như vậy, hơn nữa chỉ là tạm thời về nhà, sau khi vết thương tốt lên thì còn có thể quay lại nên bà Ngô mừng rỡ: “Lão nô toàn bộ nghe Tứ thiếu phu nhân an bài!”

Cứ như vậy, bà Ngô đi rồi, Hạ Lan Tử Kỳ giả mạo bà Ngô hỏi thăm về người nhà của bốn bà vú kia rồi viết cho mỗi người lần lượt một phong thư, nội dung đai khái là trong nhà có chuyện bảo bọn họ nhanh trở về. Sau đó đem thư giao cho Tử Đào, để nàng xuất phủ tìm người giao thư đến trong phủ.

Nơi nào có người nơi đó có thị phi, đương nhiên, sự kiện thị phi càng ly kì thì tốc độ lan truyền càng nhanh! Trầm thiếp chết đuối bất đắc kì tử dưới hồ, trước điểm tâm đã truyền đi khắp nơi khiến cả phủ hoảng sợ.

Lão thái gia, Hầu gia, phu nhân sau khi biết được tin này. Vừa đau lòng lại phẫn nộ không thôi! Bởi vì Trầm thiếp chết không rõ nguyên nhân nên Hầu gia muốn tra ra hung thủ nên đã báo quan, kết quả khám nghiệm tử thi y hệt như phỏng doán của Hạ Lan Tử Kỳ, Trầm thiếp đúng là bị người khác bóp chết rồi mới quăng ác xuống hồ.

Đây là một vụ án giết người, quan phủ đã quyết định lập án điều tra vì vậy thường xuyên tới Thủy Tiên Các quấy rầy, khiến cho Hạ Lan Tử Kỳ rất là phiền não. Nhưng mà quan phủ ngoại trừ biết cái chết của Trầm thiếp rất bất thường ra thì căn bản không hề tìm được thêm manh mối nào, vụ án này vì thế mà không thể phá nổi.

Trầm thiếp chết đi, khiến cho trong phủ gà chó không yên. Chuyện mà mọi người khi trà dư tửu hậu nhắc tới nhiều nhất chính là chuyện Trầm thiếp bị ai hại chết! Mà những người khác trong viện, mặt ngoài thì thay Tề Dật Phàm đau khổ tiếc thương, kì thực phần lớn đều có tư tưởng vui sướng khi thấy người khác gặp họa.

Án tử nhất thời chưa thể phá được, những ngày mùa hè này khí trời lại cực kỳ nóng bức, cho nên cũng không thể chờ kết án hai ngày sau đã đem thi thể của Trầm thiếp đi hạ táng.

Mà giữa lúc đó, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Hạ Lan Tử Kỳ, Ngũ thiếu gia vẫn luôn phái người âm thầm tìm kiếm bà già bị thương ở đầu gối, có điều Hạ Lan Tử Kỳ đã đoán được trước, khiến hắn tìm đến phát mệt cũng không ra.

......

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt một cái đã đến lúc Tề Dật Phàm phải tới Ngọc Đại Lâu gặp khách.

Ngày hôm đó, trời mới sẩm tối thì dưới sự giám sát của Tề Dật Phàm, Hạ Lan Tử Kỳ đã mặc vào bộ trường bào màu trắng, tóc búi cao trên đỉnh đầu, đôi một chiếc mũ trắng thêu chỉ bạc, eo đeo thắt lưng bạch ngọc lộng lẫy, tay cầm một thanh quạt vẽ tranh thủy mặc. Biến hóa nhanh chóng đã thành một mĩ nam đầy triển vọng.

Cải trang hoàn hảo xong Hạ Lan Tử Kỳ đứng xoay xoay người: “Thế nào...... Ngươi xem, giống nam nhân chưa?”

Tề Dật Phàm ánh mắt mỉm cười, đưa tay khoác lên trên vai của nàng. Nhìn một lượt từ trên xuống dưới.

Động tay động chân cái gì? Chỉ biết lợi dụng! Hạ Lan Tử Kỳ có chút mất hứng: “Nhìn cái gì vậy? Thế này được chưa? Nếu ta đi vào mà bị người ta phát hiện đuổi ra thì ngươi cũng đừng trách ta không giúp ngươi!” Nể mặt Tề Dật Phàm giúp nàng tìm lại cây trâm ngọc đã mất, nàng vốn không muốn đến thanh lâu nhưng biết được chuyện gặp mặt bàn chuyện làm ăn lần này của Tề Dật Phàm vô cùng quan trọng nên hiện tại cũng rất có thành ý muốn giúp hắn một lần.

Tề Dật Phàm vui vẻ cười nói hớn hở: “Lúc là nữ nhi thì trang điểm xinh đẹp, là nam nhi thì hóa trang tuấn tú, cô đúng là có năng khiếu phối đồ! Cải trang lần này rất tốt, yên tâm! Nhìn ổn.”

Thanh lâu đối Hạ Lan Tử Kỳ mà nói là nơi vừa quen thuộc lại xa lạ. Quen thuộc là tên, mà xa lạ là vì nàng cho tới bây giờ chưa từng đi vào, mang theo tâm trnagj hết sức tò mò nàng theo chân Tề Dật Phàm lẻn ra khỏi phòng ở, trốn thoát được đám vệ binh tuần tra ban đêm rồi trèo tường ra khỏi Hầu phủ. Tề Dật Phàm đưa Hạ Lan Tử Kỳ dẫn tới một ngõ hẻm cách Hầu phủ không xa, thì ra ở đó đã sớm có một chiếc xe ngựa ở sẵn để chờ bọn họ.

Một gã đánh xe còn nhỏ tuổi đang đứng chở bên cạnh xe, nhìn thấy Tề Dật Phàm đến gần cũng không nói nhiều lời, lẳng lặng vén màn xe đợi bọn họ bước lên.

Đến gần, Hạ Lan Tử Kỳ phát hiện, chiếc xe ngựa kia không có dấu hiệu của Hầu phủ, hẳn không phải là của Hầu phủ, vậy thì cái xe này hắn lấy ở đâu ra.

Ở trên xe, Hạ Lan Tử Kỳ vụng trộm liếc mắt nhìn ngắm Tề Dật Phàm, chỉ thấy hắn ôm cánh tay, híp mắt lại tựa hồ đang nghĩ ngợi chuyện gì, chắc là đang suy nghĩ lát nữa phải bàn chuyện làm ăn thế nào rồi? Hạ Lan Tử Kỳ hít sâu một hơi, cũng không quấy rầy hắn nữa mà lẳng lặng ngồi suy nghi lát nữa đi vào trong kĩ viện sẽ dùng bộ dáng gì.

Rất nhanh, bọn họ đã đến Ngọc Đại Lâu nổi tiếng nhất Diêm thành.

Ngọc Đại Lâu tổng cộng có ba tầng, lầu một là đại sảnh diễn nghệ, lầu hai là phòng bình thường, lầu 3 là phòng thượng hạng.

Nơi này có đủ hạng người, ngư long hỗn tạp, là nơi đốt tiền bậc nhất Diêm thànht, cũng là nơi đám thương nhân đến gặp bàn chuyện làm ăn, là nơi lý tưởng để cùng đám quan viên bồi đắp tình cảm.

Xuống xe ngựa, Hạ Lan Tử Kỳ mới phát hiện, bên ngoài Ngọc Đại Lâu này xe ngựa xếp thành một hàng dài, ở dọc hành làng của Ngọc Đại Lâu là một loạt lụa sa đèn lồng đỏ, nhìn cực kỳ tưng bừng. Mà trong lầu lại đèn đuốc sáng trưng, chiếu sáng từ trong ra đến đường cái, so với những cửa hàng khác đối diện sáng hơn rất nhiều.