Tề Dật Phàm tốn không ít bạc, nói không ít lời hay mới mời được Lão chưởng quầy đến đây làm chứng. Biết trong cửa hàng người ta chuyện làm ăn bận rộn, thấy mục đích đã đạt được, Tề Dật Phàm khách khí nói: “Lão chưởng quầy, để ông phải cất công đến đây một chuyến thế này, cực khổ rồi.”
Lão chưởng quầy khoát tay nói: “Không sao, Tề Tứ công tử nếu không còn chuyện gì nữa, vậy thì lão phu xin phép về trước.”
Trong phủ còn rất nhiều chuyện phải giải quýe, Tề Dật Phàm cũng không giữ ông nữa, liếc mắt nói với gã gia đinh bên cạnh: “Ngươi đi đưa Lão chưởng quầy quay về cửa hàng.”
Lão chưởng quầy đi rồi, hết thảy chân tướng của sự tinh đều đã rõ ràng, Tử Đào không thể chống chế được gì nữa.
“Tiểu tiện nhân, thì ra là ngươi hại chết con ta! Đền mạng cho con ta đi!” Vân Nương gào thét, phát điên lao đến cho Tử Đào đang quỳ trên mặt đất vừa đấm vừa đá!
Tử Đào sớm đã sợ đến hỏng rồi, cũng không còn phản kháng, chỉ ngây người để nàng tùy ý đánh chửi.
Đây là đang ở trong từ đường, vừa đánh vừa mắng còn thể thống gì nữa? Hầu gia trách cứ: “Mau, kéo Vân Nương ra.”
Lúc này có người kéo Vân Nương đang kích động sang một bên, cho dù như vậy Vân Nương vẫn cứ quẫy đạp gào thét: “Các ngươi đừng kéo ta, ta muốn đem con tiểu tiện nhân lòng lang dạ sói này băm thành trăm mảnh!”
“Đủ rồi!” Hầu gia nhíu nhíu mày: “Nếu nha đầu này dám hạ độc hại chết cốt nhục của Tề gia, Tề gia nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng! Nhưng mà không vội, trước tiên phải nói rõ ngọn nguồn đã!”
Nghe thấy như vậy, Vân Nương ngoan ngoãn bình tĩnh lại, không làm ầm làm ĩ nữa.
Lúc này, không đợi mọi người truy vấn, Hạ Lan Tử Kỳ đã tự đứng lên bằng đôi chân đau đớn đi đến trước mặt Tử Đào, cúi đầu nhìn nàng: “Thời gian ngươi đi theo ta không tính là quá dài, chỉ có mấy tháng ngắn ngủn, nhưng bình thường ta đối đãi với ngươi không tệ đúng không? Đối xử với ngươi có khác gì coi là muội muội đâu, tại sao ngươi còn muốn hại ta?”
“Nô tỳ......Nô tỳ......” Tử Đào ngẩng đầu, khi chạm đến ánh mắt của Hạ Lan Tử Kỳ, lại chột dạ vội vàng cúi xuống, lí nhí như muỗi kêu: “Tứ thiếu phu nhân, nô tỳ thật sự không muốn hại người!”
“Ngươi không muốn hại ta?” Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng cười khổ, thiếu chút nữa sẽ đem nàng hại chết, còn nói không muốn hại nàng? Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng buồn bực, hít một hơi thật sâu nói: “Ngươi không muốn hại ta, vậy ngươi muốn hại ai? Đứa trẻ vừa mới sinh ra không bao lâu có thù oán gì với ngươi sao? Hay là ngươi có oán hận gì với Nhị thiếu gia và Vân Nương?”
“Không phải không phải, nô tỳ không có ý đó!” Thấy Tử Kỳ lí giải không đúng, Tử Đào vội vàng sửa lại: “Ý của nô tỳ là nô tỳ vốn không muốn hại người.”
“Nói như vậy là người khác sai ngươi hại ta đúng không? Vậy người đứng sau lưng ngươi là ai?” Hạ Lan Tử Kỳ bởi vì tức giận nên ngữ khí cũng mang theo vài phần bực bội!
Tử Đào do quá mức sợ hãi mà thân mình run lên nhẹ nhẹ, hai tay thất thố vò góc áo, nặng nề cúi đầu im lặng.
“Sao ngươi không nói gì, người đứng sau lưng ngươi rút cuộc là ai?” Đối mặt với gian tế vẫn luôn kín đáo ẩn ở bên người này, Hạ Lan Tử Kỳ vừa tức vừa hận, thấy nàng không nói câu nào thì tâm tình càng không vui! Nhưng mà, Hạ Lan Tử Kỳ càng truy hỏi Tử Đào tâm hoảng ý loạn lại càng cắn chặt răng không nói ra.
Nhưng hận thì hận, khi thấy nàng ta vẻ mặt tràn đầy áy náy, Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng hiểu rõ bọn họ vốn chẳng có thù hận, cho nên Tử Đào đương nhiên không thể có ý định hại nàng. Như vậy chuyện này nhất định là vì có người sai sử! Vì thế chậm giọng khuyên nhủ: “Tử Đào, rốt cuộc là ngươi gánh tội thay ai? Chỉ cần ngươi nói ra người đó thì tội nghiệt của ngươi sẽ giảm bớt một nửa! Có thể ngươi sẽ không phải chết! Ngươi thông minh như vậy, chẳng lẽ còn không biết nên làm thế nào sao?”
“Tứ thiếu phu nhân, van xin người đừng hỏi nữa! Đừng hỏi nữa! Nô tỳ không thể nói!” Tử Đào rốt cục không nhịn được nữa, lắc đầu thật mạnh rồi bỗng nhiên thống khổ khóc lên.
Hạ Lan Tử Kỳ cau chặt mày, đồng thời cũng kích động: “Sao lại không thể nói? Ngươi nói đi, vì sao? Ngươi rốt cuộc đang bảo vệ ai?”
Tử Đào cứ quỳ ở đó mà khóc, thoạt nhìn thì thấy ủy khuất đáng thương. Nhưng mà cho dù gặng hỏi thế nào, nàng cũng không nói khiến cho Hạ Lan Tử Kỳ chỉ có thể giương mắt nhìn mà không có cách nào.
Thấy tình cảnh này, Tề Dật Phàm cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, đột nhiên đưa tay bóp vào cổ nàng, dễ dàng như túm một con gà con trực tiếp kéo nàng lên, lạnh lùng nói: “Nhẫn nại của ta có hạn, đừng có ý định khảo nghiệm sự kiềm chế của bọn ta. Ngươi có nói không? Hay là không nói? Nếu không nói, bây giờ ta bóp chết ngươi!”
Tử Đào bị hắn bóp đến đỏ bừng cả mặt, hai mắt trừng trừng, kinh hồn bạt vía, theo bản năng lên tiếng cầu xin: “Ta...... Ta...... Ta nói......”
“Thật đúng là rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt!” Tề Dật Phàm thả tay ra, từ từ đợi nàng công bố đáp án cho mọi người.
“Khụ khụ......” Tử Đào ôm cổ ho khan, sau khi đứng ở tại chỗ hít hai ba ngụm khí, “Bùm” một tiếng quỳ xuống trước mặt Hạ Lan Tử Kỳ, than thở khóc lóc: “Tứ thiếu phu nhân, nô tỳ biết cô là người tốt tâm tính lương thiện, đối xử với bọn hạ nhân cũng vô cùng khoan dung, mà nô tỳ lại còn đối làm chuyện vô sỉ như vậy với cô, nô tỳ thực xin lỗi cô, nô tỳ không mong cô có thể tha thứ cho nô tỳ, nô tỳ chỉ xin cô có thể bảo vệ tốt bản thân. Vẫn nên đề phòng kể cả người thân mật nhất.”
Tử Đào trịnh trọng đến kì lạ dập đầu trước Hạ Lan Tử Kỳ một cái, quỳ thẳng thân mình nói: “Nô tỳ thiếu nợ cô, kiếp này không trả nổi, kiếp sau làm trâu làm ngựa xin cô tha thứ!”
Hạ Lan Tử Kỳ bị hành vi khác thường của nàng làm cho mờ mịt, đang định mở miệng nói thì thấy Tử Đào lại vòng sang hướng khác, cúi đầu thật sâu trước Vân Nương, vô cùng áy náy nói: “Ta vì lợi ích của bản thân mà hại đứa trẻ vô tội, khiến cho cô thống khổ cả đời.”
Nàng ngẩng đầu, nghênh đón ánh mắt đầy thù hận kia của Vân Nương, buồn bã cười, giọng nói bình thản: “Ta biết, ta là tội nhân, các ngươi cũng hận ta đến tận xương. Cho nên, không cần các ngươi động thủ, ta nguyện ý xuống Địa ngục, đền mạng cho đứa nhỏ của các người!”
Nàng vừa dứt lời, trong lòng mọi người chợt lạnh, cảm giác tình thế không ổn. Mọi người còn chưa kịp có hành động gì, đã thấy một cỗ máu đỏ tươi đột nhiên từ trong miệng Tử Đào chảy ra, nàng nhắm hai mắt lại, thân mình yếu đuối nằm trên mặt đất.
Giây phút này, Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng nặng trĩu, nàng bất đắc dĩ nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn bộ dạng thê thảm kia của Tử Đào.
Tử Đào là người rất thông minh, đồng thời cũng là một cô nương rất nhát gan. Còn nhớ rõ lần đó đến Lệ Hương uyển, nàng bởi vì sợ có quỷ mà có ý thúc giục mọi người về sớm. Một cô nương bình thường nhát gan như vậy, thế mà lại dám chớp mắt làm ra loại chuyện trái với đạo đức như vậy, lại còn có thể giả vờ như không có chuyện gì. Như vậy có thể thấy được lòng dạ cùng hành động của nàng ta không thể so với người thường!
Nhưng mà nàng cho dù đã chết rồi nhưng còn để lại trong lòng mọi người nỗi băn khoăn lo lắng.
Cái người đứng phía sau giật dây nàng rốt cuộc là ai? Sao người đó lại muốn hại Tử Kỳ? Sao nàng thà chết cũng không khai ra người đó?
Đủ loại nghi hoặc khiến mọi người thấy phức tạp, nhưng mà người đã chết không thể sống lại, tất cả bởi vì nàng đã qua đời mà hóa thành làn khói u mê không lời giải.
Một sinh mệnh đang sống đột nhiên chết đi, mọi người có thể thấy rằng nàng đã hối hận rồi, nhưng không có ai đồng cảm với nàng, bởi vì nàng đã quá sai rồi, thật sự khiến cho không ai có thể tha thứ được!
Mọi người từ trong nỗi bàng hoàng lấy lại tinh thần, Hầu gia thở dài một hơi: “Aizz! Tự tạo nghiệt, không thể sống!” Ông ngẩng đầu nhìn Nhị thiếu gia vẫn luôn một mực yên lặng không lên tiếng: “Tường Thụy, chuyện bây giờ chân tướng đã rõ ràng rồi, Tử Kỳ bị oan uổng, hung phạm cũng đã sợ tội mà tự sát. Hiểu lầm của Nhị gia các con và Tử Kỳ cũng nên giải trừ đi thôi.”
Ông lại nhìn Tề Dật Phàm: “Về sau, Nhị gia và Tứ gia các con phải vứt bỏ hiềm khích trước đây, hóa giải căm hờn mà hòa bình chung sống, đừng vì những chuyện đã qua mà ghi thù tạc hận, đã biết chưa?”
Tề Tường Thụy hơi do dự, trong thần sắc không nhìn ra vui buồn, cũng mở miệng nói: “Được”
Hầu gia vui mừng gật gật đầu: “Tốt! Có câu là người một nhà không chuyện gì không giải quyết được, các con là huynh đệ ruột thịt, máu mủ tình thâm. Hi vọng các con ở trước bàn thờ tổ tiên đừng nói lời giả dối, đừng vì những chuyện không hay mà ảnh hưởng đến tình cảm huynh đệ.”
Hầu gia dặn dò xong xuôi, dẫn theo phu nhân và vài vị di nương rời khỏi miếu. Người của các viện khác cũng lục đục chuẩn bị đi, lúc này Tề Dật Phàm bỗng nhiên nửa ngồi ở trước mặt Hạ Lan Tử Kỳ: “Chân nàng bị thương, lên đây, ta cõng nàng về!”
Các trưởng bối tuy rằng đã đi ra ngoài, nhưng mà những người ngang hàng vẫn còn ở đây, thấy tất cả mọi người đều nhìn bọn họ, Hạ Lan Tử Kỳ có chút xấu hổ, trách mắng: “Chàng muốn làm gì? Tự ta có thể đi!”
“Nghe nói nàng là bị người ta làm ngã.” Tề Dật Phàm xấu xa, nói câu nào là chết câu đó.
Chuyện này, tất cả mọi người trong từ đường vốn định đi hết rồi nhưng tất cả đều dừng lại, nghỉ chân nhìn xem vợ chồng son bọn họ đang làm cái trò gì.
Hạ Lan Tử Kỳ kích động không thôi, Tề Dật Phàm này lại trúng cái gió gì rồi, cho dù là vợ chồng, muốn thân mật hay cõng gì đó thì về viện của mình mà làm chứ? Huống hồ nha hoàn và bà vú ở đây nhiều thế này, để mấy người họ dìu mình về chẳng phải cũng được sao? Sao có thể để thiếu gia hắn động tay được? Chẳng lẽ hắn không biết như vậy ở trước mặt mọi người rất khó coi sao?
Hạ Lan Tử Kỳ vội la lên: “Chàng mau đứng lên đi, ta không cần lưng chàng!”
Nghe xong lời của nàng, Tề Dật Phàm đứng dậy, nhưng lại không gọi người đến đỡ Hạ Lan Tử Kỳ, mà là chuyển mình một tay ôm lấy nàng bế lên, nhanh chóng đi ra ngoài cửa.
Hành động của hắn bất thình lình, khiến Hạ Lan Tử Kỳ bị dọa đến chết khiếp, cũng làm mọi người ở đó nhìn muốn rớt tròng mắt. Vị Tứ thiếu gia này đúng là yêu vợ như mạng! Vì vợ mà đến cả mặt mũi cũng không để ý, cứ thế trực tiếp bế Hạ Lan Tử Kỳ từ từ đường về đến Thủy Tiên Các.
Ở trong mắt mấy vị khác thiếu gia có khinh miệt cũng có xấu hổ, còn trong mắt các vị thiếu phu nhân thì đối với Hạ Lan Tử Kỳ không ngừng hâm mộ, bởi vì các nàng không biết bao giờ minh mới được hưởng đãi ngộ ngần này!
Khi bị hắn bế lên trong chớp mắt, ánh mắt Hạ Lan Tử Kỳ vừa vặn chạm đến mắt Tề Nhan Thần, trong con ngươi trong suốt của Tề Nhan Thần kia bông dâng lên một tia đau đớn khó hiểu, khuôn mặt tuấn mỹ tràn ngập bi thương nồng đạm, thoạt nhìn thật khiến người ta đau lòng.
Hạ Lan Tử Kỳ như bị sét đánh, nhanh chóng thu mặt lại, giãy dụa nói: “Dật Phàm, chàng làm gì thế? Chàng không sợ mọi người chê cười sao? Mau buông ta xuống!”
“Thê tử bị thương, ta ôm thê tử minh về. Ta không hề ôm nữ nhân khác, có cái gì mà đáng cười?” Tề Dật Phàm quyết tâm phải ôm nàng về.
Hạ Lan Tử Kỳ nóng nảy, nhỏ giọng nói: “Ngươi dám nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, ngươi đây là đang chiếm tiện nghi của ta!”
Tề Dật Phàm cúi đầu, nói nhẹ bên tai nàng: “Vậy cái người tối hôm qua kia cũng đã chiếm tiện nghi của cô rồi không phải sao? Cô có thể để người khác chiếm tiện nghi, sao ta lại không được. Huống hồ ta lại còn là hợp pháp!”