*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Con đường âm u kia khi tới công viên này hai người không phải chưa để ý. Doãn Nguyên cũng biết loại cô hồn dã quỷ này chưa có gan lừa hắn, liền gật đầu ý bảo nó có thể đi. Trung niên quỷ kia thấy không lợi dụng thêm được chút hương khói nào nữa liền hậm hực rời đi.
Doãn Nguyên cùng Lộ Ngôn dọc theo con đường mà con quỷ kia chỉ đi vào, không lâu sau liền phát hiện con đường này thực sự rất hoang vu, không có một bóng người nào đi qua, mặc dù hai bên đường đèn bật sáng trưng, rõ là rất kì quái.
Đi đến cuối con đường thì hai người thấy một phòng trực ban điện còn sáng. Doãn Nguyên giơ tay ngăn Lộ Ngôn ý bảo cậu đứng yên còn chính mình thì tiến lên nhìn trộm qua cửa sổ trên tường.
Chỉ thấy một người đàn ông khá trẻ khoảng 25-26 tuổi mặc quần áo bộ đội đang ngồi sưởi tay trên bếp lò. Doãn Nguyên còn muốn quan sát thêm lúc nữa thì không nghĩ tới người kia đột nhiên ngẩng đầu hướng ra ngoài cửa sổ hét to một tiếng.!! Doãn Nguyên tuy rằng không nghe thấy người đàn ông kia rốt cuộc kêu cái gì, nhưng biểu tình hoảng sợ trên mặt hắn lại làm anh giật mình, bất giác lùi lại hai bước.
Lộ Ngôn thấy Doãn Nguyên lùi lại phía sau, nhanh chóng vọt lên xem có chuyện gì. Không kịp nói rõ chuyện gì, Doãn Nguyên kéo Lộ Ngôn trốn vào góc bên cạnh.
Quả nhiên không qua một phút đồng hồ, người kia đã cầm theo gậy gộc xông ra quát lớn:
“Ai? Suốt ngày chỉ biết giả thần giả quỷ! khôn hồn thì cút ra đây!”
Doãn Nguyên trốn chỗ tối thấy người nọ ấn đường có một cỗ hắc khí vây quanh, liền đoán được trung cổ trên người Tiểu Loa có liên quan tới người này ít nhiều cũng tám chín phần. Doãn Nguyên nghĩ ngợi một chút, rồi lấy đám tro mà anh đã đốt bắt đầu vung xuống đất.
Anh chàng bộ đội kia la hét một hồi không thấy ai đi ra, sắc mặt thập phần không tốt, hùng hùng hổ hổ đi vào phòng trực ban đóng sầm cửa lại.
Doãn Nguyên sau khi rải hết đám tro xuống, không lâu sau quả nhiên trung niên quỷ kia mặt không tình nguyện xuất hiện. Hắn nhìn thấy Doãn Nguyên câu đầu tiên đã ai oán:
“ Đại sư a, ngài không thể đối xử như vậy với tôi ……. “
Doãn Nguyên mặt lạnh nói luôn:
“ Đừng nói mấy câu vô nghĩa đó, ngươi lấy của ta nhiều thứ vậy thì phải làm chút việc báo đáp chứ.” ( Hmmmm, gian thương )
Không biết Doãn Nguyên dùng cái gì khống chế trung niên quỷ kia, chỉ thấy hắn tạm thời không thể không nghe lệnh anh. Doãn Nguyên nhỏ giọng dặn dò giao phó việc cho thuộc hạ mới, trung niên quỷ gật gù một lúc rồi biến mất trước mắt hai người.
Lộ Ngôn lúc này mới nhỏ giọng hỏi:
“ Làm sao mà hắn đến được chỗ chúng ta vậy?”
Doãn Nguyên cười đắc ý:
“ Tro tiền này dễ lấy vậy sao? Hắn hưởng hương khói của anh,làm sao câu trước câu sau không báo đáp chứ…. “
Lộ Ngôn câm lặng, trong lòng hét lớn, “ anh cũng quá thô bỉ rồi đó!!!!!”
Sau đó liền nghe thấy trong phòng trực ban truyền tới tiếng hét to, ngay đó, cửa lớn bị người trong phòng đá văng. Hai người quay lại, chỉ thấy trung niên quỷ đứng đó mặt xanh xám ngoét âm u cất lời:
“ Ta chết oan quá ….. Oan quá….”
Người kia chỉ kém nước quỳ xuống cầu xin tha thứ, hắn sợ tới mức tè cả ra quần, hai tay hướng tới trung niên quỷ lạy:
“ Không phải tôi, thực sự không phải tôi mà ….. Đại nhân ngài rộng lượng bỏ qua cho tôi đi ….”
Trung niên quỷ kia đóng kịch rất có dáng, hai tay đưa ra phía trước, hai mắt chảy ra huyết lệ, miệng mở lớn thì thào:
“ Ta chết oan quá ….. Đền mạng cho ta ….. Đền mạng cho ta..”
Người kia không biết nghĩ tới cái gì, liền quỳ rạp xuống đất, một phen nước mắt nước mũi chảy ròng ròng vừa khóc vừa hô:
“ Không phải tôi đâu! Thứ kia chỉ là một con chó ăn phải rồi! Thật sự không phải tôi mà!”
Dứt lời liền đem đầu đập xuống đất, một bộ dáng chột dạ.
“ Ngươi cho con chó kia ăn cái gì vậy?”. Doãn Nguyên xuất hiện hạ giọng hỏi.
Người quân nhân kia đang quỳ trên đất không nghĩ tới có người ở đây, cứ tưởng lại thêm một con quỷ nữa tới đây, sợ tới nỗi nói năng lộn xộn:
“ Cổ….. Tôi không biết! Có người nói với tôi rằng tôi bị trúng cổ …… Nếu như rời khỏi nơi này thì sẽ chết!”
Doãn Nguyên còn chưa hỏi tiếp, y đã tự mình đem hết mọi chuyện nói ra. Nguyên lai trước đây không lâu y có đi tới khu du lịch của người Miêu ở phương Bắc, không biết như thế nào lúc trở về liền lên cơn quái bệnh. Mới đầu cứ nghĩ chỉ là cảm lạnh thông thường, nhưng không nghĩ về sau càng lúc cơ thể càng lạnh hơn, thế nên y tự mình đến bệnh viện kiểm tra nhưng lại không ra được cái gì. Ngược lại sau lần kiểm tra ở bệnh viện,cơ thể mới thực sự xuất hiện quái lạ.
Y biết mình rất đói bụng, nhưng chính là khi nuốt cơm xuống bụng cảm giác thật kinh khủng, từ đấy y không ăn được chút nào, cả người cứ khó chịu không thôi.Xung quanh không ai biết y bị làm sao, cũng không biết bị bệnh gì. Đến một ngày, cơ thể suy yếu đến nỗi không chịu được nữa thì có một thanh niên tới nói cho y biết y đã trúng Cổ.
Người quân nhân kia lúc ấy rất hoang mang lo sợ, y không phải chưa nghe tới cổ bao giờ. Y nhớ lại, hình như lần đó, đúng là y có đắc tội với một lão bà bà người Miêu, bà ta không phản ứng lại nên y cứ tưởng lão bà dở hơi. Mọi việc như được sáng tỏ, y nghĩ người thanh niên kia biết y bị làm sao thì có lẽ sẽ giúp được bệnh này, liền quỳ xuống cầu xin cậu cứu y một mạng. Người thanh niên kia cũng không phải keo kiệt, nói cho y biết rằng muốn sống thì chỉ có hai cách, một là trở lại Tương Tây, cầu lão bà kia thu lại cổ trên người. Hai là tìm kẻ khác thế thân,chuyển cổ trên người mình người khác, lấy một con cổ trong người đặt ở ven đường, nếu như có ai nhặt được thì lúc ấy hắn mới được cứu.
Sau khi nói cho người quân nhân phương pháp, anh chàng thanh niên kia cũng biến mất. Y cũng tự thấy quay lại Tương Tây tìm lão thái bà kia cũng không có khả năng, liền nghĩ tới khả năng thứ hai. Nhưng bản tính vốn vẫn nhát gan, lại chưa bao giờ hại người khác. Thế rồi bản thân vẫn muốn sống tiếp, y quyết định đem cổ nhét trong đồ ăn ném tới ven đường nhỏ kia, để cho mèo chó đi qua ăn phải miễn sao không hại chết mạng người.
Nếu kế hoạch này mà không xong …. lúc ấy tính đến kế hoạch khác cũng chưa muộn.
Có lẽ mệnh của y chưa đến nỗi tuyệt, cổ này vừa ném đến ven đường không tới vài ngày đã có một con chó đi qua ăn phải. Từ lúc ấy cơ thể y đã dần tốt hơn trước, tuy rằng vẫn sợ lạnh nhưng chung quy cũng không còn khoa trương như trước nữa.
Nghe xong tên quân nhân thuật lại mọi chuyện, Doãn Nguyên cùng Lộ Ngôn đều trầm mặc. Trung niên quỷ xem Doãn Nguyên không có thêm chỉ thị gì nữa, phiêu phiêu ở đó không biết phải làm gì. Quân nhân kia thấy tự dưng mọi thứ yên tĩnh, lá gan cũng bình ổn lại ngẩng đầu thử lên xem, thì thấy hai người đứng trước mặt mình.
Y sửng sốt, sau đó lắp bắp:
“ Các người ….. các người!!!”
Doãn Ngyên đối với hắn không hề khách khí nữa, trừng mắt:
“ Chúng ta làm sao?”
“ Các người ….là… là chủ của con chó kia!!!”. Nghẹn nửa ngày cuối cùng y cũng nhớ tới thân phận hai người trước mặt.
Doãn Nguyên đối với cổ thuật nhiều cái cũng không thể lý giải được, anh chỉ biêt một chút sơ sơ bên ngoài. Doãn gia đối với những thứ bàng môn tà đạo nghiên cứu không hề ít, nhưng Doãn Nguyên đối với mấy thứ này không hề có hứng thú. Thế là anh bị lão gia tử ở nhà bắt học tróc quỷ đạo thuật, mặt khác lúc ấy chỉ là bị ép buộc không nghĩ tới sau này bản thân sẽ dùng tới cái này kiếm sống. Mặc dù không hiểu biết nhiều về phương diện khác bằng tróc quỷ yểm bùa nhưng Doãn Nguyên cũng biết cái mà đối phương nói cũng không hẳn là sai.
Muốn giải cổ phương pháp quả thật chỉ có hai cách, Tiểu Loa đã bị người ta hạ cổ, hiện tại chỉ có thể tìm người phóng cổ mới có thể cứu nó.
Doãn Nguyên bình thường nhìn qua thấy có vẻ tùy tiện, nhưng khi tức giận thực sự thì chỉ cần một cái trừng mắt cũng đã mang dáng vẻ hung thần ác sát, không kẻ nào dám lại gần. Tên quân nhân thấy Doãn Nguyên như vậy cũng không dám ho he gì thêm.
“ Đem địa phương ngươi trúng Cổ kia viết cho ta!”. Doãn Nguyên cuối cùng lạnh lùng nói.
Y thấy anh không làm gì hơn liền nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng quay lại phòng trực ban kiếm giấy bút. Thế nhưng con quỷ ban đầu vẫn đứng che ở giữa cửa làm cho y không dám bước tiếp. Cuối cùng chỉ đến khi Doãn Ngyên đưa tay phất nhẹ, thả trung niên quỷ rời đi, y mới dám động đậy. Y cũng biết lần này có lẽ bản thân may mắn chán, hai người trước mắt xem ra không phải dạng người thường, thật may mà ban nãy nói hết sự thật,không thì hậu quả có lẽ……
Lấy được địa chỉ chính xác, Doãn Nguyên đưa Lộ Ngôn về nhà, mới vừa ra khỏi công viên Lộ Ngôn nhỏ giọng:
“ Anh liền như vậy bỏ qua cho hắn?”
Doãn Nguyên thở dài, nói:
“ Bằng không thì làm gì bây giờ? Anh có thể diệt quỷ nhưng không có biện pháp giết người a…”
Lộ Ngôn hơi mím môi, không nói gì.
Bất quá Doãn Nguyên bổ sung thêm:
“ Nhưng anh đã hạ bùa cho hắn, từ nay về sau hết thảy mọi thứ đều không thuận lợi a. “
Tiếp đó Doãn Nguyên liền than thở:
“ Thật là….. bây giờ chúng ta phải chuẩn bị một chút rồi lên đường mới được….. “
Ban đêm xuống, Lộ Ngôn nhìn Doãn Nguyên ngủ say bên cạnh, rón rén đứng dậy.
Tiểu Loa đang ở trong ổ ngủ đến bất tỉnh nhân sự, Lộ Ngôn ngồi xổm cạnh nó nhẹ nhàng sờ đầu nó lẩm bẩm:
“ Ta giúp ngươi báo thù nhé, có được không?”
Không biết vì sao, động tác của Lộ Ngôn thế mà lại không làm Tiểu Loa tỉnh giấc. Cậu chạy tới ban công, lấy một chiếc áo thay đi áo ngủ, rồi nghiêng đầu nhìn cửa sổ:
“ Chắc là vẫn kịp đi?”
Lời này nói xong, cậu mở cửa sổ, thả người nhảy xuống.
Phòng trực ban công viên, người quân nhân trẻ đang bê chậu nước đổ ra ngoài hiên, vừa mở cửa ra thì thấy bóng người trước mặt. Đầu tiên y giật mình sởn hết tóc gáy, nhưng chờ nhìn kĩ người tới thì thở phào trong lòng, liền thả lỏng quay người cất chậu nước:
“ Còn cái gì nữa sao, tôi …….”
Nhưng y chưa dứt lời, một sợi dây xích đen tròng lên cổ y thít chặt. Y vùng vẫy muốn kéo sợi xích ra nhưng không sao dịch nổi, mặt y nóng dần lên, miệng mấp máy thở gấp, mắt trợn trắng.
Người quân nhân theo sợi dây xích cố quay đầu nhìn lại, chỉ thấy khuôn mặt kia vẫn như lúc trước mi mục thanh tú, nhưng nay lại diện vô biểu tình lạnh lùng băng giá.
Đây có lẽ là hình ảnh cuối cùng mà hắn nhìn thấy trên thế giới này.