Hỉ Doanh Môn

Chương 54: Náo nhiệt (4)

Editor: Trịnh Phương.

Thải Tú nhận lệnh, đi ra ngoài. Không lâu sau, bên ngoài liền vang lên tiếng cầu xin tha thứ, tiếng khóc thút thít rất nhỏ cùng tiếng mắng chửi của Thải Tú: "Đồ đ*, đi lẳng lơ như vậy, vặn eo đưa hông là muốn quyến rũ ai? Ngươi cho là chúng ta đều chết hết rồi sao? Tiện nhân không biết xấu hổ!" "Thải Tú tỷ tỷ, ta sai rồi, sau này không dám làm vậy nữa, ngươi tha cho ta đi." "Hừ, ai là tỷ tỷ của ngươi? Đừng gọi bừa, cái thứ không biết xấu hổ, chớ bôi nhọ danh tiếng của ta! Đi! Còn không mau đi lấy nước tới?" Thải Tú dùng cây trâm trong tay ra sức đâm mấy cái lên bộ ngực vểnh cao và mông của Kiều Hạnh thì mới bỏ qua cho nàng. Kiều Hạnh cắn răng, khập khiễng đi lấy nước nóng, đi qua đi lại nhiều nhiều lần mới đổ đầy nước nóng. Đợi cửa phòng của Nhị di nương vừa đóng, nàng ta tiện tay liền ném thùng gỗ lên mặt đất, ngay sau đó liền kiểm tra vết thương trên ngực mình một hồi nhờ vào ánh sáng đèn lồng tại hành lang. Thấy xung quanh không có ai, nàng ta nhanh chóng đi tới bên trong góc tường viện, bới trong góc tường vài cái, lấy ra một hình người nhỏ làm bằng vải rách, lại lấy ra một cây châm dài từ trong túi, vừa tràn đầy hận thù mà đâm vào đầu, ngực, bụng, tứ chi (hai tay và hai chân) của hình người nhỏ kia, vừa mắng: "Mâu Liên Diệp, ta đâm chết ngươi, đồ chết nhẫn tâm độc ác, đâm chết đứa con rách nát đáng chết của ngươi......" Mắng Nhị di nương xong, nàng ta lại mắng Thải Tú cùng Thải Bình.

Từ sau ngày nàng ta bị Nhị di nương phá đám khi quyến rũ Thái Quốc Đống, Nhị di nương liền ba hoa rằng muốn nàng ta tới viện mình với mĩ danh là muốn đồng tâm hiệp lực phục vụ Thái Quốc Đống. Trên thực tế, nàng căn bản không được tới gần Thái Quốc Đống, những việc làm thường ngày chính là nha đầu làm việc nặng kiếm sống, thường ăn không đủ no, có gây chuyện hay không thì cũng đều bị đánh mắng. Một thời gian sau, có lẽ Thái Quốc Đống đã sớm quên nàng. Sau khi Minh Phỉ trở lại, nàng nhìn thấy Kiều Đào, phát hiện Kiều Đào thế nhưng lại có thể làm tới chức đại nha hoàn bên cạnh Minh Phỉ, ăn mặc quang vinh chói lọi chỉ huy mấy tiểu nha đầu, trong lòng không khỏi vừa chua xót vừa hâm mộ. Mấy ngày nay, nghe mấy nô tì, ma ma trong phủ truyện nhau rằng Minh Phỉ rất được lòng lão gia, phu nhân, sẽ không bị đưa đi nữa, nàng ta càng thêm khổ sở. Chỉ là, nàng ta không hối hận vì bản thân không ở lại bên cạnh Minh Phỉ bên cạnh, mà chuyện khiến nàng ta khổ sở là vì nghĩ bản thân quá ngu ngốc, vậy mà lại không nắm chặt thời gian bấu víu Thái Quốc Đống. Nếu có thể bám được vào Thái Quốc Đống, bay lên làm một di nương, lúc này dù là Minh Phỉ thấy nàng, cũng phải gọi nàng một tiếng di nương. Kiều Hạnh đang mắng mình cho hả giận, chợt nghe thấy một tiếng vang nhỏ ở cửa viện, bị dọa đến ngậm miệng, im hơi lặng tiếng đi tới cửa viện. Chỉ thấy Thải Bình vội vã đi vào, thẳng hướng phòng Nhị di nương. Nàng suy nghĩ một lát, giấu hình nhân vào cái hố đất ở góc tường, lại dùng một chút đất đắp lên, bê bồn hoa chẹn lên, bước chân nhanh như mèo đi tới trước cửa phòng, dựng lỗ tai lên. Trong nhà truyền đến tiếng hắt nước, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng nói chuyện thật  nhỏ của Nhị di nương cùng Thải Tú, Thải Bình. Nàng nghe không được rõ lắm, không thể không tiến gần hơn. Chợt nghe Nhị di nương phun ra một hơi thật dài: "Nàng muốn mời khách? Ta liền phá hủy bữa tiệc! Tiện tỳ Tứ di nương kia không phải thích xem náo nhiệt nhất sao, không phải là thích vô cớ kiếm chuyện sao? Lần này ta liền cho nàng tham gia náo nhiệt một lần, náo nhiệt đến nỗi nàng phải đau lòng, khóc đứt ruột." Dien#da%nleq$u_yd+on

"Trong viện của các nàng chẳng có ai tốt." Thải Bình nói: "Di nương tắm xong chưa ạ?"

Nhị di nương nói: “Ừm, đỡ ta lên."

Kiều Hạnh vội vàng lui về phía sau, mới vừa ngồi ở trong góc viện xong, Thải Nình liền kéo cửa ra gọi nàng: "Kiều Hạnh, tới mang nước ra ngoài đi!"

Kiều Hạnh thành thành thật thật cúi đầu mang nước trong bồn tắm đi, lại rửa sạch bồn tắm. Lúc này, nàng ta mới nghiêm người đứng ở một bên rụt rè hỏi Nhị di nương: "Di nương còn có việc gì phân phó?"

Tuy tâm trạng Nhị di nương tốt hơn lúc trước rất nhiều, nhưng đối với loại người trẻ tuổi có tướng mạo xinh đẹp còn đánh chủ ý lên đàn ông của nàng ta như Kiều Hạnh thì vẫn là sắc mặt không tốt. Nàng ta liếc Kiều Hạnh một cái, nhỏ giọng quát: "Cút ra ngoài, nhìn thấy ngươi, ta liền phiền!" Bởi vì trong lòng nhớ tới Minh Tư vẫn còn quỳ ở bên ngoài từ đường, nàng ta lại lệnh cho nha hoàn đỡ lên, len lén đi xem Minh Tư.

Lại nói, Kiều Hạnh thành thành thật thật lui xuống, trốn vào phòng nhỏ của mình. Trong phòng đã có mấy nha đầu làm việc nặng ngồi ở giường chung nói cười, nhìn thấy nàng vào, giống như thấy ôn dịch, cũng quay đầu lại làm bộ như không nhìn thấy. Kiều Hạnh im lặng không lên tiếng, rửa sạch chân bằng nước lạnh, lặng lẽ đi tới chỗ nghĩ gần bồn cầu của mình mà nằm nằm xuống, kéo chăn cũ mỏng manh đắp lên người mình.

Dưới ánh đèn ảm đạm, bọn nha đầu châu đầu ghé tai, không che giấu chút nào về sự xem thường đối với nàng: "Xem kìa, đây chính là kết quả của người si tâm vọng tưởng luôn muốn bò lên trên. Cho là mình trẻ tuổi xinh đẹp liền tài trí hơn người, ta nhổ vào!" Kiều Hạnh cười lạnh, một đám không có mắt lại ngu xuẩn. Chờ xem, chờ đến một ngày chúng phải quỳ xuống khóc lóc cầu xin, xách giày cho nàng.

Trần thị ngồi ở trong phòng giám sát mấy nha hoàn cận bên người tính toán sổ sách thì Thái Quốc Đống bưng ly trà ngồi ở bên cạnh nàng, tức giận vì chuyện của Minh Tư. Di^3enda4nL2e!qu+ydo-n

Hắn giận thì giận, Trần thị vẫn vội vàng làm việc của mình.

Ngọc Bàn đánh bàn tính thật nhanh, Kim Trâm cầm sổ ghi chép thật nhanh, Trần thị cộng tất cả lại, cười vui vẻ đưa một tờ giấy cho Thái Quốc Đống nhìn: "Các loại vàng bạc, châu ngọc, tranh chữ cộng lại trị giá hai vạn hai nghìn năm trăm sáu mươi (22560) lượng, trừ đi những thứ phải chi cho đồ cưới của Minh Nhã, còn lại tận hơn một vạn sáu nghìn sáu trăm lượng. Tính qua tính lại, tài sản nhà chúng ta vẫn khá sung túc."

Đây chỉ là bề ngoài, số bạc Cung gia đưa không phải năm ngàn lượng, mà là hơn hai vạn lượng bạc. Trong lòng Thái Quốc Đống vui mừng muốn chết nhưng vẫn ra vẻ cứng rắn mà nghiêm mặt, lạnh nhạt "Ừm" một tiếng: "Ai tặng nhiều lễ nhất?

Trần thị cười nhẹ một tiếng, lại đưa qua một tờ giấy:"Phía trên này đều là tặng hai trăm lượng bạc trở lên, từ cao xuống thấp, lão gia nhìn thử xem, nếu có chỗ nào không thỏa đáng, ngày mai thiếp thân sai người trả lại."

Thái Quốc Đống nhìn tờ giấy trong tay, cả tên, địa chỉ, số tiền mà mỗi người gửi tặng cũng viết rất rõ ràng, khiến người ta vừa xem liền hiểu ngay, lại cảm thấy Trần thị chính là một người rất có kiến thức.

Tặng nhiều lễ nhất dĩ nhiên là những nhà làm ăn buôn bán, bình thường bọn họ chỉ hận không có cơ hội bám lấy người trong nha môn, lúc này có cơ hội như thế, dĩ nhiên là phải nắm chặt. Luật pháp Đại Phong quy định rất rõ ràng, nghiêm minh, nhưng ai cũng biết, dù có nghiêm minh hơn nữa thì cũng phải có bạc mới dễ nói chuyện. Dựa lưng vào đại thụ để hóng mát, từ xưa người ta đã chú trọng nghiệp quan, không dựa vào quan gia thì sao có thể phát tài.

Nhưng bọn họ biết đến đại lão gia, đại lão gia lại không biết họ là ai nha! Lễ không thể không tặng, càng không thể thu lễ lung tung. Sau khi thu lễ, ngươi phải làm cho nhà người ta vài việc, mới có thể nước chảy đá mòn, tất cả đều vui vẻ. Nếu chỉ muốn lấy tiền mà không muốn làm việc, trong trăm ngàn người vẫn luôn có một, hai người bướng bỉnh, đã đụng phải thì một mực không thả, vậy thì vị quan  kia cũng chỉ có thể chờ bị làm thịt thôi.

Thái Quốc Đống nhìn qua một lượt, nhận ra trong đó có mấy người đã từng cầu hắn giúp đỡ, mấy chuyện kia cũng không coi là khó làm, liền đưa lại tờ giấy này cho Trần thị: "Thu hết đi, trong lòng ta hiểu rõ." Lại duỗi lưng một cái.

Trần thị vội giả vờ hỏi hắn, tối nay muốn đi đâu an giấc?

Thái Quốc Đống mập mờ cười một tiếng: "Đã đến lúc này, ngươi nói xem lão gia muốn đi đâu?" dien#[email protected]*yd0n

Mặt Trần thị đỏ lên, nhìn về phía Dư ma ma ngầm hỏi. Dư ma ma khẽ gật đầu với nàng, ý bảo nàng yên tâm.

******

Sau khi Minh Ngọc đã ngủ, Hoa ma ma cáo lui trước, Chu ma ma cũng muốn cùng lui xuống, Minh Phỉ lên tiếng giữ bà lại.

Chu ma ma thành thật đứng dười ánh đèn, mang theo mấy phần kinh hoảng, thận trọng hỏi: "Tam tiểu thư còn có việc muốn giao cho nô tỳ?"

Minh Phỉ trầm mặc nhìn Chu ma ma, cho đến khi thấy Chu ma ma không được tự nhiên, cười gượng nói: "Tam tiểu thư, người nhìn nô tỳ làm gì?"

Minh Phỉ khẽ mỉm cười: "Chính ta tại nghĩ, hôm nay ma ma phản ứng thật nhanh, nếu không nhờ ngươi, có thể là Minh Ngọc đã bị chén kia canh giội lên rồi. Hạ nhân (người làm) trong nhà không ít, khó có được người trung thành, dũng cảm như ngươi, ngươi thật sự rất thân thiết với nàng."

Mặt Chu ma ma đỏ rực giống như bị lửa đốt, ngập ngừng nói: "Nô tỳ xấu hổ, đều là tại nô tỳ tay chân vụng về nên mới rước lấy tai họa."

Minh Phỉ nói: "Cũng không hẳn là lỗi của ngươi, thương thế của ngươi còn chưa hồi phục, ta không nên cho ngươi ở bên cạnh để phục vụ Minh Ngọc. Minh Ngọc ở đây đã có ta lo, không bằng ngày mai ta liền đi bẩm   mẫu thân, để ngươi nghỉ ngơi mấy ngày. Đây là hai lượng bạc, ma ma cầm đi mua thuốc trị thương."

Chu ma ma cúi đầu, không thấy rõ thái độ, chỉ có thể nghe được âm thanh nhỏ như muỗi kêu của bà: "Tạ tam tiểu thư ân điển, nô tỳ cũng không bị phỏng. Bạc lần trước Đại công tử thưởng nô tì còn chưa động đến, lại không dám nhận tiền thưởng."

"Thật lòng đưa cho ngươi, ngươi cứ cầm!" Minh Phỉ cười híp mắt: "Chờ khi ngươi đã khỏe hơn, cũng có thể trở lại sớm để phục vụ Lục tiểu thư. Tuy nàng vẫn còn nhỏ, nhưng cũng đối xử với ngời bằng tấm lòng hết sức chân thành. Chuyện hôm nay, vốn là lão gia cùng phu nhân đều muốn trừng phạt ngươi, là nàng cố gắng cầu tình cho ngươi trước mặt lão gia, phu nhân, nói vết thương cũ của ngươi không tốt, lại nói bình thường ngươi trung dũng tẫn trách (hoàn thành nhiệm vụ một cách trung thành dũng cảm), ngươi mới có thể may mắn tránh thoát." Die^nd*anl)eq%uy&do=n

Chu ma ma lệ rơi đầy mặt: "Tam tiểu thư, đều là nô tỳ là không đúng."

Minh Phỉ ra vẻ kinh ngạc:"Sao lại khóc nữa? Coi chừng lại bị người khác nghe được, chọc giận lão gia, ta cũng không thể cứu ngươi."

Chu ma ma che miệng, trực tiếp ép xuống mấy tiếng nức nở nghẹn ngào.

Minh Phỉ lại nói: "Giữ ngươi lại, là do ta muốn dặn dò ngươi... Sau này ngươi nhất định phải cẩn thận hơn, không thì lại bị người khác bắt được điểm sai lầm, Minh Ngọc gúi được ngươi một lần, cũng không thể bảo vệ được ngươi hai lần. Về phần ta cùng Đại công tử, ngươi cũng hiểu, cũng là có lòng nhưng không đủ lực. Nếu ngươi xảy ra chuyện, Minh Ngọc sẽ rất đau lòng, không tốt cho sức khỏe của nàng."

Chu ma ma không nói gì một hồi lâu, lát sau đỏ mắt nói: "Lục tiểu thư là nô tỳ nuôi lớn, nô tỳ là thật tâm thương nàng. Chuyện hôm nay là nô tỳ có lỗi với nàng, về sau, về sau sẽ không như vậy nữa."

Minh Phỉ nói: "Ta hiểu rõ. Nếu như ngươi không thương nàng, mấy ngày trước sẽ không bị thương vì nàng, hôm nay ngươi cũng sẽ không chắn canh vì nàng như vậy. Được rồi, không cần buồn, ai lại không có lúc sẩy tay. Kiều Đào, mau giúp Chu ma ma thu dọn đồ, đưa Chu ma ma trở về." Minh Phỉ tự tay nhét bạc vào trong tay Chu ma ma, lại nhón chân lên vỗ vỗ bả vai Chu ma ma để trấn an bà.

Chu ma ma lại không nhịn được. Kiều Đào ở một bên nhìn chỉ cảm thấy quái dị, một nữ hài tử (bé gái) gầy nhỏ nghiêm trang nhón chân lên vỗ vai an ủi một phụ nhân trung niên, giống như Chu ma ma mới là đứa bé, Minh Phỉ mới là người lớn.

Đưa Chu ma ma đi, Kiều Đào nói: "Tam tiểu thư, ngài không cảm thấy hôm nay Chu ma ma làm việc có chút kỳ quái sao?" Nàng cũng không tin là Chu ma ma lỡ tay. Từ trước tới giờ, Chu ma ma làm việc vẫn luôn thỏa đáng chững chạc, sao có thể phạm phải loại sai lầm đó trên tiệc rượu, huống chi là vừa lúc chọc phải Minh Tư.