Sau khi một nhóm người đưa Cung nhị phu nhân rời đi, Cung Viễn Hòa quay đầu lại nhìn Minh Phỉ cười hỏi, “Có mệt không?”
Minh Phỉ cười hỏi lại: “Chàng thì sao?”
Cung Viễn Hòa nhẹ nhàng nắm tay nàng: “Ta không mệt. Nếu chỉ có một người đơn độc chiến đấu mới mệt, bây giờ có nàng rồi, không mệt chút nào.”
Minh Phỉ đau lòng nhìn hắn: “Vậy không phải ngày trước chàng bị mệt chết?”
Cung Viễn Hòa đứng yên để nàng chỉnh sửa cổ áo bị dính một vết bẩn màu đỏ rồi cầm tay nàng đi về phía trước. “Mệt chứ, làm sao không mệt được? Mỗi bữa cơm ta chỉ ăn có một mình, nếu có người đến ăn cùng ta, ta lập tức suy nghĩ có phải hắn đến bên cạnh ta là có ý muốn hại ta không, nàng nói xem như vậy có mệt không? Cho nên ta rất hâm mộ nàng có đến ba huynh muội.”
Khổ cực như vậy sao? So với nàng quả thật thê thảm hơn nhiều, khi còn ở Thái gia nàng vẫn chưa có chỗ đứng, nhưng ít nhất vẫn có người mang cơm đến cho nàng, nàng vẫn ăn uống bình thường. Khó trách, khi hắn đến kinh thành đi thi, mỗi ngày đều đến nương nhờ nhà nàng để ăn cơm.
Cung Viễn Hòa không nghe Minh Phỉ nói gì thì dừng bước lại cười nói, “Làm sao nàng lại có lòng dạ độc ác thế? Thấy phu quân ta đáng thương như vậy cũng không biết an ủi ta. Thật không tốt chút nào mà.”
Minh Phỉ nói: “Ta đang suy nghĩ, nếu việc ăn uống không an toàn vậy thì có phải chúng ta nên xây thêm một nhà bếp nhỏ ở viện chúng ta hay không?”
Cung Viễn Hòa thấy nàng chuyển đến việc chính thì vẻ mặt cũng lập tức thu liễm, nói: “Đương nhiên rồi, sau ngày mai ta sẽ tìm người đến xây thêm phòng bếp nhỏ. Đi ăn cơm thôi, ngủ trưa xong, chúng ta có thể cùng nhau đi dạo trong sân xem thử nơi thích hợp để xây phòng bếp nhỏ không.”
Minh Phỉ thấy trên bàn ăn có mấy món ăn tinh xảo gồm ba mặn một canh, nàng liền hỏi Cung Viễn Hòa, “Bên này không có phòng bếp, vậy những thức ăn này từ đâu mang đến?” Nếu nói đều là từ phòng bếp trong phủ mang đến thì mấy người Cung nhị phu nhân chắc đã sớm dùng bữa rồi, mà phòng bếp nằm trong tay Cung nhị phu nhân, không thể nào lại chuẩn bị cơm canh tinh xảo như vậy được.
Cung Hòa Viễn mỉm cười: “Ta gọi Xan Hà hiên mang đến.”
“Chàng làm vậy sẽ khiến cho mấy người kia ganh tỵ thì làm sao bây giờ? Mới kết hôn này thứ hai mà đã không dùng đồ ăn trong nhà.” Minh Phỉ cười gắp cho hắn một miếng rau trộm nấm mèo, “Chàng nếm thử món này trước đi.”
“Không phải vì ta sợ nàng ăn không ngon miệng sao?” Cung Viễn Hòa cũng cười lấy cho Minh Phỉ nửa bát canh măng khổ qua, “Canh khổ qua làm mát người, nàng ăn đi.”
Hai người cứ ngươi tới ta đi, rất nhanh ăn sạch bốn mặn một canh, Tử La dọn bàn ăn, Đan Hà mang trà tới hầu hạ hai người súc miệng. Hoa ma ma có nhiều chuyện muốn nói với Minh Phỉ, thấy vậy cứ đứng ngoài rèm nhìn vào mấy lần. Cung Viễn Hòa làm bộ buồn ngủ, đứng lên duỗi lưng nói, “Buồn ngủ quá, đi ngủ trưa thôi.”
Tử Lăng nghe vậy thì nhanh chóng tiến lên muốn hầu hạ hắn đổi áo, Minh Phỉ ngồi im nhìn, Cung Viễn Hòa nhíu mày một cái: “Ngươi đi xuống đi!”
Mặt Tử Lăng hơi biến sắc, khiếp đảm nhìn Minh Phỉ thấy Minh Phỉ nhìn nàng cười cười liền cúi đầu đáp một tiếng: “Vâng” rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Hoa ma ma thấy thế cũng lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa phòng lại.
Cung Viễn Hòa đi tới bên Minh Phỉ lên, một tay nhấc nàng ra khỏi ghế, tay khác ôm lấy hông của nàng: “Đến đây, phụ nữ lười nhưng nếu đã có chồng thì để vi phu giúp nàng thay quần áo.”
Minh Phỉ giơ tay lên cao, cười nói: “Được, về sau phải nhờ phu quân chịu khó một chút rồi.”
Cung Viễn Hòa lập tức rụt tay trở về, tà nghễ nhìn nàng: “Nâng khay ngang mày, tương kính như tân, nếu ta cởi áo cho nàng thì nàng có phải cũng nên cởi áo cho ta không? Hơn nữa, nàng là nữ nhân, nàng cởi cho ta trước, sau đó thưởng thức ta, rồi ta lại cởi cho nàng.”
“Chàng ra lệnh cho ta sao?” Minh Phỉ cáu giận liếc hắn “Không phải là muốn ta cởi áo chàng trước sao? Ta chiều chàng là được chứ gì, ta vốn nghĩ cởi áo cho chàng nhưng từ trước đến nay, đây là chuyện của Tử Lăng, nếu ta tranh thì sợ nàng sẽ không vui mà biết đâu chàng cũng không thích thì sao. Nếu chàng muốn thì từ đây về sau ta sẽ cởi áo cho chàng.”
Cung Viễn Hòa nghe vậy khẽ mỉm cười: “Nàng là sợ nàng ta có ý với ta, cũng sợ ta có ý với nàng ta phải không?”
Minh Phỉ cúi đầu cởi đai lưng cho hắn, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Đều sợ. Ta sợ lưu lại cho chàng ấn tượng xấu, nói ta là đố phụ đến cả việc của nha hoàn làm cũng giành.” Đêm qua nhìn dáng vẻ lau thân thể của hắn, nàng cũng biết hắn không thích có người hầu hạ, nếu sớm biết vậy thì nàng nhất định sẽ ngăn cản Tử Lăng.
Vừa dứt lời, một bàn tay hơi lạnh nâng cằm của nàng lên, Cung Viễn Hòa rũ mắt nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm, nhưng khóe miệng vẫn tươi cười, “Nàng thật là người hiền lương thục đức nha. Nhưng ta cá là sự hiền lương thục đức này chỉ có vẻ bề ngoài thôi, nàng có muốn ta dạy nàng cấp độ sâu hơn không?”
Ánh mắt của hắn rất không rời khỏi mặt nàng một phân, có chút gì đó khiến cho tâm tình Minh Phỉ khẩn trương, nhưng nàng vẫn cười vui vẻ: “Tốt, chàng dạy cho ta…”
Nửa câu nói sau lại bị hắn nuốt xuống bụng, Minh Phỉ nhắm mắt lại, ôm eo hắn, thuận để hắn hôn nàng, thỉnh thoảng đầu lưỡi cũng nghịch ngợm trên đùa lại hắn, chọc cho đầu lưỡi hắn đuổi theo nàng không buông, một khi tìm được, thì dùng lực rất lớn cắn mút thật mạnh.
Hắn ôm nàng thật chặt, hai tay đặt lên mông nàng miết nhẹ, thân tức càng ngày càng gấp rút, hận không thể khảm nàng vào trong cơ thể hắn. Thấy Minh Phỉ không có phản ứng gì lớn, hắn liền đưa tay lướt lên những đường cong cơ thể nàng, làm cho Minh Phỉ hơi nhột, cơ thể Minh Phỉ hơi run lên, mở mắt ra muốn cười. Hắn lập tức ý thức được, tay lại trượt xuống phía dưới, rất nhanh cởi thắt lưng của nàng, quần màu thạch lựu đỏ lập tức rơi xuống đất giống như một cánh hoa.
Minh Phỉ có chút xấu hổ, vừa có ý lùi lại, hắn liền kéo áo khoát ra ôm trọn nàng vào bên trong, tay không đàng hoàng từ eo nhỏ đi xuống dưới, từng chút từng chút, rất chậm rãi, lực tay lúc nhẹ lúc nặng, trong lúc đó có lúc bất chợt dùng sức bóp một cái, Minh Phỉ không khống chế được nhẹ nhàng “ừ” một tiếng. Âm thanh than nhẹ kia khiến cho bắp thịt toàn thân hắn run lên, giống như có ngọn gió mát thổi qua ngọn cây, lại giống như đầu ngón tay nhẹ nhàng uyển chuyển lướt qua dây đàn, để cho người ta cảm thấy lòng như ngâm vào rượu mạnh vừa khiến người ta ngây ngất vừa làm cho người ta cay nồng.
Cung Viễn Hòa buông môi Minh Phỉ ra, nhìn chằm chằm nàng rồi kêu lên một tiếng thật thấp: “Phỉ Phỉ… là nơi này…”
Minh Phỉ vì mới vừa rồi ngâm lên âm thanh kia mà cảm thấy xấu hổ vô cùng, cúi đầu thật thấp không dám ngẩng mặt lên, nghe được những lời này của hắn, lại càng thêm vừa thẹn vừa cáu, hận không thể vùi đầu vào trong áo hắn. Thân thể đột nhiên bay lên, tay của hắn mới vừa rồi còn lưu luyến ở điểm mẫn cảm kia trong nháy mắt chuyển qua ôm hông nàng. Cung Viễn Hòa nhanh chóng ôm lấy nàng đi nhanh vào phòng trong, đặt nàng ngồi lên mép giường.
Minh Phi khẩn trương nuốt nước miếng, tập trung tinh lực cởi áo ra chuẩn bị dùng tốc độ nhanh nhất chui vào trong chăn. Nhưng căn bản Cung Viễn Hòa không cho nàng có thời gian xấu hổ, nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng, khàn khàn giọng nói: “Để ta làm.”
Giống như giấc mộng, Minh Phỉ trợn mắt nhìn mấy ngón tay trắng nõn rất nhanh mở vạt áo của nàng, lộ ra cái yếm hồng thêu uyên ương nghịch nước bên trong. Đầu ngón tay Cung Viễn Hòa dùng lực đạo không nặng không nhẹ, không nhanh không chậm phất qua ngọn núi nhấp nhô trước ngực Minh Phỉ, thỏa mãn nhìn nàng kích động, than thở: “Đây là vài lụa trân quý ta đưa cho nàng phải không, thêu rất đẹp.” Sau đó hắn nghiêm túc dặn dò nàng: “Chính là như vậy, ta muốn nàng dùng tất cả những thứ ta đưa nàng. Đồ ta đưa không thể không cần dùng được.”
Trong sính lễ có bốn sấp vải tơ lụa trân quý, màu sắc không giống nhau, lúc Trần Thị nhìn thấy thì rất hài lòng, nhất định cho là Cung Trung Tố phân phó Cung nhị phu nhân chuẩn bị, hoặc chính là Cung nhị phu nhân cố ý khoe của. Không ai nghĩ tới đều là do hắn chuẩn bị, tất nhiên nàng sẽ không vì vài thớt vải trân quý mà bị đả động, nhưng sẽ vì phần nghiêm túc này của hắn mà cảm động vô cùng. Minh Phỉ nhẹ nhàng cúi xuống mặt của Cung Viễn Hòa, khẽ khàng đặt một nụ hôn lên trán hắn.
Nhưng nàng lại không biết vì hành động này của mình mà chọc phải họa lớn.
Bỗng nhiên Cung Viễn Hòa ngẩng đầu lên, đào hoa trong mắt tất cả đều là xuân tình, những ngón tay hắn thon dài giống như đang gảy đàn linh xảo cởi hết quần áo trên người hắn và Minh Phỉ, trong nháy mắt, nàng và hắn đều lõa thể đối diện nhau, hơn nữa còn lấy một phương thức kì dị để đối mặt. Nàng ngồi, hắn nửa ngồi nửa đứng trước mặt nàng, đầu của hắn chôn trước ngực nàng, nhắm mắt, mút rất khẽ, cho đến khi cả thân thể Minh Phỉ buông lỏng, nắm tay lúc buông lúc nắm chặt, cuối cùng ôm cổ hắn thật chặt, không kiềm được thấp giọng kêu lên: “Phu quân…”
Hắn đứng dậy, nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống, ôm nàng thật chặt lăn vào phía trong giường.
Minh Phỉ hơi nhíu mày: “Hơi đau một chút.”
Mồ hôi rịn đầy trên trán Cung Viễn Hòa, ánh mắt lúc này sáng rỡ, hắn yêu thương hôn nhẹ lên trán nàng, nhỏ giọng nói: “Đau lắm hả? Đau hơn tối hôm qua à?”
Mặt Minh Phỉ bất giác đỏ hồng, cắn chặt môi không nói gì. Trong mắt tràn đầy xấu hổ, vừa thẹn vừa cáu, còn có một chút cứng ngắc mất tự nhiên.
Cung Viễn Hòa nhíu mày, nhìn nàng chăm chú: “Rốt cuộc là thế nào? Nàng nói cho ta biết chỗ nào không thoải mái, lần sau ta sẽ chú ý hơn.” Thấy Minh Phỉ vẫn in lặng, hắn lập tức ngồi dậy muốn kiểm tra.
Minh Phỉ xấu hổ không chịu nổi, dùng sức đánh vào đầu vai hắn, nghiêng mặt nói rất nhỏ, “Ghét! Không có chỗ nào không thoải mái hết!”
“Vậy là thế nào?” Cung Viễn Hòa đột nhiên bật cười, cười đến tà ác, Minh Phỉ bị hắn cười thì lập tức trở mặt, nhưng hắn ôm nàng thật chặt, cắn lên cổ nàng, tay lần tìm xuống dưới nhỏ giọng nói: “Nạn lụt rồi…”
Minh Phỉ hung hăng cắn hắn một cái.
Hắn “Ai ui” một tiếng, động tác bộc phát mãnh liệt.
Tháng tư, ánh nắng xuyên thấu từ bên ngoài vào cửa sổ, chiếu lên tân phòng nửa sáng nửa tối, Minh Phỉ lật người đưa lưng về phía Cung Viễn Hòa, đang muốn chìm vào giấc ngủ thì Cung Viễn Hòa lật nàng lại nằm đối mặt với hắn, trán kề trán. Hắn cúi đầu nói bên tai nàng: “Phỉ Phỉ là một cô nương tốt.”
“Ưmh, chàng cũng là nam nhân tốt.” Lúc này Minh Phỉ chỉ muốn ngủ.
“Mệt nhọc sao? Thân thể nàng thật mềm mại, đều do ta không tốt. Tối nay ta sẽ không phiền nàng nữa, tránh để ngày mai nàng lại không có tinh thần, ca ca nàng sẽ không tha cho ta.” Cung Viễn Hòa nhẹ nhàng hôn lên gò má Minh Phỉ, giúp vén làn tóc thật dài của nàng đặt gọn sang một bên, lại kéo chăn phủ lên đầu vai trần của nàng, “Ta muốn nói với nàng một chuyện.”
Minh Phỉ miễn cưỡng mở mắt lên tinh thần, nhích lại sát ngực hắn: “Chàng nói đi, ta nghe đây.” Nàng không thể không thừa nhận, đây là một nam nhân rất mạnh mẽ, được hắn nghiêm túc che chở, hầu hạ nàng cảm thấy rất thoải mái, hạnh phúc.
Cung Viễn Hòa nhích lại gần nàng, nhìn nàng cười cười, đột nhiên lại thay đổi chủ ý, “Không nói nữa, ngủ đi. Ngủ đủ rồi dậy ăn tối.”
Khi Minh Phỉ tỉnh dậy, sắc trời đã tối, trong phòng yên tĩnh, không có chút tiếng động hay hơi thở nào, Cũng Viễn Hòa cũng không thấy đâu. Trong chốc lát, Minh Phỉ ngây ngô, rồi gọi người.
Kim Trâm nghe tiếng đi vào: “Đại nãi nãi đã dậy rồi?”
Minh Phỉ gật đầu: “Đã là canh giờ nào rồi? Sao không gọi ta dậy, đại gia đâu?”
Kim Trâm cười nói: “Đại gia phân phó, buổi tối ăn cơm trễ một chút cũng không sao, nên người không cần vội, từ từ thu thập rồi đến Bán Xuân viên tìm hắn.”
Đan Hà rất nhanh lấy đèn ra đốt lên, lấy ra một cái áo tơ lụa màu hải đường và một cái quần lụa mỏng màu nâu, hỏi Minh Phỉ: “Cô nãi nãi thấy bộ quần áo này được không?”
Minh Phỉ gật đầu: “Bộ này được rồi.”
Mọi người hầu hạ Minh Phỉ thay xong quần áo, chải tóc lại búi lên, môi nàng khẽ mím lại, nàng lấy một cây trâm ngọc phỉ thúy hoa mẫu đơn màu thạch lựu và một đôi khuyên tai cùng bộ đeo lên.
Lúc này Hoa ma ma mới có cơ hội nói chuyện cùng Minh Phỉ: “Cô nãi nãi nên sớm tính toán đi, sau khi ăn bữa cơm tối xong, cũng là lúc lập lại quy củ trong viện…”
Minh Phỉ đứng lên chỉnh sửa lại váy áo, lạnh nhạt nói: “Chuyện gì nên làm thì làm, ngày mai về nhà mẹ đẻ lại mặt, Hoa ma ma nói chuyện với Dư mẫu nói ta muốn làm thêm một phòng bếp nhỏ ở trong viện, tìm mua thêm hai đầu bếp nữa.”
Hoa ma ma vẫn luôn biết nàng là người có chủ ý nên cũng không nói nhiều, chỉ nhỏ giọng: “Nếu đã có quy củ rồi thì sau này cô nãi nãi cũng đừng có ngủ dậy muộn như vậy, phải dậy sớm để không bị người khác tìm cớ nói linh tinh.”
Minh Phỉ cười nói: “Ta nhớ kĩ rồi.” Đi ra cửa phòng, thấy Bạch Lộ đang canh giữ ở bên ngoài, còn Tử La và Tử Lăng đứng xa xa bên kia, đèn lồng lớn ở hành lang đã đốt sáng, chiếu lên người hai nha hoàn càng làm cho hai nha hoàn phát ra nét xinh đẹp động lòng người. Minh Phỉ nghiêng đầu nghĩ nghĩ rồi mỉm cười ngoắc Tử Lăng, “Bán Xuân viên ở nơi nào vậy? Ngươi dẫn ta đến đó đi.”
Sắc mặt Tử Lăng lập tức thay đổi, chần chờ không muốn nói.
Minh Phỉ nhướng chân mày: “Thế nào?”
Tử La vội nói: “Đại nãi nãi, trong Bán Xuân viên, đại công tử nuôi Truy Phong, từ xưa đến nay Tử Lăng rất sợ chó nên không dám đến, để nô tỳ dẫn ngài đi vậy.”
Minh Phỉ gật đầu: “Nếu đã như vậy thì làm phiền ngươi rồi. Chỉ là ta muốn nói, nếu ta đã hỏi thì cũng phải trả lời một câu, cứ im lặng như vậy thì không còn ra thể thống gì.”
Tử Lăng vội quỳ xuống: “Đại nãi nãi, nô tỳ biết sai rồi, đều là nô tỳ không đúng.”
Minh Phỉ nói: “Thôi đứng lên đi, lần này thì bỏ qua đi.” Lại nhìn Tử La nói, “Hôm nay đại gia đã lập gia thất rồi, không nên gọi là đại công tử mà gọi là đại gia.”
Tử La vội đáp: “Phải, đại nãi nãi nói đúng.”
Cẩm Lăng ân cần tiến đến: “Đại nãi nãi, cây cối bên kia rất nhiều, nên trời rất tối, cầm đèn lồng đi cho nhanh.”
Minh Phỉ nhìn sắc trời một chút, phía cuối chân trời còn le lói ánh hoàng hôn yếu ớt, mặc dù viện này rất rộng, đường cũng không quen thuộc nhưng không khí thì rất trong lành, thật sự tản bộ rất tốt nên nói: “Không cần, ta muốn đi dạo một chút.”
Mới đi được hai bước chợt nghe một hồi tiếng kêu thanh thúy, Hỉ Phúc thở hổn hển chạy như bay từ hành lang bên kia đến, chạy đến trước mặt Minh Phỉ thở hồng hộc lập tức té oạch xuống rồi lại bò dậy dụi dụi vào chân nàng, đôi mắt mở to nhìn nàng có vẻ rất uất ức.
Minh Phỉ bị nó làm bật cười, ngồi chồm hổm xuống sờ sờ đầu nó: “Vật nhỏ, hai ngày nay đã sơ sót ngươi rồi. Đi thôi, cùng đi.” Khóe mắt nàng quét về phía Mai Tử, khẽ thở dài nói: “Mai Tử cũng đi cùng đi.”
Kim Trâm thấy thế, lạnh lùng liếc Mai Tử, Mai Tử hạ mi mắt xuống giả bộ không biết. Hoa ma ma cũng tiến lên cầm tay Mai Tử cười: “Hôm nay Mai Tử cũng là đại cô nương rồi.”
Minh Phỉ nghe vậy thì chăm chú nhìn lại Mai Tử, chỉ thấy Mai Tử mặc một cái áo đỏ và váy đỏ, trông rất đẹp, tướng mạo thanh tú đoan chính, thanh xuân bức người, quả nhiên đã trưởng thành rồi.
Mai Tử lớn lên lúc nào không biết, lúc đầu đến kinh thành, Trần thị cũng không mang Mai Tử đi cùng; nhưng từ khi từ kinh thành trở về, cũng vẫn để nàng phục vụ bên người; lần này nàng xuất giá, cũng không biết Trần thị nghĩ thế nào mà mặc dù biết rõ nàng không thích Mai Tử nhưng vẫn để Mai Tử làm nha hoàn hồi môn để nàng mang theo.
Từ sau khi làm nha hoàn hồi môn đi theo, thái độ của Mai Tử không giống trước. Trước kia là tận lực né tránh nàng, nếu có thể không cần xuất hiện trước mặt nàng thì tất nhiên sẽ không xuất hiện. Hôm nay lại cố ý tiếp cận nàng.
Minh Phỉ vốn không cần để ý đến nàng ta, nhưng nghĩ tới dù gì cũng là nha hoàn đi theo mình tới, không cần thiết thì không cứng rắn đưa nàng đi nơi khác, cũng lưu cho nàng ta một con đường sống, cũng không có cô lập nàng. Nhưng xem ra hôm nay hình như đã có chỗ dùng khác đâu rồi, Minh Phỉ vểnh khóe môi lên nửa giễu cợt.
Bán Xuân viên cách chính phòng cũng không xa, đi khoảng thời gian uống một tách trà. Cửa viện đang khép. Tử La muốn tiến đến đẩy cửa vào bẩm báo, thì Minh Phỉ vung tay lên, ý bảo bọn họ lui về phía sau, còn mình lặng lẽ tiến lên đẩy cửa ra, Hỉ Phúc rất thích thú kêu lên chen chân nàng vượt trước.
Trước mắt là Cung Viễn Hòa ngồi trên băng đá đưa lưng về phía nàng, Truy Phong ngồi trước mặt hắn, đang ngẩng đầu lên có vẻ như đang nghe hắn nói cái gì đó. Nghe tiếng kêu của Hi Phúc kêu, một người một chó đồng thời quay đầu lại, Truy Phong “hô” một tiếng thì vội vã xông về phía Minh Phỉ. Minh Phỉ vội vàng trốn sau cánh cửa kêu to với Cung Viễn Hòa: “Mau ngăn nó lại, ta mới đổi y phục, nếu lại bị dính lông chó thì phải đi thay quần áo khác, như thế sẽ muộn mất.”
Cung Viễn Hòa huýt sáo, Truy Phong hậm hực nhìn Minh Phỉ rồi quay đầu về phía Cung Viễn Hòa, chậm chạp trở lại nằm xuống dưới chân Cung Viễn Hòa. Hỉ Phúc lập tức nhào tới, nằm dài trên mặt đất, lộ bụng ra. Truy Phong lười biếng lắc lắc người, sau đó duỗi hai chân trước đặt cằm lên, nhăn nhăn chân mày nhìn Minh Phỉ và Cung Viễn Hòa.
Cung Viễn Hòa tiến lại cầm tay Minh Phỉ, nghiêm túc nhìn ngắm nàng một lượt rồi cười nói: “Qủa nhiên là lão bà của Cung gia, càng lúc càng kiều diễm hơn rồi.”
Minh Phỉ nói: “Làm lão bà của Cung gia, ta dám không kiều diễm sao?”
“Đúng rồi, lão bà của ta sao có thể không kiều diễm chứ. Nàng đến đây, ta có chuyện muốn nói với nàng.” Cung Viễn Hòa khom lưng lấy chiếc chuông đồng lớn đeo trên cổ Truy Phong xuống, “Chắc chắn ban đầu nàng nhất định rất tò mò không giải thích được sao ta lại tặng cho nàng một chiếc chuông đồng lớn phải không?”
Chiếc chuông đồng vừa lạnh vừa nặng, Minh Phỉ lắc lắc mấy cái, âm thanh đinh đương vang thật to, vừa đùa vừa thật nói: “Chẳng lẽ nó rất đáng tiền sao?”
Cung Viễn Hòa nói rất khẽ bên tai nàng: “Dĩ nhiên là rất đáng tiền. Đáng tiền đến nỗi ta cũng không dám mang bên người, chuyện này chỉ có nàng và ta biết thôi, nhớ đấy.”
Minh Phỉ bắt đầu lo lắng, ngẩng mặt lên nhìn Cung Viễn Hòa. Đôi mắt Cung Viễn Hòa âm trầm, khóe miệng đang cười nhưng trong mắt không có nửa ý cười, tất cả đều rất nghiêm túc.