Nhìn tình hình trên chiếu, Minh Phỉ trực giác có cái gì đó không đúng, không tự kìm hãm được liền cẩn thận suy nghĩ những lời Viên Mai Nhi đã nói lúc nãy một lần nữa, lập tức phát hiện chỗ sơ hở. Viên Mai Nhi nói Minh Tư ngồi trong đình ngủ thiếp đi, cho nên không nghe có người gọi nàng, nhưng bên người nàng rõ ràng còn có một Nhân Thảo đi theo. Nàng ngủ thiếp đi, chẳng lẽ Nhân Thảo cũng ngủ thiếp theo? Hiển nhiên không thể nào, đã như vậy, tại sao Nhân Thảo nghe có người tìm nhưng không lên tiếng trả lời? Trong lúc này xảy ra chuyện gì?
Hiện tại, Minh Phỉ chỉ hy vọng Minh Tư không làm ra chuyện gì kinh thiên động địa, hại người lại hại mình. Mấy lần nàng nhín lén Trần thị, chỉ thấy có nụ cười của Trần thị là không tốt lắm, còn mặc kệ là gắp thức ăn mời rượu, tay đều vững vàng, ngay cả trâm cài trên lưu tô cũng rung lắc, nên nói chuyện cười thì nói, nên phạt rượu thì phạt rượu, biểu hiện thật sự rất ổn thỏa, chính là đôi tròng mắt cũng rạng rỡ phát sáng. Vì vậy lại bỏ qua mấy phần hiểu lầm trong lòng này đi hơn phân nửa.
Sau khi bữa tiệc giải tán, ngoài dự đoán của mọi người là chuyện vẫn xảy ra. Viên gia cố ý đánh xe đưa Minh Tư về nhà, trên xe ngựa rèm che cực kỳ chặt chẽ, ngay cả các tiểu thư muốn đi thăm Minh Phỉ, cũng bị Dư ma ma coi chừng xe ngựa lấy lý do sợ Minh Tư bị gió thổi lạnh, cảm cúm rồi lây cho các tiểu thư mà từ chối.
Lúc đi, trên xe ngựa có bốn tỷ muội mà lúc về chỉ còn ba. Minh Bội hả hê nói: "Tứ tỷ tỷ thật là không biết tự lượng sức mình, rõ ràng thân thể không tốt còn cố tình thích tham gia náo nhiệt, ngồi sưởi ấm trong noãn các nàng không chịu, lại cứ thích đi hóng gió lạnh cho chảy nước mắt. Xem ra mẫu thân cũng không dám đưa tỷ ấy ra cửa nữa ha? Nói không chừng Viên gia cũng cảm thấy xúi quẩy."
Minh Phỉ khẽ trách mắng: "Lời này của muội để cho người ngoài nghe được, người ta sẽ nhìn tỷ muội nhà chúng ta thế nào?"
Minh Bội bĩu môi nói: "Muội cũng chỉ là nói thật thôi! Cả ngày nhìn tỷ chằm chằm, chỉ sợ tỷ ăn mặc đẹp hơn tỷ ấy, mỗi lần Viên Mai Nhi bảo tỷ đi ra ngoài, dáng vẻ lại lã chã chực khóc, giống như người nào bạc đãi tỷ ấy vậy, chẳng lẽ các tỷ không phát hiện ra?"
Thấy Minh Phỉ và Minh Ngọc không nói lời nào, nàng lại nói: "Được rồi, được rồi, các người không tin ta. Ta dứt khoát nói cho các người biết, tỷ ấy nhiều lần hỏi ta sau lưng các người, có phải Viên Mai Nhi kéo các ngươi đi rồi nói xấu chúng ta sau lưng không, hoặc là cho các người d/đ;l;q"d vật gì tốt, lại khuyến khích ta cùng tỷ ấy đi theo các người, ta đều mặc kệ không hỏi tới nàng. Ta nói với tỷ ấy, Tam tỷ tỷ được vật gì tốt, từ trước tới nay vẫn luôn chia sẻ với chúng ta, tỷ ấy lại cố tình không tin."
Minh Phỉ nói: "Ta không biết muội ấy có nhiều suy nghĩ như vậy." Minh Bội cũng chưa chắc đã tin nàng và Minh Ngọc không nói xấu nàng ta sau lưng, cũng chưa chắc cho là nàng thật sự lấy vật tốt gì đó ra chia sẻ, chỉ có điều những gì Minh Tư mà Minh Bội làm theo nàng ta đếu muốn phản đối.
"Biết thì đã sao? Chẳng lẽ tỷ nói với tỷ ấy thì tỷ ấy sẽ tin à? Chỉ sợ ngược lại tỷ ấy sẽ cho rằng tỷ dối trá." Minh Bội đột nhiên cười một tiếng, nghe vào ban đêm lạnh lùng trong trẻo tới cực kỳ mỉa mai.
Đã thật lâu rồi Minh Bội chưa từng dùng giọng điệu này nói chuyện với Minh Phỉ.
Minh Phỉ không trả lời, có thể Minh Bội cũng cho rằng nàng dối trá chứ? Dối trá thì như thế nào? Ai không dối trá? Cho dù nàng muốn thành khẩn, nàng cũng không còn năng lực để thành khẩn. Muốn nói nàng quan tâm nhiều đến Minh Tư, nhiều đồng tình, vậy dĩ nhiên là giả, nàng chỉ quan tâm Minh Tư có thể gây họa cho Thái gia hay không, có thể mang đến phiền phức nàng và Minh Ngọc hay không, còn lại, nàng không có lòng rảnh rỗi mà quan tâm.
Minh Bội thấy Minh Phỉ không đáp lời, cho là nàng tức giận, tốt xấu gì cũng không dám nói nhiều nữa.
Ba tỷ muội vẫn trầm mặc trở về Thái phủ, vào cửa thuỳ hoa, Trần thị giành xuống xe trước mặt Thái Quốc Đống, chỉ huy đám người Dư ma ma mang ghế đệm tới đưa Minh Tư vào, vừa nặng thưởng người Viên gia cùng theo xe đến.
Xe Viên gia mới đi, Minh Bội liền hả hê xuống xe trước, tiến tới muốn nhìn Minh Tư, Minh Ngọc cũng vội vàng muốn xuống xe, Minh Phỉ lôi nàng một cái: "Chậm một chút, vội vội vàng vàng như vậy còn ra hình dáng gì?"
Liền nghe ngoài xe truyền đến một tiếng gầm nhẹ đè nén của Thái Quốc Đống: "Lại gần làm cái gì?"
Giọng điệu ôn hòa bình tĩnh của Trần thị vang lên: "Con quan tâm Tứ tỷ tỷ con là chuyện tốt, chỉ có điều cần thận phong hàn của Tứ tỷ tỷ lây nhiễm cho con. Đi nói với Tam tỷ tỷ và Lục muội muội của con không cần phải đi thăm Tứ tỷ tỷ của con nữa, đều trở về phòng nghỉ ngơi đi."
Minh Bội sịu mặt trở lại, đứng ở ngoài xe nói: "Nói hai người đừng qua đấy, để tránh nhiễm phong hàn." Giận đùng đùng mang theo nha hoàn sải bước đi.
Minh Phỉ dắt tay Minh Ngọc đứng trong ánh đèn, chỉ thấy Thái Quốc Đống đứng quay lưng về phía hai người, mơ hồ có thể thấy chòm râu mới mọc của ông đang không ngừng run rẩy, một tay Trần thị lôi ông, một tay chỉ huy mọi người: "Cẩn thận một chút, cẩn thận một chút."
Minh Tư không có chút sức lực nào tức giận nằm trên ghế đệm, một cái áo choàng vừa dầy vừa nặng phủ từ đầu đến chân, thậm chí ngay cả mặt của nàng ta cũng không lộ ra nửa phần. Châu Thoa theo sát bên cạnh, Nhân Thảo núp ở xa xa phía sau, bị Ngọc Bàn xách theo như diều hâu vồ gà con tựa.
Minh Ngọc không hiểu chuyện mà cũng phát hiện tình huống không được bình thường, khiếp đảm nhìn Minh Phỉ: "Tam tỷ tỷ, Tứ tỷ tỷ hình như bị bệnh cũng không nhẹ. Sao tự nhiên tỷ ấy lại bị bệnh nặng như vậy?"
Ánh mắt Thái Quốc Đống đột nhiên quét qua, một đôi mắt lạnh lùng nghìn về phía hai tỷ muội Minh Phỉ, đôi môi mấp máy hai cái, nói: "Nhanh đi về nghỉ ngơi."
Minh Ngọc bị ánh mắt của Thái Quốc Đống dọa sợ, không nhịn được nắm chặt tay Minh Phỉ, Minh Phỉ lôi kéo nàng nhanh chóng trở về Ỷ Tú viện. Trước khi ngủ Hoa ma ma đi ra ngoài lung lay một chuyến, trở lại nhỏ giọng nói: "Nhân Thảo bên cạnh Tứ Tiểu Thư bị giam lại rồi. Lão gia mới vừa rồi sai người đóng xe đi ra ngoài."
Sáng sớm ngày hôm sau, Minh Bội tới hẹn Minh Phỉ: "Chúng ta cùng đi thăm tỷ ấy đi." Lại thử dò xét hỏi Minh Phỉ, "Tỷ có biết vì sao lại sinh bệnh không?"
"Không biết." Minh Phỉ cũng không từ chối, "Chúng ta đi thỉnh an mẫu thân trước đã."
Trong chính phòng yên tĩnh, không khí có chút nặng nề, không thấy Thái Quốc Đống, Trần thị đang dạy Thái Quang Hoa tự mình dùng muỗng múc cơm ăn, thấy ba tỷ muội đi vào, mới ngẩng đầu lên nói: "Minh Tư mắc phải bệnh thương hàn, các con cũng không nên đi thăm nàng, d/đ"l;q"d để tránh lây nhiễm. Đã mời Đường đại phu cho toa thuốc, đợi lát nữa phòng bếp sẽ đưa cho các con, mỗi người đều phải uống liên tục ba ngày, để tránh không cẩn thận dính vào." Tinh thần của nàng rất sung mãn, thần thái sáng láng.
Minh Ngọc vừa nghe phải uống ba ngày thuốc, mặt cũng nhíu lại: "Mẫu thân, bình thường con và Tứ tỷ tỷ không nói chuyện, có thể không uống được không?"
Trần thị nói như đinh chém sắt: "Không thể, chẳng những con phải ăn, mà tất cả chúng ta đều phải uống, người làm trong nhà cũng phải uống." Lại nói, "Mấy ngày nay, các con cũng không cần ra ngoài làm khách, đều ở nhà thiêu thùa may vá thôi."
Minh Bội chắc lưỡi: "Vậy là bị bệnh thương hàn. Ta phải mau uống thuốc đi."
Dư ma ma đi vào phòng, ghé vào tai Trần thị khẽ nói mấy câu, trong mắt Trần thị thoáng qua một nụ cười, dịu dàng nói: "Hoa ca nhi, con cùng Tam tỷ, Lục tỷ đi tìm Hỉ Phúc, Kim Sa chơi nhé?" Lại giả vờ hỏi Minh Phỉ: "Hôm nay con không sao chứ? Trong nhà có khách tới, tiểu tử này thích thêm phiền."
Vừa dứt lời, vú nuôi của Thái Quang Hoa đã xách theo một túi quần áo, đồ chơi thật to của Thái Quang Hoa đi ra, Minh Phỉ nhìn trận thế này là đã sớm chuẩn bị xong, cũng không từ chối, ôm lấy Thái Quang Hoa đã ăn no lau miệng cho hắn, cầm áo choàng bao lại, cười nói: "Tạm biệt mẫu thân đi nào."
Thái Quang Hoa giơ tay mập mạp lên vẫy vẫy với Trần thị, quay đầu ôm cổ Minh Phỉ, non nớt nói: "Đi, đi."
Minh Phỉ dẫn một nhóm người đi ra khỏi chính viện, xa xa đã nhìn thấy Cung Nhị phu nhân và một nữ nhân mặc y phục gấm vóc màu xanh nhạt, khoác áo choàng da chồn, trên đầu cắm đấy chói lọi dẫn mấy ma ma y phục ngăn nắp từ một chỗ khác vội vã đi tới, trên tay mấy ma ma còn cầm hộp lễ vật.
Là chuyện gì khiến Cung Nhị phu nhân gần đây rất bất hòa với Thái gia chỉ mới sáng tinh mơ đã vội vã dẫn người mang theo quà tặng chạy tới gặp Trần thị? Nụ cười không rõ ý nghĩa trong mắt Trần thị vừa rồi là vì cái gì? Minh Phỉ mang theo đầy bụng nghi vấn nháy mắt với Kim Trâm, Kim Trâm được lệnh, lập tức kiếm cớ đi phòng bếp.
Dựa vào báo cáo của Kim Trâm, Trần thị chỉ mời Cung Nhị phu nhân và nữ nhân bà ta mang tới vào nhà, còn tất cả ma ma ăn mặc ngăn nắp và nha hoàn không liên quan đều bị ngăn ngoài cửa, trong phòng chỉ chừa lại một mình Dư ma ma hầu hạ.
"Cái gì cũng không hỏi thăm ra được, cho đến chập tối mới ra cửa, không nghe thấy phu nhân sai dâng trà, chỉ nghe có người khóc ríu rít, phu nhân cao giọng nói câu gì đó, hãy thu tiếng lại. Cũng không để lại quà tặng, lúc đi, mặt Cung Nhị phu nhân đỏ bừng, sắc mặt rất khó nhìn, bỏ rơi vị phu nhân kia thật xa."
Dựa vào mấy câu nói đó, Minh Phỉ nghe ra được mấy tin tức, giữa Trần thị, Cung Nhị phu nhân và vị phụ nhân trên đầu cài trâm đến sáng loáng xảy ra không vui, mà trong chuyện không vui này, Trần thị d/đ"l;q"d chiếm quyền chủ động tuyệt đối, hơn nữa Trần thị còn ra oai, Cung Nhị phu nhân rất tức giận, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, bà ta không thể không cùng với phụ nhân kia đến đây một chuyến, còn không thể không chịu sự tức giận của Trần thị, hơn nữa hoàn toàn không dám phát tác.
Liên tưởng đến mất người tới trễ bữa tiệc tối hôm qua, Minh Phỉ trực tiếp gắn liền việc này và sự kiện Minh Tư mất tích lại với nhau. Nàng hỏi Kim Trâm: "Có biết vị phu nhân kia là ai không?"
Kim Trâm nói: "Vị phu nhân này nô tỳ chưa bao giờ gặp qua. Nô tỳ đã để người đi nghe ngóng, đại khái sau bữa cơm chiều sẽ biết ạ."
"Tam Tiểu Thư, Dư ma ma tới." Diệp Nhi vừa nói xong, Dư ma ma liền cuốn một cơn gió lạnh đi vào, cười nói: "Phu nhân phân phó nô tỳ tới xem một chút, các vị tiểu thư công tử đều phải uống thuốc đúng hạn. Mọi người trong phòng có lười biếng, thân thể không tốt hay không, cần dọn ra ngoài dưỡng bệnh thì phải dọn sớm một chút."
Trong mùa đông rất dễ bị phong hàn, mọi người vừa nghe bà nói như vậy, cũng có chút rụt rè, Minh Phỉ ôm Thái Quang Hoa để ở bên cạnh, nói: "Các ngươi còn không mau dâng trà cho ma ma?"
Dư ma ma cười nói: "Trà thì không cần, hiếm khi Tam Tiểu Thư rãnh rỗi, nô tỳ cùng nói vài lời với Tam Tiểu Thư."
Kim Trâm vội vàng dẫn mọi người lui ra ngoài.
Dư ma ma nói: "Tam Tiểu Thư, nếu như nô tỳ không nhớ lầm, người từ Ngô gia thôn trở lại đã xem gần 4 năm rồi chứ?"
Rất không giống như lời dạo đầu, Minh Phỉ mỉm cười nói: "Đúng vậy, những năm này nhờ có mẫu thân và ma ma chăm sóc ta bằng mọi giá."
Dư ma ma cười cười: "Phu nhân thường nói, Tam Tiểu Thư là cẩm khẩu Tú Tâm(*), chuyện gì trong lòng đều rất hiểu. Những năm qua, phu nhân đã vì gia đình này mà không dễ dàng đến cỡ nào, chắc người cũng thấy trong mắt." bà ta dừng một chút, "Phu nhân vẫn luôn cảm khái nói, nhờ có Đại công tử và Tam Tiểu Thư, Lục Tiểu Thư thật lòng coi nàng như mẫu thân, nên nàng mới làm nên sự việc."
(*): Mô tả ý đẹp, hoa mỹ
Minh Phỉ lẳng lặng nhìn Dư ma ma: "Mẫu thân đã tái sinh cuộc sống của ta, ta suốt đời khó quên."
Nàng vốn tưởng rằng Dư ma ma sẽ nói chút gì đó, ai biết Dư ma ma cười híp mắt đứng dậy, dứt khoát kết thúc cuộc nói chuyện: "Tam Tiểu Thư nhớ phu nhân đối với ngài tốt và thật lòng chân ý là đủ rồi."
Sau khi Dư ma ma đi, Kim Trâm nói cho Minh Phỉ: "Vị phu nhân kia là tẩu tẩu nhà mẹ đẻ Cung Nhị phu nhân, họ Thiệu, cũng coi là gia đình tướng đối giàu có ở Thủy thành phủ, đặc biệt bán vải. Bình thường, Thiệu Lão gia cùng các lão gia ngược lại có chút lui tới, nhưng các phu nhân không lui tới với các nữ quyến nhà nàng, cho nên đều không nhận ra."
Minh Phỉ cũng không phải chống cằm nghĩ thật lâu, nhìn từ các loại dấu vết, Minh Tư nhất định xảy ra chuyện lớn. Nàng có thể khẳng định một chút, trong chuyện này Trần thị tuyệt đối tức giận có chủ đạo, Dư ma ma đi chuyến này, chuyên vì khoe công mà đến, nhắc nhở nàng Trần thị đã giúp nàng một đại ân. Mà quá trình cụ thể, Trần thị vĩnh viễn sẽ không nói cho nàng. Ai lại ngu ngốc nói chuyện mình bố trí bẫy rập cho người khác biết chứ?