Hẹn Hò Với Thần Tượng

Đại Hội Khiêu Vũ 3

MC:
Hiệp 1.
-Trò chơi đầu tiên có tên là "Khiêu vũ thăng bằng",mỗi cặp sẽ bị buộc mỗi người 1 tay và 1 chân nối liền bằng 1 sợi dây.Họ sẽ cùng đứng trong 1 vòng tròn và cùng khiêu vũ trong bóng tối.Sau khi đèn được bật lên cặp nào vẫn còn ở trong vòng tròn và không làm phai dấu chính là cặp chiến thắng.Trò này đề cao sự kiên nhẫn và kết hợp ăn ý của cả hai trong từng bước nhảy vì nếu một người sơ suất ngã thì người còn lại cũng sẽ ngã theo.
Sau khi bị buộc cả tay và chân,chúng tôi bước vào vòng tròn.
-Khoan đã,đợi một tí.-Tôi bỏ đôi guốt ra.
-Cô định để chân trần như thế mà nhảy à?-Anh cười
-Tại chân tôi đau quá -Tôi nhìn xuống đôi chân đang đỏ lên.
-Nếu vậy thì Cô đứng đối diện tôi này.
-Rồi...-Tôi đứng đối diện anh.
-Cô cứ đứng lên chân tôi,tôi sẽ giúp cô nhảy.
-Sao,sao được.Váy rất dài,lở anh bị vấp ngã thì sao .
-Váy của cô chỉ dài đến mắt cá chân thôi,không vấp được đâu.Nếu cô muốn có việc làm thì cứ nghe theo những gì tôi nói.
-Được rồi,nhưng nói trước là tôi nặng lắm á.
Gật gật ~
Tôi đứng lên chân anh,không hẳn là chân mà giày thì đúng hơn.
-Con trai,con nên bỏ cuộc sớm đi.
-Trò chơi còn chưa bắt đầu mà bố. Con sẽ không từ bỏ cho đến khi chính thức đánh bại bố.
-Được.Khí phách lắm con trai,ta tin tưởng con, nhưng con cũng sẽ không thể thắng bố mẹ được đâu.
-Bố cứ chờ xem con đánh bại hai người.
Mọi người đứng nhìn xung quanh ,có cả Lý An An. Cô ta đứng nhìn tôi đôi mắt phừng lửa, cô ta nói gì đó với 1 cô gái. Rồi cô ta cùng cô gái đó bước đi.
-Này! Tôi vừa thấy Lý An An. Hình như cô ta đang tức giận lắm.
-Bây giờ Cô đừng để tâm đến ai ngoài tôi cả. Chúng ta nhất định phải chiến thắng.
MC :
-Hai đội của chúng ta đã vào vị trí,vậy còn chần chừ gì nữa.Hiệp 1 :Khiêu vũ thăng bằng xin được phép...Bắt Đầu.
Đèn tắt đi. Anh nắm chặc lấy tay tôi. Tay còn lại choàng qua eo tôi, cái vòng rất nhỏ rất khó để có thể nhảy mà không làm phai dấu.
MC:
-Để tăng thêm độ khó cho trò chơi ,một vài chướng ngại vật sẽ được thả xuống người chơi. Phải thật cẩn thận.
Bỗng ,một vài Viên bi từ đâu lăn đến phía chúng tôi.
-Cẩn thận! -tôi kéo anh lại.
1 Lớp váy bên ngoài đột nhiên rơi xuống.Chiếc váy bỗng trở nên đặt biệt khi nó phát sáng một cách lạ thường. Ánh sáng lấp lánh pha chút xanh nhạt đủ để gây chú ý cho những người đứng bên ngoài.
-Cô hay đấy. Còn biết cách làm cho mình trở thành tâm điểm. Nhờ chiếc váy xinh đẹp mà tôi chọn cho cô tôi dám chắc rằng lần này chúng ta sẽ chiếm ngôi vương rồi.
Anh cười mỉm, đôi bàn chân của tôi tiếp tục đặt trên đôi chân ấy, ngân Nga theo từng tiếng nhạc nhẹ nhàng và sự thuần khiết của điệu Valse.
MC:
Chúng ta còn 10 giây và cùng đếm ngược nào... 5,4,3,2,1 .
KẾT THÚC.
Đèn sáng lên, tôi đỏ mặt bước xuống.
MC:-Theo chúng ta đã thấy thì vòng tròn của Tống Lão Gia đã bị mờ mất 1 ít và vòng tròn của Tống Thiếu Gia cũng bị mờ mất 1 ít nên vòng này cả 2 người hòa nhau.
-May thật -Tôi thở phào.
-Cô đừng mừng vội. Sẽ còn đến 2 vòng chơi,càng lúc cấp độ sẽ càng khó.
Trò thứ 2."Đo độ hiểu nhau"
MC:Trò này dành cho 2 người phụ nữ.Hai người có trách nhiệm nói những điều mình biết về tính cách,thói quen hay bất cứ thứ gì liên quan đến người còn lại.
Mỗi người sẽ phải thuyết trình cho hội đồng giám khảo gồm Ông Tống Thiên Bình và Bà Hồng An Nhiên là đại diện của Tống gia xem xét đánh giá và đưa ra kết luận cho người có đáp án chính xác nhất.
-Con trai,lần này con phải chịu thua rồi.Con và cô Nguyệt Nguyệt chỉ mới gặp nhau lần đầu, làm sao cô ấy có thể hiểu rỏ con được chứ.Hahaha...
Anh thở dài.Tôi nhìn bố và mẹ anh rồi nhìn anh.Mẹ anh đã vào vị trí chuẩn bị cho thử thách tiếp theo.
Tôi xoay người lại.
-Anh có tin tưởng tôi không?
-Cho dù tôi có tin cô thì cũng không thay đổi được gì.Trò chơi này là bố nghĩ ra thì tất nhiên bố sẽ cố nghiên phần thắng về phía mình,bố mẹ tôi xét về độ hiểu nhau thì còn hơn cả ông bà tôi nữa.Dù gì thì cô và tôi cũng chỉ mới hợp tác gần đây, cô cũng chỉ mới biết một chút ít thông tin của tôi trên các trang mạng.Chúng ta sẽ không thắng được đâu.-Anh luyên thuyên.
-Anh cứ yên tâm,ngay cả việc lúc 3 tuổi anh đã từng cầm hoa sang tỏ tình con gái của hàng xóm mà tôi còn biết thì hiểu rỏ anh chỉ là một chuyện cỏn con đối với tôi thôi.
-Cô,...sao cô...
-Sao tôi biết chứ gì?Đó là...Bí mật.
Tôi bước lên phía trước ngồi vào vị trí chuẩn bị.Anh đứng chết chân,hướng đôi mắt kinh ngạc nhìn tôi.
MC:
-Ứng cử viên của 2 đội đã vào vị trí.
Vậy thì trò chơi của chúng ta chính thức... BẮT ĐẦU.
-Cô sẽ là người thử thách đầu tiên nhé.-Mẹ anh nhìn tôi.
-Vâng ạ.
Bà ấy đứng lên,tôi thật không thể ngờ bà ấy có thể nhớ hết được từ thói quen ăn uống đến thói quen mặc quần áo.Bà ấy biết tất tần tật những việc mà bố Vương Vương hay làm lúc rảnh rỗi.Tôi bắt đầu thấy hoang mang trong lòng.
MC:
-Có vẽ như phu nhân của chúng ta rất quan tâm đến chủ tịch.À,giờ thì đến lượt đội của Thiếu gia.Mời cô...
Tôi đứng lên, xung quanh có rất nhiều ánh mắt đang nhắm nhầm vào tôi. Nhìn họ như muốn nói rằng
" Để xem cô gái này biết gì về Thiên Vương"
"Ngoài gia đình và FanClup chính thức của cậu ấy ra thì sẽ chẳng ai biết bất cứ điều gì liên quan đến cậu ấy đâu"
Tôi hít một hơi thật sâu rồi nhìn anh.Anh cũng nhìn tôi.
-Có lẽ mọi người cũng đã biết Thiên Vương rất kính tiếng trong chuyện cá nhân.Anh ấy ít khi chia sẽ với người khác thói quen hay bất cứ điều gì nằm trong khoản cá nhân của anh ấy vì đơn giản "Anh ấy là 1 ido" và là 1 người nổi tiếng có ảnh hưởng rất lớn với cộng đồng.Thật ra tôi không biết bất cứ điều gì liên quan đến Tống Thiên Vương...
Đám đông bắt đầu xôn xao,Lý An An đứng một bên cười khinh bỉ.
-Nhưng,...
Đám đông yên lặng.
-Nhưng,...tôi biết một người.Người hâm mộ gọi anh ấy là Vương Vương,nhìn vẽ bề ngoài thoáng chút lạnh lùng và bất cần nhưng thật ra bên trong anh ấy là một người rất ấm áp và có trách nhiệm.Vương Vương là một người rất nhiệt quyết với nghề,tôi đã từng thấy anh ấy bị thương ở chân nhưng vẫn cố gắng biểu diễn cho xong phần của mình và cố tỏ ra rằng mình ổn để các fan yên tâm.Có một điều khá thú vị là Anh ấy rất sợ bọ hung vì lúc nhỏ đã từng bị nó bay vào người.Anh thích nuôi mèo vì khi mệt mỏi anh có thể ôm nó vào lòng một cách yên bình.Những lúc không có lịch trình anh sẽ ngụy trang để ra ngoài và rất hay ngồi ở gần Sông Đình An ngắm nhìn thành phố.Vương vương không thể ăn được cà rốt và ớt chuông bởi vì anh thấy mùi của nó rất kinh dị.Anh rất yêu bố mẹ của mình vì họ khiến anh cảm thấy được tự do.Vương Vương xem ông bà mình là người để anh chia sẽ những khó khăn.Tuy tôi không hiểu Tống Thiên Vương nhưng tôi hiểu Vương Vương.Tôi chấp nhận thua trong thử thách lần này vì những gì tôi biết không quá nhiều như bác ấy.
Tôi nhìn lên tầng nhà, chiếc đèn phía trên chổ Vương Vương đứng như sắp rơi xuống.
-Vương Vương,cẩn thận.-Tôi chạy đến đẩy anh ấy ra.
Rầm~
Chiếc đèn đột ngột rơi xuống,mảnh vở của thủy tinh cắt vào chân tôi.Máu bắt đầu tuôn ra.
-A,đau quá -tôi kéo váy lên,máu từ chân tuôn ra nhiều hơn.Tôi nhăn mặt đau đớn.
-Đem hộp đi tế đến.-Mẹ anh hối thúc.
Một người phụ nữ từ xa bước lại.
-Ơ,Chi Chi bà đến bao giờ đấy.-Mẹ anh xoay lại người phụ nữ.
-Tôi vừa đến,nhưng mà có chuyện gì xảy ra vậy?-Người phụ nữ thắc mắc.
-Chiếc đèn vừa rơi xuống,vì cứu Vương Nhi nên cô Nguyệt Nguyệt đã lao vào khiến mảnh vở của chiếc đèn cắt trúng chân.
-Cần phải cầm máu ngay,nếu không sẽ rất dể nhiễm trùng.Mau đem hộp y tế đến đây.-Người phụ nữ gấp gáp.
Người phụ nữ nhanh chóng sát trùng vết thương,rồi băng bó lại.
Một người giúp việc chạy đến.
-Thưa ông chủ,có ai đã cố ý cắt dây treo đèn khiến nó rơi xuống bất ngờ như thế đấy ạ.
-Là ai?Là ai đã làm việc này?
Hết chap
--------
Chủ nhật sẽ có chap bù nhé mọi người.
Tuần sau lịch đăng sẽ trở về 3,5,7.
Cảm ơn vì đã theo dõi.