Nhằm để lại ấn tượng ban đầu tốt đẹp cho ông chủ quán bar nọ, ngày đi “phỏng vấn”, Dương Đào cố tình thay bộ quần áo đắt tiền nhất của cậu, áo liền mũ sáng màu, bên ngoài khoác áo phao ghi-lê, đi cùng quần bò mài và giày vải, trông rất khỏe khoắn rạng rỡ, nhưng cậu không biết hình tượng bé trai sáng sủa của cậu không hề phù hợp với không khí ở quán bar.
Sau khi chắc chắn Cao Tuấn đã đến công ty, Tống Huy lặng lẽ tới hẻm Nghênh Xuân, chuẩn bị đưa Dương Đào đến quán bar Devil, giới thiệu “chàng trai âm sắc nhiệm màu” mà gã tỉ mỉ chọn lựa này cho ông chủ Chu, hòng đứng giữa thu lợi. Xét quan hệ của gã và Cao Tuấn, Dương Đào vẫn khá tin tưởng gã, cậu hoàn toàn không ngờ người bạn tốt bụng giới thiệu việc làm cho cậu này, thực chất chỉ muốn lợi dụng cậu kiếm tiền mà thôi.
Cứ như vậy, hai người hẹn nhau ở đầu hẻm, Tống Huy thấy Dương Đào cố tình thay quần áo khác, không quê mùa như bình thường thì ngắm nghía cậu một lát, hài lòng gật đầu, rồi đưa cậu đến quán bar nọ.
Đó là một thế giới rực rỡ sắc màu, không gian mờ ảo chớp tắt ánh đèn, ánh sáng quyến rũ, lộng lẫy diêm dúa, nhấp nháy chiếu rọi khung cảnh tráng lệ xa hoa, vì chưa đến giờ mở cửa, trong quán chỉ có vài nhân viên phục vụ đang dọn vệ sinh, cũng không bật nhạc, nhưng không khí vẫn phảng phất mùi thuốc lá và rượu, lan tỏa bốn phía, khiến Dương Đào hơi khó thích nghi.
“Tiểu Xuyên, đã bảo sai nhân viên lau sạch pha lê đằng sau cơ mà, có nghe không? Hôm nay mấy gã bartender đến đúng giờ không?” A Lượng buộc mái tóc nâu xoăn xoăn thành búi phía sau đầu, mặc sơ mi vàng nhạt, trước cổ còn đính nơ đen, thoạt nhìn cực kỳ già dặn, sải bước xuyên qua đại sảnh, đến trước quầy bar chỉ đạo nhân viên làm việc.
Dương Đào đeo guitar đứng sau Tống Huy, tò mò nhìn quanh, chẳng mấy chốc đã bị đại sảnh tráng lệ hấp dẫn, đại sảnh quán bar Devil thật sự mang lại cảm giác dồi dào hưng phấn, khiến những ai vừa đặt chân vào đều muốn khui rượu chúc mừng, hàng ghế VIP xa hoa cũng cực kỳ lộng lẫy, ghế sa lon da đượm chất tình tự châu Âu.
“Anh Lượng, em đưa Dương Đào tới rồi.” Tống Huy tươi cười chào hỏi A Lượng, ra hiệu gọi Dương Đào hết nhìn Đông nhìn Tây đến chỗ quầy bar.
Dương Đào giấu tay trong túi áo, căng thẳng bước tới trước mặt A Lượng, A Lượng trầm ngâm soi mói khuôn mặt cậu, đôi mắt lóe lên chút hưng phấn rất khó nhận ra.
“Thế nào hả anh Lượng? Anh thấy thế nào?”
“Ơ, được phết nhỉ, chờ đây nhé, anh vào nói với anh Hạo một tiếng đã.” Dứt lời, A Lượng vào trong quán bar, chốc lát sau quay lại, ra hiệu bảo Dương Đào đi vào một gian phòng trong quán.
“Huy tử… Em…” Dương Đào có vẻ tần ngần, vẫn còn khá mâu thuẫn với khung cảnh lạ lẫm nơi này.
“Đừng sợ, anh Hạo thân thiện gần gũi lắm.” Tống Huy qua loa an ủi một câu, còn khẽ đẩy cậu một cái, rồi đứng đó nhìn cậu trù trừ bước vào gian phòng nọ.
Trong phòng, Chu Hạo Vũ một mình ngồi trên sô pha, đang xem tạp chí, hắn mặc sơ mi trắng, áo trấn thủ màu xám và quần Tây, chất liệu cầu kỳ xa xỉ, đôi giày da hàng hiệu không dính một hạt bụi, sáng loáng dưới ánh đèn.
Chu Hạo Vũ không quá đẹp trai, chỉ ở mức trung bình, đường nét khuôn mặt khá cứng cỏi, dáng điệu cử chỉ nồng đượm hương vị đàn ông, hắn dùng keo tạo kiểu tóc rất thời thượng, nên tuy diện mạo trung bình, nhưng cả người vẫn hào hùng khí khái, quý phái sang trọng.
Nghe thấy Dương Đào bước vào, hắn không ngẩng đầu lên, mắt vẫn nhìn cuốn tạp chí trong tay, chỉ lạnh lùng nói, “Hát vài câu tôi nghe xem.”
Dương Đào hơi căng thẳng, cậu tháo guitar đeo sau lưng, thở ra một hơi dài, rồi chậm rãi gảy đàn và hát.
“Chú cá bơi suốt ngày đêm là chú cá bơi suốt ngày đêm ~ Suốt ngày đêm nhớ thương em là yêu em không ngừng nghỉ ~ Biển cả trải rộng cỡ nào ~ Chẳng bao giờ quay đầu nhìn lại ~ Chỉ cần lòng em mãi mãi có anh…”*
Là bài Chú cá bơi suốt ngày đêm của Trương Vũ Sinh:
Tiếng hát của Dương Đào vừa thanh sạch thuần khiết, vừa dồi dào truyền cảm, âm thanh như đôi cánh khoan thai uốn lượn giữa không trung, khẽ khàng sà xuống đậu vào lòng người nghe.
Chu Hạo Vũ không thể không đặt cuốn tạp chí xuống, ngẩng đầu lên nhìn chàng trai trẻ phía trước, hai mắt hắn tức khắc sáng rực, chính xác, đây chính là điều hắn mong muốn, khuôn mặt tuấn tú, tiếng ca động lòng người, toàn thân lan tỏa sức hấp dẫn chính bản thân cậu cũng không hay biết, thật sự quá hoàn mỹ!
“Trời đất, Huy tử, chú tìm được báu vật này ở đâu thế?” A Lượng đứng bên ngoài, nghe thấy tiếng hát cũng kinh ngạc vô cùng, không khỏi tò mò hỏi.
“Hề hề! Là… em trai của bạn em đó. Thế anh Lượng ơi, tiền môi giới của em thì sao?”
“Chú cứ yên tâm, miễn là anh Hạo vui thì không thiếu của chú một xu!”
“Tuyệt quá! Nào, anh Lượng, mời anh hút điếu thuốc.” Tống Huy gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, cung kính dâng thuốc lá trong tay cho A Lượng.
Bài hát kết thúc, Dương Đào thấp thỏm nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, chỉ thấy hắn lặng lẽ nhìn lại mình, Dương Đào không biết bài hát cậu chuẩn bị có làm hài lòng người này hay không.
“Em tên gì?” So với vẻ lạnh lùng khi nãy, Chu Hạo Vũ dịu dàng hơn rất nhiều, bắt đầu nảy sinh hứng thú với Dương Đào.
“Tôi là Dương Đào.”
“Dương Đào…” Chu Hạo Vũ thì thầm vẻ không hài lòng, vừa suy nghĩ vừa lắc đầu, “Không nên dùng cái tên quê mùa như vậy ở quán bar, gọi là Thanh Vũ đi, hàm ý là cơn mưa bóng mây chợt buông xuống bầu trời nắng đẹp, nhẹ nhàng, thanh sạch, bí ẩn, đây sẽ là nghệ danh của em từ giờ về sau.”
Dứt lời, hắn đứng dậy, đút tay vào túi quần, nhàn nhã bước tới trước mặt Dương Đào, nghiêng người về phía cậu, ánh mắt phóng túng càn rỡ rà soát cậu, Dương Đào thoáng rùng mình, khẽ cúi đầu lùi lại hai bước, đề phòng và ngờ vực lộ rõ trên mặt.
Phản ứng của Dương Đào không làm Chu Hạo Vũ nổi giận, hắn chỉ thản nhiên cười, gọi A Lượng vào phòng.
“Đưa cậu ấy đến phòng hóa trang, bảo Hồng Hoa trang điểm cho cậu ấy, thay quần áo, dạy cậu ấy cho tốt.”
“Rõ, thưa anh Hạo.”
Cứ như vậy, Dương Đào chân ướt chân ráo bị A Lượng dẫn vào phòng hóa trang, gặp Hồng Hoa ông chủ chỉ định, cô là dancer dẫn đầu của quán, mặc áo trễ cổ màu đen, bộ ngực đầy đặn như ẩn như hiện, xung quanh cô còn có mấy Dance-girl xinh đẹp.
“A Lượng, tìm đâu ra thằng nhỏ thanh thuần này thế hả? Đúng kiểu anh Hạo thích phải hơm?” Hồng Hoa tò mò liếc Dương Đào, lại gần A Lượng thì thào to nhỏ.
“Đừng lắm lời nữa, anh Hạo dặn em hướng dẫn nó vài ngày, nhưng anh thấy tốt nhất em cho nó lên sân khấu ngay đêm nay đi.”
“Rõ ạ.”
A Lượng dặn dò thêm vài câu rồi bỏ đi, để lại Dương Đào và mấy cô gái trong phòng hóa trang, căn phòng này khá nhỏ, nhưng đầy đủ dụng cụ và đồ trang điểm, tủ quần áo phía sau còn chứa rất nhiều trang phục biểu diễn của ca sĩ và vũ công.
A Lượng đi rồi, một “cô gái” bước ra khỏi nhóm Dance-girl, chân mang đôi giày cao gót thời trang, tất chân màu đen bao bọc cặp đùi mảnh khảnh, khuôn mặt trang điểm cầu kỳ rực rỡ, còn đeo kính áp tròng xanh biếc, ngoại hình cực kỳ diêm dúa lẳng lơ. “Cô gái” đứng trước mặt Dương Đào, ngắm nghía cậu, đôi mắt lộ rõ vẻ ghen tị, cái nhìn của cô ta khiến Dương Đào hơi mất tự nhiên, cậu bèn rũ mắt né tránh.
“Chị Hồng Hoa, để em hướng dẫn cho.” “Cô gái” vừa mở miệng, Dương Đào giật bắn mình, không thể không ngước lên nhìn lại, thì ra là con trai, nhưng tác phong rất nữ tính, thẳng thắn hơn thì gọi là một thằng con trai ẻo lả, ánh mắt phóng đãng lẳng lơ, luôn ra vẻ quyến rũ nũng nịu, giọng nói rành rành vẫn là đàn ông, nhưng thùy mị ngân nga hơn cả con gái.
Hồng Hoa am hiểu cười cười, không tỏ thái độ gì.
“Ngồi đi.” Cậu trai nọ bảo Dương Đào ngồi xuống trước gương, chẳng kề kiêng kị thò tay nhấc cằm cậu lên, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt cậu, sau đó quay sang lục lọi hộp trang điểm.
“Ơ này…” Dương Đào cực kỳ mất tự nhiên, bất chấp hỏi, “Tôi là đàn ông, sao cũng phải trang điểm?”
“Vớ vẩn, không trang điểm, lúc lên sân khấu cả tá đèn chiều vào, cái mặt cậu vàng khè như sáp, lại chẳng dọa khách chạy mất dép à?” Lời này khiến mấy cô gái xung quanh phá lên cười, cậu trai nọ tiếp tục nghiêm trang giải thích, “Chỉ sửa tí lông mày, cùng lắm kẻ mắt thêm tí thôi, có gì phải sợ thế nhỉ.”
Nói đoạn, cậu trai lấy một ít phấn, bôi quẹt khắp mặt Dương Đào, Dương Đào cực kỳ khó chịu, nhưng để được làm việc tại đây, cậu đành phải cố gắng.
“Tên cậu là gì?” Cậu trai nói liến thoắng, tựa hồ đã quen với việc đón tiễn khách trong quán bar, bao gồm cả việc chỉ bảo người mới.
“Dương Đào.”
“Dương Đào? Anh Hạo không chọn nghệ danh cho cậu à? Bọn này đều có nghệ danh, như Hồng Hoa kìa, hoặc như tôi là Thiên Lệ, nghe hay không? Thiên Lệ là dòng lệ ngàn năm, nghe duy mỹ lắm phải không?”
Dương Đào gượng cười đáp, “… Thanh Vũ.”
“Thanh Vũ, cậu lại còn được anh Hạo đích thân chỉ định.” Sắc mặt Thiên Lệ đột nhiên phức tạp, chẳng rõ vì hâm mộ hay vì ghen tị, “Cậu biết có bao nhiêu người sẵn sàng tông cửa đập dầu xin đến đây làm ca sĩ không? Cậu phải biết quý trọng cơ hội này, đừng để anh Hạo thất vọng.”
Dương Đào hạ mắt, im lặng không nói gì.
Chín giờ tối, đại sảnh rộn vang tiếng nhạc điện tử, khách khứa đông dần, Dance-girl xinh đẹp quyến rũ bắt đầu lên sân khấu, nhảy múa các vũ điệu nóng bỏng táo bạo, không khí càng lúc càng náo nhiệt.
“Tôi phải biểu diễn ngay tối nay sao? Nhưng tôi chỉ chuẩn bị một bài hát cũ thôi.” Dương Đào hỏi Thiên Lệ.
“Tôi biết cậu căng thẳng, lần đầu căng thẳng là chuyện thường, sau quen khắc hết, từ giờ cậu phải học thêm mấy bài bốc lửa hoặc cám dỗ vào, phải thế thì khách mới vui, khách vui thì chúng ta mới kiếm được tiền!” Vừa nói, Thiên Lệ vừa lựa một chiếc T-shirt đen cộc tay ném cho Dương Đào, lại rút một chiếc vòng thánh giá bằng bạc trong hộp trang sức của mình đeo lên cổ cậu, “Nhanh, thay đồ đi, lát nữa lên sân khấu phải thể hiện cho tốt.”
Dương Đào chuẩn bị ổn thỏa, rời khỏi phòng hóa trang, quán bar đã khác hẳn lúc cậu mới vào.
Khách khứa nhộp nhịp muôn hình muôn vẻ, bartender vung tay như múa sau quầy, pha chế cocktail sắc màu rực rỡ, nhân viên phục vụ mặc sơ mi vàng nhạt bưng khay đi tới đi lui, đèn nê ông trên sàn nhảy không ngừng quay tít, ánh sáng chói lọi đủ màu chiếu rọi từng góc nhỏ. Dương Đào lần đầu tiên đặt mình trong không gian như vậy, đã hoàn toàn bị hấp dẫn.
Không khí nơi này tràn ngập xa hoa lãng phí và mập mờ hư ảo, Dương Đào chưa bao giờ tiếp xúc với hoàn cảnh này, tự nhiên thấy rất luống cuống, cậu gắng sức bình tĩnh lại, im lặng tự nhủ thầm, cứ hát như hát trong tiệm thịt nướng là được.
“Nơi đây là Devil, là Thiên Đường nơi các vị hưởng thụ khoái lạc! Hỡi các nam thanh nữ tú! Hoan nghênh các vị đến đây!” Âm thanh cao vút của MC kéo Dương Đào về thực tại, cả quán bar trở về yên tĩnh, mọi người cùng đưa mắt nhìn lên sân khấu, “Theo lẽ thường, đầu tiên chúng tôi sẽ cử ca sĩ giỏi nhất lên biểu diễn làm nóng không khí, nhưng hôm nay chúng tôi có một ca sĩ mới muốn giới thiệu với mọi người, tuy khâu chuẩn bị hơi gấp gáp, nhưng chúng tôi chắc chắn vẫn sẽ mang đến cảm giác mới mẻ cho tất cả, tiếp theo xin mời – ngài Thanh Vũ!”
Dương Đào hít một hơi thật sâu, giữa tiếng vỗ tay hò reo ầm ĩ, cậu chầm chậm bước lên sân khấu, ánh đèn chiếu rọi khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của cậu, mà chính cậu lại chói mắt vì ánh sáng, phía trước mông lung mờ ảo, khúc nhạc dạo cất lên, cậu khom lưng cúi chào khán giả, sau đó tiến lại gần microphone, dùng tiếng Quảng Đông chính gốc cất lời hát.
“Hôm nay chỉ còn lại xác thân ~ nghênh đón tháng năm huy hoàng ~ ôm chặt tự do trong mưa bão ~ đấu tranh vùng vẫy cả cuộc đời ~ tin mình thay đổi được tương lai ~ hỏi ai có thể làm như vậy…”*
*Bài hát Năm tháng huy hoàng của nhóm BEYOND
Chu Hạo Vũ vừa tiễn khách rời khỏi phòng, A Lượng đứng bên cạnh hất hàm ra hiệu, “Anh Hạo, lên diễn rồi.”
Chu Hạo Vũ lập tức nhìn lên sân khấu, đôi mắt thâm sâu bí hiểm thấp thoáng ý cười, “Đẹp trai thật đấy…”
A Lượng hiểu ý cười theo, thì thầm vào tai hắn, “Nghe Huy tử nói, mới mười chín tuổi thôi, quá nhỏ, tám phần vẫn là trai tân.”
Đúng lúc đó, Dương Đào hình như hát sai lời, khẽ nở nụ cười ngượng nghịu, A Lượng không khỏi cười nói, “Căng thẳng quá rồi!”
Ý cười trong mắt Chu Hạo Vũ càng thêm nồng đậm, “Còn đáng yêu thế kia…”
A Lượng âm thầm liếc Chu Hạo Vũ, khóe miệng nhếch lên, chẳng rõ ý gì.
Chính Dương Đào cũng không ngờ tiết mục “chuẩn bị vội vàng” của cậu lại gây chấn động cả quán bar, khách khứa hết lời ca ngợi giọng hát của cậu, có người còn tặng cho cậu một bó hoa tươi, hiệu quả này tất nhiên đúng với mong đợi của Chu Hạo Vũ.
Ông chủ Chu đứng trong góc phòng, ngắm nghía Dương Đào từ phía xa xa, đắc ý mỉm cười, thậm chí hắn còn cho rằng, chàng trai này chính là món quà ông Trời ban tặng cho hắn.
Quá mười hai giờ đêm, Dương Đào mỏi mệt lê bước về nhà, trong phòng không bật đèn, nhưng có ánh nến hắt qua cửa sổ.
Dương Đào mở cửa, kinh ngạc nhìn theo ánh nến, phát hiện Cao Tuấn vẫn chưa ngủ, anh đang chờ cậu, trước mặt bày một chiếc bánh sinh nhật, trên còn cắm vài cây nến.
“Ơ? Thế này là sao?” Dương Đào ngờ vực chỉ vào chiếc bánh.
“Thằng ngốc này, quên cả sinh nhật mình hả? Hôm nay là sinh nhật mười chín tuổi của em đó!” Cao Tuấn vẫn nở nụ cười hiền hòa, mà bất ngờ hơn nữa là, từ khi hai người quen biết tới nay, đây là lần đầu tiên anh tổ chức sinh nhật cho Dương Đào.
“Sinh nhật em? Hả? Em mười chín rồi?” Dương Đào ngơ ngơ ngác ngác, há miệng gãi đầu.
“Anh hát mừng sinh nhật em nhé, xong em ước điều gì đi!” Nói đoạn, Cao Tuấn nhiệt tình hát, lên lên xuống xuống trật lất giai điệu ca khúc mừng sinh nhật, lần đầu tiên Dương Đào ôm bụng phì cười trước mặt anh, cười nghiêng cười ngửa, vui vẻ vô cùng.
“Choáng quá, em không bao giờ muốn nghe anh hát nữa đâu, đúng là tra tấn mà, ha ha ha!”
“Hừ! Người khác muốn nghe anh hát, anh còn chẳng hát cho đâu nhé!” Cao Tuấn tự ái bĩu môi, thúc giục Dương Đào ước rồi thổi nến.
Thổi tắt nến, căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh trăng xuyên qua cửa sổ, rót vào đôi mắt trong suốt lấp lánh của Dương Đào.
“Chúng ta biết nhau năm năm rồi, nếu không gặp anh, có lẽ em đã chết từ năm năm trước.” Dương Đào chợt nói.
“Vớ vẩn cái gì đấy? Em khỏe mạnh như thế, kể cả không gặp anh thì vẫn sống tốt.” Sau khi lớn lên, Dương Đào rất ít khi đa sầu đa cảm, thường chỉ muốn giấu thật kỹ nội tâm yếu đuối của mình, nhưng hôm nay trông cậu hơi lạ, làm Cao Tuấn cũng thấy xót xa.
“Hình như là để gặp anh, nên em mới sinh ra trên đời…” Giọng Dương Đào rất khẽ, rất êm, nhưng câu nói này như tảng đá rơi xuống mặt biển, dậy sóng cuồn cuộn trong lòng Cao Tuấn.
“Em sợ điều em lo lắng nhất sẽ xảy ra… Em xin lỗi…” Ánh trăng bàng bạc chiếu sáng hai người, khung cảnh mập mờ như mộng ảo.
Hai người chưa bao giờ nói yêu nhau, tiếng “yêu” quá xa xỉ, từ trước đến nay, cả hai đều không dám hi vọng quá xa vời, vì họ đều lo sợ bản thân mình trở thành gánh nặng, trở thành nhà giam trói buộc người kia, không muốn tạo áp lực cho nhau, đặc biệt là đối với Cao Tuấn, anh luôn cảm thấy mình kém cỏi, không dám yêu ai, lại càng không dám yêu một người cùng giới nhỏ hơn mình nhiều như vậy, dù tình cảm của anh đã ngập tràn như thác lũ, không còn cách vãn hồi.
Anh sợ một khi mình đã yêu, tình yêu sẽ như ngọn lửa không bao giờ tắt, thiêu đốt đứa nhỏ ấy, tới khi cậu cháy vụn thành tro, nhưng khi tình yêu đã thành hiện thực, anh mới ngỡ ngàng phát hiện ra, so với chia lìa, yêu thương lại càng khiến anh khó thừa nhận.
“Em không biết nói sao cho anh hiểu, nhưng mỗi ngày nhìn thấy anh, em mới nuốt trôi cơm, không nhìn thấy anh, em không ăn nổi, không ngủ nổi, đơn giản vậy thôi.”
Dương Đào đơn thuần, không biết biểu đạt tình cảm của mình như thế nào, không biết làm sao cho anh hiểu địa vị của anh trong lòng mình, bộ dạng ngơ ngác của cậu khiến Cao Tuấn chẳng biết nên khóc hay nên cười.
“Đào Đào à, bây giờ em cần anh, vì thế giới của em chỉ có mình anh, một ngày nào đó em ra ngoài kia, quen biết nhiều người, rồi em sẽ phát hiện, thực ra Cao Tuấn chẳng đáng để quyến luyến, thực ra anh ta chẳng đáng một đồng.”
“Vậy sao?” Dương Đào ngắt lời Cao Tuấn, chưa bao giờ kiên định hơn lúc này, “Nhưng mà, cho dù Cao Tuấn chẳng đáng một đồng, thì anh ấy sống, em mới sống, anh ấy chết, em cũng chết theo…”
Đôi mắt Cao Tuấn ươn ướt, mở to nhìn khuôn mặt bướng bỉnh kiên quyết của Dương Đào, đột nhiên anh rất vui mừng vì khi trước không để Dương Đào bỏ đi, anh tình nguyện vui mừng trong ích kỷ, bởi vì lúc này ai nhận nuôi ai đã chẳng còn quan trọng, trên cõi đời thê lương bạc bẽo này, thực ra cả hai người đều không có nhà để về. Chính Cao Tuấn cũng biết, nếu không có Dương Đào, linh hồn anh cũng không có chốn về, bản thân anh cũng chỉ còn cái xác.