“Gọi hồn à! Không phải ông đây đang đứng trước mặt ngươi sao?”
“Mẹ nó, có phải cho rằng mình đang tàng hình không hả?”
Đinh Đinh nằm trên bàn để máy vi tính, nghiêng đầu nhìn Tống Gia Diễn chơi game, nghe tiếng anh nhấn phím lách cách và đủ loại giọng nói nam nữ phát ra từ loa, toàn bộ hiệu ứng liên tục xuất hiện, vô cùng tráng lệ.
Đinh Đinh lấy ngón tay chọc chọc vào cánh tay Tống Gia Diễn: “Tống Tống, Tống Tống, những điều các anh nói nghĩa là gì vậy?”
Mắt Tống Gia Diễn không rời khỏi màn hình, trả lời: “Tôi đang chơi XXX…”
Trên kênh YY nhất thời tĩnh lặng, ngay sau đó bỗng náo nhiệt hơn hẳn.
“Ai, anh Tống, có phải anh đang nói chuyện với chị dâu không?”
“Anh Tống, anh Tống, cầu hình chị dâu!”
“Anh Tống, Sao chỉ nghe thấy tiếng anh, chị dâu đâu?”
“Đúng rồi, chị dâu trở lại nói một câu đi!”
Tống Gia Diễn cho Boss một kích sau cùng, sau khi mang đoàn người lặng lẽ ra khỏi phó bản, quả quyết khai hồng. Mọi người phản ứng không kịp, lần lượt ngã xuống, phơi thây khắp nơi.
“…Tôi chết…”
“…Tôi cũng đã chết…”
“Anh Tống, cầu tiền sửa chữa đồ!”
“Chị dâu, cứu mạng!!!!”
Tống Gia Diễn hừ lạnh: “Đáng đời! Cái này là do đám người cầm thú các người nói lung tung!”
Đinh Đinh ở một bên không nhịn được cười ra tiếng, mặt cong cong: “Có phải bọn họ chết cũng giống tôi phải không?”
Sau khi chuyển tự do lên tiếng thành ấn phím lên tiếng, Tống Gia Diễn mới mở miệng nói: “Chết này chỉ là nhân vật của bọn họ trong trò chơi chết, không có chuyện gì. Thỉnh thoảng dạy dỗ bọn họ một chút mới không nhảy lên tận trời.”
“Tống Tống…” Đinh Đinh chỉ chỉ vào máy tính hơi do dự nói: “Cái đó tôi có thể chơi không? Rất chán…”
Buông con chuột ra, Tống Gia Diễn chỉ vào các phím W, A, S, D nói: “Vậy cô thử xem! W là tiến lên trước, S là lùi về sau, A là đi bên trái, D là đi phải. Nếu như cô chơi suôn sẻ, cho dù phân tâm cũng sẽ không xuyên qua bàn phím thì không thành vấn đề.”
“Được!” Đinh Đinh hưng phấn đưa tay tới: “Này, Tống Tống, đợi lát nữa anh nói với tôi mấy câu, nhìn tôi một chút có được không?”
Tống Gia Diễn giơ tay lên “OK”. Nói thật, Đinh Đinh không cần phải ngủ cũng không cần phải ăn, ngoại trừ chuẩn bị đồ ăn, dọn dẹp căn hộ, xem các chương trình truyền hình thì dường như cũng không còn gì khác để làm. Nếu cô có thời gian chơi đùa một chút cũng tốt.
“Xem ra cô có năng khiếu! Không PK, làm vài nhiệm vụ, đánh một chút tiểu quái thì có lẽ được.”
Đinh Đinh quay đầu cười với Tống Gia Diễn, suy nghĩ cẩn thận một chút nhưng lại sợ hãi nói: “Nhưng mà Tống Tống, ở đây chỉ có một cái máy tính…”
“Không sao, tôi còn có notebook, máy tính còn dùng tốt nên không lấy ra. Tối nay tôi sẽ cài trò chơi này vào máy cho cô chơi, nhân tiện nói thêm cho cô vài thao tác.”
“Tống Tống, anh thật tốt…”
Đinh Đinh vừa dứt lời, trong YY truyền ra đủ loại tiếng cười thô bỉ.
“Anh Tống, anh bị bệnh sao? Bước đi y như gà mái.”
“Gà mái em gái cậu! Anh Tống, có phải đang để chị dâu chơi phải không?”
“Ha ha, một lúc lâu không có phản ứng, có phải đang chọc giận chị dâu rồi?”
“Ai da, tôi ghen tị, tôi ghen tị…Vợ đáng yêu mau tới cho chồng hôn một cái nào! =3=”
“Hôn em gái anh! Để lão nương đây đá ngươi đi!”
Bị bọn họ nói làm cho Tống Gia Diễn xấu hổ mà mặt đỏ lên, không nhịn được nữa liền nhấn F2 liên tục: “Câm miệng! Tôi khai hồng xong rồi sẽ nói!”
“Ai da, anh Tống, anh không nên thẹn thùng.”
Năm phút sau.
“…Tôi chết….”
“Quần cộc, cho dù biết rõ chân tướng thì cũng chỉ nên giữ ở trong lòng, đã biết chưa? =w=”
“T口T…”
Chạng vạng, sau khi ăn cơm xong, Tống Gia Diễn lấy ra máy tính xách tay trong tủ quần áo ra, trò “XXX” trong máy tính cũng có bây giờ chỉ cần cập nhật phiên bản mới là được.
Nhìn số liệu không ngừng tăng lên, Tống Gia Diễn mở ra một trò chơi khác trên máy tính: “Đinh Đinh, cô nghĩ muốn lấy tên là gì?”
“Tống Tống, anh tên gì?”
“Hả…” Tống Gia Diễn dừng động tác lại, nhớ đến tên của mình mặt không khỏi ửng hồng, anh không tự nhiên ho nhẹ một tiếng, “Tôi… tôi ở trong trò chơi tên là Đường Tống…”
“Hì hì, vậy tôi lấy tên là Nguyên Minh Thanh!”
“…”
Kính coong, kính coong…
Chuông cửa vang lên, Tống Gia Diễn như được giải thoát chạy thật nhanh ra khỏi thư phòng, sau khi dùng hết sức mở cửa anh choáng váng.
Bởi vì, người phụ nữ ngoài cửa không ai khác chính là Phương Á Hi.
“Cô, cô tới đây làm gì?” Tống Gia Diễn hỏi. Anh không hiểu tuần trước mới vừa nói chuyện với Nhiếp Phàn mà bây giờ cô ta lại tới tìm anh, cũng muốn nói chuyện liên quan đến Đinh Đinh sao?
“Tôi tới tìm anh là muốn…”
Cho dù Phương Á Hi đã trang điểm rất khéo nhưng Tống Gia Diễn vẫn có thể nhìn ra quầng thâm trên mắt cô ta. Chẳng lẽ ngày đó Nhiếp Phàn trở về đã chia tay với cô ta?
“Tìm tôi anh để hỏi chuyện Đường Đinh sao?”‘
Chờ Tống Gia Diễn ở trong thư phòng, Đinh Đinh sau khi nghe thấy tên mình liền bay ra. Khi nhìn đến một nam một nữ đứng đối diện ngoài cửa thì cô ngẩn ra.
“Tống Tống, cô ấy…” Đinh Đinh chỉ vào Phương Á Hi, muốn gọi tên của cô ta ra nhưng làm thế nào cũng không nhớ nổi. Đây là lần thứ ba cô nhìn thấy một người cảm thấy rất quen thuộc, lần thứ nhất trong lòng cảm thấy rất vui mừng, lần thứ hai là đau lòng, lần thứ ba, là…phải…là tức giận…
Trong đầu cô lóe lên một hình ảnh, dường như không gian là ở trong phòng này, cô đứng gần cửa sổ, một người phụ nữ ăn mặc thời thượng quay về phía cô kêu gào gì đó, gương mặt đầy vẻ coi thường. Lời cô ta nói cô không nhớ rõ nhưng gương mặt đó cô thấy rất rõ, chính là người phụ nữ đang đứng ở trước cửa kia.
“Tống Tống, tôi không muốn thấy cô ta. Anh để cho cô ta đi đi, có được hay không?”
“Tống Tống, tôi muốn như anh đối xử với boss trong trò chơi đối vậy với cô ta…”
Tống Tống, tôi muốn cô ta chết…
Đinh Đinh trợn to hai mắt, hiển nhiên là bị chính ý nghĩ trong đầu mình hù dọa.
Tống Tống liếc nhìn về phía Đinh Đinh, so với thường ngày còn trắng nhợt hơn, kinh khủng hơn. Anh đứng tại chỗ lạnh mặt nói: “Xin lỗi, tôi ở đây không hoan nghênh cô. Mong cô lập tức rời khỏi đây!”
Phương Á Hi nắm siết chặt túi xách: “Vì sao Nhiếp Phàn có thể nói chuyện với anh, còn tôi thì không?!”
“Bởi vì Đường Đinh không muốn thấy cô.”
“Nhìn thấy bài vị trong hộc tủ kia chưa?” Tống Gia Diễn tránh ra một chút, ý bảo Phương Á Hi: “Cô điều tra tôi? Cô biết lời đồn ở nơi này chứ? Cần tôi phải nói trắng ra nữa sao?!”
“Không! Không thể nào!” Khi nhìn đến bài vị, sau khi nhìn lên mấy chữ trên đó toàn thân Phương Á Hi run rẩy. Nghe được là một chuyện còn thấy được lại là một chuyện khác. Cô ta vịn lấy khung cửa lắp bắp nói: “Đường Đinh đã chết! Tôi tận mắt trông thấy! Nếu như…nếu như cô ta thật sự biến thành ma, tại sao một năm qua lại không đến tìm tôi?! Anh…anh nhất định đang gạt tôi. Đúng, anh chính là đang lừa gạt tôi!!”
Tống Gia Diễn không nhịn được nữa, tựa vào tường đẩy đẩy chân: “Cô muốn tin hay không thì tùy, tôi phải đóng cửa. Cô có đi hay không?”
“Được! Tôi đi!” Phương Á Hi không cam tâm cắn môi dưới, nện giày cao gót xuống sàn nhà.