Hệ Thống Wechat Thần Cấp tại Tam Quốc

Chương 67: Chở than luyện sắt, xây dựng thủy lợi

Cải cách ruộng đất hoàn thành, Viên Thuật hạ lệnh tất cả huyện thành tiến hành gieo hạt.

Trong khoảng thời gian này chính quyền của hắn sẽ không cần huy động quá nhiều người, vì vậy Trương Chiêu đã truyền tin rằng Viên Hoàn sẽ chia những người dân tham gia khai hoang thành ba nhóm.

Nhóm đầu tiên sẽ tham gia xây dựng thuỷ lợi, lắp đặt guồng nước, tưới tiêu đồng ruộng để đảm bảo nguồn nước luôn sẵn sàng cung cấp cho nông dân.

Nhóm thứ hai sẽ được điều đi thi công cầu đường, làm đẹp cho thành trấn và giúp cho vận chuyển thuận lợi hơn, bảo trì lại hệ thống phòng thủ thành, hỗ trợ quân đồn điền bảo vệ tài sản dân.

Nhóm thứ ba sẽ đi cải tạo lại nhà dân, giúp nhà họ có thể phòng ngừa lũ lụt, giữ ấm, chống chọi được với thời tiết, chuẩn bị cho mùa đồng sắp đến.

Với chính sách mới đem lại nhiều lời ích cho dân chúng, trăm họ ở các huyện thành điên cuồng thi công, cố gắng dùng mấy tháng ngắn ngủi để thay đổi mười năm trì trệ ở nơi mình sống.

Hạ Thái là một huyện đặc biệt, nơi đây chính là nơi Viên Hoàn đặt chân đầu tiên, cũng là căn cơ của hắn, trong lúc mọi người đang phấn khởi cải cách, chỗ bọn họ đã hoàn tất hết công việc. Từng nhà đều có dư dả lương thực để sống, những công việc như gieo hạt, tưới tiêu, chăn nuôi đều đi vào quỹ đạo. Vậy tức là sáu tháng cuối năm này họ sẽ ngồi chơi xơi nước sao?

Tất nhiên là không!

Cách đây vài ngày, Trương Chiêu đã nhận được tin mật từ con hắn, bảo rằng nhóm đi tìm than đen đầu tiên ở Tịnh Châu đã quay về Hạ Thái, việc chiêu mộ thợ rèn cũng được hoàn thành xong xuôi. Lúc này Hạ Thái đang có hơn ba trăm thợ rèn và gần bảy trăm học việc.

Vì thế Trương Chiêu tự mình chạy về Hạ Thái, lấy danh nghĩa về thăm người thân bạn bè, nhưng trên thực tế lại cắm đầu lo việc hoàn thiện kỹ thuật luyện kim do Viên Hoàn giao cho.

Bên ngoài thành Hạ Thái khoảng 20km có một gò đất rất bí ẩn, chỉ cần trèo lên là có thể nhìn thấy trăm ngàn gò đất nhô lên giống hệt nhau, được xây dựng theo hàng chỉnh tề. Đó chính là những lò đứng dùng để rèn sắt. Loại lò đứng này được thiết kế theo hình bầu dục, một nửa được chôn sâu dưới lòng đất, nửa còn lại nhú lên trên, cao khoảng bốn mét, dùng đá xanh loại lớn và một phương pháp đặt biệt để xây dựng nên. Phần vách bên trong lò đứng được bôi một lớp bùn dày có khả năng chịu được nhiệt độ cao, thứ bùn đó không phải là đất sét thông thường mà đã được pha thêm vài vật chất đặt biệt, có thể chịu được nhiệt độ lên đến 1600oC, qua đó nâng cao độ tinh tế khi luyện kim.

Mỗi lò đứng sẽ được chia cho một thợ rèn và hai ba học việc công tác, trong đó thợ rèn phụ trách luyện kim, rèn thành sắt dạng bán thành phẩm, học việc sẽ đảm nhiệm phần khống chế gió và lửa, vận chuyển sắt đến các cửa hiệu để gia công.

Nhắc đến việc thông gió, không thể không kể về phát minh nho nhỏ của Viên Hoàn.

Bên cạnh mỗi lò đứng đều được lắp đặt một ống gió nối liền với thân lò, thông qua đó cung cấp thêm khí Oxy và luồng thổi lạnh, đảm bảo ngọn lửa được duy trì một thời gian dài, giúp thợ rèn kiểm soát được độ nóng và tăng hiệu quả luyện kim.

Ngoài ra nơi xây dựng lò đứng có một mạch nước ngầm khá lớn, Viên Hoàn lập tức chui vào Wechat shop mua một bản vẽ kết hợp guồng nước và ống gió, sai thợ thủ công lắp đặt, lợi dụng lực tác động do dòng nước chảy sinh ra để làm quay guồng nước, cung cấp thêm nhiều không khí hơn cho lò đứng.

Thêm một điều đáng chú ý nữa, hông lò đứng có lắp một chiếc quạt gió bằng gỗ. Có người sẽ hỏi, đã có guồng nước và ống gió, tại sao Viên Hoàn phải vẽ rắn thêm chân, lắp quạt gỗ vào làm gì? Thật ra lý do rất đơn giản, nếu như đến mùa đông hoặc mùa khô, guồng nước và ống gió mất đi tác dụng, như vậy họ cần phải có một thứ tạo không khí để thay thế.

*Lò đứng: một thiết bị nấu chảy sử dụng trong các xưởng đúc, có thể được dùng để nấu chảy gang đúc, sắt được Ni bảo vệ và một số loại đồng hỗn hợp, đường kính 0,5 đến 4m, chiều cao 6 đến 11m. Lò đứng được xây đầu tiên vào thời Xuân Thu Chiến Quốc (403-221 TCN) và sản phẩm sắt được gọi bằng cái tên ‘Gang Đúc’.

Bán thành phẩm: những sản phẩm chỉ mới hoàn thành được một hoặc một số công đoạn trong quá trình sản xuất.*

Điều đáng nói ở đây là tất cả sắt được làm ra từ chỗ này đều là dạng bán thành phẩm. Vì đảm bảo bí mật này không bị lộ, Viên Hoàn đặt nơi gia công thiết bị quân đội ở một khu vực khác, chỗ đó nằm trên núi, có một dòng suối nhỏ vắt ngang qua, chất lượng nước vô cùng tốt.

Tháng tám giữa thu, vẻ ngọt ngào thu mình ẩn sâu vào cái nóng oi đến xác xơ hoang tàn, trời thu vàng nhẹ, cõng trên vai chút xanh xao dư vị của những cơn mưa dài.

Trương Chiêu mặc một bộ áo dài, đi song song với con trai Trương Thừa đi đến đặc khu luyện kim để khảo sát công việc, hai người mới vượt qua một gò đất rồi bước vào cổng, một luồng thổi nóng đến kinh người tỏa ra làm Trương Chiêu bị dọa đến phải khiếp.

Nhìn cha mình hoảng sợ, Trương Thừa cười khẽ, hắn đã ai người chuẩn bị xong áo mỏng, khi hai cha con thay xong quần áo, xuống ngựa đi bộ, Trương Chiêu cảm giác mình đang nhảy vào trong núi lửa.

Hắn đưa tay áo lau mồ hôi và nói:

“Chà chà, nhiều than đen như vậy, quả thật nhiệt độ ở đây rất cao.”

Trương Thừa lặng lẽ gật đầu:

“Thưa cha, lúc này chúng ta đang ở bên ngoài lò, chút nữa vào trong có khi bị nóng đến chết luôn. Vì vậy con đề nghị cha nên kiên nhẫn một chút, các anh em thợ thủ công mỗi ngày đều chui vào đây làm việc, vô cùng vất vả.”

Trương Chiêu cũng gật đầu:

“Chúa công có dặn ta phải thường xuyên chú ý cuộc sống của bọn họ. Một khi phát hiện thợ có triệu chứng mất nước, lập tức phải đưa lên xe ngựa chạy nhanh về huyện thành chữa trị, đãi ngộ và quyền lợi của những người này không được phép ăn chặn, nếu phát hiện lập tức xử lý theo luật quân đội!”

“Xin cha yên lòng, con trai đã ghi chép lại hết những lời công tử dặn.”

Trương Thừa nói nhỏ, sau đó dẫn Trương Chiêu đi vào trong một lò đứng, nhiệt độ đột nhiên thay đổi mạnh làm gương mặt Trương Chiêu đỏ ửng như quả táo:

“Chậc chậc, quả nhiên nóng tựa dung nham!”

Keng! Keng! Keng!

Từng âm thanh búa nện vào những thanh sắt không ngừng vang lên. Vì quá ồn nên hai người học viên và thợ rèn không phát hiện Trương Chiêu đã đến, mồ hôi chảy theo từng đường cơ bắp cuồn cuộn, làm hắn bồi hồi cảm xúc.

“Hai thằng kia, nhìn cho kĩ nhé, kỹ thuật rèn sắt không chỉ riêng cánh tay cần dùng sức, nếu hai ngươi chỉ tập trung vào lực cánh tay chắc chắn sẽ không luyện ra được thép tốt.”

Ầm! Ầm!

“Thấy rõ không? Lấy chân làm trục, dồn lực về phía trước, nâng eo lên cao một chút, cố gắng truyền sức mạnh dọc đều theo hai vai sau đó đẩy mạnh phần cổ tay!”

Keng!

Thợ rèn gõ mạnh một chùy, những tia lửa bắn tung tóe, miếng thép lại dẹp xuống khoảng nửa cm, ánh mắt hai người học việc đứng bên cạnh sáng rực lên, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào những động tác của thợ rèn.

“Ha ha! Thứ than đen này quả nhiên lợi hại, chỉ dựa vào nó để bổ sung độ nóng mà có thể giúp thép đạt đến tình trạng này, lão Ngưu ta nhất định có thể luyện ra thần kiếm!”

Choang!

Choang!

Thanh chùy sắt nện thật mạnh vào miếng thép được nung đỏ rực làm nó phát ra những âm thanh chát chúa, người thợ rèn hết sức chăm chú, nhịp gõ càng lúc càng nhanh hơn, mang lại cho người xem một cảm giác sắp có thần binh xuất thế.

Trương Chiêu kéo Trương Thừa lại và nhẹ nhàng lắc đầu ra hiệu đừng làm hắn phân tâm.

Chỉ chốc lát sau, người thợ dừng búa lại, thở một hơi thật dài rồi giơ kìm sắt lên cao. Miếng thép ban đầu lớn cỡ một nắm tay được rèn dũa nhỏ bằng một ngón tay cái, người thợ đã gõ búa hơn trăm lần và loại trừ gần hết tạp chất.

“Thưa thầy, để con lấy nước cho người.”

Chàng thanh niên học việc vừa xoay người lại đã thấy Trương Chiêu, Trương Thừa và hai quan viên đứng sau lưng nhìn họ cười, lập tức kinh ngạc:

“Huyện lệnh đại nhân?”

“Thằng này nóng quá hoa mắt rồi sao? Huyện lệnh đại nhân mà thèm chui đến cái ổ của chúng ta à? Ngươi….”

Thợ rèn vừa mới quay người lại, chưa kịp chửi thì nhìn thấy mặt Trương Chiêu, lập tức trở nên ngoan ngoãn cười nịnh:

“Ô kìa, huyện lệnh đại nhân, sao ngài lại tới đây? Chỗ này vừa dơ vừa nóng, sẽ ảnh hưởng cơ thể ngọc ngà của ngài!”

Trương Chiêu cười một tiếng, vẫy tay bảo:

“Thì sao? Thợ rèn các ngươi có thể tới làm cả ngày còn bản quan vừa tới phải bịt mũi chê dơ sao? Nhìn các ngươi mỗi ngày cởi trần làm việc quần quật trong lò rèn, còn ta ngồi mát ăn bát vàng ở phủ Thọ Xuân, Trương Chiêu này cảm thấy vô cùng xấu hổ.”