Hệ Thống Wechat Thần Cấp tại Tam Quốc

Chương 61: Thổ phỉ Viên Hoàn

Cuộc thảo luận kết thúc, bá quan mệt mỏi rời khỏi đại sảnh, tụm năm tụm ba trên đường nói chuyện với nhau ầm ĩ.

“Lấy sức đổi thức ăn nghe cũng ổn đấy, nhưng chúng ta không có nhiều lương thực như thế, sợ là chỉ công cốc mà thôi.”

“Chẳng biết thiếu chủ sẽ đi đâu để tìm lương thực nữa, thiếu hơn cả trăm ngàn tấn gạo chứ ít ỏi gì, chuyện này không đùa được đâu.”

“Ha ha! Tuổi trẻ vốn là bồng bột và xốc nổi, người ta sẽ dễ dàng quyết định một cái gì đó mà chẳng hề suy nghĩ…. Cứ để thiếu chủ ngông cuồng một tí, đến khi gặp chuyện khổ đến vỡ đầu chảy máu hắn sẽ tự ngộ ra thôi. Như vậy đối với tương lai của thiếu chủ cũng tốt.”

“Thật ra ta rất xem trọng thiếu chủ, tài hoa hơn người, lại quyết đoán sát phạt, đủ khả năng gánh vác thiên hạ. Hừ, nhắc mới nói, thằng cha Vương Phong đúng là thứ sâu mọt bòn rút của công, nhìn hắn bị thiếu chủ đá đít ta cảm thấy rất sung sướng!”

“Ừm, đúng là như thế.”

“…..”

Đúng vào lúc này, từ đằng xa có một người hớt hơ hớt hải chạy đến hét lớn:

“Chết rồi! Lớn chuyện rồi! Thiếu chủ đã triệu tập quân đội bao vây cả nhà quận thừa Vương Phong, nghe dân xung quanh nói ngài ấy đang muốn xét nhà!”

Tin tức hệt như một quả bom nổ giữa bầu trời lặng gió!

Mọi người kinh ngạc xúm lại với nhau:

“Ông trời ơi, thiếu chủ ra tay nhanh quá. Đi nào! Chúng ta cùng nhau đi xem thử!”

Nhà quận thừa Vương Phong bị quân hộ vệ vây chặt như nêm cối, Viên Hoàn ngồi ở quán rượu đối diện chống tay lên trán nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu hắn đầy những âm thanh thông báo từ hệ thống, điểm chấn động từ các quan viên Thọ Xuân tuôn chảy vào cuồn cuộn.

Khóe môi Viên Hoàn nhếch lên thành một nụ cười đầy nham hiểm, điểm chấn động đến từ các quan viên Thọ Xuân… chứng tỏ họ đã biết được chuyện hắn muốn làm thịt Vương Phong.

Hắn nhẹ nhàng buông bát mì đang ăn dở xuống và vẫy tay, Điển Vi hiểu ý, vác đôi thiết kích trên vai, bước đến trước cửa nhà Vương Phong, toàn bộ lính hộ vệ rút đao thép ra chuẩn bị sẵn cho một cuộc tàn sát.

Cành cành cành!

Cổng lớn phủ quận thừa bị đập ngã, quân đội ùa vào, dùng thời gian ngắn nhất khống chế toàn bộ người trong phủ. Điển Vi đã có kinh nghiệm xét nhà vài lần nên hắn biết mình phải làm gì, đứng giữa sảnh quát lớn với binh sĩ:

“Giải toàn bộ những kẻ ở trong này vào tù, ai phản kháng giết không tha!”

Viên Hoàn sải bước đi theo, cất cao giọng tuyên bố:

“Lão Điển, kiểm tra thật kĩ, dỡ hết toàn bộ gạch lên cũng được, tất cả tài sản tìm được lập tức sung hết vào công quỹ, đừng làm bản thiếu chủ thất vọng!”

“Thiếu chủ yên tâm, ta chắc chắn sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ!”

Điển Vi cũng giống Trương Chiêu, thường ngày hắn sẽ gọi Viên Hoàn là chúa công, nhưng vì tránh những phiền toái không cần thiết nên khi đến Thọ Xuân, hắn và mọi người đều gọi Viên Hoàn là thiếu chủ.

Chỉ chốc lát sau, từng rương vàng và bảo vật muôn màu muôn vẻ được chất thành đống giữa sảnh, dân chúng đang bu đông bu đỏ hóng hớt tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, vỗ tay khen hay.

“Mẹ nó chứ, thằng cha này tham nhũng nhiều như thế, bây giờ đã bị tóm, đúng là quả báo.”

“Viên công tử vẫn lợi hại và sắc bén như vậy, trước đó thì… ài, chẳng có ai dám đụng đến nhà quận thừa cả.”

“Khốn nạn! Tất cả đều là mồ hôi nước mắt của dân nghèo chúng ta! Tên chó má Vương quận thừa lại ăn chặn nhiều tiền đến cỡ này, vậy mà trước đó ta lại đi tin hắn.”

“….”

Một người lính chạy đến chỗ Viên Hoàn, đứng nghiêm rồi hô lớn:

“Báo! Chúng ta đã phát hiện một hầm ngầm, mời thiếu chủ xem xét!”

“Ồ?”

Viên Hoàn ra vẻ kinh ngạc.

Trong bụng hắn cười thầm, cái hầm này hắn đã biết từ lâu nên đã mua lương thực từ hệ thống để lấp đầy cả không gian, ước chừng 26.000 tấn gạo, giờ chỉ cần chụp cái mũ này lên đầu Vương Phong là xong.

Người lính kinh ngạc nói:

“Bẩm thiếu chủ! Ở đây có rất nhiều lương thực!”

Viên Hoàn lập tức hạ lệnh.

“Chuyển hết toàn bộ lương ra ngoài cho ta!”

Lần này Viên Hoàn điều tổng cộng hơn hai trăm quân hộ vệ, nhưng dù như thế khối lượng công việc vẫn rất nhiều, cả bọn hì hục từ trưa đến khi ánh mặt trời biến mất, thậm chí Viên Hoàn còn phải gọi thêm lính thường trực của huyện đến mới có thể chuyển hết lương thực ra ngoài.

Đống vàng bạc trang sức bên trong sảnh đã bị những bao tải gạo chất đầy nhà làm lu mờ, âm thanh hệ thống lại vang lên, điểm chấn động như nước từ đỉnh thác chảy xuống, điên cuồng chui vào túi của Viên Hoàn.

Lúc này trong phủ quận thừa, những ngọn đuốc thắp chảy cả bầu trời.

Sau khi kiểm tra toàn bộ số lượng gạo, Viên Hoàn giận đến tím người, hét ầm lên:

“Tên Vương Phong khốn kiếp chết bằm này! Giấu trong nhà nhiều lương thực đến như thế ư? Mẹ nó, người đâu hết rồi, lập tức đi điều tra cho bản thiếu chủ, bằng mọi giá phải tìm ra được nguồn cung cấp lương thực của phủ quận thừa đến từ đâu, ta thề phải đem toàn bộ sâu mọt ẩn nấp trong Thọ Xuân lôi hết ra ánh sáng!”

“Tuân lệnh!”

Điển Vi cùng quân hộ vệ ôm quyền rồi vội vã chạy đi.

Bóng đêm huyền ảo phả từng hơi thở lạnh căm vào không khí.

Quân hộ vệ dựa theo danh sách do huyện phủ cung cấp, lần lượt bắt giữ tất cả những người liên quan và niêm phong tất cả những cửa hàng có làm ăn hoặc do chính Vương Phong đứng tên. Họ kiểm tra thật kĩ, rồi bất ngờ phát hiện bên trong phòng đều được thiết kế theo dạng nhà kho, kì quái ở chỗ nơi đây không hề có hàng hóa hay tiền bạc mà tất cả đều là lương thực!

“Đại nhân, xin hãy minh xét! Tiểu nhân thật sự không biết đống lương thực này từ đâu ra! Xin ngài tha mạng!”

“Tha con mẹ ngươi! Bị oan hả, thế mấy bao gạo này mọc chân chạy vào cửa hàng của ngươi hả? Biết điều thì ngoan ngoãn chịu trói, theo chúng ta về huyện phủ giải trình!”

“….”

“Đại nhân, nhà ta còn mẹ già con nhỏ, xin hãy mở lưới từ bi…”

“Phi! Sớm biết có ngày hôm nay mà lúc trước vẫn làm? Chết là đáng, đi mau!”

“….”

“Vị tướng quân này, ta cầu xin ngươi, do ma xui quỷ khiến thế nào mà ta lại phạm phải sai lầm này, ta nguyện từ bỏ toàn bộ lương thực này, ngài tha cho ta nhé?”

“Ô kìa, quân lệnh như núi, luật pháp đế quốc như mặt trời, bảo tha là tha hả? Ngươi tưởng mình là ai? Còn chày cối ở đây coi chừng ta đập cho vài gậy!”

“….”

Mười một giờ khuya, đây là thời gian những người dân Thọ Xuân trở về sau đồng áng hoặc cuộc nhậu bù khú với anh em, chuẩn bị nằm xuống ngủ thẳng giấc. Nhưng có một nơi lại không hề giống thế.

Sảnh nghị sự thắp đèn sáng trưng, từng quan viên văn võ nơm nớp lo sợ đứng run rẩy một chỗ. Viên Hoàn ngồi trên ghế chủ tọa, tay vuốt ve tấm thẻ tre viết đầy tin tình báo, gương mặt méo mó vì căm giận, đảo mắt liếc một vòng quanh sảnh. Không gian im lặng đến mức một tiếng lá rơi lúc này cũng có thể làm người ta giật mình, chim chóc xung quanh như cảm thấy sát khí nồng nặc nên cũng im bặt không dám cất tiếng hót vang.

Thẻ tre, còn gọi là trúc thư, một công cụ dùng để lưu trữ thông tin của Trung Quốc thời nhà Hán. Mỗi thẻ tre rộng khoảng 2 cm và dài bằng chiếc đũa, chữ được viết theo chiều dọc tạo thành một cột, mỗi thẻ chứa khoảng 10 Hán tự cổ. Người ta dùng nhiều thẻ tre liên kết với nhau bằng một sợi dây dài.

Bỗng Viên Hoàn đứng dậy, xô hết thẻ tre trên bàn xuống, ném vỡ cả ly trà khiến bá quan càng lúc càng rúm ró hơn:

“Từ khi nào Thọ Xuân, nơi đất trời hội tụ, địa linh nhân kiệt nổi tiếng khắp đế quốc, lại đẻ ra thứ quan chức chó má như vậy? Các ngươi nói đi! 8.753.000 đồng ngũ thù! Một quận thừa nhỏ bé mà còn nhiều tiền hơn cha ta, một Hậu Tướng quân quyền cao chức trọng do chính triều đình phong tước! Các ngươi nói cho ta, tiền này ở đâu ra?”

“…..”

Tiền ngũ thù là một loại tiền xu được sản xuất từ triều đại Nhà Hán, bắt đầu đúc lần đầu tiên vào năm 118 trước công nguyên, "Ngũ" có nghĩa là "5", còn "Thù" là một đơn vị trọng lượng của người Trung Hoa cổ đại. Một xu Ngũ thù nặng khoảng 4g, 10.000 đồng tiền Ngũ thù sẽ có giá trị bằng 1 ounce vàng.

Bá quan văn võ im như chết, cả đại sảnh vẫn yên tĩnh không một tiếng động.

Càng nhìn Viên Hoàn càng muốn phát điên lên:

“26.000 tấn gạo! Con mẹ nó đây chính là 26.000 tấn gạo! Số gạo này được giấu ở ngay dưới chân cha ta! Vài hôm trước chính thằng cha này đã mạnh miệng nói với ta rằng lương thực thiếu thốn, vì vậy nên dân mới bạo loạn!

Đồ chó má! Toàn bộ lương thực Thọ Xuân cộng lại cũng không bằng số gạo trong hầm riêng nhà hắn, một tháng bổng lộc quy đổi ra chỉ bằng chưa đến 3 tấn gạo, vậy một vị quan phải tốn bao lâu mới có thể tích lũy được được 26.000 tấn gạo!

Các ngươi bị câm hết rồi sao? Nói cho ta nghe xem, mất bao lâu!”

“….”

Tất cả quan viên vẫn cúi đầu im lặng.

Trương Chiêu đành bước ra ôm quyền thi lễ:

“Bẩm thiếu chủ…. Cho dù tính bổng lộc theo từng năm, Vương Phong không hề ăn uống gì hết mà chỉ để gạo ở đó, ít nhất… phải mất hơn một ngàn năm mới có thể tích được số gạo này….”

Viên Hoàn quá nhập tâm nên quên mất mình đang diễn, cười khó coi còn hơn cả khóc, gào thét ầm ĩ cả sảnh:

“Đúng rồi, lại đây, ngươi nói hay lắm! Ha ha, ha ha ha ha, một ngàn năm, các ngươi dóng tai lên nghe rõ chưa? Một ngàn năm! Tổ tiên mười tám đời nhà hắn đội mồ sống dậy cũng không ăn hết, hắn tích nhiều lương thực như vậy để làm gì? Là do lòng tham không đáy phải không?”

Hắn ngồi bệt xuống ghế chủ tọa thở hồn hển, hít sâu rồi mệt mỏi vẫy tay:

“Thôi bỏ đi! Chuyện đã lỡ rồi, tội tham ô của huyện Thọ Xuân nếu bị khui ra, bản thiếu chủ có chém mỏi tay cũng không hết, rồi đây ai sẽ làm việc cho ta? Bây giờ thế này, mỗi nhà lấy ra 1.300 tấn gạo dưới danh nghĩa cứu tế dân chúng đói khổ, ta sẽ mở một mặt lưới, còn bằng không, ha ha, chém!”

Bá quan văn võ kinh ngạc đứng đực mặt một chỗ. Thì ra nói đi nói lại thằng này đang muốn xẻo vài miếng thịt trên người họ. Nhưng ngươi có nghe hắn nói không, không phải mượn mà là đòi hỏi, cái này mẹ nó so với cướp bóc chả khác cái cọng lông chim gì!

Ting ting!

“Kí chủ làm Diêm Tượng hoảng hốt, +666 điểm chấn động!”

“…..”