Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

Chương 116: Thế giới đêm 16

Cô ngồi trên chiếc ghế, căn phòng xung quanh trống trãi. Chỉ có một cái bàn dài đang đặt đất sét trên đó, Tiểu Bát Đản bên cạnh nhìn cô. Một cái bảng xanh xuất hiện trước mắt cô, hai bàn tay giao nhau tạo ra một luồn ma pháp Hắc Ám. Đi tới bao phủ lấy đất sét

" Hỡi những linh hồn bơ vơ và lạc lỏng, hãy trở về và hội tụ lại nơi đây. Đánh vỡ tan mãi mãi không siêu thoát. Hắc Ám ma pháp sẽ khiến các ngươi trở thành một mảnh của thuộc hạ ta... "

Lời nói băng lãnh như mê hoặc vang lên, nguồn khí đen tỏa ra càng cường đại. Cô nhẹ nhàng mở mắt, lạnh nhạt nhìn luồn khí đang bao phủ lấy đất sét. Bàn tay đưa ra lướt trên hàng phím...

[ Bắt đầu quá trình thiết lập ----- Hoàn tất ]

[ Mời ký chủ giao định ]

Tiếng nói máy móc của tiểu Bát Đản vang lên, cô lạnh nhạt nhìn màn ảnh trong suốt

[ Tên: Nhất Khuynh ]

[ Cấu tạo ngoại hình:

Mái tóc vàng đất dài giữa lưng cắt ngang bằng, những lọn tóc mai rũ xuống hai má. Trên đầu là dải ruy băng vàng rủ xuống eo. Gương mặt dài thon gọn, đôi mắt to tròn mị hoặc hút hồn. Mũi cao. Hàng mày dài nhếch lên tạo ra sự kiều mị. Môi đỏ mọng mỏng...

Thân hình: Chiếc áo không dây trắng tới giữa bụng, để lộ đôi gò bông căng tròn. Chiếc váy xếp ly dài gần đầu gối xòe ra màu cam nhạt. Hai tay mang theo dãy lụa đỏ quanh người phủ xuống

Vòng 1: 80

Vòng 2: 58

Vòng 3: 85

Tỉ lệ xinh đẹp: 90% ]

Đôi mắt đỏ như máu đảo qua lại nhìn màn hình, bàn tay vẫn lướt nhanh trên ô phím...

[ Cấu tạo sức mạnh:

Thể lực: 0%

Chủ nhân: Huyết Hàn Sương

Mức độ trung thành: Tuyệt đối

Ma Pháp: Không

Vũ khí: Lụa

Khả năng khôi phục: 100%

Khả năng có thể ( Tuyệt kĩ): Nhẹ như gió, thân thể dẻo dai lả lướt hòa quyện vào không trung. Tạo ra điệu múa làm say lòng người, mê đắm nhân trung. Uy lực vũ bão kéo theo cuồng phong, giết người trong điệu múa xinh đẹp... Không thấy máu...

Loài vật: Quỷ

Tính cách: Lẳng lơ, luôn tỏa ra yêu mị. Thích câu dẫn người, độc ác đến máu lạnh.

Linh lực tích tụ: 2000

Cấp độ: Quỷ = ( Thần)

Giá trị cảm xúc: Tuyệt đối

Trí tuệ: 175

Danh hiệu: Nhất Vũ Khuynh Thành ]

Bàn tay cô dừng lại, tạo ra luồn sáng bao quanh lấy đất sét đó, lơ lửng giữa không trung. Trên bàn lại tiếp tục xuất hiện một đất sét có hình dạng không hoàn chỉnh, tiểu Bát Đản kinh ngạc

" Ký chủ! Người muốn tạo ra hai người sao? "

" Phải! Đến thời khắc, chúng sẽ tự chui ra "

Cô nhẹ nhàng nâng tay, luồn khí Hắc Ám mạnh mẽ bao quanh lấy đất sét. Đôi mắt đỏ như máu ánh lên tinh quang cùng ý cười tàn bạo. Tiểu Bát Đản nhìn thấy mà thân thể không khỏi run lên

" Ký chủ chắc chắn có âm mưu "

Hai tay xoay vòng đưa ra, nhẹ nhàng di chuyển. Trong lòng bàn tay là ma pháp Hắc Ám dao động, tiểu Bát Đản nhắm mắt hồ ly lại, bàn tay chạm vào đất sét

[ Liên kết cấu tạo ------ Hoàn thành ]

[ Bắt đầu quá trình thiết lập ------- Hoàn thành ]

Ánh sáng đen bao phủ lấy chiếc bàn dài, cô nhẹ nhàng nhìn hàng phím. Bàn tay đưa lên

[ Tên: Iron Man ]

[ Cấu tạo ngoại hình: Nam

Rô bốt sắt làm từ kim loại, bọc da sắt xanh dương óng ánh. Cơ cấu phức tạp đầy uy mãnh, đôi mắt sắt bén đỏ rực làm từ đá ruby, giọng nói lạnh như băng.

Cao: 1m9, to lớn hùng mạnh ]

Cô lướt tay trên bàn phím cực nhanh... Đôi mắt mang theo tia sáng lạnh

[ Cấu tạo sức mạnh:

Thể lực: 1000

Chủ nhân: Huyết Hàn Sương

Mức độ trung thành: Tuyệt đối

Ma pháp: Băng

Vũ khí: Búa tạ lớn màu xanh dương kim loại, một lần đập xuống uy lực vạn phần

Khả năng khôi phục: 0% ( Cơ thể là mãnh giáp, không có khả năng khôi phục)

Khả năng ( Tuyệt kĩ): Bay, đánh trực diện, giết hàng vạn người. Cơ thể sắc thép không bị ảnh hưởng bởi ma pháp, đòn đánh vật lí. Không bị nhiễm những chất độc...

Loài vật: Rô bốt

Tính cách: Nghiêm chỉnh, không thích nói đùa. Có chút ngốc nghếch

Linh lực tích tụ: 7000

Cấp độ: Quái vật = Thần

Giá trị cảm xúc: 0%

Trí tuệ: 75

Danh hiệu: Man Vương ]

Cô dừng tay lại, bàn tay xuất hiện viên tinh thạch đỏ của vua zoombie khi ở thế giới trước. Đất sét bay lên, luồn sáng đen bao bọc. Lời nói cô uy quyền tựa chúa tể trang nghiêm

" Iron Man, ta ban cho ngươi viên tinh thạch này. Sẽ liên kết với linh hồn ngươi, bảo vật sẽ giúp ngươi khi thật sự nguy cấp. Phát huy sức mạnh thật sự của ngươi. Đột phá trên cả các vị thần ở thiên giới, mạnh mẽ gào thét tựa như linh hồn quỷ dữ. Hãy cúi đầu trước đấng tối cao, phục tùng mệnh lệnh và trung thành với ta "

Lời nói cô uy quyền khiến người phải sợ hãi, lạnh lẽo trang nghiêm. Viên ngọc bay lên đi vào giữa người đất sét, xung quanh nó bắt đầu hình thành những mảnh kim loại sắc lãnh. Tiếng nói lạnh băng từ ánh sáng vang lên

" Đấng tối cao! Thuộc hạ nguyện mãi trung thành "

Ánh sáng lập tức bao phủ, cả hai lơ lửng giữa không trung. Cô đứng đó, nụ cười hiện hữu mang theo sương lạnh, tiểu Bát Đản sợ hãi rùng mình. Cô biến mất, xuất hiện dưới phòng khách. Tiểu Huyết trên bàn đánh cờ với tiểu Hắc, khi thấy cô liền ngước lên. Cái đuôi rắn ngoe ngoảy hỏi

" Chủ nhân! Người sao lại muốn tạo ra bây giờ? Chẳng phải người nói chưa phải lúc sao? "

Cô ngồi xuống ghế, Ciara bước đến đưa rượu cho cô. Cúi đầu sau đó đứng qua một bên. Cô nhếch môi, đáy mắt đỏ như máu hiện lên sự tàn bạo cùng ý cười thâm sâu. Cả đám nhìn đến biết là chuyện quan trọng liền nghiêm túc. Lời nói cô lạnh lẽo tựa cực băng, uy quyền vang lên

" Ta sẽ tạo ra những thuộc hạ trung thành, thoát khỏi tam giới ngũ hành. Trở thành Huyết Vương thực sự "

Tiểu Hắc nghe đến, đôi mắt quạ lạnh lùng tràn ngập cung kính

" Chủ nhân! Người tuyệt thế vô song, người có kế hoạch gì? "

" Ta sẽ tạo ra Thất Nhật Tinh Tú, Thủ Hộ Giả. Ngươi Ciara, sẽ là thủ lĩnh của Thất Nhật Tinh Tú, thống lĩnh các tầng ma pháp. Ta sẽ dùng sức mạnh của mình, tạo ra những ma pháp căng nguyên đi vào một bảo vật nào đó. Mỗi một tầng sẽ mang sức mạnh nguyên tố khác nhau, hiện ta có 4 ma pháp là Thủy, Hỏa, Hắc Ám và Thổ. Ta sẽ đưa sức mạnh đó vào pháp bảo... Khi ta hoàn thành sẽ nói rõ cho ngươi "

Mọi người nhìn nhau, nụ cười nhạt trên môi cô hiện hữu. Tiểu Huyết nghiêm cẩn hỏi

" Chủ nhân! Thất Nhật? Vậy là sẽ có 7 thủ hộ giả? "

" Phải! Người tiếp theo hồi sinh sẽ là Nhị Tinh của Thất Nhật Tinh Tú, ta sẽ cho người đó cai quản Tiên tháp "

Cô mỉm cười nhấp rượu, liếc qua các vật nhỏ một lượt. Tiểu Hắc lên tiếng

" Chủ nhân! thứ cho ta mạo phạm, nhưng người... có mục đích gì? "

Cô đưa tay đặt ly rượu trên tay xuống, nụ cười vươn lên. Nhưng đôi mắt đỏ như máu lại không hề có một tia cười nào

" Ta muốn thống nhất Tam giới, muốn không một ai có thể khống chế ta. Muốn ta sẽ trở thành nỗi khiếp sợ cho những người nghe đến tên ta. Muốn tìm lại quá khứ và trở thành kẻ mạnh nhất "

Lời nói cô thật nhẹ nhàng, nhưng lại chất chứa sự tham vọng và độc ác. Cả không gian lắng đọng...

Phịch!

Ciara quỳ xuống một chân, đôi mắt tĩnh mịch hiện lên sự cung kính

" Đấng tối cao là chúa tể mạnh hơn cả thần và quỷ dữ. Là người mà thuộc hạ nghe lệnh, thề chết phục tùng "

Cô liếc qua 3 con vật nhỏ, lạnh lùng

" Còn các ngươi sẽ là Tam Tinh Thần Sứ, đợi đến ngày những thuộc hạ của ta hoàn toàn thức tỉnh. Cũng là lúc ta xưng bá Tam Giới Ngũ Hành "

3 con vật nhỏ nhìn nhau, tiểu Bát Đản gương mặt nhỏ lo lắng

" Nhưng ký chủ vẫn bị trói buộc bởi hệ thống "

Cô liếc qua, đôi mắt mang theo sự thâm sâu. Nhấp ly rượu

" Đó chính là điều ta muốn, vì ta biết. Chỉ có trói buộc với hệ thống, ta mới có thể tìm ra ký ức "

Bọn nó nhìn nhau, cô mỉm cười nhạt, nhìn xung quanh không gian. Bàn tay nhẹ nâng lên, tiểu Huyết kinh ngạc

" Chủ nhân! Người muốn tái tạo lại sao? Như vậy rất tốn linh lực... Sức mạnh của người... "

Từ không gian bỗng nhiên xoay chuyển, mọi thứ trở nên khác lạ. Căn phòng khách vẫn giữ nguyên vẹn, nhưng có lẽ vị trí đã đảo lộn. Không khí xung quanh dao động dày đặc, cô mỉm cười nhẹ. Cô bước đến cánh cửa mở ra, dãy hành lang rộng lớn mang theo sự quỷ dị tĩnh mịch. Bức tường đen tím có những hạt sáng nhỏ lấp lánh ánh vàng trãi dài. Phía cuối là một màu đen không thấy điểm dừng, bỗng cơ thể cô cảm nhận có một luồn khí nóng dao động, nó như nung cháy cả lục phủ ngũ tạng. Tiểu Huyết kinh hãi

" Chủ nhân! Mau uống đan dược "

Cô lấy ra một viên thuốc bỏ vào miệng, cảm nhận cơ thể dần bình ổn. Tiểu Bát Đản ngưng trọng

" Ký chủ! Người sử dụng linh lực đột ngột. Nó chỉ đang trong quá trình ổn định, người phải cẩn thận hơn. Lượng sức mạnh của người vô cùng lớn, phải tuyệt đối cẩn trọng. Đừng để nó cắn nuốt lại "

Cô gật nhẹ đầu, bàn tay đưa lên tạo ra linh khí ổn định cơ thể. Cô mở mắt, tiểu Bát Đản bước đến

" Ký chủ! Người phải hoàn thành nhiệm vụ "

" Ta biết! Sắp xong rồi, chỉ còn đóng một vỡ kịch nữa thôi "

Cô nhếch môi nở nụ cười lạnh...

________________

Cô bước đi vào căn cứ của Ngọc Diện, những nữ vệ sĩ canh gác nghiêm ngặt. Thân ảnh cô lướt qua, bàn tay nâng nhẹ gọng kính, tính ra thì cũng đã 7 ngày không thấy Ngọc Diện. Thời cơ cũng đã chính mùi... Cô nhìn căn phòng có nhiều người canh gác nhất, camera xung quanh đầy ắp. Cô vung tay, những camera lập tức ngưng hoạt động. Chuông màu đỏ báo động vang lên

Bíp Bíp Bípppp

Đám nữ vệ sĩ chạy đi, cô bước đến nhìn cửa khóa mật khẩu và vân tay. Bàn tay đưa ra tạo một luồn sáng nhạt, cánh cửa lập tức bật mở

Cạch!

Cô đi vào, nhìn Ngọc Diện đang bị trói trên giường. Thân thể mặc chiếc váy ngủ mỏng manh để lộ thân hình xinh đẹp, đang nằm ngất trên giường. Cô bước đến, nhìn cơ thể trắng mịn chần chịt vết hôn đỏ hồng, khóe môi cũng có vết cắn. Cô nâng gọng kính sáng lạnh

" Herlly này hơi mạnh tay rồi "

Cô bế Ngọc Diện lên, nhìn ra cửa sổ nhảy từ trên xuống. Tầng này là tầng 30, cô đáp nhẹ nhàng xuống mặt đất. Phóng đi không ai hay biết

- Bang tỷ mất tích rồi

- Mau báo cho phó tỷ

- Nhanh lên

Herlly ngồi trên ghế xử lý công việc, nghe được tin liền tức giận. Đáy mắt mang theo sự lạnh lẽo, bàn tay siết thành nắm đấm

" Đông Phương Hắc Nguyệt "

_________________

Cô nhẹ nhàng đặt Ngọc Diện xuống, bàn tay đưa ra. Một luồn nước bao phủ lấy cơ thể cô ta, tẩy rửa mọi thứ. Cô thu dòng nước lại, sau đó trên cơ thể Ngọc Diện xuất hiện một bộ đồ ngủ dài. Ngã xuống giường say giấc, cô lạnh nhạt cầm ly nước uống, cô chuẩn bị cháo để trong tô và thuốc đặt ở trên bàn. Bỗng điện thoại vang lên, hai chữ Lão Đại hiện ra. Cô nhấc máy

" Tới tìm tôi "

Chỉ có 3 chữ ngắn gọn lạnh lùng của Thẩm Lăng, cô nâng nhẹ gọng kính. Nhìn qua Ngọc Diện, lấy giấy ra viết vài dòng chữ

" Anh đi chút việc, em nghỉ ngơi cho tốt "

Sau đó cô mở cửa phòng rời khỏi nhà trọ...

Cô dừng xe lại nhìn căn biệt thự trước mắt, người hầu cúi đầu chào. Cô ung dung đi vào, lên một căn phòng duy nhất ở tầng 3, tay nắm cửa vừa xoay. Cô mở ra, tiếng rên rỉ bên trong vang lên

" Ah~... ưm~... "

Phi Long thân thể không mặc gì nằm sấp trên giường, từ giữa hai chân chảy ra mật dịch trắng đặc. Thẩm Lăng áo sơ mi bung cúc, thứ đó đi vào giữa hai mông Phi Long, đôi mắt lạnh lùng không chút gì gọi là hứng thú. Cô nâng nhẹ gọng kính, đóng cửa lại.

[ Ký chủ! Cái tên Thẩm Lăng này vốn đâu phải là Gay? Sao hắn lại làm tình với nam nhân? ]

Cô nhếch môi, dựa vào vách tường

" Tình dục là một thứ giải tỏa nhu cầu, quan trọng nam hay nữ và phân biệt sao? Những người không màng đến nam nữ, mà chỉ tiết ra cái gọi là nhu cầu đó. Chứng tỏ trong lòng họ lạnh nhạt với cái gọi là Tình, tên Thẩm Lăng này... Hắn đã có điều khác biệt với những người bình thường, hiểu ra cái gọi là dục vọng cũng chỉ để thõa mãn mà thôi "

[ Nhưng không có hứng thú thì làm sao có thể làm tình? ]

Tiểu Bát Đản trong đầu cô hỏi, cô lạnh nhạt nhếch môi

" Khi đi đến cùng cực của sự khát vọng, nhu cầu này bất kì ai cũng phải có. Nhưng nếu đã không hứng thú, thì đến điểm cuối dù có hứng thú hay không đều làm được "

[ Àh! Ký chủ... →_→ Sao người rành vậy? ]

" Đọc sách "

[... ]

Cạch!

Cánh cửa mở ra, Phi Long đi ra lướt qua cô. Đôi mắt vẫn còn đọng sương dục, cô lạnh nhạt bước vào. Thẩm Lăng ngồi trên ghế, ly rượu trên tay lắc qua lại. Cô ngồi xuống

" Lão đại kêu tôi đến là có chuyện gì? "

" Ha! Chỉ muốn nghe việc làm tới đâu rồi "

Thẩm Lăng nhấp rượu, đôi mắt nhìn cô mang theo ý cười. Cô dựa đầu vào ghế

" Vẫn đang rất thuận lợi "

" Ha! Tốt... "

Thẩm Lăng mỉm cười nhạt, đôi mắt nhìn về phía cô đứng lên. Từ từ tiến lại chỗ cô, tay chống lên ghế, tay còn lại nâng cằm cô lên. Ý cười thâm sâu

" Thật sự rất đẹp, cậu có muốn cùng tôi trãi qua khoái lạc? "

" Không "

Cô lạnh nhạt nói, Thẩm Lăng không kinh ngạc. Tiếp tục nhấc môi

" Thẳng thừng vậy sao? Hay là cậu không có cái đó "

Thẩm Lăng vui vẻ đùa cợt, bàn tay đưa xuống đũng quần muốn chạm vào. Cô bắt lấy tay hắn, đưa lên

" Lão đại, tôi không ngờ anh cũng có mặt này "

" Ha! Giờ chẳng phải biết rồi sao? "

Thẩm Lăng cúi xuống, gương mặt hai người kề nhau, thậm chí là hơi thở vẫn có thể cảm nhận được...

Cạch!

" Hai người làm gì vậy? "

Bạch Thiển đi vào, nhìn thấy cảnh ám muội này liền sững sờ. Trong lòng như nhóm lên ngọn lửa, Thẩm Lăng rời khỏi cô. Trở về chỗ ngồi trang nghiêm, cô lạnh nhạt đứng lên. Thẩm Lăng lắc ly rượu trong tay

" Phùng Hành đã chết khá lâu, nhưng không thể điều tra được ai đã giết lão "

Cô dừng lại, Bạch Thiển kinh ngạc khi nghe đến

" Lão già khốn đó chết rồi sao? Chết tiệt, lão cho người ám sát ta. Chết như vậy dễ dàng cho lão quá "

Bạch Thiển tức giận nói, Thẩm Lăng liếc qua

" Yên tâm! Lão chết cũng không tự tế gì "

Cô nâng gọng kính sáng lạnh, nói

" Chúc mừng lão đại bớt đi một kẻ thù "

Thẩm Lăng cười nhạt, nhếch môi

" Cảm ơn cậu "

" Tôi không làm gì cả "

Cô rời khỏi phòng, nụ cười nhạt vươn lên...

[ Ký chủ! Người đã giết kẻ sau này sẽ ám hại và giết chết Bạch Thiển, cũng lấy được thông tin từ lão ta. Vậy người muốn làm gì nữa? ]

" Ha! Thư giản và chờ trái chín cây "

_______________

Reng reng renggggg

Cô ngồi trong lớp chán nản, tiếng chuông ra chơi vang lên. Từ ngoài cửa Ngọc Diện vui vẻ đi vào, trên tay là cơm hộp.

" Hắc Nguyệt, em mang cơm tới cho anh nè "

Ngọc Diện vui vẻ ngồi xuống, hộp cơm mở ra. Món ăn trông rất đẹp mắt, bỗng tiếng nói tiểu Bát Đản vang lên trong đầu cô

[ Ký chủ! Sao những gì phân tích được, mức độ nguy hiểm của hộp cơm này là 90% ^_^||| ]

Cô nghe xong, gương mặt vẫn một mảng lạnh lùng. Ngọc Diện hí hửng chờ cô nếm thử, cô đưa tay lấy đũa. Gắp miếng trứng chiên cho vào miệng. Gương mặt vẫn một mảng không cảm xúc

" Sao? Có được không? "

Ngọc Diện vui vẻ mong chờ, cô vẫn lạnh nhạt ăn

" Cũng được "

" Ha, thật sao. Hay quá, đây là lần đầu em làm đó "

Ngọc Diện thấy cô ăn mà trong lòng không khỏi vui vẻ, hai má cũng ửng hồng vì phấn khích. Bạch Thiển ngồi dãy bên kia nhìn qua, đôi mắt ánh lên không vui cùng khó chịu. Nhược Giai mang cơm đi vào, liếc qua Ngọc Diện, sau đó đến chỗ Bạch Thiển

" Anh ăn cơm nha "

Nhược Giai dọn đồ ra, Bạch Thiển cầm lấy đũa gắp thức ăn cho vào miệng. Đôi mắt vẫn nhìn qua cô, Nhược Giai hỏi

" Có ngon không? "

" Rất ngon "

Bạch Thiển cố ý nói lớn cho bọn cô nghe, Ngọc Diện liếc qua nheo mày. Nhìn cô

" Anh và cậu ta có xích mích à? Sao con mụ đó lại ở cạnh cậu ta? "

" Kệ họ "

Cô lạnh nhạt nói, Ngọc Diện si mê nhìn cô. Đôi mắt long lanh

" Đẹp trai quá~ "

Ngọc Diện thấy cô ăn, liền giành lấy đũa của cô. Hí hửng gắp một miếng ăn thử, gương mặt biến sắc. Quăng đũa, phun thức ăn ra ngoài

" Khụ... khục... vừa mặn vừa chát như vậy. Anh cũng nói là được? "

Cô đang dùng khăn lau miệng, Bạch Thiển bên kia nhếch môi cười. Ngọc Diện cắn môi

" Ăn cũng được "

Cô vẫn lạnh nhạt, Ngọc Diện cõi lòng chảy ra dòng nước ấm áp. Cúi đầu mỉm cười

" Anh thật tốt "

Cô nhìn qua đưa tay vén lọn tóc của Ngọc Diện

" Vết thương thế nào? "

Ngọc Diện nhào vào lòng ôm lấy cô, vui vẻ

" Được anh chăm sóc nên khỏe rồi, không đau nữa "

Bạch Thiển trên tay cầm đũa bẽ gãy, đôi mắt nhìn bọn cô thân mật mà tức giận. Nhược Giai nhìn đến, lòng bàn tay siết chặt. Ngọc Diện rời khỏi người cô, vui vẻ kéo cô đi

" Đi! Chúng ta đi ăn, anh ăn mặn như vậy không tốt đâu "

Ngọc Diện kéo cô đi, Bạch Thiển nhìn theo tức giận. Đứng lên đi theo...

________________

Bọn cô chơi đùa vui vẻ, Ngọc Diện cười cũng rất nhiều. Như ánh mặt trời chói chang chiếu rọi, làm xao xuyên trái tim người đi đường. Cả quảng thời gian, hầu như Bạch Thiển đều đi theo quan sát, đôi mắt đỏ ngầu tức giận nhưng không thể làm gì. Ngọc Diện cầm cây kem bạc hạ ăn ngon lành, còn cô là cây kem sô cô la sữa. Đưa lưỡi khẽ liếm, cái lạnh ngọt ngọt đắng đắng kích thích da đầu. Cô đưa môi ngậm một mảng kem rồi khẽ liếm, Ngọc Diện mỉm cười lấy khăn lau cho cô

" Anh đó, ăn cũng để dính miệng "

Cô lạnh nhạt, Ngọc Diện nhìn vào mắt kính của cô. Đôi mắt đỏ đã bị gọng kính sáng lạnh làm mờ đi, chỉ còn để lại sự huyền bí. Hai má Ngọc Diện ửng hồng, rút tay lại cúi đầu

" Áh "

" Con chó! Hôm nay không ai bảo vệ mày đâu. Tao sẽ đánh chết mày "

Tiếng nói cay cú vang lên, cô quay đầu nhìn lại. Liền thấy Nhược Liên bị một đám nữ sinh túm tóc quỳ dưới đất. Mọi người xung quanh tản ra không dám lại gần, trên tay Lệ Lệ là con dao găm sắc nhọn. Đưa tới mặt Nhược Liên nở nụ cười lạnh

" Ha ha! Mày chết chắc rồi "

Ngọc Diện kinh ngạc, nắm lấy tay cô hỏi

" Đó chẳng phải là cô gái đáng thương sao? "

Cô đứng lên, đi về phía đó. Ngọc Diện nheo mày, hậm hực theo sau. Cây dao găm sắp ghim xuống mặt Nhược Liên, cô liền chụp lại. Bẽ tay Lệ Lệ ra sau

" Ah! "

Vì đau đớn, Lệ Lệ la lên một tiếng, con dao rơi xuống đất. Cô nhấc chân, đá con dao lên. Cô đưa tay chụp lấy, ghim vào hai tay Lệ Lệ hai vết hằng sâu dài dữ tợn, máu thịt chảy ra, thậm chí có thể thấy cả xương. Đám người kia sợ hãi buông Nhược Liên ra bỏ chạy. Lệ Lệ đau đớn, gương mặt trắng bệch, hai mắt mở to. Khóe môi thì run rẩy không thể phát ra câu nào, cô buông tay cô ta ra. Quăng con dao xuống đất, lạnh lùng

" Tôi đã nói thế nào, cô còn nhớ chứ? "

Lệ Lệ run rẫy ngồi trên đất, hai tay bị vết chém sâu làm cho máu thấm đẫm nhỏ xuống chân. Sợ hãi nhìn cô

"... N...T...Tôi nhớ... "

" Tốt! Vậy đi đi "

Lệ Lệ khó khăn đứng dậy bỏ chạy, Nhược Liên nước mắt chảy dài đi tới. Nhìn cô lau đi nước mắt sau đó mỉm cười thật tươi

" Hắc Nguyệt! Cậu lại cứu tớ "

Ngọc Diện bên cạnh nhìn đến không vui, khoanh tay trước ngực im lặng. Cô nâng gọng kính, nở nụ cười nhạt

" Có sao không? "

" Không! Cảm ơn cậu "

Bạch Thiển từ xa nhìn thấy, khi Lệ Lệ chạy ngang chỗ hắn núp liền kéo cô ta vào. Lệ Lệ kinh hoàng nhìn gương mặt âm trầm của Bạch Thiển, run sợ lắp bắp

" C...cậu... muốn... muốn... gì? "

" Cô làm cho Hắc Nguyệt khó chịu, sống thì có ít gì "

Con dao đưa lên ghim xuống đầu Lệ Lệ, hai mắt trừng to. Máu từ đầu tuôn ra, ngã xuống đất chết không nhắm mắt. Bạch Thiển buông tay, để con dao ghim trên đỉnh đầu của cô ta. Hừ lạnh quay đi...

Cô nhìn qua Ngọc Diện

" Em lánh mặt một chút, anh có chuyện nói với Nhược Liên "

Ngọc Diện kinh ngạc, phồng má tức giận đi ra. Nhược Liên nhìn đến, mỉm cười nhẹ. Sau đó nhìn qua cô

" Cậu có một cô bạn gái rất tốt, hãy trân trọng cô ấy "

"... Cậu sống thế nào? "

Cô không trả lời mà hỏi ngược lại, Nhược Liên cúi đầu

" Còn phải hỏi sao? Khá tốt, cảm ơn cậu "

" Không cần cảm ơn "

Nhược Liên nhìn cô, đôi mắt dao động mang theo ủy khuất cùng đau đớn. Từ trong túi sách Nhược Liên lấy ra sấp tài liệu được bao bì cẩn thận. Đưa qua cho cô

" Đây là những tài liệu mật của Bạch gia "

Cô đưa tay nhận lấy, nheo mày

" Tại sao... "

" Cậu không cần hỏi, tớ chỉ đang làm điều tớ cho là muốn làm nhất hiện tại. Trả ơn cho cậu "

Nhược Liên mỉm cười, nhưng nụ cười sao lại mang theo đau thương. Đôi mắt xinh đẹp chảy xuống giọt nước trong suốt, cô nhìn đến nâng gọng kính

" Cậu muốn đi đâu? "

" Tớ đi... sẽ đi thật xa. Rời khỏi nơi thị phi này, học hành thật tốt và kiếm một công việc đàng hoàng để làm. Cùng con tớ vui vẻ bên nhau đến hết quảng đời còn lại "

Nhược Liên đưa tay sờ bụng mình, cô nhìn đến

" Có thai? Là con của Bạch Tử Du? "

" Phải! "

" Không hối hận? "

" Không hối hận! Anh ta đáng phải nhận lại sự đau khổ, mẹ con tớ. Không cần người chồng người cha như vậy "

Nhược Liên đau khổ nói, nhưng nụ cười vẫn hiện hữu trên môi. Dù cho nước mắt vẫn cứ rơi

" Hãy sống hạnh phúc "

Nhược Liên nhìn đến, mỉm cười gật đầu

" Hắc Nguyệt, phải chi tớ gặp được cậu sớm hơn... "

Cô nhìn Nhược Liên, Ngọc Diện đằng xa thấy họ nói chuyện lâu mà máu ghen nổi lên. Nhưng vẫn kiên nhẫn đợi, Nhược Liền nhìn đến phía xa, sau đó xoay đi

" Chúc cậu hạnh phúc "

Cô nhìn theo bóng lưng người con gái cô độc, bàn tay mân mê sấp tài liệu. Nâng nhẹ gọng kính

" Ha! Đúng là mạnh mẽ "

Đáy mắt cô xẹt qua ý cười thâm sâu, một con cờ đã hết giá trị. Vậy thì tiếp theo những con cờ khác cũng nên biến mất rồi...

[ Ký chủ! Người thích lợi dụng người ta vậy sao? ]

" Đó không gọi là lợi dụng, mà là điều khiển. Chỉ cần tốn một chút sức ra, liền những việc khác được nhẹ bớt mà vẫn có được thứ mình muốn. Ha... Lũ ngốc "

Sự khinh bỉ cùng ý cười nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự tĩnh lặng lạnh nhạt. Cô gấp tài liệu lại bỏ vào áo khoác, đi tới chỗ Ngọc Diện đang hậm hực

" Sao vậy? "

" Hừ! Anh dường như rất quan tâm cô ta "

" Ghen? "

Cô lạnh nhạt, Ngọc Diện nhìn qua. Gương mặt mỉm cười, ửng hồng

" Không có, cô ấy nói gì với anh vậy? "

" Đưa tài liệu về Bạch gia "

" Hử? Cô ấy là người anh cài vào sao? "

Ngọc Diện kinh ngạc, nhìn theo bóng dáng Nhược Liên đã sớm khuất xa

" Không phải! Cô ấy muốn trả thù Bạch Tử Du và trả ơn cho anh "

Cô lạnh nhạt nói, Ngọc Diện cúi đầu suy tư. Cô đưa tay vén lọn tóc của Ngọc Diện, cô ta nắm lấy tay cô

" Hắc Nguyệt! Em.... "

Bằng! Đoàng, vụt...

Tiếng súng nổ vang lên, 5 chiếc xe lao đến thắng lại tạo ra đường hằng dài trên đất. Mọi người chạy tán loạn, cô nhìn đám sát thủ bước xuống. Trên tay là những thanh dao và súng, tiến tới phía cô... Cô nheo mày phóng lên đá văng bọn chúng

Bằng!

Viên đạn xẹt qua lọn tóc cô, rơi xuống những sợi nhỏ. Đôi mắt đỏ như máu ánh lên tinh quang, Ngọc Diện tay không đánh với chúng

" Hắc Nguyệt... "

Cô rút súng bắn vào đầu từng tên, bàn tay nắm lấy cổ mỗi tên bẽ gãy. Né đường súng, thân thủ nhanh nhẹn xinh đẹp, một cây dao xẹt qua tay cô. Máu chảy xuống, Ngọc Diện đánh ngã tên đó nắm lấy tay cô lo lắng

" Anh không sao chứ? "

Bằng! Đoàng...

Cô lạnh nhạt bắn súng về bọn chúng, những chiếc xe khác chạy tới. Người dần tăng lên, cô nhìn đến. Vốn có thể giết chết đám tạp nham này nhanh chóng, nhưng lại có tảng đá cản đường là Ngọc Diện ở đây. Khiến cô khó lòng ra tay...

Phạch phạch

Bỗng tiếng máy bay vang lên trên đỉnh đầu, cô nhìn lên. Đám vệ sĩ đưa tay che gió, từ cửa máy bay mở ra. Một cây kiếm xuất hiện như tia chớp chém hết đám sát thủ ngã xuống đất. Máu chảy ra lênh láng, mùi tanh khó chịu luân chuyển trong không trung. Sợi dây trắng mỏng móc vào cán kiếm ánh lên tia sáng, cô nheo mắt. Ngọc Diện kinh ngạc

" Sử dụng dây để điều khiển kiếm, chẳng lẽ... "

Ngô quản gia từ máy bay nhìn xuống, thu kiếm về dùng khăn lau lưỡi kiếm. Nghiêm chỉnh hỏi

" Thanh niên, có sao không? "

" Không! Cảm ơn "

Cô nâng nhẹ gọng kính, Ngô quản gia gật đầu

" Vậy lão đi trước "

Ngô quản gia đi vào, cửa máy bay đóng lại. Bước đến bên ghế cúi đầu trước lão già

" Lão gia! Đã xong "

" Thằng nhóc có sao không? "

" Không có chuyện gì "

" Ha ha! Tốt, đi thôi "

Cô nhìn theo chiếc máy bay đang đi xa, Ngọc Diện kinh ngạc

" Sao lão ta lại giúp chúng ta? "

Cô nhếch môi nâng nhẹ gọng kính sáng lạnh, nhìn những thi thể nằm trên đất. Bước lại cầm lấy cây súng lên xem, một chữ Giai được khắc tinh xảo hiện lên. Ngọc Diện kinh ngạc

" Chuyện này... "

" Không sao! Ngài mai anh sẽ đến nói chuyện với lão đại. Về thôi "

" Vâng... "

Cô nhìn lên bầu trời ngã vàng, những tia hoàng hôn ấm áp chiếu rọi. Đáy mắt xẹt qua tia sắc lãnh cùng ý cười

" Thẩm Nhược Giai... Cô xem lời nói của tôi như gió thoảng qua tai? "