Hệ Thống Truy Phu

Chương 116

Chân trời xẹt qua hai đạo lưu quang, dừng lại trong rừng trúc nơi ngoài tiểu trấn, bọn Vân Túc đứng ngoài tiểu trấn, nhìn ốc xá nghiễm nhiên nơi xa, khói bếp lượn lờ, một cảnh tượng bình thản vô cùng.

Vạn Vân Hàm chỉ vào kiến trúc nơi xa nói: “Tiểu trấn này tên là Lưu Ly tiểu trấn, là một thôn trấn trong thành Uyển Diên chúng ta, bên trong có tu chân giả, tu vi nhiều nhất là Luyện Khí kỳ, tu sĩ tu vi ngoài Trúc Cơ kỳ đều ở trong thành Uyển Diên, nghe nói linh khí nơi này khá mỏng, bất lợi cho tu luyện, ta đề xuất các ngươi vẫn là trực tiếp tới Uyển Diên thành của chúng ta thì hơn, đến rồi, các ngươi không chỉ có thể tu luyện, mà ta cũng sẽ bảo phụ thân và đại ca ta đáp tạ các ngươi.”

Cung Tiểu Trúc nhìn Vân Túc: “Vân đại ca, không bằng theo lời Vạn cô nương đi, chúng ta dừng lại ở thành Uyển Diên mấy ngày.”

Sở dĩ đề nghị như vậy, là bởi Cung Tiểu Trúc suy xét, họ trước mắt đang bị người đuổi giết, Lưu Ly tiểu trấn không có nhiều tu chân giả, tất cả đều là phàm nhân, nếu kẻ thù đuổi tới nơi này, họ không thể không cam đoan sẽ không làm ảnh hưởng tới phàm nhân nơi này.

Mà thành Uyển Diên thì khá an toàn, theo như lời Vạn Vân Hàm, chỗ đó không chỉ tu chân giả vô số, hơn nữa tu sĩ Nguyên Anh kỳ và Hóa Thần kỳ cũng đếm không hết, như vậy có thể hạ thấp độ nguy hiểm, khiến cho những người kia ném chuột sợ vỡ đồ.

Vân Túc cảm thấy đề nghị của Cung Tiểu Trúc không tệ, vì thế liền gật đầu, phàm là lời nào của Cung Tiểu Trúc hợp lý, y sẽ đều làm theo, làm một bạn lữ đủ tư cách, hắn nên suy nghĩ vì đối phương, nhân nhượng đối phương, chứ không phải là nghi ngờ đối phương, bởi như vậy bất lợi cho quan hệ hài hòa giữa phu phu.

Thành Uyển Diên là một tòa thành trấn ở duyên hải Tây Bắc bộ đại lục Huyền Hoàng, cư ngụ trong thành là phàm nhân và tu chân giả, người nơi này đa số đều họ Vạn, một nhánh của tổ tiên họ tới đây sinh sống, đến nay đã hơn vạn năm, chưa từng gặp phải tai hòa ngập đầu, con cháu sinh sôi không ngừng.

Sau khi vào thành Uyển Diên, Cung Tiểu Trúc không để ý tới lời khuyên của Vạn Vân Hàm, cùng Vân Túc mỗi người đi một ngả, phóng thần thức ra, tra xét một phen trong thành, cuối cùng tìm tới khách điếm lớn nhất nơi này, nói với Vân Túc: “Vân đại ca, chúng ta tới tá túc trong khách điếm Lai Vận đi, ngồi thiền tu luyện mấy ngày, rồi lại bàn bạc hành trình tiếp theo, Vân đại ca thấy sao?”

Vân Túc gật đầu: “Tiểu Trúc nói rất đúng!”

Nói xong, hai người nắm tay nhau cùng đi.

Vạn Vân Hàm đằng sau đuổi theo, chẳng qua chỉ trong chớp mắt, đã không thấy bóng dáng tăm hơi hai người họ đâu, chỉ có thể ảo não đi theo một hướng khác.

Lúc Vạn Vân Hàm trở lại Vạn phủ, vừa vặn đụng phải Vạn Lăng Hoàn đang định ra ngoài tìm nàng, Vạn Lăng Hoàn thấy Vạn Vân Hàm cuối cùng cũng đã về nhà, liền trách cứ vài câu.

“Đại ca, ta sai rồi…” Vạn Vân Hàm nhận lỗi một hồi, chờ Vạn Lăng Hoàn nguôi giận rồi, liền kể lại chuyện hai người Vân Túc và Cung Tiểu Trúc đã cứu mình.

Vạn Lăng Hoàn gõ nhẹ đầu nàng, ánh mắt cưng chiều, trong miệng lại trách cứ nói: “Nếu hai người họ cứu ngươi, ngươi đáng lẽ phải để họ tới Vạn phủ làm khách chứ, chúng ta cũng nên đáp tạ người ta một phen, sao lại không thấy bóng dáng của họ đâu?”

Vạn Vân Hàm kéo tay hắn, bĩu môi nói: “Ta có mời họ tới nhà rồi, nhưng chờ tới lúc vào thành họ lại tự mình chạy mất, ta không đuổi theo được, nên mới một mình trở về.”

“Được rồi! Ta đây tự mình tìm hai người kia, ngươi ở yên trong nhà, không được chạy loạn, nếu không sẽ được gia pháp hầu hạ, biết chưa?”

Vạn Vân Hàm làm mặt quỷ: “Biết rồi, đại ca, ngươi thật dong dài!” Sau đó liền chạy xa.

Vạn Lăng Hoàn truy tung một đường theo khí tức còn lưu lại trên người Vạn Vân Hàm, cuối cùng tới con phố có khách điếm Lai Vận này, vào khách điếm, hắn hỏi chưởng quầy vài câu, liền chạy lên tầng, đi tới tầng năm rẽ trái tới trước cửa căn phòng trong cùng, Vạn Lăng Hoàn hành lễ trước cửa, nói vài câu với người bên trong.

Sau khi cửa mở ra, hắn đi vào trong khoảng một khắc, lúc đi ra, mặt đã mang ý cười trở về nhà.

Trong phòng Cung Tiểu Trúc cầm một cái túi trữ vật, dùng thần thức tra xét bên trong một chút, thần sắc sung sướng nói với Vân Túc bên cạnh: “Vân đại ca, bên trong không ngờ lại có mấy chục viên tinh thạch, Vạn Lăng Hoàn này thật là giàu có.”

Vân Túc buồn cười sờ sờ đầu hắn: “Chẳng qua chỉ là chút tinh thạch thôi mà, hai người chúng ta còn thiếu chút đồ vật này sao?”

Cung Tiểu Trúc nhào vào lòng y, mân mê túi trữ vật trong tay: “Không nên lãng phí, thứ tốt nhiều một chút không phải là càng tốt sao?”

Vân Túc nắm lấy cằm hắn, cúi đầu hôn hắn một cái: “Tiểu Trúc nói rất đúng.”

Tai Cung Tiểu Trúc đỏ bừng lên, khuôn mặt như phát sốt, nóng rực, ánh mắt hắn hơi lóe lên, rời sang nơi khác, tiếp tục nói: “Vân đại ca, chúng ta sẽ ở đây bao lâu?”

Vân Túc trầm ngâm một lát, nói: “Một tháng, nếu qua một tháng rồi, họ vẫn không tìm tới chúng ta, chúng ta liền đi theo hướng đông.”

Hành tung của hai người tới thành Uyển Diên vẫn chưa bị xóa đi, nếu bọn Thương Thăng an nhiên vô sự, chắc chắn có thể tìm tới họ, chẳng qua bọn Đan Vân tôn giả cũng sẽ có thể tìm tới nơi này, bây giờ phải xem bọn Thương Thăng tìm tới họ trước, hay là bọn Đan Vân tôn giả tìm tới họ trước.

Có điều cho dù Đan Vân tôn giả có truy tung được hành tung của họ, Cung Tiểu Trúc cũng nắm chắc có thể trốn thoát khỏi tay họ mà không làm tính mạng gặp nguy hiểm.

Hai người thảo luận chi tiết về vấn đề này một chút, sau đó Cung Tiểu Trúc liền trở về phòng tu luyện.



Trong một tòa phủ đệ của thành Uyển Diên, trên hoành phi viết hai chữ Vạn phủ, ở một nơi nào đó trong trạch viện Vạn phủ, Vạn Lăng Hoàn đang ngồi thiền tu luyện trong phòng nhận được một ngọc phù truyền âm, đột nhiên sắc mặt thay đổi, chạy vội ra từ trong phòng, để lại một xuyến hư ảnh, chỉ chốc lát sau, lại tới một đại trạch khác trong viện, thấy một đôi vợ chồng trung niên đang tán gẫu trong đình viện.

Nam tử trung niên tóc đen hắc tu, ngũ quan anh tuấn, dáng người khôi ngô cao ngất, giơ tay nhấc chân đều có phong phạm của chủ gia đình. Nữ tử trung niên trên mặt trang điểm trang dung thản nhiên, một thân tố y làm cho khuôn mặt trắng của bà càng thêm trẻ trung, khóe mắt hơi thoáng hiện lên vài nếp nhăn, nhưng lại có vẻ đẹp khuynh thành, mỉm cười, lại thêm vài phần mị thái.

Hai người này chính là cha mẹ của hai huynh muội Vạn Lăng Hoàn và Vạn Vân Hàm, tên của hai người là Vạn Khuynh và Bạch Vinh Anh, Vạn Khuynh tu vi ở Nguyên Anh sơ kỳ, mà Bạch Vinh Anh tu vi ở Kim Đan sơ kỳ.

Nhi tử Vạn Lăng Hoàn của hai người tư chất phi phàm, được Dịch Hoàng tông thu nhập, mà nữ nhi Vạn Vân Hàm của họ ngay cả ngũ linh căn cũng không có, thế nên bây giờ vẫn chỉ là một phàm nhân.

Vạn Lăng Hoàn vẻ mặt vội vàng vội đi tới trước mặt hai vợ chồng, nói: “Phụ thân, mẫu thân, vừa rồi sư tôn từ Dịch Hoàng tông vừa truyền cho hài nhi một tin, sư tôn nói hướng Tây Nam ở Vạn Thú sâm lâm, nhiều chỗ xảy ra yêu thú nhiễu động, trước mắt đang có mấy sóng triều yêu thú cấp thấp thường xuyên tập kích thành trấn gần đó, hơn nữa đang hướng tới thành Uyển Diên ta và Dịch Hoàng tông, nhìn tình huống này, khả năng hình thành thú triều rất lớn.”

Vạn Khuynh vừa nghe thấy lời này, trên mặt hiện lên mấy phần nôn nóng, ông vỗ bàn một cái, đứng lên hỏi: “Thật sự có chuyện này? Tình huống trước mắt thế nào rồi? Đã tới tình cảnh nghiêm trọng chưa?”

Bạch Vinh Anh nhíu mày, thần sắc bình tĩnh đứng bên cạnh, khuyên nhủ Vạn Khuynh: “Lão gia, ngươi đừng kích động, nghe Hoàn nhi nói rõ trước đã rồi lại tính sau.”

Thế là, Vạn Lăng Hoàn kể lại chuyện sư tôn hắn đã nói.