Hệ Thống Truy Phu

Chương 103

Lúc này ánh nắng đã bắt đầu lên, ánh sáng vàng tràn ngập khắp mặt đất, xuyên thủng hắc ám trước bình minh.

Bọn Vân Túc vừa bay tới đỉnh của một ngọn núi cách thành Bách Mộ trăm lý, liền cảm nhận được từ nơi xa truyền tới uy áp thật lớn, sau đó trước mặt xuất hiện một đám tu sĩ, nhìn đội hình này, có hơn trăm người, đều cưỡi phi kiếm, mặt mày hồng hào, phấn chấn dị thường, ánh mắt nhìn Vân Túc tựa như một miếng thịt béo sắp đưa vào miệng.

Vân Túc nhìn những tu sĩ này, dù là mặc áo đen hay áo xanh, cổ áo và tay áo đều đánh dấu phân biệt của Kiếm Tiên môn, nhưng lại có mấy người nhìn khá quen mắt, đều là đệ tử nội môn Kiếm Tiên môn tìm tới.

Một tu sĩ Hóa Thần kỳ mang theo một đám tu sĩ từ Kim Đan kỳ đến Nguyên Anh kỳ, phi thân tới trước mặt bọn Vân Túc, đem theo mấy người chặn đường, một bộ dáng vô cùng đau đớn.

Trong đó vị tu sĩ tóc trắng Hóa Thần kỳ kia bắt đầu chất vấn Vân Túc, “Trước mặt là nhóm người Vân Túc? Các ngươi tới từ thành Bách Mộ?”

“Phải thì sao? Không phải thì sao?” Ánh mắt Vân Túc lạnh băng nhìn nhóm người này.

Mắt thấy đường đi bị cản trở, bọn Vân Túc không thể không ngừng lại, kéo Cung Tiểu Trúc hết nhìn đông lại nhìn tây vào lòng.

Mặc Hoa và Trình Hạo lấy một tư thế bảo vệ đứng hai bên Vân Túc, cầm pháp bảo tùy thân ra, tùy thời ứng chiến.

Đám người đứng sau tên tu sĩ Hóa Thần kỳ kia thấy thái độ của Vân Túc như vậy, liền bắt đầu chửi rủa bọn Vân Túc.

“Đều im hết cho ta!”

Giọng nói uy nghiêm lấn át tiếng chửi rủa của những kẻ kia, tên tu sĩ Hóa Thần kỳ giơ tay cản tiếng kêu gào của chúng lại, thần sắc nhìn Vân Túc vô cùng hối hận và thất vọng, lão nói với Vân Túc, “Vân Túc, hôm nay ta mang chúng đệ tử Kiếm Tiên môn tới, là do nhận được sự cầu cứu từ tu sĩ thành Bách Mộ, ta cứ tưởng rằng Kiếm Tiên môn tha cho ngươi một mạng, ngươi cũng nên thấy đủ rồi, từ nay về sau vô ưu vô lự làm một phàm nhân, không ngờ, hôm nay ngươi lại trụy nhập ma đạo, không chỉ diệt rất nhiều môn phái phụ thuộc Kiếm Tiên môn ta, còn giết hại hơn một nghìn tu sĩ thành Bách Mộ, ngươi đã biết tội chưa?”

“Hừ! Lời của ngươi không phải sự thật, ta há lại có thể nhận tội?” Hàn quang của Vân Túc bắn ra bốn phía, nhìn đồng môn ngày xưa, giọng nói lạnh lùng.

Vân Túc vừa nói xong, một thiếu niên hắc bào đứng sau lưng tu sĩ Hóa Thần kỳ lập tức đứng ra phản bác, trong ánh mắt là sự phẫn hận.

Người này tu vi ở Kim Đan hậu kỳ, thân hình thon dài, tướng mạo điệt lệ, vẻ mặt tuy có sự căm hận và ghét bỏ, nhưng sâu trong con ngươi đen kịt lại là một ý cười chợt lóe qua.

“Chuyện tới nước này rồi còn dám ngụy biện, chỉ mới mấy ngày trước, tu sĩ của Tây Hoàng tông, Mục Luân tông và Càn Hóa môn đều bị tàn sát tới gần như không còn ai, ta còn tận mắt chứng kiến, thấy chính là tu sĩ Trúc Cơ kỳ trong lòng ngươi gây nên! Chắc chắn là do ngươi giật dây điều khiển.”

Tu sĩ Kim Đan này vừa dứt lời, lại có một tu sĩ Trúc Cơ kỳ đứng ra, người này cũng không phải là đệ tử Kiếm Tiên môn, thần sắc hắn ảm đạm, khuôn mặt bình thường, một thân áo trắng, hoa văn trên áo cũng không có dấu hiệu của Kiếm Tiên môn.

“Không sai! Tâm tư kẻ này cực kỳ ác độc, ta là đệ tử nội môn của Tây Hoàng tông, ngày đó chính là tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia không biết dùng pháp bảo gì, giết chết tông chủ bỉ tông, nếu không phải ta nắm giữ được một bí thuật giả chết, chỉ sợ đã sớm thân tử đạo tiêu!”

Vân Túc nghe thấy lời hai kẻ này nhắc tới Cung Tiểu Trúc, lập tức ném ánh mắt về phía chúng, đồng thời, ra tay nhanh như chớp, đầu ngón tay vẽ ra hai đạo lưu quang bắn thẳng tới mi tâm của hai kẻ này, mắt thấy sẽ lấy mạng của hai kẻ này trong nháy mắt, khi còn cách mi tâm một thước, lại bị tu sĩ Hóa Thần kỳ vẽ một đạo bình chướng ngăn lại toàn bộ.

Tu sĩ Kim Đan kia không kịp phản ứng, ánh mắt hoảng sợ nhìn đạo lưu quang kia, mắt dại ra một lát, thấy đạo công kích kia bị ngăn lại, lòng đang sợ hãi mới lấy lại tinh thần cảm tạ tu sĩ Hóa Thần kỳ kia!

Mà tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia trong nháy mắt được cứu, không biết là bị dọa hay là bị dư uy của đạo công kích kia chấn nhiếp, nhất thời ngã xuống đất, lảo đảo bò lết, chạy trốn vào trong đám người, không dám đi ra nữa.

Tu sĩ Hóa Thần kỳ kia hóa giải công kích của Vân Túc xong, ánh mắt lại ném về phía Vân Túc một lần nữa, mày nhíu càng chặt, “Vân Túc, chẳng lẽ ngươi còn muốn giết người diệt khẩu bất thành trước mắt bao nhiêu người? Bổn tọa niệm tình ngươi từng ở Kiếm Tiên môn, cho ngươi một cơ hội giơ tay chịu trói, nếu không đừng trách bổn tọa không khách khí!”

Thương Thăng bên cạnh nghe thấy mấy người này đông một câu tây một câu vũ nhục Vân Túc, thật sự nghe không nổi nữa, tức tối đứng ra, hai tay chống nạnh bắt đầu chửi bậy, “Không khách khí? Ta xem Kiếm Tiên môn các ngươi muốn không khách khí thế nào, một đám ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, bề ngoài một kiểu sau lưng lại một kiểu, nhất là tao lão nhân ngươi đó, không phân tốt xấu đã kết luận lung tung như vậy, muốn bắt Vân Túc? Được! Trước qua một cửa của lão tử đã rồi hãy nói, các ngươi từng kẻ lên một hay muốn cùng lên một lúc?”

Nói xong liền bắt đầu xắn tay áo, chuẩn bị kéo bè kéo lũ đánh nhau.

Được rồi! Thương Thăng thực ra không nên tự hạ thấp thân phận với lũ người này, lấy thân phận một tu sĩ Xuất Khiếu kỳ chửi rủa một đám tu sĩ từ Hóa Thần kỳ trở xuống thật không phù hợp với thân phận.

Nhưng cũng không quan trọng, dù sao Thương Thăng chính là tính cách tiêu sái bất kham này, cũng không để ý tới cách nhìn của kẻ khác.

“Lớn mật! Ngươi là người phương nào? Dám bất kính với Kỳ trưởng lão!”

Một tu sĩ áo đen đứng cạnh tu sĩ Hóa Thần kỳ cầm kiếm trong tay muốn ra khỏi vỏ, lại bị tu sĩ Hóa Thần kỳ giơ tay ngăn lại, “Vị đạo hữu này chớ tức giận, tại hạ là Kỳ Ôn trưởng lão nội môn của Kiếm Tiên môn, dám hỏi tôn hạ là người nào?” Kỳ Ôn hành lễ với Thương Thăng, sau đó nói, “Lại nói việc này không liên quan tới đạo hữu, ta thấy đạo hữu vẫn nên rời đi nhanh chóng thì hơn, chớ nhúng tay vào sự vụ của Kiếm Tiên môn ta mới tốt.”

“Hừ! Sự vụ của Kiếm Tiên môn? Theo ta được biết thì Vân Túc đã bị các ngươi trục xuất ra khỏi Kiếm Tiên môn, cũng không được tính là đệ tử của các ngươi, sao có thể là sự vụ của các ngươi được? Đừng lừa gạt bổn tọa! Đừng cho là ta không biết tâm tư các ngươi!”

Nói xong, Thương Thăng ra tay nhanh chóng, nhanh như cắt, khi tất cả tu sĩ Kiếm Tiên môn còn chưa kịp phản ứng đã du tẩu giữa đám người, từng làn sương mù đen lan tràn, sau đó Thương Thăng lại nhanh chóng trở lại cạnh Vân Túc.

Ngay lúc này, vài đệ tử Kiếm Tiên môn đều từ trên không trung rơi xuống đất, ngã vật xuống, một lát sau hóa thành từng bãi bùn đất bốc hơi đen kịt, chỉ còn lại tên tu sĩ Hóa Thần kỳ Kỳ Ôn kia.

May mà lúc Kỳ Ôn gặp công kích của Thương Thăng đã phản kích nhanh chóng, tạo một đạo bình chướng quanh thân, ý đồ ngăn cản công kích của Thương Thăng.

Nhưng tu vi của Thương Thăng dù sao cũng cao hơn Kỳ Ôn một khoảng, hắn chỉ động ngón tay một chút, đạo bình chướng kia liền bị đập vụn, hóa thành hư không.

Chỉ là tu sĩ của lão dù sao cũng không giống với một số tu sĩ Nguyên Anh kỳ kia mà tốt hơn một chút, chỉ bị trọng thương một chút, vẫn chưa chết.

Lại nói, Kỳ Ôn này cũng là một kẻ số khổ, thời còn trẻ lão bái nhập Kiếm Tiên môn, tư chất không tốt, chỉ là một đệ tử ngoại môn tứ linh căn, nhưng kẻ này tu luyện khắc khổ, sau trong một lần đại bỉ ngoại môn có vị trí không tệ, lúc này mới được vào nội môn.

Chỉ là tư chất của lão vẫn không hề tốt, khắc khổ cố gắng thế nào cũng chỉ như vậy, thế nên lúc thọ nguyên gần hết mới đột phá Luyện Khí kỳ.

Vận khí kém tiếp tục đeo đuổi, sau lần đó mỗi lần lão đột phá đều ở lúc thọ nguyên sắp hết, chẳng qua tu luyện tới Hóa Thần sơ kỳ đã là cực hạn.

“Tu sĩ Xuất Khiếu kỳ?”

Kỳ Ôn thấy Thương Thăng ra tay, che ngực, kinh nghi bất định nhìn hắn, vừa mới rồi bởi Thương Thăng che giấu tu vi của bản thân, thế nên lão mới cho rằng tu vi của Thương Thăng ngang bằng mình, mà nay sau khi Thương Thăng ra tay, tu vi thật sự mới bại lộ.

Thương Thăng cũng không đáp lời, mà nhìn về phía Vân Túc, “Túc nhi, người này có cần giết nốt không?”

“Giết!”

Dù sao y cũng không quan tâm tới việc kẻ đã chết nghĩ gì về y, giết người đã trở thành cơm bữa, y từng giết cả chính đạo lẫn ma đạo, giết nhiều thêm một kẻ cũng chẳng có vấn đề gì.

Hơn nữa, y không muốn để lại hậu hoạn!

“Tiền bối thủ hạ lưu tình, vãn bối chỉ là phụng mệnh làm việc, vãn bối nguyện ý lấy tài vật tùy thân ra đổi lấy tính mạng!” Nhìn Thương Thăng từng bước đi về phía mình, Kỳ Ôn bịch một tiếng quỳ xuống đất, run rẩy nắm trữ vật giới trong lòng bàn tay, nhìn lên hắn, ánh mắt khẩn cầu, hy vọng Thương Thăng tha cho mình một mạng.

Đối với kẻ xin tha như vậy, Thương Thăng hoàn toàn không còn gì để nói, “Được! Vậy bổn tọa tạm tha cho ngươi một mạng!”

Sau đó hắn đi tới nhận lấy nhẫn trong tay Kỳ Ôn, giam cầm linh lực lão, xách lão tới trước mặt Vân Túc, cười tủm tỉm nhìn Vân Túc, “Túc nhi, tao lão nhân này muốn ta tha cho lão một mạng!”

Vân Túc nhìn Kỳ Ôn trong tay Thương Thăng, gật đầu, sau đó lấy Phệ Hồn kiếm của mình ra, đâm thủng đầu Kỳ Ôn, đâm xuyên qua nguyên thần và đan điền, máu tươi trào ra từ đỉnh đầu Kỳ Ôn, nhiễm đỏ toàn thân.

Kỳ Ôn trợn to mắt nhìn Thương Thăng, rơi xuống từ mấy trượng trên trời, ngã xuống đất, lại vẫn không nhắm mắt, để lại một hơi thở, tựa như muốn hỏi Thương Thăng vì sao không tha cho mình một mạng?

Thương Thăng xòe tay, một bộ dáng không hề nề hà, “Ta cũng đã đồng ý tha cho ngươi một mạng, ngươi cũng không phải là ta giết, trừng ta làm gì!”

Kỳ Ôn tức tới run cả người, chỉ một hồi sau, đầu lệch sang một bên tắt thở, bị một ngọn lửa hóa thành tro tàn.

Đợi tới khi tất cả đều đã chấm dứt, tay Vân Túc vốn đang đặt trên đầu Cung Tiểu Trúc mới buông ra.

Cung Tiểu Trúc ngẩng đầu từ ngực Vân Túc, nhìn quanh bốn phía, nghi hoặc hỏi Vân Túc, “Ca ca, những người kia sao lại không thấy đâu nữa?”

Vân Túc xoa xoa đầu hắn, “Họ tìm ca ca ôn chuyện, đã xong việc đương nhiên sẽ đi.”

“Ồ!” Cung Tiểu Trúc gật đầu, ngoan ngoãn để Vân Túc xoa.