Nhưng Thịnh Uyên vẫn nỗ lực hết mình, bắt đầu triển khai các chương trình khuyến mại giảm giá cho đơn hàng học tập bên rừng cây nhỏ.
"Dạy kèm một với một, trong vòng nửa năm sẽ tăng 400 điểm, đã nhận tiền đảm bảo dạy học đàng hoàng, không bao giờ trả tiền bỏ việc".
"Cậu hãy tận dụng thời cơ, mất cơ hội này sẽ không còn cơ hội khác nữa, không cần tới 998, không cần tới 899, chỉ cần 9 tệ 9".
(* Các mức giá hay xuất hiện tại chương trình bán hàng trên TV như kiểu mua ngay bây giờ với giá 999.000 đồng nhà mình, ý nghĩa con số đẹp: phát tài lâu dài, phát tài mãi mãi)
"Học tập cùng nhau có rất nhiều chỗ lợi".
Dụ Tả Kim nhìn cậu chằm chằm.
Thịnh Uyên nháy mắt với hắn: "Thế nào?"
Nói lời lung lạc suy nghĩ đối phương chi bằng sử dụng hành động.
Một giây sau, Dụ Tả Kim quay đầu sang chỗ khác, môi mỏng hé mở trong gió lạnh, phát ra một âm tiết cảm thán ngắn ngủi.
"Hừ".
Biểu cảm trên gương mặt hắn thất vọng vô cùng.
Thịnh Uyên:?
?????
Hắn không hài lòng ở chỗ nào?
Sao đứa nhỏ này càng lúc lại càng nổi loạn vậy.
Lần đầu tiên Thịnh Uyên trông thấy nét mặt khinh thường trên gương mặt vô tình của hắn.
Dường như tất cả ưu đãi ban nãy chẳng hề đả động được tới hắn.
Hàng lông mày rậm rạp màu mực sẫm nhíu chặt, người còn có vẻ đã mất vui.
Gương mặt đẹp trai lạnh lùng phối hợp với băng dán cá nhân màu hồng dính trên tai biến thành lạnh lùng mang theo buồn cười, lạnh lùng đầy hài hước.
"Sao thế? Không muốn đến đó hả?"
Dụ Tả Kim nghiêm mặt không nói lời nào.
Thịnh Uyên vỗ tay một cái: "Hiểu rồi".
Con ngươi Dụ Tả Kim chuyển động, hắn nhìn về phía cậu.
"Cậu đang ngầm đồng ý đúng không?"
Dụ Tả Kim:...
"Nếu cậu đã đồng ý thì chúng ta sẽ bắt đầu từ ngày mai nhé".
Thịnh Uyên không cho hắn cơ hội lên tiếng: "Tôi biết cậu đồng ý, không nói bởi vì khó nói ra lời yêu quý với anh đây".
Lời đồng ý không nói ra thì lời từ chối cũng đừng nói ra nữa.
[Hệ thống: Cậu đang ép mua ép bán].
Thịnh Uyên mặt không đỏ, nhịp tim không loạn: "Đâu có, mong bạn hệ thống này đừng vu khống cho người tốt".
Người tốt!
Sao cậu lại nói được lời này.
[Hệ thống: Nếu cậu ta đồng ý thì tại sao cậu ta không cười?]
"Bởi vì tính tình trời sinh của cậu ấy không thích cười".
[Hệ thống:...]
Cãi lời của chó thì kết cục sẽ là bị chó chặn họng.
Thịnh Uyên nhấc chân dài bước lên xe đạp: "Lên đi, anh đưa cậu trở về".
Dụ Tả Kim lên xe.
Người trước mắt rõ ràng có vóc dáng thấp hơn hẳn, sức lực cũng nhỏ hơn hắn nhưng luôn tự cho mình là người lớn, thậm chí đến vấn đề đạp xe cũng là cậu chở hắn về.
Nhưng con người Thịnh Uyên quả thực có sự hấp dẫn về mặt nhân cách không thể nào coi thường, giống như lực từ tác dụng lên người khác.
Đối với Dụ Tả Kim mà nói, đêm thu năm mười bảy tuổi của hắn chính là tiếng bánh xe đạp xoay tròn và mùi hương dầu gội đầu của Thịnh Uyên.
Hương cam bị nước pha loãng.
Hương vị của mùa thu ở ngay phía trước mặt hắn.
Là mùa thu nằm trong tầm với của hắn.
Nhưng mỗi lần nhớ đến hắn lại cảm thấy thứ mình tóm được là một mùa xuân.
Mùa xuân gọi cành cây khô héo trong hắn sống dậy.
Thịnh Uyên dừng xe đạp trước cổng trường trung học phổ thông số một.
"Đi vào đi, đừng để về trễ".
Cậu còn không quên nhắc nhở hắn vụ ép mua ép bán học lớp học bổ túc vừa rồi.
"Đã hứa rồi đấy, ngày mai ăn xong cơm trưa cậu hãy đến thẳng rừng cây nhỏ, đi vào trong chừng 200m có một cây long não thân to cành lá xum xuê. Cậu hãy tới đó tìm tôi nhé".
"À đúng rồi, ngày mai chúng ta sẽ học Ngữ Văn, cậu nhớ mang sách Văn theo đó".
Dặn dò xong xuôi Thịnh Uyên không lưu luyến thêm, đạp xe về nhà.
Trưa ngày hôm sau ăn uống xong xuôi, Thịnh Uyên liền đi tới dưới gốc cây long não trong rừng.
Cây long não ở đây cực kỳ to lớn, cao hơn 10 thước, gốc cây phải cần đến 3 người miễn cưỡng ôm mới đủ. Nhưng thứ đặc biệt nhất của nó chính là cành cây to lớn mọc ngang, những cành cây khác đều sinh trưởng vươn lên mà bởi vì có cành cây mọc ngang này xuất hiện nên thân cây thẳng tắp đã bị đè cong xuống.
Cành cây lớn mọc ngang từ bên cạnh thân cây, Thịnh Uyên đứng phía dưới chỉ cần kiễng chân đã có thể đụng đầu tới nó.
Cậu lùi về phía sau hai bước chạy lấy đà, nhanh nhẹn nhảy lên. Mùi hương thơm ngát của cây long não xông vào mặt, cành cây to lớn có thể chịu đựng được sức nặng đến mười bốn mười lăm người.
Mặc dù không đến mức to lớn che trời nhưng lại vô cùng bắt mắt giữa khu rừng nhiều cây cối.
Cành cây phát triển dị dạng không phải sự thiếu hụt của cây mà là nơi khiến nó trở nên ấn tượng với người ta nhất.
Cây long não chống lại nửa tháng gió mùa thu, cành lá vẫn tốt tươi như cũ. Thịnh Uyên ngẩng đầu lên ngắm nhìn dáng vẻ đầy sức sống của nó.
Buổi trưa sau khi ăn cơm xong Dụ Tả Kim trở về ký túc xá. Hắn nhìn căn phòng, hơi đau đầu. Hắn đứng ở trong đó, nghĩ muốn vỡ đầu cũng không nhớ ra cái thứ chẳng có tác dụng gì như cuốn sách Ngữ Văn đang nằm ở nơi nao.
Lật qua lật lại tìm kiếm, phòng 408 lại trở thành cái ổ chó.
Cuối cùng cũng tìm được cuốn sách Ngữ Văn mười hai đang nằm trên cùng của chồng sách kê dưới chân bàn.
Dụ Tả Kim:...
Hắn yên lặng xoay người, lôi tất cả những cuốn sách còn lại ra khỏi chân bàn.
Hắn tùy tiện ném đám sách giáo khoa lên trên giường, ngay khi hắn cầm sách Ngữ Văn ra vặn chốt cửa phòng 408, hắn đột nhiên thay đổi chủ ý.
"Quách Cương, mì tôm này thơm quá".
Trịnh Tử Lộ đang sùm sụp húp mì tôm bên phòng 407.
Lúc đang húp đến độ hăng say thì cánh cửa bịch một tiếng, bị đẩy ra.
Cả cơ thể của Trịnh Tử Lộ run bắn lên, nhìn Dụ Tả Kim đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng mình, những người khác đều choáng váng.
Tới rồi, thằng vô lại muốn cưỡng ép khống chế cuộc đời cậu ta tới rồi.
Bạo lực học đường!
Bầu trời của cậu ta sẽ không bao giờ sáng lên nữa.
Dụ Tả Kim đi tới, Trịnh Tử Lộ quen thói ôm một đám sách giáo khoa vào trong lòng.
Vị diễn viên này đã già đời.
Nào cậu mau đập một phát rồi đi đi.
Nhưng lần này Dụ Tả Kim không ra tay, hắn nói chuyện.
Âm thanh như tiếng chiêng vỡ, ngay cả tiếng miết lên thủy tinh còn dễ nghe hơn.
"Sách Ngữ Văn",
Dụ Tả Kim nhớ tới yêu cầu trước đó của Thịnh Uyên.
Phải biết lịch sự.
"Xin hãy cho tôi mượn".
Hai mắt Trịnh Tử Lộ trợn tròn, người này đang tới mượn sách Ngữ Văn của cậu ta hả.
Tại sao lại muốn mượn sách của cậu ta?
Cậu ta không biết nhưng cậu ta không dám hỏi.
Dù sao hiện giờ mỗi một câu nói cậu ta nói ra khỏi miệng đều sẽ dính dáng tới an toàn của cả cuộc đời.
Tiết Ngữ Văn của bọn họ đã được học xong từ trong buổi sáng, buổi chiều hôm nay Trịnh Tử Lộ không cần đến sách Ngữ Văn. Cậu ta chỉ sợ một giây sau nắm đấm của Dụ Tả Kim sẽ chào hỏi tới nên vội vàng biến thành con chuột chũi moi móc cặp sách của mình, lấy sách Ngữ Văn ra đưa cho Dụ Tả Kim.
"Lý do?"
Trịnh Tử Lộ trợn to hai mắt.
Lý do gì?
Trịnh Tử Lộ: "Bạn học Dụ mượn tôi nên tôi đã cho mượn".
Nhưng nhìn nét mặt của đối phương, hiển nhiên đây không phải đáp án hắn muốn.
Dụ Tả Kim khàn khàn hỏi: "Lý do của tôi".
Lý do của cậu?
Có ý gì?
Ánh sáng lóe lên trong đầu Trịnh Tử Lộ.
À, muốn cậu ta hỏi hắn lý do.
Quả nhiên top 3 toàn trường ngày trước không phải là may mắn, năng lực phân tích thật kinh người.
Trịnh Tử Lộ liền vội vàng hỏi: "Bạn học Dụ à, sao bạn lại mượn sách Ngữ Văn của tôi vậy?"
Dụ Tả Kim liếc cậu ta một cái, không trả lời, đi thẳng ra ngoài cửa.
Trịnh Tử Lộ:...
Nếu không phải đánh không lại thì cậu ta nhất định sẽ xông lên đấm móc trái một cái lại đấm móc phải một cái sau đó xoay người tung chân đá.
Rõ ràng gương mặt hắn vẫn lạnh như băng nhưng hình như Trịnh Tử Lộ đã trông thấy nét cười trên đó.
Thế là trên diễn đàn của trường học, trong bài viết về trang phục của Dụ Tả Kim lại được tung thêm 1 bộ ảnh mới.
Thiếu niên lạnh lùng cao lớn, bên đầu đeo giác hút, chỉ mặc đồng phục xanh trắng giữa trời trưa nhiệt độ cao, băng dán cá nhân trên tai đã đổi mới nhưng vẫn là màu hồng nhạt, trong tay ôm một cuốn sách Ngữ Văn.
[...Mẹ kiếp, cậu ta lấy sách Ngữ Văn từ đâu ra vậy].
[Từ khai giảng tới giờ ông đây còn chưa từng thấy cuốn sách Ngữ Văn của mình đấy].
[Có ai còn thừa sách Ngữ Văn lớp 12 không, tôi trả gấp đôi giá].
[+1 lầu trên, em mới học lớp 11 không có sách Ngữ Văn lớp 12].