Nghe Nam Cung Tuyết nói như thế, khiến cho Tô Linh Ngọc cùng Lâm Ngọc Nhi đều sững sốt.
Phải biết, yêu thú Tam Giai trung kỳ đã ngang ngửa với tu vi Sĩ cảnh trung kỳ, cũng tức là Sĩ cảnh từ bốn đến sáu tầng.
Bọn họ thì chỉ có vị Lâm Ngọc Nhi là có tu vi Sĩ cảnh, nhưng cũng chỉ là Sĩ cảnh tam tầng, cho dù cả ba người bọn họ hợp lực lại, thì cũng chưa chắc có thể đánh bại được con yêu thú này.
Khoảng cách tu vi giữa Võ cảnh và Sĩ cảnh là một khoảng cách không hề nhỏ, chênh lệch thực lực có thể được xem là trên trời dưới đất.
Võ cảnh chỉ là một thực lực được xem là mới bắt đầu của con đường cường giả, ở cảnh giới này bọn họ chỉ mới có thể làm quen đến việc khống chế linh lực và cũng cố võ học thôi.
Riêng đến cảnh giới của Sĩ cảnh, thì lúc này võ giả đã có thể sử dụng linh lực để làm thành một tầng phòng hộ, thậm chí bọn họ còn có thể quán chú linh lực vào cả linh khí hoặc một vật phẩm hổ trợ nào đó, để mà phi hành.
Trở lại với yêu thú trước mắt, phải biết yêu thú so với võ giả thì lúc nào cũng mạnh hơn một bậc, nói tóm lại là dù ba người bọn họ liên thủ lại, thì bọn họ chỉ có thể liên thủ để bỏ chạy, chứ không thể nào mà chính diện đối đầu, đây chắc chắn là tìm chết.
"Không thể nào, theo tin tức mà ta nhận được, thì chẳng phải là chỉ có một yêu thú cấp bậc Nhị Giai hậu kỳ thôi sao, tại sao lại có yêu thú Tam Giai?" Lâm Ngọc Nhi lắc đầu, cảm giác không thể nào tin tưởng được.
"Tin tức có thật chính xác không?" Tô Linh Ngọc tỏ vẻ nghi hoặc.
"Là ai đã đưa ra tin tức này?" Nam Cung Tuyết cũng đầy nghi vấn.
"Thật không ngờ, là ta đã bị lừa, ta cũng thật không thể ngờ được rằng là ả ta muốn giết ta bằng cách này, đúng thật là xảo quyệt!" Lâm Ngọc Nhi nghe thấy hai nàng hỏi vậy, liền suy nghĩ, sau đó liền biết rõ nguyên do ở trong này.
Bất ngờ, từ những bụi cây gần đó, liên tục vang lên vô số tiếng "soạt", "soạt", liền sau đó xuất hiện mười đầu Phong Lang khác, trong đó có hai con có tu vi Nhị Giai trung kỳ, còn lại đều là Nhất Giai.
"Không ổn rồi, chúng ta đã bị bao vây? Giờ phải làm sao?" Nam Cung Tuyết vô cùng khẩn trương, nói ra.
"Mở đường máu, giết ra ngoài, trở về với đoàn người, chúng ta sẽ có cơ hội sống sót!" Tô Linh Ngọc bình tĩnh nói ra, nàng tuy là nữ tử nhưng đối với nguy hiểm trước mắt vẫn vô cùng bình tĩnh.
Nói xong, hai nàng còn lại liền gật đầu, hướng về phương hướng đoàn người, giết ra.
.......................................
Ở một nơi khác.
Khải Minh đang ngồi nghỉ trên một tảng đá, đoàn người thì đang nghỉ ngơi ở xung quanh đó, dù gì thì chuyến đi cũng không gấp, vả lại bọn người thương nhân tu vi cũng thấp, không chịu nổi đi bộ đường xa, nên cứ cách một đoạn thời gian là bọn họ liền nghỉ ngơi một lần.
Hắn chăm chú nhìn Bản Đồ, khi thấy ba người các nàng chạm mặt yêu thú, trong nội tâm của hắn liền cười lạnh, thầm nghĩ "Các ngươi phách lối đi, để ta xem các ngươi phách lối như thế nào nữa?"
Cho đến khi hắn thấy ba người các nàng chạy về hướng đoàn người, hắn liền lập tức sinh ra ác ý, có chút tức giận với các nàng, ở đâu tự dưng đi rước lấy phiền phức về cho bọn hắn.
Khải Minh sỡ dĩ tức giận với các nàng là vì các nàng dẫn bọn yêu thú về chỗ hắn, đây chẳng phải là để bọn hắn cùng chết chung sau, không chỉ có khoảng bảy đầu yêu thú đuổi theo các nàng, mà có khoảng hơn hai mươi con yêu thú khác cũng hướng về đây, nếu bọn yêu thú kia mà tấn công đoàn người, thì sẽ có kết quả như thế nào, nếu như đám người Khải Minh tu vi vẫn như trước, vẫn là những phế vật như trước, thì hôm nay sẽ thế nào, chẳng phải là ngày chết của bọn họ sao?
Khải Minh đối với ba người các nàng, lại tăng thêm một tầng sát ý, nếu tự chuốc lấy phiền phức thì nên tự giải quyết đi, tại sao lại lôi theo người chết chung, nếu không có khả năng thì nên ở nhà mà hảo hảo làm một thê tử đi, tự nhiên lại đi tìm rắc rối.
Nếu mà ba người các nàng biết được suy nghĩ của Khải Minh, thì có lẽ sẽ kêu lên "Oan Uổng a", vì bọn họ chỉ tưởng rằng chỉ có một Yêu thú Tam Giai, và hơn mười con yêu thú khác, nhưng đã bị bọn họ giết đi ba con, chỉ còn lại bảy con yêu thú và một con yêu thú Tam Giai, tuy bọn họ không đánh lại con yêu thú Tam Giai kia, nhưng ở trong đoàn người, có một Sĩ cảnh đỉnh phong, có thể nhẹ nhàng giết chết con yêu thú Tam Giai này, còn lại mấy con yêu thú kia, thì không thể gây ra nguy hiểm nào.
Bọn họ thật sự là không biết được rằng ngoài những yêu thú này, còn có hai mươi con yêu thú khác đang tiến đến đây, mà nếu bọn họ biết được, thì cũng chả biết phải làm thế nào.
Khải Minh đứng lên, hướng phía đoàn người đi tới.
"Các vị, ta có một tin tốt cho các ngươi đây!" Hắn nhìn hết một lượt đám người, rồi mới tiếp tục nói.
"Ta vừa nhận được một tin, là ba vị mỹ nhân của chúng ta, sau khi ra ngoài một thời gian, thì liền dẫn đến rất nhiều vị khách không mời mà đến!" Khải Minh bình thản nói ra.
"Là Sơn tặc sao?" Người dẫn đội bên đoàn thương nhân, sau khi trải qua rất nhiều lần hộ tống đoàn đội, thì có vô số kinh nghiệm, cho nên liền hiểu ý của Khải Minh.
"Ha ha, sư đệ, không cần phải khẩn trương như vậy, Sơn tặc ở đây thì cũng chỉ là bọn bất nhập lưu, không đáng để chú ý, tông môn đã điều tra rồi cho nên mới để nhiệm vụ này cho chúng ta mà, yên tâm đi!" Nhất Lang nghe người dẫn đội bên đoàn người thương nhân nói vậy, thì liền thản nhiên nói, nếu là sơn tặc thì chả có nguy hiểm gì.
"Không phải là Sơn tặc, mà là yêu thú!" Khải Minh lại thản nhiên nói ra.
"Yêu thú, yêu thú gì, số lượng khoảng bao nhiêu?" Người dẫn đội đoàn thương nhân lại hỏi, bộ dáng cảnh giác xung quanh, hắn không sợ Khải Minh đùa cợt hắn, mà là hắn sợ là hắn không tin Khải Minh, đối với những người luôn trong tình cảnh sống chết như bọn hắn thì thà tin tưởng vô điều kiện, còn hơn là không tin tưởng.
"Ngươi đừng có lừa bọn ta, đây là phạm vi ngoại sâm lâm, làm gì có yêu thú, chỉ bất quá là có một số yêu thú Nhất Giai mà thôi, số lượng cũng không nhiều!" Liền bất ngờ có một vị đệ tử trong nhóm của Nhất Lang, giọng điệu khinh thường nói.
"Là yêu thú Phong Lang, số lượng gần ba mươi con, mạnh nhất là có một con Tam Giai hậu kỳ, hai Tam Giai trung kỳ, bốn Tam Giai sơ kỳ, còn lại là Nhất Giai và Nhị Giai, thời gian còn khoảng nửa canh giờ nữa là sẽ đến, tin cũng được, không muốn tin cũng được, ta nói hết rồi, chúng ta đi." Khải Minh không quan tâm lời nói của tên đệ tử kia, vẫn thản nhiên nói ra, bộ dáng vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra, hắn liền đi trở lại chỗ tảng đá kia.
Hoàng Bằng, Triệu Long và Man Sơn cũng đi theo Khải Minh, trước khi đi, ba người bọn họ còn để lại một ánh mắt khinh thường đối với nhóm người của Nhất Lang.
Bốn người ngồi trên một tảng đá, đem binh khí ra lao rửa, bộ dáng thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Người dẫn đầu kia tên là Trương Minh, chỉ là một kẻ tán tu, niên kỉ khoảng bốn mươi tuổi, trên thân có vô số những vết sẹo, chắc là đã trải qua rất nhiều trận chiến khác nhau, hắn cũng là một đội trưởng của một tiểu đội dong binh đoàn.
Lần này là bọn hắn được đoàn thương nhân thuê hộ tống qua Sâm Lâm.
Thế tại sao đoàn thương nhân đã thuê lấy tiểu đội của Trương Minh mà vẫn thuê người của Vân Huyền tông, đấy là do thực lực của tiểu đội Trương Minh vẫn chưa đủ, hàng hóa của bọn họ rất nhiều, nhưng tiểu đội của Trương Minh chỉ có sáu người, nên hắn vẫn cần thuê thêm người, cũng là để kết giao với Vân Huyền tông, tuy không đáng được bao, nhưng như thế cũng cho Vân Huyền tông chút mặt mũi.