Hệ Thống Thuần Phục Hoa Tâm Nhân

Chương 48: Thế giới IV Đưa xà nhân hung tàn lên đỉnh nhân sinh (10)

“Tít tít! Nhiệm vụ 2: Khiến Mãng Cổ uống viên trân châu, không rời y nửa bước, hoàn thành. Kí chủ à, còn sống chứ?”

“Còn sống, nhưng hấp hối.”

San Ô lúc tỉnh dậy sắc mặt không được tốt cho lắm, rõ ràng trận hồng lãng tối qua đã trút hết toàn bộ sức lực của hắn. Hắn thực sự không nhớ rõ lắm tối qua mình đã kết thúc như thế nào, chắc là giữa chừng ngất xỉu luôn rồi cũng nên. Hắn vừa động thân một cái, cơn đau nhức từ phần dưới lan đến tận não, cả người run lẩy bẩy. Hắn khốn khổ đay nghiến hàm răng, lại nhớ tối qua mình bị Mãng Cổ quần một trận bằng thứ hung khí đáng sợ kia, không những vậy nó còn nhân đôi được. Trong khi đó, thủ phạm đang ôm hắn ngủ ngon lành, vẻ mặt thỏa mãn thực muốn gợi đòn. Kể cả khi ngủ y cũng không hề cho hắn chút không gian tự do, bám dính lấy như con đỉa đói.

“Dương… Dương…”

Đôi tay định đánh lên khuôn mặt đáng ghét kia chợt khựng lại giữa không trung.

“Ngươi… Vừa nói cái gì?”

“Bạch… Kết Dương… Ta yêu ngươi…” Mãng Cổ mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng miệng lại vô thức kêu tên thật của hắn mấy lần.

Một câu đó làm tan biến hết mọi đau đớn mà hắn phải chịu đựng tối qua, trong lòng như có pháo hoa bừng bừng cháy. Nam chủ thực sự nhớ tên hắn a, vậy chẳng phải ngày y hoàn toàn khôi phục ký ức sẽ nhớ hắn càng gần sao? Thực là một tin tốt, nam chủ có vẻ hồi phục rất thuận lợi, tất nhiên hắn phải tiếp tục cố gắng để ngày đó đến nhanh hơn rồi.

“Hệ thống, ngươi có nghe thấy phải không? Ta không phải đang mơ chứ?”

“Nghe rõ, ký ức của nam chủ đã có bước chuyển biến nhỏ. Ký chủ tiếp tục cố gắng.”

“Quả thật là tin tốt a.” San Ô hôn lên đôi môi mỏng của Mãng Cổ. Đôi môi nãy giờ vẫn đang khép kín chợt mở rộng ra, đem đầu lưỡi dài quấn quýt lấy lưỡi của hắn. San Ô hoảng hồn, cơ thể bị đuôi rắn ôm lấy kéo lại gần Mãng Cổ hơn, tiện đà cho hai người chìm vào nụ hôn sâu, quấn quýt không rời. Đến lúc dừng lại thì San Ô cả người mềm oặt rũ vào lòng Mãng Cổ, khiến đối phương nhịn không được liền gặm cắn cặp môi yêu nghiệt kia một phen.

“Ngươi hôm qua rất tuyệt, San Ô. Ta mong chúng ta có thể làm vậy nhiều lần nữa.” Mãng Cổ âu yếm vuốt ve người thương, tham lam cọ a cọ.

San Ô đỏ mặt. “Ngươi… Đồ vô sỉ. Tại sao không nói trước là ngươi sẽ có… Hai cái ấy ấy hả? Ngươi biết đau lắm không?”

“Sao vậy? Ta nghĩ hôm qua ngươi đã rất hưởng thụ đấy chứ?” Mãng Cổ vươn tay bóp lấy mông của San Ô, chất lỏng dinh dính ở bên trong chảy ra vô cùng xấu hổ. Tuy nhiên, điều này khiến Mãng Cổ rất hài lòng, nó chứng minh cả hai người họ đã hoà làm một. “Không ngờ một thú nhân như ngươi chỗ đó lại mềm mại đến vậy, nó cứ hút lấy ta không buông-“

“Ngươi im miệng! Không được nói nữa!” San Ô như con mèo xù lông mà nện lên người Mãng Cổ, để rồi bị tóm lại hôn đến mơ mơ hồ hồ.

“San Ô, ta nhớ ngươi. Ta yêu ngươi…”

“Ừ, ta cũng vậy.” San Ô thủ thỉ. “Nhưng… Mau nói đến chính sự. Ngươi vẫn còn việc phải làm, ngươi dự định sẽ hoàn thành nguyện vọng của Thượng Cổ Xà Tinh chứ?”

“Thực sự đó không phải ưu tiên hàng đầu của ta, nhưng ta sẽ làm, vì ngươi.”

“Vậy ngươi sẽ không gây tổn hại đến bộ lạc chứ? Ta vẫn muốn tới chào phụ thân phụ mẫu.”

Y như rằng, San Ô nhận được một cái nhìn chết người, bị người ta đè ra gặm cắn đã đời một phen. San Ô mếu máo, chỉ nói có vậy thôi có cần động dục lên không hả?

“Được, ta sẽ không đụng đến chúng, nhưng không có nghĩa ta sẽ dung tha cho bất cứ ai hại đến ta và ngươi.” Mãng Cổ coi như thoả mãn trả lời. “Nhưng ngươi phải hứa với ta, không được nhìn hay nói chuyện với con cáo đó nữa, nói không chừng ta nhịn không được bóp chết nó ngay tại chỗ.”

San Ô thấy lạnh cả sống lưng, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

“Mãng Cổ, nãy ngươi có nhận thức… Mình lúc nãy nói mớ gì không?”

“Không. Có gì sao?” Mãng Cổ khó hiểu đáp lời.

“Thôi, cũng không có gì.” San Ô có chút mất mát, cứ tưởng y cũng nhớ cơ. Nhưng mà không sao, hắn vẫn nên kiên nhẫn tiếp tục.

Hai người họ cùng quỳ xuống cầu nguyện trước mộ Thượng Cổ Xà Tinh rồi tìm đường ra ngoài. Thoát khỏi nơi đẹp đẽ kia, phần còn lại của hang động rất tối tăm và ẩm thấp, tưởng chừng kéo dài đến vô tận. Nhưng nhờ vào khả năng định vị của cả hai, lối ra mau chóng được tìm thấy. Lớp đất đá dày lấp kín cửa hang dễ dàng bị Mãng Cổ ném đi, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu rọi đến sảng khoái. Khi còn ở trong rừng kia, chỉ có một lỗ tròn tít trên đỉnh hang, ánh sáng mặt trời vì thế cũng không toàn vẹn như bây giờ, điều đó khiến San Ô rất hạnh phúc.

———————————————————

“Này… Cậu có nhìn thấy ai quen quen đằng kia không?” Một thú nhân đứng canh trước cổng bộ lạc nheo mắt nhìn ra xa, cố bắt được hình thù của hai bóng đen đang tiến lại gần.

“Ừ có… Từ từ đã nào, đó chẳng phải là San Ô sao?” Thú nhân còn lại rống lên. “Mau, mau đi báo cho tộc trưởng.”

“Khoan đã, bên cạnh hắn hình như có người.”

“Tên to con ấy ư? Là… Mãng Cổ sao? Thứ nghiệt chủng ấy còn sống ư?”

Tên thú nhân mặt tái đi, ba chân bốn cẳng chạy về báo cáo với tộc trưởng. Ngay lập tức, tộc trưởng ngừng hết việc mình đang làm mà chạy ra đón người, đồng thời kéo theo tinh thần của A Mỹ và A Thiện đi lên.

A Thiện mừng rỡ khôn nguôi, ấy vậy mà tên San Ô vẫn sống sót trở về. Ba năm qua gã thực sự rất tuyệt vọng, đứa con trân bảo của gã chỉ một mực trông San Ô về, mọi đối tượng thú nhân hoàn hảo gã đưa đến A Mỹ cũng không thèm nhìn lấy một cái. Thậm chí khi gã tạo điều kiện (ép) con gã cùng đám thú nhân tiếp xúc, không hiểu sao bọn  họ đều bỏ cuộc, thậm chí gã còn thấy sự sợ hãi trong mắt họ nữa. Gã nhiều lúc muốn đánh thằng con ngu xuẩn này, cái thứ ngu ngốc chỉ biết vô vọng chờ một kẻ đã chết. Nhưng mà, sự trở về của San Ô đã đem lại hi vọng mới cho gã, tương lai gã quả nhiên vẫn sẽ được bảo toàn.

Gã nhanh chóng kéo A Mỹ ra ngoài, để rồi thấy San Ô cùng Mãng Cổ đang được mọi người vây quanh, săn đón. Thực ra thì chỉ có San Ô được hỏi han thôi, nhưng không ai dám tiếp cận qua gần vì sát khí nồng nặc trên người Mãng Cổ. Đám thú nhân không nói ra, nhưng thực chất lại rất khó chịu.

Tại sao con rắn này lại mang cảm giác nguy hiểm hơn trước nữa?

“A Mỹ, A Mỹ, con thấy chưa? San Ô đã trở về với con kìa. Quả nhiên thú thần vẫn phù hộ con của ta, đem hắn bình an trở về.”

“Nhưng mà… Tại sao con rắn kia cũng vậy chứ?”

A Mỹ vừa phấn khích vừa cảm thấy ghê tởm. Phấn khích, tất nhiên vì San Ô yêu quý của cậu đã quay lại, nhưng hẳn nhiên sự tồn tại của cả A Thiện và Mãng Cổ khiến cậu khinh thường. A Thiện suốt ngày trình ra bộ mặt hiền thục từ mẫu, lúc nào cũng săn sóc cho gã, nhưng cốt cũng chỉ để thoả mãn gã ta thôi. A Mỹ là á thú đẹp nhất bộ lạc, cũng là bảo chứng cho địa vị của gã này trong bộ lạc, và những thú nhân mà gã liên tục đưa đến trước mặt cậu đều là những kẻ dễ bị thao túng, dễ dàng cho gã lợi dụng kể cả khi thú nhân của gã từ vị. Một kẻ dám đem cậu làm công cụ để bảo đảm một cuộc sống tươi đẹp như gã, nếu không vì thứ năng lượng trong cậu vẫn chưa hồi phục, cậu thực sự muốn giết chết gã ngay tại chỗ.

Nhưng mà, đáng khinh nhất không phải A Thiện, mà chính là tên Mãng Cổ chết tiệt kia, tên tình địch xứng đáng bị loại trừ. Cậu đã phải vô dụng ngồi chờ hắn về suốt ba năm, nhớ đến phát điên, nhưng vì năng lượng chưa hoàn chỉnh nên chẳng thể làm được gì, chỉ làm một tên á thú yếu đuối. Trong suốt khoảng thời gian đó, đêm nào cậu cũng nghĩ về hắn, “tự sướng” cũng là hắn, và thậm chí mang theo những hình ảnh về cảnh hắn cùng tên kia làm tình. Chỉ cần nghĩ đến đó, bên trong A Mỹ lại mang theo hai thái cực khác nhau. Một bên thì bị thiêu cháy bởi sự ghen tị cùng căm ghét, hận không thể mọc cánh bay đến và giếg chết tên rắn độc kia. Bên còn lại, cậu lại mơ màng đem bản thân biến thành y, thành người ôm San Ô vào lòng, làm hắn đến khóc.

Nhưng hình ảnh ấy đã kịch liệt thay đổi thế giới quan của Uỷ Đằng, kẻ mà trước giờ vẫn mơ ước được nằm dưới thân Bạch Kết Dương mà âu yếm.

Cậu biết suy nghĩ vậy thật biến thái, nhưng vẻ mặt khóc lóc của hắn thật quá đẹp đẽ, nó khiến cậu khao khát hơn là thấy biểu cảm chiếm thế thượng phong của hắn.

“San Ô! Con đã về rồi, ta thật mừng quá. Ba năm qua không hề có tin tức gì về con, ta cứ nghĩ…” Giọng tộc trưởng bỗng trở nên nghẹn ngào.

“Vâng, con cũng rất vui được trở về. Phụ thân, phụ mẫu con đâu ạ?” San Ô ngó ngang ngó dọc, chẳng thấy thân ảnh của hai vị phụ huynh đâu cả. Hắn cũng thấy làm lạ, rõ ràng hai người yêu quý đứa con trai là hắn như thế. Vì tình yêu đó, hắn cũng quý mến hai người, thậm chí còn thấy tội lỗi vì đã cố tình mất tích đến ba năm.

“Hai người họ… Sau khi con bị mất tích, họ quyết định bỏ ra ngoài tìm con. Ở ngoài bộ lạc quá nguy hiểm, nên ta đã cố gắng khuyên họ, nhưng họ vẫn nhất mực bỏ đi. Bây giờ, thực sự không biết họ ở nơi nào…” Tộc trưởng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt San Ô.

Hắn nghe vậy tâm tình chùng hẳn xuống.

“Họ đã mất tích bao lâu rồi? Con phải đi tìm họ. Tại sao ngài lại để họ đi một mình cơ chứ, không hề đem thêm người cùng họ, ngài chẳng lẽ chắc chắn con đã chết rồi nên không muốn tổn hại quân số ư?” San Ô nói đầy khiển trách.

“Không phải vậy, con phải hiểu cho ta. Để cai quản một bộ lạc là việc rất khó khăn, đã vậy bộ lạc của chúng ta vẫn còn rất nhỏ bé so với nhiều nơi khác. Ta phải làm điều mang lại nhiều lợi ích nhất cho bộ lạc. Không phải vì ta bỏ hi vọng nơi con, ta cũng mong con trở về, nhưng số lượng thú nhân ưu tú của chúng ta rất quý giá, ta không thể mạo hiểm.” Tộc trưởng một lời khẳng định, mang tư thái của một tộc trưởng gương mẫu đáng kính, nhưng San Ô không hề cảm thấy gì khác ngoài sự thất vọng.

“Vậy con sẽ đi tìm phụ thân và mẫu thân của con. Họ còn ở ngoài kia, sống chết không rõ, con phải đi tìm họ.” San Ô nắm chặt tay Mãng Cổ muốn rời đi, thì bị đám thú nhân bao vây lại.

“Không nên, con phải suy nghĩ kĩ San Ô ạ. Ta biết con rất thương phụ thân phụ mẫu con, nhưng con vừa từ cửa tử trở về, không nên quay ra ngoài đó. Phép màu có thể xảy ra một lần, không có nghĩa nó sẽ xảy ra lần thứ hai.” Giọng tộc trưởng có chút thay đổi, trở nên gấp gáp hơn hẳn. “Bộ lạc cần con, chẳng lẽ con nỡ quay lưng với nơi đã dưỡng thành mình hay sao?”

“Đây là cách ông cầu xin ta sao? Cho họ bao vây đường lui của bọn ta?” Xưng hô của San Ô thay đổi hoàn toàn, không còn chút ấm áp nào nữa. Hắn biết rõ tính cách của tên tộc trưởng này, một kẻ hèn nhát tuyệt vọng giữ lấy sự an toàn của mình, tuyệt đối không muốn thú nhân khoẻ mạnh của mình bị thất thoát.

“Ta không có ý đó. Nhưng ta không thể để con phải ngu xuẩn như A Lượng và San Bào. Một mình ngoài đó rất nguy hiểm, không huyễn thú thì cũng là những kẻ mạnh hơn từ những bộ lạc khác. Con nghĩ họ sẽ-“

“Ông nói dối.”

“Mày vừa nói cái gì?” Bị cắt đứt, tộc trưởng gần như mất bình tĩnh với kẻ nãy giờ vẫn đang đứng yên lặng bên San Ô. Ông không ngờ y vẫn còn sống sót trở về, rõ ràng đám kia báo cáo y đã bị thương đến sống dở chết dở, San Ô cũng bị thương nặng, thế quái nào tại nơi khô cằn ngoài kia y có thể trưởng thành vượt trội hơn thế. Rõ ràng là y đã trở nên chết người hơn nhiều, lẽ ra với kẻ đam mê thu giữ sức mạnh như ông phải thuyết phục y cống hiến sức mình cho bộ lạc, nhưng cái dòng máu tộc rắn kia vẫn khiến ông ghê tởm.

Vào lúc này, cảm xúc ấy vẫn mạnh mẽ như thường.

“Ta có thể cảm nhận được nhịp tim của ông. Nó đập nhanh hơn, và dù ông có cố trấn định thế nào, thì hơi thở của ông lúc nãy có phần không ổn định.” Mang dòng máu của loài rắn, Mãng Cổ rất nhạy cảm về khía cạnh này, đó cũng là lí do vì sao rắn được coi là những kẻ săn mồi nguy hiểm nhất thế giới động vật.

“Cha mẹ của San Ô không hề đi ra ngoài tìm hắn, phải chứ? Hay nói đúng hơn, họ không hề có được cơ hội để đi tìm con trai mình.”

“Mày đang nói linh tinh cái gì?” Mặt tộc trưởng rõ ràng tái hẳn đi. “Một con rắn đáng chết dám chen vào lời ta, mày quả thật đáng chết.”

“Ta nói đúng rồi ư? Tại sao ông phải phản ứng dữ dội đến thế?” Mãng Cổ cười khẩy, khoé môi cong lên yêu mị khiến tất cả mọi người đều cảm nhận được một loại áp bức không thể diễn tả thành lời.

“San Ô, mau lại đây. Con rắn đó quá nguy hiểm. Hẳn con đã bị y đầu độc suy nghĩ rồi. Chúng ta phải diệt trừ y, không thể để lại hậu hoạ.” Tộc trưởng dường như mất hết kiên nhẫn, khí tức bá đạo của Mãng Cổ khiến ông cảm thấy nguy cơ rõ rệt. Đám thú nhân hiểu ý tự giác bao vây San Ô và Mãng Cổ, tất cả đều hoá thành hình thú mà nhe nanh múa vuốt với họ.

“San Ô, đến đây đi. A Mỹ vẫn ở đây, bộ lạc vẫn ở đây cần con mà. Con không biết A Mỹ một lòng một dạ với con đến thế nào đâu, nó vẫn luôn mong con trở về.” Tộc trưởng kéo tay A Mỹ về phía mình, mong muốn thuyết phục được San Ô.

“San Ô, mình nhớ cậu nhiều lắm.” A Mỹ không sợ chết mà nhào tới ôm chầm San Ô, nhưng chưa kịp chạm đến hắn đã bị quật ngã một cách thô bạo, toàn thân bị đuôi rắn khổng lồ quấn chặt. Đây là lúc A Mỹ cảm thấy hận sự chênh lệch thực lực rõ rệt của cả hai.

“Đừng hòng đụng vào hắn, thứ đáng khinh.” Mãng Cổ siết chặt hơn nữa, khiến cậu phun ra một bụm máu, toàn thân đau đến chết đi sống lại.

“A MỸ CON TÔI!” A Thiện hét toáng lên, khóc lóc ôm lấy tay chồng mình cầu xin. “Mau cứu lấy con chúng ta a. Mau giết tên súc sinh đó đi!”

“MÃNG CỔ! Ngươi có còn nhân tính không? Ngươi dám đả thương á thú sao, đó chính là tội nặng nhất của một thú nhân.” Tộc trưởng cũng gấp muốn chết, con ông đã bị y bắt làm con tin, muốn tấn công cũng không thể tuỳ tiện. “A Mỹ vô tội, mau thả nó ra!”

“San Ô, chẳng lẽ con để yên cho A Mỹ chịu uỷ khuất vậy sao? Làm ơn cứu nó!”

Mãng Cổ bỗng trở nên vui vẻ, tận hưởng ánh mắt thù địch bắn ra khắp bốn phía. Đám thú nhân nhìn A Mỹ bị đả thương như vậy, bản năng bảo vệ bị kích thích, hận không thể ngay lập tức nhào tới xé xác kẻ tội đồ là y đây. Y liếc mắt quan sát biểu cảm của San Ô, không có một chút dao động nào, y rất hài lòng.

“Xin lỗi, nhưng ta sẽ không.”

“Con… Con nói cái gì? Con yêu A Mỹ cơ mà, không phải sao?”

“Không bao giờ, ta chỉ xem A Mỹ như đứa em nhỏ. Và, ta cũng xem bộ lạc như gia đình của ta. Nhưng, các người lại khiến ta thất vọng rồi. Để ta nói cho các người biết, bạn lữ của ta chính là Mãng Cổ, trái tim ta sẽ không có chỗ cho một A Mỹ tiến vào.”

San Ô tự nhận mình rất ngầu.

Cả bộ lạc nghe xong như bùng nổ.

“Cái gì? Hắn bị điên ư? Thú nhân với thú nhân sao có thể?”

“Quái dị, hắn cùng với Mãng Cổ kia là những tên quái dị.”

A Mỹ mặc dù rất khó chịu với tuyên bố của hắn, nhưng tư thái của San Ô vừa nãy rất giống hình tượng CEO quyền lực của hắn lúc trước, kiên định mà quyến rũ, khiến cho cậu không tài nào rời mắt được. (T/g: Mê trai là bệnh, phải trị:))))

Đồng bệnh tương liên, Mãng Cổ lòng như tan chảy, âu yếm nhìn San Ô không chớp.

“Sao… Sao có thể?” Tộc trưởng như muốn khuỵu xuống.

“Mau trả lời nhanh. Phụ thân, phụ mẫu ta đâu? Không trả lời, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.” San Ô uy hiếp thêm lần nữa. Tộc trưởng đầy căm hận nhìn San Ô, lại thấy bóng dáng của San Bào nơi hắn.

Cả hai đều giống nhau, bướng bỉnh đến ngu xuẩn.

Nhìn đứa con đang đau đớn, tộc trưởng nháy mắt trở nên điên cuồng.

“Được, mày muốn biết sự thật chứ gì? Mày với tên San Bào kia, quả thực là lũ cứng đầu khó chịu Hắn chết rồi, cả A Lượng cũng chết rồi. Bọn chúng một mực đòi đi tìm ngươi, dù ta có lời ngon tiếng ngọt đến thế nào chăng nữa. Haha, nếu ta không thể có được sức mạnh của San Bào, thì đừng hòng ta chia sẻ hắn cho nơi khác. San Bào mạnh, nhưng một mình hắn sao có thể vừa bảo vệ á thú của mình vừa chống lại cả bộ lạc.”

“Mày cũng vậy đấy. Mày sẽ phải chôn xác tại đây, như thằng cha mày. Nếu không chọn bộ lạc, mày nên chết đi.”

Tộc trưởng hung ác ra lệnh cho đám thú nhân chuẩn bị chiến đấu. A Mỹ còn nằm trong tay con rắn kia, nhưng nếu ông không nói sự thật kết cục của cậu cũng chỉ có một. Thôi vậy, bộ lạc sẽ hiểu cho sự bất đắc dĩ của ông.

Một đứa á thú thôi mà, ông vẫn có thể tạo ra đứa khác.