Sau khi chia tay Hàn Phi, Đường Hi thong thả đi bộ trên vỉa hè, cảm nhận cái lạnh về đêm của Hà Thanh.
Cô đi gần đến trung tâm thành phố, người qua đường cũng nhiều hơn, ánh đèn lập lòe của các cửa tiệm soi sáng khắp nơi, người người tấp nập di chuyển. Đường Hi ngồi trên chiếc ghế gỗ bên đường, lẳng lặng ngắm nhìn tất cả.
Nơi này tụ tập đủ các cảm xúc, có nhóm người cười nói vui vẻ, có kẻ lại thất tình khóc rũ rượi, rất nhiều người đang sống cuộc sống của họ, một cuộc sống muôn màu muôn vẻ.
Cô đưa mắt về phía xa, những chiếc xe nối đuôi nhau chạy đi, trong đêm tối ánh đèn pha như mắc cưỡi, dải ánh sáng ấy kéo dài vô tận cho đến khi khuất khỏi tầm mắt cô.
Bỗng một bàn tay chạm vào vai cô, Đường Hi sửng sốt quay đầu lại, là cậu thiếu niên xinh đẹp mà cô gặp ở tầng hầm.
Tuy dùng từ xinh đẹp có hơi không đúng, gương mặt thiếu niên vẫn còn vẻ non nớt của tuổi trẻ, khi cơ thể trổ mã hoàn toàn sẽ là một tiểu mỹ nam được ưa chuộng, dung mạo này mà không vào giới giải trí thì thật quá phí phạm.
Tên thiếu niên ấy là...Dạ Ly.
Đường Hi thở phù phù, "Thì ra là cậu à, hù chết tôi rồi."
Dạ Ly có vẻ lúng túng, "Tôi, tôi xin lỗi. Chỉ là thấy cậu có vẻ đang buồn nên, nên tôi..."
Cậu em này thật lương thiện nha.
"Cám ơn cậu, nhưng tôi chỉ đang suy nghĩ vẩn vơ thôi."
"Vậy, vậy à."
Đường Hi nhích người, chừa một khoảng trống, cô vỗ lên mặt ghế, "Cậu là Dạ Ly nhỉ? Có muốn ngồi xuống một chút không?"
Dạ Ly ngồi xuống bên cạnh cô, Đường Hi lại nhìn ngó cậu thêm một lúc nữa, ừm, sườn mặt rất đẹp, nhìn theo góc độ nào cũng đẹp a!
Dạ Ly bị cô nhìn đến không tự nhiên, Đường Hi rất lịch sự đem tầm mắt thu lại.
"Cậu đó, sao không đi làm diễn viên? Diện mạo này của cậu không làm diễn viên cũng quá lãng phí đi."
"...Tôi bây giờ ấy à, kiếm tiền trang trải cuộc sống cũng khó, nên mới phải làm chuyển hàng ở chợ đen, cứ đà này sớm muộn gì tôi cũng phải bỏ học." Giọng của Dạ Ly rất dễ nghe, ánh mắt không chút xao động, cứ như thể cậu đang kể chuyện của một ai khác chứ không phải mình.
Đường Hi biết những cảm xúc này.
Tâm Dạ Ly đã nguội lạnh, trái tim của cậu cũng lặng như nước, dường như không thể cảm nhận thêm điều gì nữa, phải trải qua điều gì, mới khiến một thiếu niên trở nên như thế này?
"Cậu...ổn chứ?"
Dạ Ly có vẻ bị gọi tỉnh lại từ những suy nghĩ miên man, cậu trở lại làm một thiếu niên hay thẹn thùng, vuốt mũi.
"Tôi không sao, cậu cứ quên đi, không hiểu sao tôi lại như thế..."
Đường Hi ngắm nhìn thiếu niên bên cạnh, rồi cô nhìn lên bầu trời đêm, hỏi bâng quơ:"Dạ Ly, đối với cậu, khi nào cậu thấy cuộc sống ý nghĩa nhất là gì?"
Cậu khó hiểu nhìn cô, Đường Hi vẫn nói tiếp:"Khi được yêu? Hoàn thành được ước mơ? Hay là lúc nào khác?"
"...Tôi không biết." Tiếng của Dạ Ly rất nhỏ, giọng nói mông lung mơ hồ, "Từ trước đến giờ tôi được nuôi dạy phải làm theo lời của người khác, tôi không biết chính tôi muốn gì nữa."
Đường Hi không nhìn cậu, ánh mắt cô vẫn dán chặt trên mặt trăng phía xa.
"Tôi nghĩ mỗi người sẽ có một ý nghĩa sống khác nhau. Nhưng với tôi, điều có ý nghĩa nhất chính là được sống."
"A Cửu?"
"Nghe thì có vẻ kì lạ nhỉ? Nhưng nếu cậu chết đi một lần rồi, cậu sẽ thấy cuộc sống rất tuyệt diệu, có rất nhiều điều mà khi còn sống cậu đã bỏ qua."
Dạ Ly trầm mặc một lúc, "Cậu đã bỏ qua điều gì đó quan trọng sao?"
Đường Hi vươn tay về phía trước, nhưng cô không với tới bất kì điều gì, chỉ cười khổ.
"Khung cảnh này, chính là thứ tôi đã bỏ qua. Tôi trước giờ luôn thích an tĩnh nên không có nhiều bạn bè, chỉ là đôi khi, xung quanh nhiều người hơn một chút, hòa mình vào nhịp sống xô bồ chốn thành thị một chút, cũng là một trải nghiệm tuyệt vời."
Dạ Ly hơi nghĩ ngợi.
Câu tiếp theo của cậu tạt cho Đường Hi một chậu nước lạnh.
"Cậu đang thất tình à?"
"..."
Đường Hi: (╯°Д°)╯ ┻━┻
Đường Hi khóe môi giần giật, "Con mắt nào của cậu thấy tôi thất tình?"
"Tôi đoán vậy."
Người anh em, cậu rất có thiên phú phá hỏng bầu không khí đấy!
"Tôi không có thất tình, thôi bỏ đi, cậu đúng là làm người ta mất hứng."
"Ha ha ha." Dạ Ly bỗng bật cười, khuôn mặt nhợt nhạt của cậu có thêm khí sắc hồng hào, cười rất vui vẻ.
Đường Hi trợn trắng mắt, "Có gì đáng cười chứ?!"
"Tại cậu trông ngốc nghếch quá."
"...Tôi không nói chuyện với cậu nữa."
Dạ Ly cười đủ rồi, háo hức nghiêng mặt nhìn cô, hết nhìn trái rồi nhìn phải. Đường Hi có hơi cạn lời, "Người anh em, cậu tuổi chó à?"
Cậu không trả lời câu hỏi của cô, hỏi sang việc khác:"A Cửu không phải là tên thật của cậu đúng không?"
Vậy mà cũng nhận ra à.
"Đúng vậy, tôi chỉ nghĩ bừa một cái tên thôi. Cậu muốn biết tên tôi sao?"
Dạ Ly cười hì hì, "Không cần đâu, tôi cảm thấy cái tên 'A Cửu' cũng rất đẹp."
"...Khẩu vị kì lạ quá."
"A Cửu, lúc tôi nhìn thấy cậu ngồi ở đây, tôi còn tưởng cậu đang chán đời muốn nhảy sông đó."
"..."
Tại sao cậu bỗng cư xử kì lạ thế!!
Cậu trở về như cũ có được không?!!
Đường Hi vuốt mặt, "...Tôi vẫn còn yêu đời lắm đấy. Ngược lại cậu trông giống kẻ muốn tự tử hơn tôi đó."
"Bậy nào, tôi có chỗ nào giống muốn tự tử chứ."
Đường Hi quyết định làm lơ cậu, cô phóng tầm mắt về phía trời xa.
"Dạ Ly, cậu thích một bầu trời đầy sao hay một bầu trời chỉ có một ngôi sao duy nhất?"
"Tôi thích một bầu trời đầy sao. Nó rất lấp lánh mà, không phải sao?" Dạ Ly mỉm cười, khuôn mặt càng thêm tươi tắn động lòng người.
"Vậy à. Chúng ta khác nhau rồi."
Đường Hi chỉ thích nhìn một ngôi sao duy nhất tỏa sáng trong đêm, giữa bóng tối vô hạn, nó là ánh sáng rực rỡ nhất và cũng là ngôi sao độc nhất. Có lẽ, cách ngắm nhìn bầu trời của cô và Dạ Ly không giống nhau, nhưng cô rất muốn kết thân với cậu, dù cho khi thời gian đến cô phải bỏ đi, thì cô vẫn muốn có kí ức về một tình bạn ngắn ngủi.
"Dạ Ly, cậu đừng đến tầng hầm chuyển hàng nữa."
"Hả? Tại sao?"
Đường Hi cười ngọt ngào, "Tôi là cảnh sát đó."
"Phụt, a ha ha ha."
"Quý ngài cảnh sát, ngài đang bảo tôi trốn đi đấy à?" Dạ Ly cười rất vui vẻ.
"Đừng cười nữa, tôi đang nói thật đó, tuy tôi xác thực không phải cảnh sát nhưng chính quyền đã phát hiện chỗ hàng cấm đó rồi, cậu chạy nhanh còn kịp."
Đường Hi bày ra vẻ mặt đáng sợ, hù dọa cậu, Dạ Ly trông thấy thì cười ra nước mắt.
"Ha ha, tôi biết rồi mà. A Cửu, cậu đi nằm vùng đúng không?"
"Ồ, cậu nhận ra rồi à?! Xem tôi có ngầu không?"
Dạ Ly rất hợp tác vỗ tay, "Ngầu, ngầu cực kì ấy! Nếu có cơ hội tôi cũng muốn làm cảnh sát chìm đi nằm vùng nha."
Đường Hi hừ lạnh, thằng nhỏ này miệng mồm lanh lẹ, vuốt mông ngựa mà cũng chân thành đến thế, đối với việc này cô...rất hưởng thụ.
***
Ngồi ở đây tám nhảm lâu như vậy, Đường Hi có hơi đói, cô vỗ vai Dạ Ly, "Cậu ở muốn đi ăn gì không? Tôi bao."
Dạ Ly hình như cũng đói bụng, luôn miệng một tiếng 'A Cửu' hai tiếng cũng là 'A Cửu'.
Đường Hi chọn một nhà hàng bình dân, từ lúc bước vào tới lúc gọi món, khuôn mặt Dạ Ly vẫn rất hí hửng.
"A Cửu A Cửu."
"Hả?"
"Không có gì, tôi chỉ muốn gọi cậu thôi."
"...Kì quặc."
Hai người ăn tối no nê, lúc chia tay ánh mắt Dạ Ly long lanh, cô bước một bước cậu cũng bước một bước, cô dừng lại cậu cũng dừng lại.
Đường Hi cảm thấy phía sau mình bỗng mọc ra một cái đuôi, lắc qua lắc lại, hơi câm nín.
"Dạ Ly, cậu định đi theo tôi tới khi nào? Nếu cứ như vậy tôi sẽ hiểu nhầm cậu đang yêu tôi đấy."
Dạ Ly hai tay che trước ngực, "Cậu định làm gì tôi?"
"...Cậu nghĩ nhiều rồi."
Cậu cũng không đùa nữa, mỉm cười, "A Cửu, tôi chỉ là cảm thấy nếu bây giờ không xin số điện thoại của cậu thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa."
Cậu đoán đúng rồi đấy!
A Cửu chỉ tồn tại cho đến khi vụ buôn lậu này kết thúc thôi.
"Có duyên tự khắc sẽ gặp lại."
"Trên mặt cậu có hai chữ 'Nói dối' kìa."
Người anh em, tinh thần lực cậu cao như vậy thì tôi biết làm sao đây?!!
Đường Hi thở dài, "Ngày mai tôi vẫn sẽ đến tầng hầm, tan làm cậu có thể tìm tôi."
"Nhất trí!"
Dạ Ly nhận được sự khẳng định của cô thì cười toe toét, tung tăng bỏ đi.
"..."
[Cậu ta giống chó thật nhỉ?]
"1802, vậy ra ngươi cũng thấy vậy."
Đường Hi vứt tất cả ra sau đầu, bắt taxi về Lý gia, cô có việc cần lo.
Bầu không khí Lý gia có phần kì lạ, lúc Đường Hi bước vào đã trở lại hình dạng nữ, nghe tiếng bước chân, mẹ Lý cười hiền hậu:"Con về rồi à."
"Vâng, con chào cha mẹ, chào ông ngoại."
Đường Hi ngồi xuống sofa, ngay lập tức có người khác bước vào, Lý Duệ sắc mặt hơi kém, xem ra đã biết vụ ma túy từ cảnh sát Phùng.
Cả nhà trầm mặc, cuối cùng cha Lý ôn tồn lên tiếng:"Nhiễm Nhiễm, cha mẹ muốn con thành thật cho cha mẹ biết một điều."
Đường Hi cảm thấy trái tim rất nặng nề, xem ra không giấu được nữa rồi.
"...Vâng ạ."
Cha mẹ cô bối rối, muốn nói lại không nói được, cuối cùng vẫn là Lý lão gia tử thở dài, mở lời trước:
"Cháu là ai vậy?"
***
Chuyện này đối với Đường Hi cũng không ngoài ý muốn, dù sao Lý Nhiễm đã sống cùng gia đình cô 19 năm rồi, nhưng khi đối mặt, cô cũng nhất thời choáng váng.
May mà cô đã chuẩn bị từ trước.
Đường Hi thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Nếu mọi người đã nhận ra thì cháu cũng nói luôn vậy. Cháu là Lý Nhiễm, nhưng cũng không phải là Lý Nhiễm."
Lý Duệ chấn kinh.
"Đa nhân cách???"
"Điều đó rất xác thực khó tin, nhưng sự thật là như vậy." Đường Hi gật đầu.
"Hai tháng trước, chiếc xe của Lý Nhiễm gặp vấn đề, gây ra tai nạn, cô ấy lúc đó mất rất nhiều máu, đầu óc mơ hồ, muốn cầu cứu nhưng lại không thể phát ra âm thanh, cô ấy đã rất sợ hãi và tuyệt vọng."
Đường Hi nói rất bình tĩnh, Lý gia nghe cô kể thì như bị xát muối vào vết thương cũ, mẹ cô đau lòng hơn ai hết.
"Và như thế, một nhân cách khác đã được tạo ra từ hận ý và sự kháng cự của Lý Nhiễm, tuy sau đó được cứu sống nhưng nhân cách gốc giống như lâm vào hôn mê sâu vậy, cháu phải thay cô ấy sống và sinh hoạt, đồng thời thực hiện điều cô ấy muốn. Khi nguyện vọng được đáp ứng, Lý Nhiễm sẽ tự động tỉnh dậy, kí ức của cô ấy sẽ không hoàn thiện cũng như chính Lý Nhiễm không biết về sự tồn tại của cháu."
Tất cả mọi người đều trầm mặc.
Điều này quá mức khó tin, nhưng lại là cách giải thích duy nhất hợp lí cho tình huống hiện tại.
Cha Lý tay gắt gao nắm chặt thành ghế, "Nguyện vọng của con bé là gì?"
"Một, trả thù Cố Triết và Tô Phương Phương. Hai là...bảo vệ Lý gia."
Choang.
Lý Duệ bóp nát chén trà, tay đổ đầy máu, nhưng cậu dường như quên cảm giác đau, phẫn nộ mà không có chỗ phát tiết.
"Mẹ kiếp ai cần chị ấy bảo vệ cơ chứ! Lý gia lớn mạnh như vậy chẳng lẽ không thể lo cho chị ấy một đời sung túc sao?!!"
Đường Hi không cần phải giả làm nguyên chủ nữa, dứt khoát vứt bỏ lớp mặt nạ, "Nguyện vọng thứ hai rất mông lung, nhưng lí do tôi tồn tại là để thực hiện nó, như vậy...mọi người hẳn hiểu lí do cháu giữ bí mật vụ buôn lậu rồi chứ? Lý Nhiễm không hi vọng mọi người gặp rắc rối với thế lực ngầm của Cố Triết, nên cháu mới bí mật hợp tác với Phương Tử Khanh."
Mẹ cô nén khóc, bà cầm lấy tay cô, "Cháu có thể đừng dấn thân vào nguy hiểm không, đây là thân thể của Nhiễm Nhiễm..."
Đường Hi nhẹ nhàng rút tay ra, "Cháu không thể thưa cô, chỉ khi nguyện vọng được thực hiện Lý Nhiễm mới trở lại. Thứ khiến cháu còn tồn tại đến giờ là cảm xúc hối hận cùng không cam lòng của cô ấy, chỉ khi cháu khiến cảm xúc đó biến mất thì cô ấy mới trở lại."
[Lợi hại lợi hại, vì không thể tiết lộ chuyện xuyên không và hệ thống nên nghĩ ra một căn bệnh tâm lý khác tương tự, cô nói đến nỗi tôi sắp tin luôn rồi.]
"Ha hả, tôi có thể đem những thứ ảo tưởng này múa bút thành văn đấy!"
Lý lão gia tử nãy giờ trầm mặc bỗng lên tiếng:"Cháu tên gì?"
Đường Hi hơi ngoài ý muốn, vậy mà hỏi tên cô à?
Cô ra vẻ nghĩ ngợi, "...Không có, mọi người gọi cháu là Đường Hi là được."
"Tại sao cháu không nói ngay từ đầu?"
"Vì rất khó để có thể nói thật."
Tự dưng vừa mới gặp đã nói "Con gái các người đang hôn mê sâu, tôi là nhân cách khác của cô ấy" thì có phải sẽ bị hiểu lầm là não hỏng nên phát điên không?
Tuy cô không nói toẹt ra, mọi người dường như cũng hiểu ý của cô, tối hôm đó với Lý gia là một đêm trằn trọc khó ngủ, còn Đường Hi vì hồi chiều làm việc quần quật nên vừa tắm gội xong cô lăn lên giường ngủ say như chết, kết thúc một ngày mệt mỏi.
***
2637 từ