[Hệ Thống] Ta Đi Cứu Vớt Nhân Vật Phụ Hi Sinh

Chương 39: Dị thế đại lục (13)

Một lần lại một lần, dù cho mệt mỏi cực độ, Đường Hi vẫn kiên trì cung cấp linh hồn cho thế giới. Khi con số lên đến năm nghìn người, cô phun ra một ngụm máu, lảo đảo ngã khỏi kiếm ngự không mà rơi tự do.


[Đường Hi!]


Cô xoay người trên không trung, vội tạo một lớp màng chắn đỡ lấy mình, nhưng không biết từ khi nào tay đã không thể vận chuyển linh lực.


Rầm.


Đường Hi rơi xuống đất, bạch y lấm lem bùn đất, cô chống tay đỡ cơ thể ngồi dậy, nằm bắt kiếm quyết gọi kiếm ngự không trở về.


Thanh kiếm bay về trước mặt Đường Hi, nhưng cơ thể tựa hồ không thể điều khiển theo ý muốn, cô chật vật ngồi trên đất, cảm thấy đau lòng xót ruột.


"Ài, hình tượng cao quý lãnh diễm của ta, Tử Bạch Tinh Sa của ta."


1802 nghe cô than thở thì trợn mắt.


[Giờ phút nào rồi mà cô còn để ý mấy thứ này! Cô biết cô phung phí bao nhiêu tinh thần lực rồi không?! Nhờ tinh thần lực nhiệm vụ giả mới có thể điều khiển thân thể mà sinh hoạt, nếu tinh thần lực cạn sạch thì cô cũng sẽ trở thành phế nhân!]


Đường Hi phụt cười một tiếng, 1802 cáu lắm rồi, cô quắc mắt, "Ta cũng đâu có muốn, nhưng bây giờ buộc phải tiếp tục chứ sao?"


[Cố chấp! Cứng đầu! Não hỏng!]


Đường Hi: Ha ha.


Cô thất thểu đứng dậy, leo lên kiếm ngự không, bay về một vết nứt sâu như vực thẳm trên mặt đất, đem những linh hồn cung cấp cho vị diện, chậm rãi nhìn vực thẳm khép lại mà thở phào.


Lòng bàn tay Đường Hi trắng bệch, làn da tái nhợt không chút hồng hào, tựa như bị rút máu ra khỏi cơ thể, cô lại tìm đến một hang động, những đệ tử Vân Lan tông đang ẩn nấp ở nơi này.


Khi tinh thần lực truyền đi, Đường Hi nhận thấy được rất nhiều cảm xúc tiêu cực của các tu sĩ. Sợ hãi, tuyệt vọng, trống rỗng, nhờ đó khi cô bước vào có thể kiểm soát tâm trí người khác dễ hơn, đây là lúc đáy lòng của họ cực kì mềm yếu, tâm cảnh rối loạn.


"Mọi người, xin hãy nhìn lên đây."


Ngay khi tất cả đều ngẩng lên nhìn cô, Đường Hi hơi kinh ngạc.


Nữ chính số ba Sở Giai cũng ở đây?!


Một thân lục y điềm đạm, tóc ba ngàn sợi đen nhánh, đôi mắt sâu hun hút lại nhu tình như nước. Đường Hi ngây người một chốc rồi gấp gáp thi triển thuật khống hồn, đại đa số tu sĩ đều dễ dàng bị cô biến thành con rối, nhưng Sở Giai liền không có giống như vậy.


Nàng ngay lập tức phản công, đầu của Đường Hi ong ong đau như búa bổ, cô dùng linh lực không ngừng đánh vào thức hải của Sở Giai, nhưng cũng bị nàng phản phệ lại không ít.


Trong lòng Đường Hi phắc một tiếng, phân tán linh lực bảo vệ thức hải của mình. Tu vi của Sở Giai không bằng cô, ôm đầu đau đớn, cuối cùng bị điều khiển, nhưng Đường Hi cũng không khá hơn, cô ra sức ngăn linh lực trong cơ thể mất khống chế tán loạn, miễn cưỡng ra lệnh:


"Tự sát."


Tất cả các tu sĩ Vân Lan tông không nói hai lời liền tự sát ngay trước mặt Đường Hi, máu bắn lên y phục, cô dùng Tụ Lý Càn Khôn thu hết linh hồn vào ống tay áo, bước ra khỏi động.


"1802."


[Có một vết nứt cách đây hai cây số.]


Đường Hi cứ như vậy sử dụng thuật khống hồn của Khống Hồn Quyết, mãi đến khi cô không thể đi nổi nữa, ngồi bệch xuống đất hít thở.


Bạch Xà lượn trên bầu trời, mỗi lần nó há miệng, một quả cầu đỏ rực xuất hiện, bắn nhanh xuống mặt đất, chỗ đất đó liền nổ tung, để lại hố đất khổng lồ, tốc độ phá hủy tuyệt đối nhanh hơn tốc độ sửa chữa.


Thời gian rõ là còn chưa tới mười lăm phút mà lại dài như cả thế kỉ, Đường Hi thở hồng hộc, tính nhẩm.


"Nãy giờ hẳn đã được bảy nghìn."


Khi cô đang nghỉ ngơi, tiếng bước chân vọng tới, Đường Hi phát hiện ra nhưng lại mệt đến không thể cử động, miễn cưỡng rướn người nhìn xem ai đang tới.


"Nguyệt sư tỷ?"


Giọng nam trầm ấm lại quen thuộc, Đường Hi không nhịn được vuốt mặt


Không ngờ giờ phút này lại gặp vai chính ở đây.


Lãnh Tiêu Thành vội chạy đến, thấy tình trạng của cô thì hốt hoảng, muốn giúp đỡ nhưng tay chân lúng túng, không biết nên làm sao.


"Đỡ ta dậy."


Đường Hi lên tiếng, giọng của cô nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng với tu vi của hắn khẳng định đã nghe rõ.


Lãnh Tiêu Thành vâng lời đỡ Đường Hi đứng dậy, chân cô mỏi nhừ, ngán ngẩm nhìn con rắn ba đầu kì dị trên trời.


"1802, có cách nào giết nó không?"


[Cô đang mơ tưởng đấy à?]


"Để ta hỏi lại, có cách nào phong ấn nó không?"


[...]


Thấy 1802 im lặng, Đường Hi cười ha hả.


"Cứ nói đi, ta chỉ cân nhắc thôi."


***


Đường Hi được Lãnh Tiêu Thành đỡ đi cả một quãng đường dài, thân thể dần hồi sức, rốt cuộc miễn cưỡng hoạt động bình thường.


"Nguyệt sư tỷ, chúng ta phải mau tìm một nơi trốn."


Thấy Lãnh Tiêu Thành nóng vội, cô cũng không miễn cưỡng, mỉm cười:


"Lãnh sư đệ, ngươi giúp ta một chuyện được không?"


Hắn ngờ vực, "Sư tỷ?"


Đường Hi dời ánh mắt, giọng nói đanh thép, "Cho ta mượn Tử Sinh Đoạt Mệnh."


Lãnh Tiêu Thành sững sờ mở to mắt.


Hắn ngây người một lúc lâu, không nói nên lời, cô lặp lại:


"Ta muốn mượn Đoạt Mệnh kiếm, nếu ngươi không đồng ý ta cũng sẽ không khách khí."


Nói thẳng ra là nếu ngươi không đưa thì ta sẽ tự giành lấy. Đường Hi không còn xem Lãnh Tiêu Thành là vai chính nữa, không có Thiên Đạo bảo hộ, mệnh thiên tử xung quanh hắn cũng đã biến mất, không còn vầng sáng chói rọi muôn phương nữa, cô mở miệng xin mượn đã là chút tử tế cuối cùng rồi.


Lãnh Tiêu Thành siết tay, cuối cùng quyết định đưa cho Đường Hi, cũng không hỏi lí do cô mượn làm gì.


Đoạt Mệnh kiếm mảnh mai, đỏ rực như lửa trong tay cô, thanh kiếm đã giết hàng vạn sinh mạng, nhuốm máu của vô số người. Đường Hi rút kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm bóng loáng dưới ánh nắng, cô cười ngọt ngào.


"Cảm tạ."


Lãnh Tiêu Thành không chờ được vội hỏi, "Sư tỷ, ngươi-..."


Phập.


Máu đỏ tươi nóng bỏng tràn ra, thấm qua lớp y phục ướt đẫm.


Lãnh Tiêu Thành kinh hoàng nhìn xuống lồng ngực, thanh kiếm lạnh lẽo xuyên qua cơ thể. Đau đớn xông lên đại não, hắn dùng toàn lực nắm lấy cổ áo của Đường Hi, rít lên:


"Tại sao?"


Đường Hi nhìn gương mặt đau khổ và không thể tin của Lãnh Tiêu Thành, hai chữ 'Tại sao?' không thể nói lên gì cả. Nguyệt Linh cũng đã từng hỏi hắn như thế, đáp lại nàng chỉ có sự khinh bỉ cùng cực.


Cô mỉm cười, bóp gãy cánh tay đang nắm lấy mình, "Vì ngươi quá ngây thơ, quá tin người, quá dễ gạt."


Lãnh Tiêu Thành mắt hằn lên tơ máu, phẫn nộ đến muốn hủy thiên diệt địa.


"Đồ dơ bẩn, ti bỉ khốn nạn!"


Đường Hi không muốn nghe lời thoại của vai chính trước khi chết, mạnh bạo rút kiếm ra. Lãnh Tiêu Thành khụy gối xuống, linh hồn bị Đoạt Mệnh cướp đi, thi thể ngã xuống đất.


"Ài, ta cũng thấy có lỗi khi để ngươi chết khi chưa làm gì thế này. Xin lỗi nhé."


Đường Hi cười tươi rói, 1802 lườm cô.


[Lãnh Tiêu Thành mà nghe được những lời này chắc sẽ tức đến đội mồ sống dậy.]


"Ha ha."


Đoạt Mệnh trong tay hơi run, dường như đang vui sướng khi ăn một tu sĩ thiên linh căn. Từ trong nhẫn trữ vật, tay trái của cô xuất hiện thêm một thanh kiếm khác tuyền một màu đen, Đường Hi dùng linh lực vẽ ra một phù chú ấn lên hai thanh kiếm, Hy Tà và Đoạt Mệnh không tin được bạo nộ.


"Ngươi--!!!"


Đường Hi thấy chúng cáu gắt như thế thù cười hề hề, "Đừng giận đừng giận, nếu không ta quăng hai ngươi thuật cấm ngôn đó."


[...Chúng làm gì có miệng.]


"Ừ ha."


Đường Hi làm như không nghe âm thanh biểu tình dữ dội của hai thanh kiếm, ngự kiếm bay đi.


Có một luật lệ được đặt ra, vật sở hữu không được phép tấn công chủ nhân của mình, nếu không hồn phách sẽ bị đày xuống A Tì địa phủ, vĩnh viễn đọa lạc dưới Nại Hà, không thể siêu sinh. Cô giết chủ nhân của Đoạt Mệnh bằng chính thanh kiếm của hắn, như vậy nó đã nhận cô làm tân chủ nhân, Đường Hi chính là lợi dụng luật lệ này với chúng nó.


Nếu có ai biết cô đối xử với hai Thần Binh như thế này hẳn sẽ tức nổ đom đóm mắt.


Đường Hi bay thật thấp, gần sát với mặt đất, tựa hồ xem kiếm ngự không là ván trượt, cô dùng tốc độ nhanh nhất tiến vào Vân Lan tông tìm phòng chứa.


Trong phòng đồ vật ngổn ngang, Đường Hi nắm lấy một bình sứ trong tay, hạ quyết tâm.


Cô ngự kiếm bay vút lên bầu trời, Bạch Xà hiện ra trong tầm mắt, ba đầu xà tinh lè lưỡi thổi bay vạn vật, thân cao sáu trượng, dài hơn trăm mét, Đường Hi nhìn lại cũng líu lưỡi.


Tại sao số mệnh không bao giờ để ta yên ổn làm nhiệm vụ?!


Cô thở dài, làm sao tách kẻ kia và Bạch Xà ra đây?


Từ đầu đến giờ Đường Hi luôn chắc rằng mình cách con Bạch Xà ba đầu thật xa, nhưng lúc này thì cô cần đến gần nó.


Tuy có thể sẽ bị uy áp xung quanh kẻ kia đè chết trước khi đến nhưng cũng phải cược một lần.


Bỗng một giọng nói truyền thẳng vào đầu Đường Hi.


"Ngươi định làm gì?"


Cô giật mình, nhận ra là giọng của Nguyệt Sa thì nhẹ nhõm. Nguyên Anh kỳ có thể trực tiếp truyền âm vào thần thức của người khác trong phạm vi năm mươi dặm, nhưng Đường Hi thì cần phải dùng ngọc bội bên hông để trả lời.


"Ta cần đến gần Bạch Xà, nhưng tên kia cứ ở đấy thì không được."


Giọng cô nàng trầm xuống, "Thắng được?"


Đường Hi cười khổ, "Phải thử mới biết được."


Nếu Nguyệt Sa không tin lời cô, Đường Hi cũng không còn cách nào khác, chính cô cũng không tin mình có thể đánh bại con rắn ba đầu kia, nhưng để ngăn vị diện đổ vỡ thì phải liều mạng.


"Được." Nguyệt Sa nói xong liền ngắt truyền âm.


Đường Hi: Σ('◉⌓◉')☆


Hả???


Chỉ vậy thôi?!


Nghiêm túc đấy hả?!


Khi Đường Hi đang ngơ ngác, từ lúc nào chưởng môn Phong Liệt và năm phong chủ đã ở đối diện kẻ kia, cô trợn mắt, không khỏi cầu cho họ không bị ép chết.


Phong Liệt nhìn sơ qua cũng biết hậu quả dưới đất là do tên này gây ra, khí tức của hắn phi thường kì dị cùng đáng sợ, nhưng thân là các trưởng bối, họ không thể như rùa rụt cổ trốn chạy.


So với Đường Hi, Nguyên Anh kỳ chỉ liếc mắt liền biết tu vi của đối phương, tuy Phong Liệt bi phẫn đến cực điểm cũng phải nhịn xuống, kính cẩn.


"Nhạn Dẫn đế quân."


Nhạn Dẫn nhướng mày, chờ ông nói tiếp, Phong Liệt thật sự sắp cắn nát cả răng.


"Ngài cũng là người tu chân, trước giờ cùng Vân Lan tông không hề có xích mích, hành động của ngài hiện giờ là tuyên chiến."


Phía bên kia, hắn không có nhanh chóng trả lời, tuy khoảng cách quá xa khiến Đường Hi không thấy được, cô cũng biết Nhạn Dẫn đang cười nhạt. Chưởng môn không nhận được câu trả lời, cúi người:


"Đế quân, tại hạ muốn tỉ thí với ngài."


Nhạn Dẫn đứng trên đầu Bạch Xà, "Không đủ."


Phong Liệt nghe được thì thoáng trì độn, Nguyệt Sa bỗng cười khẩy, Nhạn Dẫn dời tầm mắt lên cô nàng. Nguyệt Sa nửa điểm khủng hoảng cũng không có, giọng nói đùa cợt:


"Nhạn Dẫn đế quân, nếu không đủ vậy cả sáu người bọn ta cùng tham gia thì sao? Ngài chắc chắn không ngại."


Vừa dứt lời toàn bộ phong chủ đều kinh ngạc quay sang Nguyệt Sa, Từ Lãm thiếu điều chỉ vào mặt cô nàng mà chửi, lại bị cô nàng hừ một tiếng khinh thường, anh manh động muốn xông tới đánh người.


Nhưng manh động chỉ là manh động bởi vì nó thường xuyên bị ngăn lại.


Phong Liệt vươn tay ra hiệu đừng quấy, Từ Lãm quả thật sắp tức đến nổ phổi, lại phải bảo trì hình tượng Vân Phi chân nhân phong nhã xuất trần, nghiến răng nhịn xuống, trong đầu chạy qua rất nhiều 'Ngươi phải tha thứ cho nàng!'.


Nghe vậy, Nhạn Dẫn cười nửa miệng, ánh mắt thách thức nhìn xuống cả sáu người. Thấy ánh mắt của hắn, một nửa phong chủ vô cùng sầu muộn.


Tu vi Nguyên Anh kỳ không phải ai cũng giỏi đánh nhau!


Điển hình là Vân Phi chân nhân, anh cả ngày luyện đan luyện dược, tay không nắm được vai không gánh được, chính là công tử bột chân yếu tay mềm. Nay bỗng bị cuốn vào sự tùy hứng của Nguyệt Sa, Đường Hi âm thầm thắp cho Từ phong chủ một nén nhang.


Nhưng Nguyệt Sa hành động như vậy ngay cả cô cũng có chút bất ngờ, không chỉ Từ Lãm, Vân Đường tiên tử của Xuyết Thảo Phong là thầy thuốc, đã cầm qua kiếm bao giờ, đây thật sự là làm khó nàng.


Nhạn Dẫn nhếch môi cười nhạo.


"Miễng cưỡng, đủ."


Lời này thật sự quá mức ngông cuồng.


Các đệ tử Vân Lan tông hít một ngụm khí lạnh, có kẻ trực tiếp phun nước miếng chế giễu.


Khiêu khích đồng thời sáu vị Nguyên Anh là việc mà người bình thường dám làm sao?


Cho dù là Hóa Thần kỳ đi chăng nữa thì hành động này cũng quá tự mãn.


Khóe miệng Đường Hi giật giật, hắn căn bản không phải là Hóa Thần trung kỳ.


Nhưng điều này lại chỉ có mình cô biết.


Chưởng môn Phong Liệt nghiêng người bày ra tư thế mời.


"Đế quân, chân núi Ấn Cửu."


Ấn Cửu???


Đường Hi không nhịn được vuốt mặt.


Trùng hợp thế nào lại là mồ chôn của Nguyệt Linh ở tiền kiếp, nhắc tới nó cô lại thấy không thoải mái, dù người chết cũng không phải là cô.


Bóng đen của kẻ kia lóe lên rồi biến mất, lần lượt sau đó là chưởng môn và các phong chủ, Đường Hi thấy hắn đã đi xa, thật muốn gióng trống khua chiêng ăn mừng.


Cuối cùng cũng đi rồi!!!


***


Cô ngự kiếm bay nhanh đến bên dưới Bạch Xà, nó sừng sững trước mắt như một tòa nhà, không ngừng phá hủy mặt đất.


Ngay khi Đường Hi muốn tiếp cận, đôi mắt hồng ngọc của nó liếc qua, cô giật bắn.


Phát hiện ra?!


Má nó phi lý! Ngươi đang bay cơ mà?!!!


[Ngây người cái gì?! Chạy đi!!!]


1802 nạt lớn khiến Đường Hi bừng tỉnh, cô dùng tốc độ nhanh nhất phi người lao vun vút như gió, bên tai là âm thanh vù vù, rốt cuộc không nhịn được ngoái nhìn.


Vị trí ban nãy của Đường Hi bị một quả cầu lửa nhỏ bằng nắm tay trẻ con ném trúng, giây lát sau một vụ nổ bùng lên. Lửa sáng rạo rực bừng bừng, một cột khói đột ngột xuất hiện, sức ép không khí