Đến xế chiều thì Hưng cuối cùng cũng tỉnh dậy, nhìn xuống chỉ thấy Hương đang nằm trên tay hắn, vẻ mặt hơi giận nhìn hắn.
"Thằng quỷ nhỏ! Giả ngu giả khờ lâu như vậy chỉ để mưu đồ làm tình với dì hai phải không?" Hương gắt giọng hỏi.
Bộ dạng của nàng trông rất uy nghiêm, thật giống như một người dì đang dạy dỗ cháu mình. Nhưng mà hiện tại nàng đang khỏa thân nằm trong vòng tay hắn, đùi trắn nõn nà gác lên người hắn, trong tử cung chứa đầy tinh dịch của hắn, nên hoàn cảnh này rất buồn cười.
"Không có mà!" Hưng ấm ức đáp: "Mấy năm nay con thật long yêu dì hai mà!"
"Không tin!" Hương lớn tiếng chống đối, nhưng mà giọng nói hơi run, mắt cũng đã ngấn lệ.
Hưng không có ngu, nhìn ra được bất an và lo lắng trong ánh mắt của Hương, vòng cánh tay còn lại qua ôm nàng vào lòng, siết nàng thật chặt, rồi thì thầm vào tai nàng: "Khánh Hương, ta yêu nàng." Hắn nói rõ từng chữ một làm cho Hương lập tức mềm nhũn.
"Ta thật thảm hại." Hương nức nở tự nói. "Cô đơn đến mức bị đứa cháu ruột chinh phục..."
Nàng là cao thủ Pháp Vương, lại còn rất xinh đẹp, trong lòng đương nhiên là có hơi tự cao. Nhưng hôm nay lại dễ dàng bị đứa cháu 15 tuổi đè xuống chinh phục, trái tim cũng bị hắn cầm đi rồi, hỏi sao nàng không ấm ức muốn khóc đây? Có điều, lý do này chỉ là phần nhỏ. Phần lớn là vì nàng đột nhiên có người làm chỗ dựa tinh thần, có người mãnh liệt yêu mến nàng, khiến nước mắt cứ như vậy tuôn ra.
Hưng vuốt ve Hương, mềm giọng lại nói với nàng: "Con không biết quá khứ ra sao, nhưng tương lai dì hai sẽ mãi mãi không cô đơn nữa!"
Hắn cũng không thèm hỏi vì sao mà năm đó hôn nhân của nàng đổ vỡ, quan trọng là từ đây về sau hắn sẽ quý trọng nàng như thế nào. Tất nhiên, hắn mới gặp Hương lần đầu vào ngày hôm qua, không thể nói tới yêu đương chân chính được, nhưng mà hắn có dũng khí dụ ngon dỗ ngọt, sau đó đè nàng xuống, thì hắn cũng có đảm lượng tiếp tục quan tâm chăm sóc nàng.
"Tôn chỉ của ta là Nói Không Với Phủi Đít!" Hưng trong đầu tuyên bố.
Trong lúc chờ Hương bình tâm lại, Hưng đưa ý thức của mình vào trong Pháp Hồn, nghiên cứu hệ thống Tà Đạo một chút. Hắn từ đó biết được, những vật phẩm nhiệm vụ ban thưởng kia đều đã được chuyển vào trong nhẫn không gian. Hắn lại đưa ý thức vào trong nhẫn không gian đeo trên tay thì thấy được bốn viên Hồi Mệnh đan nằm chễm chệ bên trong, bên cạnh viên Pháp Đan cấp 1.
"Ê hệ thống, cho ta xem thông tin cá nhân." Hưng dùng suy nghĩ nói chuyện với hệ thống.
"Điểm tu luyện chỉ có thể đạt được thông qua hệ thống hay sao?" Hưng hỏi hệ thống.
- Tu luyện pháp lực bình thường cũng có thể đạt được.
"Vậy muốn tăng trưởng Pháp Hồn thì vẫn làm như bình thường à?"
- Hệ thống Tà Đạo bản thân là tư chất Thiên Ngoại, không thể tiến cấp thêm nữa.
"Vậy làm sao ta tăng thực lực lên được?"
Trong giới tu pháp, pháp giả chỉ có thể mạnh lên khi mà Pháp Hồn tăng trưởng, vì bản thân pháp giả không thể tự dưng sử dụng pháp thuật, phải thông qua Pháp Hồn, mượn pháp lực xúc tác mà viết thành hiện tượng siêu nhiên, ví dụ như Hỏa Cầu, Thủy Kiếm, vân vân.
- Làm nhiệm vụ Tà Đạo, nhận thưởng pháp kỹ, sau đó thì không cần phải lo chuyện thuộc tính thích hợp.
"Nói vậy có nghĩa là hệ thống Tà Đạo muốn sử dụng loại pháp kỹ nào cũng được?
- Đúng vậy.
"Không hổ danh tà đạo..."
Pháp giả bình thường chỉ có thể luyện pháp kỹ phù hợp với thuộc tính của Pháp Hồn, nhưng Tà Đạo lại khác, nó có thể xài bất cứ loại thuộc tính nào, miễn là chủ nhân đã hoàn thành nhiệm vụ và học được phần thưởng pháp kỹ.
Hưng đang suy nghĩ ngon lành thì bị cảm giác hàm răng nhỏ xinh của Hương cắn vào cổ làm cho giật nảy mình, từ trong ý thức tỉnh lại. Hắn nhìn qua thì thấy nàng đã khóc xong, mắt vẫn còn đỏ hoe, nhưng tâm trạng xem ra đã tốt lên mấy phần.
Hương nhả hắn ra, rụt rè nhìn hắn, khẽ hỏi: "Con... Chàng, chàng hứa là sẽ không rời bỏ thiếp?"
Nàng nói mà suýt chút nữa chết vì ngượng, nhưng sâu thẳm bên trong, Hương không có ghét bỏ cái cảm giác dùng lời lẽ mật ngọt nói chuyện với người yêu trong lúc chỉ có hai người gần gũi với nhau. Bình thường, Hương trăm phần trăm sẽ không nói chuyện chàng chàng thiếp thiếp với hắn. Lỡ như mẹ hắn nghe được, chẳng phải nàng sẽ phải gọi em gái mình là mẹ chồng sao? Đây là khiến nàng chết vì xấu hổ.
Hưng lăn qua bò lên phía trên nàng, mắt hổ nhìn thẳng xuống đôi mắt to và đẹp của nàng.
"Cái này ta thề với nàng. Có điều..."
"Có điều sao? Chàng mau nói!" Hương sợ hãi ôm eo hắn, hối thúc hắn nói hết câu.
"Có điều, nếu có nữ nhân khác mang theo tình ý chân thật đến với ta, ta sẽ không thể làm kẻ bạc tình. Cho dù nàng có hận ta, trách mắng ta, ta cũng sẽ yêu thương tất cả nữ nhân của ta công bằng như nhau. Đây là một điểm mấu chốt mà ta không thể từ bỏ được."
Hương thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên mặt lại làm bộ giận hờn: "Nói đi nói lại, chàng cuối cùng cũng là lăng nhăng không chung tình chứ gì? Vừa mới được thiếp xong đã bắt đầu nghĩ tới nữ nhân trong tương lai! Thật đáng hận, chàng đừng chạm vào ta nữa!"
Hưng cúi xuống hôn môi Hương, khiến cho sự chống cự của nàng dần dần tan biến. Đến lúc đầu lưỡi của hắn thò vào trong miệng nàng thì Hương đã rơi vào trong biển nhu tình, toàn thân uốn éo, tay chân vân vê cơ hể của Hưng. Âm thanh chùn chụt xem lẫn với tiếng rên rỉ khe khẽ của Hương tràn ngập căn phòng đơn sơ. Nàng cũng bắt đầu đáp lại nụ hôn của hắn, mút môi và lưỡi của hắn đến mê mệt, trong lòng là một mảnh xuân tình.
"Ta sẽ không chủ động đi cưa cẩm ai." Hưng buông tha đôi môi chín mọng của Hương, nói ra: "Ý ta muốn nói là, nếu bọn họ thật tâm thật ý đến với ta trước, ta sẽ không lạnh lùng giũ bỏ tình cảm của bọn họ. Ta nghĩ nàng cũng không ưa thể loại đàn ông xem nhẹ tình cảm như vậy."
"Thiếp hiểu." Hương mỉm cười đầy tình ý, hai tay ôm chặt cổ Hưng, nâng đầu lên chủ động hôn môi hắn thật nồng nhiệt.
Đại lục Thiên Nam vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi thời đại cổ hủ, tình trạng đàn ông đa thê vẫn còn diễn ra, nhưng những chuyện như cường hành thu tiểu thiếp về làm nô lệ tình dục đã không còn nữa. Chỉ có những người có trách nhiệm mới có thể thành lập, sau đó duy trì hậu cung của mình.
Nhưng cuối cùng hắn cũng bị nàng cho một câu: "Lúc nãy chàng hăng quá mức, làm ta ê ẩm. Hai ngày tiếp theo không cho chàng làm nữa!"