Rõ ràng mặt trời tỏa nắng ấm, lúc này lại thấy khí lạnh nhập thân.
Yến An Quân nhìn một lượt Chiêu Dương Cung đã không ít người, thân mình
thoáng lùi lại một bước, nay Mộc Dung Cơ sóng vai với Yến An Quân đã
không có người che, hoàn toàn bại lộ dưới con mắt Dung Phi.
“Mộc Dung Cơ, trong danh phận của chúng ta đều có một chữ Dung, ngươi nói…
Hoàng Thượng có ý gì?” Trong mắt Dung Phi hàn quang tầng tầng lớp lớp,
trên mặt lại mỉm cười. Nàng đứng lên, trên thắt lưng màu tím rủ xuống
một chiếc tua cờ kim hoa, móng tay sơn đỏ khẽ vuốt khóe miệng, tự nhiên
thêm vài phần kiều mị.
Bàn luận về cách phát huy ưu thế sắc đẹp bản thân, Mộc Dung Cơ kém một bậc.
“Dung Phi nương nương, chữ “Dung” này của tỳ thiếp là vị phần tổ tiên quy
định, sao có thể so với phong hào của nương nương.” Mộc Dung Cơ tỏ vẻ
cực kỳ khiêm tốn, thật ra lúc này cũng không cho phép nàng được kiêu
căng, dù sao trong mắt người ngoài, tối qua chính nàng đã cướp Hoàng
Thượng từ tay Dung Phi. Cho dù trước khi Hoàng Thượng tới nàng hoàn toàn không biết, nhưng cướp là cướp, không cần nhiều lời.
Dung Phi dẫn theo chiếc khăn lụa thêu hoa lan chậm rãi đến gần, hoa điền hình hoa hồng trên trán càng rõ ràng diễm lệ.
Nàng tiến đến bên tai Mộc Dung Cơ nhẹ giọng nói: “Mộc Dung Cơ nhìn có chút
giống bản cung khi trẻ tuổi, nhất là hai hàng lông mày này, sợ là… khi
Hoàng Thượng thấy ngươi sẽ nghĩ đến bản cung khi còn mười sáu.” Nói
trong nói ngoài chỉ có ý Mộc Dung Cơ ngươi chỉ là thế thân của Dung Phi
nàng mà thôi.
Mặt mày Dung Phi cùng Mộc Dung Cơ quả thật có vài phần giống nhau, đều là
tiểu mỹ nhân, tướng mạo lại đều mảnh mai, có chỗ tương tự là bình
thường.
Nếu là lúc khác, Mộc Dung Cơ sẽ không nghĩ nhiều. Vốn đã đoán trước Dung
Phi làm khó, nàng cũng đã chuẩn bị đối phó, thế nhưng sau chuyện đêm
qua, lời nói vừa rồi của Dung Phi khiến Mộc Dung Cơ không khỏi nghĩ
nhiều.
Đêm qua… không tốt đẹp như người ta tưởng tượng.
Nam nhân phủ trên người nàng khi bãi giá đến đã có chút không yên lòng, sau đó khi đụng chạm da thịt với nàng, động tác trên giường càng tỏ vẻ bực
bội vì không thể tận hứng.
Loại bực bội này bị Mộc Dung Cơ mẫn cảm phát hiện —
Hoàng Thượng, dường như thông qua nàng xây dựng bầu không khí nào đó, thậm
chí còn khiến nàng làm ra một số động tác mà thân thể nàng không thể làm được.
Động tác như vậy, không thuộc độ mềm mại bình thường, nữ tử bình thường sợ
là cũng không làm được. Điều này gián tiếp chứng minh, trong khi sủng
hạnh nàng, Hoàng Thượng… nghĩ tới người khác!
Ánh mắt Mộc Dung Cơ tối xuống, lẽ nào nàng thật sự là thế thân của Dung
Phi? Nhưng nếu Hoàng Thượng thích Dung Phi thì đêm hôm còn từ Di Cảnh
Cung tới Tú Ngọc Cung của nàng làm gì?
Yến An Quân ở gần Mộc Dung Cơ, nghe hai người “khẩu chiến” mà líu lưỡi
không ngừng. Nữ nhân hậu cung quả nhiên không thể khinh thường, một
phong hào tùy tùy tiện tiện cũng xé ra được chuyện to như thế. Hiển
nhiên điều này chứng thực một kết luận: một khi người ta muốn gây
chuyện, toàn thân trên dưới của ngươi đều là sai.
“Ơ? Yến muội muội, sao ngươi lại đứng đây, mau ngồi xuống bên này đi.” Thục Phi cầm quạt trong tay, khóe mắt thoa phấn vàng kim, nhìn cỏ vẻ rất có
sức sống.
Yến An Quận vội vã cúi người nói: “Thục Phi nương nương ưu ái, tỳ thiếp ngồi phía dưới là được rồi.”
“Còn gọi nương nương cái gì, tính cách của Yến muội muội rất hợp với ta, cứ
gọi tỷ tỷ là được rồi, thường ngày ta có một mình rất buồn, nếu Yến muội muội có rảnh đừng quên tới Tụ Hà Cung của ta ngồi chơi.”
Trên mặt Yến An Quân đầy vẻ được quan tâm mà sợ: “Vậy tỳ thiếp sẽ thường
xuyên tới làm phiền, chỉ cần Thục Phi tỷ tỷ không chê tỳ thiếp nói nhiều là được.”
Một tiếng hô to rõ lanh lảnh vang lên, kèm theo đó là Thiệu Tuyên Đế mặc
long bào mặt không biểu cảm đi vào Chiêu Dương Cung. Hoàng Thượng tâm
tình rất tệ, gần như trong nháy mắt, trong lòng hậu phi trong Chiêu
Dương Cung đều hiểu. Xem ra, Hoàng Hậu triệu tập mọi người đến nhất định sắp tuyên bố chuyện lớn, nếu không Hoàng Thượng vốn nên lâm triều sao
lại tới Chiêu Dương Cung vào lúc này?
Phía sau Thiệu Tuyên Đế là Hoàng Hậu, nàng trang điểm nhẹ nhàng, phượng vũ y màu hoàng kim tăng thêm vài phần cao quý.
Thiệu Tuyên Đế liếc nhìn một vòng rất có khí thế, cuối cùng hơi dừng lại bên
cạnh Mộc Dung Cơ, ánh mắt lạnh như băng hình như khẽ dao động. Hắn giật
mình, vừa rồi dừng lại là nhìn về phía Yến Quý Nhân. Lúc này Yến An Quân đang duy trì động tác nhún gối với Thục Phi, vòng eo mềm mại được làn
váy xếp ly màu xanh lam quấn quanh càng thêm nhỏ nhắn.
Hắn tất nhiên biết vòng eo này mềm đến đáng ngạc nhiên, yết hầu Thiệu Tuyên Đế giật giật, hạ thân căng cứng, ngón tay dưới ống tay áo càng thêm
siết chặt. Hắn làm bộ điềm nhiên dời tầm mắt, ngọn lửa trong lòng lại
không cách nào dập được…
Đúng là yêu tinh đáng giận.
Yến An Quân không thể nghi ngờ là nằm cũng trúng đạn.
Hoàng Hậu đi theo Thiệu Tuyên Đế cũng trưng một gương mặt lạnh, trong tay cầm một thứ gì đấy như giấy, Yến An Quân nhìn chằm chằm một lát, hình như
là một bức thư.
Đám cung phi đều về vị trí, Mộc Dung Phi ngồi xuống xong gần như luôn cúi
đầu, vẻ mặt e thẹn, chỉ tiếc tâm điểm quan tâm của Thiệu Tuyên Đế từ lâu đã không ở chỗ nàng. Chen chúc trong một đống phụ nữ rực rỡ muôn màu,
không mau mau ngẩng mặt lên cho Hoàng Thượng nhìn quen mắt, bị quên rồi
tha hồ mà khóc.
Vì vậy, Yến An Quân hơi nâng mặt, ánh mắt nhìn thẳng Hoàng Thượng ở ghế
trên, nhìn mãi nhìn mãi đến khi nàng không khỏi ngây dại. Ngày thị tẩm
ánh nến quá tối không thấy rõ ràng, giờ cuối cùng cũng có cơ hội quan
sát kỹ lưỡng, cảm thấy Thiệu Tuyên Đế từ trên xuống không chỗ nào không
tinh xảo, không có lấy một tỳ vết, gen của hắn rốt cuộc tổ hợp thế nào
vậy?
Mắt phượng đặc trưng của hoàng thất híp lại… sau đó nhìn về phía nàng, rồi
mắt phượng lại tiếp tục híp lại, đong đầy ý cười, mày hơi nhướng, hắn
nháy mắt với nàng mấy cái.
Yến An Quân cảm thấy mắt mình chắc bị co giật rồi, cũng may não vẫn còn vận chuyển. Nàng lập tức đáp lại bằng một nụ cười quyến rũ, đầu lưỡi vươn
ra khẽ liếm môi dưới, thấm ướt cánh môi mọng. Mộc Dung Cơ không thấy Yến An Quân cùng Thiệu Tuyên Đế tán tỉnh nhau, chỉ thấy nàng nhìn đĩa trái
cây đối diện, liếm môi ra vẻ rất thèm khát, vì vậy Mộc Dung Cơ giữ vững
hình tượng lương thiên lại không nhiễm khói lửa nhân gian của mình…
Đưa cho Yến An Quân một quả chuối.
Chuối…
Đôi mắt Thiệu Tuyên Đế chợt phóng đại. Đã thấy Yến An Quân xấu hổ ngượng
ngùng nhận lấy quả chuối, ngọc thủ lả lướt bóc vỏ, mỉm cười liếm đầu quả chuối.
Đáng thương thay Thiệu Tuyên Đế… trực giác nói cho hắn lúc này nên lý trí
quay đầu, nhưng thân thể hắn không cho phép. So với “tin tức táo bạo”
liên quan đến hậu cung mà Hoàng Hậu sắp công bố, hắn càng muốn xem nữ
nhân này rốt cuộc đang làm gì… Có đôi khi, chỉ một đêm thành nỗi hận
thiên cổ.
Tiểu nữ nhân cười duyên vui thích dùng đầu lưỡi vẽ hình dạng quả chuối, đầu
quả chuối ra ra vào vào trong miệng nàng, không ngừng xoay quanh, nhưng
chết tiệt là nàng không ăn luôn nó đi!
Nắm tay Thiệu Tuyên Đế kêu lên răng rắc, cổ họng như bị hỏa thiêu, trong
đầu hắn lúc này những chuyện hỗn độn như không thể thật sự thích ai gì
đấy đều bị ném sang một bên, rốt cuộc chỉ cảm thấy trên người khô nóng
không chịu nổi, hận không thể tử hình tiểu nữ nhân đang vui vẻ gặm chuối nào đó ngay tại chỗ!
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng…” Hoàng Hậu bên cạnh lay lay Thiệu Tuyên Đế, hắn
kiềm chế hạ thân bốc lửa, đen mặt trầm giọng nói: “Chuyện gì?”
Hoàng Hậu nghi hoặc liếc hắn một cái: “Chứng cứ vô cùng xác thực, có điều
Khang Sung Nghi không chịu nhận tội, xin Hoàng Thượng xử lý.”
Thiệu Tuyên Đế không yên lòng lên tiếng, liếc nhìn về hướng vừa rồi, đã thấy
Yến Quý Nhân ngồi ngay ngắn ở kia, môi cười tủm tỉm, còn quả chuối trong tay đã ăn hơn phân nửa từ bao giờ.
Trong lòng đầy tình ý, ánh mắt lại nhìn người đang quỳ phía dưới, nhìn thế
nào cũng không vừa mắt, vì vậy mũi hừ lạnh một cái, vung ống tay áo
đứng, lạnh giọng nói: “Dám tư thông trong cung đình, Khang Sung Nghi
ngươi thật to gan! Người đâu, nhốt Khang Sung Nghi vào tử lao.”
“Hoàng Thượng, thần thiếp oan uổng.” Khang Sung Nghi liên tục quỳ lạy, hy vọng Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh. Theo quy định, vị trí từ Tần trở lên có thể xưng thần thiếp, có điều Khang Sung Nghi tự xưng như thế càng khiến Thiệu Tuyên Đế tức giận. Một tội thần như Khang Sung Nghi còn dám tự
xưng thần thiếp, còn nữ nhân thông minh như Yến Quý Nhân lại chỉ có thể
xưng tỳ thiếp.
Khang Sung Nghi đương nhiên oan uổng.
Thứ gọi là tư thông chỉ là một cuộc hãm hại, có điều kẻ đầu têu vu khống là Hoàng Thượng, người dưới ai dám nói gì? Trong mắt Thiệu Tuyên Đế chất
chứa hàn ý, Khang Sung Nghi là muội muội của Khang Quảng Lăng, nói không chừng lần này có thể câu được con cá lớn!
Yến An Quân yên lặng ăn hết quả chuối, lau ngón tay, hoàn toàn không quan tâm chuyện trên đại điện.
Khang Sung Nghi gì đấy không có nửa cọng lông quan hệ với nàng, vì vậy lần
này nàng tới Chiêu Dương Cung chỉ như đi xem một vở kịch nhàm chán thôi, kết cục kịch bản cuối cùng đều là thế lực hung ác tổn thất nghiêm
trọng.
Có điều cũng may lần này đi một chuyến không vô ích…
Yến An Quân nhếch môi cười, vừa rồi có coi là nàng dùng một quả chuối đùa giỡn Hoàng Thượng không nhỉ?
…
Sau khi ra khỏi Chiêu Dương Cung, Mộc Dung Cơ vẫn gọi Yến An Quân đi cùng.
Nàng ta như dính vào Yến An Quân, không thể dùng làm bia đỡ lại sinh một kế
khác, nói là lần sau Yến An Quân đi Tụ Hà Cung của Tiếu Thục Phi thì
nhất định phải gọi nàng, sau đó còn nói mình cả ngày ở trong cung vô
cùng cô đơn.
Yến An Quân nghe rồi cười trong lòng, nếu nói Tiếu Thục Phi ở trong cung cô đơn buồn chán thì không sao, Mộc Dung Cơ ngươi vừa vào cung hai, ba
ngày, hôm qua còn thừa sủng, hôm nay đã nói cô đơn, ai tin?!
Trở lại Tú Ngọc Cung, nhìn bóng dáng yểu điệu của Mộc Dung Cơ đi vào tẩm
điện sát vách, còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, trong nháy mắt vào nhà cổ tay bị cầm, thân thể thì bị một sức mạnh kéo bay lên, tiếp đó là hương Long Tiên mê người bao quanh toàn thân nàng.
Lộc Nhi há miệng im lặng lui ra ngoài, cùng An công công nhìn nhau, hai
người đều có chút phiền muộn, ý chỉ còn chưa hạ Hoàng Thượng đã hấp tấp
chạy đến tẩm điện của cung phi chờ trước.
Bị ấn vào một vòng tay ấm áp, Yến An Quân vốn muốn giãy dụa, có điều vừa
ngửi được mùi hương kia thân hình liền cứng đờ, bồn chồn hỏi: “… Là
Hoàng Thượng ạ?”
Điều khiến người ta khó hiểu là… Vì sao Thiệu Tuyên Đế phải gặp nàng trong tẩm điện?
“Đốt lửa trên người trẫm rồi muốn đi? Hử?” Thiệu Tuyên Đế cắn cần cổ non mịn của nàng.
Yến An Quân ưm một tiếng: “Hoàng Thượng đừng cắn, tỳ thiếp biết sai rồi,
ưm… Đau… Tỳ thiếp còn chưa thay y phục, để tỳ thiếp đi tắm đã được
không?”
Hoàng Đế cắn một miếng trên cổ mềm mại chưa chịu nhả ra, chỉ vùi đầu gặm một
lát mới khàn giọng nói: “Ngươi muốn đi tắm? Rất tốt…”
Ngữ khí kia khiến trong lòng Yến An Quân có chút quái dị, có điều nàng vẫn tự gọi Lộc Nhi chuẩn bị một bể nước tắm.
Nhờ hiệu quả của hơi nước mông lung, nàng có thêm điểm cũng không bị hoài
nghi thành yêu quái vì vóc người thay đổi quá lớn, Yến An Quân thoát
khỏi vòng tay Thiệu Tuyên Đế, cười duyên lui về phía sau, rồi xoay người đi về phía sau bình phong.
Có điều chưa chờ nàng cởi quần áo đã bị người ta ôm ngang, cùng nhau nhảy vào nước ấm.
Yến An Quân vô tội uống một ngụm nước tắm, quấn lấy Thiệu Tuyên Đế như bạch tuộc, sẵng giọng: “Hoàng Thượng vội cái gì? Không phải đợi một lúc cũng không được rồi đấy chứ?”