Từ khi chuyện trêu đùa Liễu di nương trôi qua, Hứa Kim Lăng liền thật biết điều ở trong tiểu viện không đi ra, Liễu thị cũng không có trực tiếp tìm tới cửa gây sự.
Thẩm thị sửa sang lại quần áo: "Kim Lăng, hôm nay là Tiết Khất Xảo, mẫu thân mang ngươi đi ra ngoài dạo."
Kim Lăng nhảy nhót đến trước mặt Thẩm thị: "Tốt."
Cổ đại nói Tiết Khất Xảo, chính là nói Tết Thất Tịch, chỉ có điều bất kể là cổ đại hay hiện đại đều là ngày lễ của nam nữ trẻ tuổi, Thẩm thị chẳng qua là mang Kim Lăng đi tham gia chút náo nhiệt, miễn cho ở Hứa phủ buồn bực hỏng.
Thẩm thị trang điểm xong liền thúc giục: "Kim Lăng, ngươi còn chưa xong sao?"
Hứa Kim Lăng ở trong phòng vọng ra một tiếng, đem vài thứ giấu trong ngực, vỗ vỗ sẽ không hiện rất rõ ràng: "Dạ,con ra ngay."
Dọc theo đường đi, Thẩm thị lôi kéo tay nhỏ của Kim Lăng ngó đông ngó tây, hứng thú còn lớn hơn so với Kim Lăng, chắc có lẽ đã nhiều năm không cảm nhận được bầu không khí này đi.
Kim Lăng nháy mắt nhìn xung quanh, luôn cảm giác có người đang theo dõi mình.
"Hắc..." Giữa lúc Kim Lăng thần kinh căng thẳng một cái tay đột nhiên vỗ vào trên bả vai của nàng.
Phương Cảnh Húc một mặt cười xấu xa nhìn nàng: "Tiểu nha đầu, đã lâu không gặp."
Kim Lăng lập tức liền thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi nói: "Nô lệ, chú ý thái độ của ngươi." Hai chữ trong nháy mắt gợi lên hồi ức không mấy đẹp của Phương Cảnh Húc, không, phải nói là hắn không muốn nhớ lại chuyện xảy ra với Hứa Kim Lăng.
Phương Cảnh Húc làm sao cũng không chịu thừa nhận mình là nô lệ: "Hừ." Một tiếng quay đầu đi.
Hứa Thanh Thư cùng Phương Ngọc là bạn tốt nhiều năm, hồi xưa còn cùng trường, Thẩm thị dĩ nhiên là cùng Phương phu nhân quen thuộc.
Thẩm thị cười quay đầu lại: "Phương phu nhân cũng đi ra ngoài dạo một chút sao?"
Phương phu nhân cười đáp lại: "Đúng đấy, trong nhà thực sự buồn bực cực kỳ, đứa nhỏ này có chút không chịu nổi." Bất đắc dĩ nhìn về phía Phương Cảnh Húc.
"Phu nhân, tiền đã giao rồi." Một nha hoàn phía sau nhỏ giọng nói.
Phương phu nhân lúc này mới đột nhiên ý thức được: "Hứa phu nhân đi ra ngoài một mình?"
Thẩm thị hờ hững gật đầu.
Hai người hàn huyên một chút rồi Phương phu nhân lợi dụng lý do có việc rời đi.
Thẩm thị lôi kéo Kim Lăng đi một hồi, vừa vặn nhìn thấy có xiếc ảo thuật cách đó không xa: "Kim Lăng, có muốn xem hay không?"
Kim Lăng gật đầu lia lịa.
Thẩm thị mang theo Kim Lăng đi về phía trước, lúc này có rất nhiều người, Thẩm thị nghĩ chờ người hơi hơi lơ là một chút lại chen đi qua, không nghĩ tới nàng còn chưa kịp lui về phía sau liền mạnh mẽ bị đẩy vào trong đám người.
Chỉ cảm thấy tay trượt đi.
Thẩm thị lập tức quay đầu lại: "Kim Lăng!" Thế nhưng không thấy gì ngoài đám người đổ xô chen vào.
Hứa Kim Lăng không hiểu ra sao liền bị một tên tráng hán ôm đi.
Vừa định gọi cứu mạng, một bàn tay thô ráp to lớn lấy tốc độ nhanh nhất che miệng của nàng, cho dù nàng giãy giụa thế nào đều chỉ có thể bị cánh tay tráng kiện này ghìm lại.
Hứa Kim Lăng chỉ có thể nhìn Thẩm thị đang lo lắng biến mất ở trong tầm mắt của mình.
...
Thẩm thị vội vội vàng vàng trở lại Hứa phủ, lập tức muốn sai người đi tìm Kim Lăng.
Liễu thị vừa nghe chuyển vội vã cản lại: "Tỷ tỷ, mấy ngày nữa Thanh Thư muốn đi Bát Nhã tự lễ tạ thần, sẽ có một đống việc bảo bọn hạ nhân chuẩn bị đâu." Ngữ khí nhẹ như mây gió.
Thẩm thị hiện tại đã gấp đến mù quáng, làm sao quản giọng điệu mềm nhũn của Liễu thị: "Không thấy Kim Lăng, mau phái người đi ra ngoài tìm!" Nói xong vội vàng đi tìm Trương quản gia.
Liễu thị bước nhanh theo sau lưng nàng: "Tỷ tỷ, hoặc có lẽ là Kim Lăng ham chơi cũng nên."
Thẩm thị xoay người liền hướng nàng rống lên: "Ta tận mắt nhìn thấy nàng bị người ôm đi!"
Liễu thị sững sờ, đáy mắt thoáng qua một nụ cười, lại đột nhiên tức giận nói: "Tỷ tỷ cũng quá không cẩn thận, làm sao ở ngay dưới mí mắt mình liền để người đem Kim Lăng ôm đi? Mau nhanh thông báo Trương quản gia phái người đi ra ngoài tìm."
Thẩm thị cảm thấy như vậy vẫn không được: "Không được không được, ta muốn đi báo quan." Nói xong bước chân liền hướng cửa lớn nhấc đi.
Liễu thị liền vội vàng kéo nàng: "Tỷ tỷ đã quên sao, Thanh Thư chính là quan a."
...
Lúc Hứa Kim Lăng trở lại Hứa phủ thì máu đỏ tà dương đã nhuộm đầy toàn bộ phía chân trời.
Thẩm thị ở trong phòng khóc ròng rã một buổi chiều, Hứa Thanh Thư buồn bực ở thư phòng đi tới đi lui, một bên nghe phía dưới báo cáo, không tìm được không tìm được, ngoại trừ ba chữ này không có chữ khác.
Trương quản gia vội vàng báo lại: "Lão gia lão gia, tiểu thư trở lại."
Khi Hứa Kim Lăng xuất hiện ở cửa, trên người có chút ngổn ngang, khóe miệng cùng khóe mắt đều bầm dập, lúc nói chuyện có thể nhìn thấy trên răng trắng như tuyết tất cả đều là máu.
Thẩm thị bị dọa sợ, chạy đi qua ôm nàng, âm thanh run rẩy nói: "Kim Lăng, này máu..."
"Người khác." Hứa Kim Lăng lúc nói lời này con mắt lại nhìn chằm chằm Liễu thị, đây cũng là lần đầu tiên nàng ở trước mặt mọi người không có loại ánh mắt nên có của đứa nhỏ.
Sắc mặt tái nhợt của Hứa Thanh Thư cuối cùng cũng coi như lúc nhìn thấy Hứa Kim Lăng liền chuyển biến tốt, tiến lên ôn nhu nói: "Không có chuyện gì là tốt rồi."
Liễu thị cũng theo phụ họa, nàng ( Liễu thị) vốn chỉ sai người ta bắt cóc nàng (HKL), nhốt nàng cái mấy ngày hù dọa một chút là được, làm sao cũng không nghĩ tới nàng có thể tự mình chạy trốn về.
Tiểu hài tử bảy tuổi thôi, vậy mà một tên tráng hán cũng không bắt được, đánh chết Liễu thị nàng cũng không tin a.
Bất quá cuối cùng vẫn là lấy cớ Hứa Kim Lăng chấn kinh quá độ cần nghỉ ngơi mà chấm dứt chuyện này.
Buổi tối.
Thẩm thị một bên chảy nước mắt một bên tắm rửa cho Kim Lăng, nhìn vết thương trên cánh tay trắng mịn của nàng lại càng đau lòng không thôi, không bao lâu lắm đã khóc như mít ướt, nhìn thấy sau lưng Kim Lăng một mảng tím hồng càng không khóc không được, con gái nàng rốt cuộc là đã trải qua gì mà bị thương thành như vậy.
Được một chặp, Trương quản gia liền dẫn hai nha hoàn tới tiểu viện, nói là Hứa Thanh Thư cố ý an bài, bảo Kim Lăng sau này ra ngoài đều phải mang theo các nàng, mặc kệ như thế nào, tuy rằng hắn và Thẩm thị không có tình cảm, nhưng dù sao cũng là con gái của hắn, làm cha đều không đau lòng vậy là cha đẻ sao?
...
Thanh Trúc đỡ Liễu thị trở về phòng: "Phu nhân, Đại tiểu thư này thật là may mắn, bị người bắt cóc đều có thể hoàn hảo sống sót trở về, không biết là người bắt cóc quá vô năng hay là đại tiểu thư lợi hại." Lời nói cực kỳ nhỏ giọng.
Liễu thị tức giận lườm nàng một cái: "Ngươi quản nhiều như vậy làm gì."
Thanh Trúc thức thời câm miệng, cũng không trách nàng nghị luận như vậy, ngươi nói một bé gái bảy tuổi, vai không thể gánh vác tay không thể nâng, lại là đại tiểu thư mười ngón không dính nước mùa xuân (Linh: ý chỉ được nuông chiều từ bé,không làm việc gì nặng nhọc), có thể từ trong tay bọn bắt cóc trở về, nếu không phải là trời cao phù hộ thì làm sao làm được, cả ngày nay trong phủ lưu tuyền tin đồn đại tiểu thư rất may mắn, thậm chí có người vì nịnh hót còn nói đại tiểu thư là Thiên nữ hạ phàm, có thần tiên bảo bọc, còn nói vô cùng kỳ diệu. Nàng cũng chỉ hỏi một chút, muốn biết Liễu thị nhìn nhận việc này như thế nào.
Khi Liễu thị vừa vào phòng, nhũ mẫu cùng hai nha hoàn khác đều đứng ở một bên, sắc mặt dày đặc nhìn chằm chằm ngoài cửa, có thể coi là chờ mong Liễu thị cho trở về.
Lúc này Kim Lăng đang ngồi ở bên giường Hứa Thụy, ngón tay luôn luôn nhẹ nhàng nâng cằm hắn, làm cho Hứa Thụy cười khanh khách.
Liễu thị thấy thế, tâm đều sắp nhảy ra, cố giả bộ bình tĩnh nói: "Kim Lăng? Đã trễ thế này sao không đi ngủ?"
Kim Lăng quay đầu lại: "Ta là tới nhắc nhở Liễu di nương, nhất định phải chăm nom tiểu đệ thật tốt, nếu ngày sau gặp chuyện giống ta thì cũng không tốt." Bởi vì trên mặt bị thương, chỗ tím chỗ xanh, dưới ánh nến có vẻ dị thường đáng sợ.
Liễu thị sắc mặt cứng ngắc gật đầu: "Ta biết rồi."
Thế nhưng Kim Lăng vẫn không có dự định đi, tiếp tục nói: "Liễu di nương, ngươi đang suy nghĩ ta làm thế nào đánh gục tráng hán kia sao?"
Chỉ có điều Kim Lăng không đợi Liễu thị đáp một câu đã nói tiếp: "Bởi vì xem qua một ít sách thuốc, ta biết huyệt vị nào có thể để người ta tay chân vô lực, hơn nữa hơi nặng tay còn có thể giết chết người nha." Kèm theo câu nói này, dư quang khóe mắt rơi vào Hứa Thụy nằm trên.
Tay Liễu thị giấu ở dưới lớp áo không khỏi có chút run rẩy: "Ừ... Kim Lăng nguyên lai còn hiểu những thứ này."
Kim Lăng lúc này mới đứng lên đi tới trước mặt Liễu thị, ngước đầu: "Liễu di nương, biết ta tại sao miệng đầy máu sao? Bởi vì ta đem người kia cắn xuống một miếng thịt!" Nói xong liền rời đi.
Liễu thị sợ đến mức liên tiếp lui về phía sau, cho dù nàng ở trong thâm cung nhiều năm như vậy, trong lòng cũng không thể nào tiếp thu được một cô bé sẽ tàn nhẫn như thế.
Lúc đó Kim Lăng rút ra hai tay, trực tiếp là hợp lại sức toàn lực đánh về phía hai lỗ tai tráng hán kia, cũng bởi vì vậy tráng hán trực tiếp đem Kim Lăng ngã xuống đất, Kim Lăng vội vàng lấy ra kim châm dấu ở trong ngực so với kim may bình thường thô ráp rất nhiều, tráng hán bị Kim Lăng đánh như thế, đầu có chút ong ong ong không nhìn rõ ràng, liền chống thắt lưng đem nàng bế lên, Kim Lăng không nói hai lời cầm kim đâm hướng về huyệt kiên tỉnh, Kim Lăng cũng không biết chuẩn bị, chỉ biết là quấn tới cái huyệt vị này, nửa người trên sẽ bủn rủn vô lực.
Tuy rằng thế nhưng Kim Lăng vẫn bị tráng hán kia trở tay đánh vào trên đất, Kim Lăng không dám chậm trễ, mặc kệ đau đớn trực tiếp bò lên hướng về đầu gối tráng hán đá một cước. Sau đó đối với trên người hắn chính là một trận mạnh đâm!
Khi tráng hán muốn đưa tay ngăn cản nàng, Kim Lăng cầm lấy cánh tay kia hung hăng cắn một hơi, thịt đều cắn rơi mất, lúc này mới tránh được một kiếp.
Đó là thật sự sợ hãi, nàng bất quá là một bé gái bảy tuổi, nếu là thật bị người lừa bán đó chính là chuyện lớn cả đời, nàng thật vất vả sống, nhân sinh còn chưa kịp quy hoạch, làm sao có thể bị hủy.
Kỳ thực Kim Lăng thích xem y thuật là hứng thú ham muốn, mang theo châm là bởi vì nàng mang chủy thủ không được, kiếp trước cũng là bởi vì bị bắt cóc mà rơi xuống nước chết, nếu như lúc đó nàng có cây đao, nhất định có thể sống sót, chẳng qua hết thảy đều quá muộn, có thể tính là vì có cảm giác an toàn đi.
Hơn nữa Kim Lăng càng không biết chuyện này là Liễu thị chủ mưu, lúc đó về đến nhà vẫn hoàn toàn không có tỉnh táo lại, chỉ có thể trừng trừng nhìn chằm chằm phía trước, nhưng không may thấy ánh mắt Liễu thị né tránh, nàng chột dạ cái gì.
Mặc kệ chuyện này có phải là Liễu thị chỉ thị hay không, Kim Lăng đều dự định lấy chuyện này tới cảnh cáo Liễu thị.
Đừng bởi vì nàng chỉ mới bảy tuổi, liền đánh giá thấp nàng!